Nghe được thanh âm của Đông Phương Bất Bại trở nên ảm đạm, trong lòng
Dương Liên không khỏi căng thẳng nắm lấy tay đối phương. “Đông Phương…”
Đông Phương Bất Bại cũng khẽ siết chặt bàn tay của Dương Liên lại, mỉm cười
nói. “Xem ra Nhạc Bất Quần này chính là không thể lưu lại, hơn nữa võ
công mà gã luyện rốt cuộc là Quỳ Hoa bảo điển hay là bí tịch gì khác?
Tại sao lại giống nhau đến vậy? “
“Ừ…” Dương Liên gật đầu, bỗng
dưng lại thấy Đông Phương Bất Bại nhìn về một hướng, nhất thời cũng dõi
mắt nhìn theo, hỏi. “Làm sao vậy?”
“Phía trước có tiếng đánh nhau.”
“Tiếng đánh nhau? Chúng ta đi xem một chút.” Dương Liên hiếu kỳ nhìn về phía bên kia.
Đông Phương Bất Bại nắm lấy tay Dương Liên tung người một cái, rất nhanh đã
tiếp cận nơi có tranh đấu, hai người cũng ngồi trên một chạc cây to
trong góc khuất lặng lẽ quan sát.
“Đó là Nhạc Linh San… như vậy
nam nhân kia hẳn là Lâm Bình Chi rồi!” Hóa ra có một người lùn bị tật
một bên chân đang đánh nhau với người thanh niên tuấn lãng, người vừa
lùn vừa tàn tật kia hẳn là Dư Thương Hải1, còn thanh niên anh tuấn chính là Lâm Bình Chi.
“Quỳ hoa bảo điển… võ công của thanh niên kia
rất giống Quỳ Hoa bảo điển.” Nhìn hai người đánh nhau một chút, Đông
Phương Bất Bại hơi trợn to mắt, kinh ngạc nói.
Chỉ thấy Lâm Bình
Chi rất nhanh chóng đã đá Dư Thương Hải sang một bên, lúc này từ trong
sạp trà gần đó lại có một lão lưng gù xuất hiện giao thủ với Lâm Bình
Chi.
“Cái này…” Dương Liên sợ hãi than một tiếng liền nhớ lại, có thể đây là nơi Lâm Bình Chi báo được thù đồng thời cũng bị mù hai mắt.
Trong nháy mắt Dương Liên còn chưa cảm thán xong liền nghe được tiếng kêu đau đớn của Lâm Bình Chi, hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Mộc Cao Phong2 liều chết ôm lấy chân của Lâm Bình Chi, còn Lâm Bình Chi thì cầm kiếm
đâm vào cái bướu trên lưng y, nước độc bên trong vấy vào mắt gã. Dư
Thương Hải cũng giống như dùng hết sức lực còn lại của mình nhảy lên vai Lâm Bình Chi, cắn xé hỗn loạn. Cuối cùng, Lâm Bình Chi liền rống giận
một tiếng đánh hai người bay ra ngoài kết liễu sinh mạng.
Lâm Bình Chi che hai mắt quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa cười nói: “Phụ thân, mẫu thân, rốt cuộc ta cũng đã báo được thù rồi!”
“Tiểu Lâm…” Lúc này, Nhạc Linh San vẫn ở gần đó đã chạy đến vừa khóc vừa xem xét đôi mắt của Lâm Bình Chi.
“Cút, đừng chạm vào ta.” Lâm Bình Chi hất Nhạc Linh San ra ngoài, loạng choạng đứng dậy.
“Tiểu Lâm.” Nhạc Linh San kinh ngạc nhìn Lâm Bình Chi, vô cùng nghi hoặc gọi.
“Ngươi mau trở về Hoa sơn đi, đừng đi theo ta.” Lâm Bình Chi xoay người dùng kiếm dò đường lảo đảo rời đi.
“Tiểu Lâm, vì sao?” Nhạc Linh San vùng dậy chạy đến ôm cánh tay Lâm Bình Chi, nét mặt thương tâm gần chết.
“Ta đã báo thù cho phụ mẫu xong, hiện tại đã là một phế nhân, ngươi còn
theo ta làm gì! Ngươi mau quay về Hoa sơn, đi tìm đại sư huynh và cha
ngươi đi thôi! Không nên theo ta.”
“Không, tiểu Lâm, chúng ta đã
thành thân rồi, ngươi là phu quân của ta, ngươi muốn ta phải đi đâu
chứ?” Nhạc Linh San ôm lấy Lâm Bình Chi khóc nức nở.
“Chúng ta
không có phu thê chi thực3, việc thành thân này cũng bất quá là nước cờ
lợi dụng lẫn nhau của ta và Nhạc Bất Quần. Hiện tại lão đã không cần ta
nữa, mà ta cũng căm hận lão thấu xương, muốn ta thật sự trở thành phu
thê với ngươi là không có khả năng.” Lâm Bình Chi nhắm hai mắt lại nhìn
về phía trước, thanh âm có chút giễu cợt nói.
“Sao lại vậy? Cha
ta hẳn là không lợi dụng ngươi, sao việc thành thân của chúng ta lại là
một nước cờ chứ? Không phải đâu, tiểu Lâm.” Biểu tình của Nhạc Linh San
tràn đầy kinh ngạc hoảng loạn, vội vàng hỏi Lâm Bình Chi.
“Ha ha
ha… Ngươi còn chưa biết sao! Nhạc Bất Quần cha ngươi chính là một tên
ngụy quân tử, chính lão đã ăn cắp Tịch Tà kiếm phổ của Lâm gia. Hôm nay… ha hả, phỏng chừng cũng đã trở thành bất nam bất nữ rồi, ngươi nói xem
có phải là ngụy quân tử hay không?” Lâm Bình Chi xoay người chỉ kiếm về
phía Nhạc Linh San, dùng ngữ điệu cười nhạo phẫn hận hỏi.
“Không
phải, cha ta sẽ không làm thế, bất nam bất nữ cái gì, tiểu Lâm, ngươi
đang nói cái gì vậy?” Nhạc Linh San lộ ra vẻ sợ hãi nhìn đôi mắt đỏ ngầu đã nhắm lại của Lâm Bình Chi, thanh âm run rẩy hỏi.
“Ngươi biết
trang thứ nhất của Tịch Tà kiếm phổ viết cái gì không? Là ‘Muốn luyện
thần công, trước phải tự cung’ Nhạc Bất Quần dùng hết tâm tư mới đoạt
được kiếm phổ, không ngờ rằng… Ha ha ha.”
“Không, không có khả
năng, sẽ không, cha ta sẽ không. Ngươi… ngươi…” Nhạc Linh San lui lại
vài bước, ánh mắt không dám tin tưởng nhìn Lâm Bình Chi.
“Không
sai, ta cũng luyện Tịch Tà kiếm phổ, hiện giờ cũng đã là bất nam bất nữ, ngươi còn muốn theo ta sao?” Lâm Bình Chi hướng mặt về phía Nhạc Linh
San, khóe môi lộ ra nụ cười giễu cợt.
Nhạc Linh San nước mắt tràn mi kinh ngạc nhìn Lâm Bình Chi, không khí giữa hai người là một khoảng không trầm mặc thật lâu.
“Ta, tiểu Lâm, ta yêu ngươi… ta biết ngươi hận cha ta, sau này ta nhất định
sẽ không quay về Hoa sơn nữa. Ngươi là phu quân của ta, sau này ngươi ở
đâu ta liền ở đó.” Qua hồi lâu, Nhạc Linh San từ từ tiến lên bắt lấy tay áo của Lâm Bình Chi chậm rãi nói.
“Ngươi…” Lâm Bình Chi lộ ra
thần sắc kinh ngạc hướng mặt về phía Nhạc Linh San, cuối cùng gã vẫn hất tay nàng ra.”Ta đã là một người mù rồi, hơn nữa ta cũng đã… ngươi không nên theo ta. Ngươi nên tìm một người tốt rồi gả cho họ.” Lâm Bình Chi
thở dài một tiếng xoay mặt qua hướng khác.
“Không, tiểu Lâm, ta
yêu ngươi, ngươi là phu quân của ta, ta sẽ theo ngươi. Nhạc Linh San ta
sống là người của nhà họ Lâm, chết là ma của nhà họ Lâm.” Nhạc Linh San
nhìn về phía Lâm Bình Chi kiên quyết nói.
“Tịch Tà kiếm phổ!” Khi Lâm Bình Chi thốt ra hai chữ tự cung, Dương Liên rõ ràng cảm nhận được
thân thể của Đông Phương Bất Bại cương lên một chút, vẻ mặt cũng trở nên âm trầm, lẩm bẩm nhắc lại bốn chữ này.
Dương Liên vươn tay qua
ôm lấy Đông Phương Bất Bại, y cũng quay đầu lại nhìn Dương Liên, sau đó
liền nắm lấy thắt lưng của hắn tung người nhảy xuống, đứng ở trước mặt
Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi.
“Đông Phương Bất Bại…” Nhạc Linh San sợ hãi gọi một tiếng, sau đó bước lên đứng chắn trước mặt Lâm Bình Chi.
“Đông Phương Bất Bại?” Nét mặt Lâm Bình Chi cũng lộ ra sự kinh ngạc, hướng tai về phía trước ra chiều nghe ngóng.
“Võ công ngươi luyện là Tịch Tà kiếm pháp?” Đông Phương Bất Bại dùng ngữ điệu bình tĩnh hỏi Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi liền lập tức lộ ra thần sắc cảnh giác, nói. “Ngươi cũng muốn
đoạt kiếm phổ của Lâm gia ta. Ha hả, thực là buồn cười, đường đường ma
giáo giáo chủ cũng mơ ước Tịch Tà kiếm phổ sao?”
Đông Phương Bất
Bại vốn đang rất bình tĩnh nhìn Lâm Bình Chi nghe vậy thì híp mắt một
chút, thân hình vừa chuyển đã điểm huyệt Nhạc Linh San ném qua một bên,
tay đổi thành trảo chộp lên vai Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi nghe
được tiếng la của Nhạc Linh San thì lập tức nâng kiếm lên, ngay lúc bàn
tay của Đông Phương Bất Bại áp sát liền bắt đầu xuất chiêu, trong chớp
mắt hai người đã giao thủ vài lượt.
Lâm Bình Chi càng đánh càng
cảm thấy kinh ngạc, thần sắc cũng có chút vặn vẹo, đột nhiên gã cất
tiếng cười lớn. “Ha ha ha… Đông Phương Bất Bại, nguyên lai ngươi cũng là một hoạn quan.”
“Muốn chết…” Lâm Bình Chi vừa dứt lời sắc mặt
của Đông Phương Bất Bại liền đại biến, thanh âm lanh lảnh quát to một
câu, tả chưởng hướng về phía Lâm Bình Chi đánh gã té xuống mặt đất.
Lâm Bình Chi phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười
giễu cợt.”Không nghĩ tới, thiên hạ này thật có không ít người dám hy
sinh vì võ công.” Châm chọc xong, Lâm Bình Chi lại phun ra một búng máu.
“Tiểu Lâm.” Nhạc Linh San nằm trên mặt đất thấy Lâm Bình Chi thổ huyết thì lo lắng kêu to, trên mặt tràn ngập yêu thương lo lắng.
Biểu tình trên mặt Đông Phương Bất Bại vô cùng âm lãnh nhìn về phái Lâm Bình Chi, hỏi. “Tịch Tà kiếm phổ ở đâu?”
“Kiếm phổ, ngươi còn tìm thứ đó làm gì? Võ công của ngươi đã là đệ nhất thiên hạ, hơn nữa hẳn là ngươi đã luyện xong võ công trên kiếm phổ từ lâu.”
Lâm Bình Chi nằm trên mặt đất, mắt khép chặt, khóe miệng ròng ròng máu
tươi, cười nói.
Đông Phương Bất Bại lại bắn một châm về phía Lâm Bình Chi, chỉ nghe gã hét lên một tiếng đau đớn. “Nói!”
“Tiểu Lâm…” Nghe được tiếng kêu đau đớn của Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San cũng
đau lòng phát khóc. “Đông Phương Bất Bại, cái tên yêu ma này, mau thả
tiểu Lâm.”
Dương Liên từ phía sau đi đến nhìn Nhạc Linh San đang
nằm trên mặt đất. “Dung mạo rõ ràng xinh đẹp như vậy, tiếc rằng không có mắt nhìn người, Lệnh Hồ Xung có nhân phẩm tốt đến thế ngươi lại không
cần, dứt khoát muốn di tình biệt luyến4, hôm nay rơi vào kết cục này
thật sự là đáng buồn, đáng tiếc.” Dương Liên nhướn mày nhìn Nhạc Linh
San, hắn rõ ràng bất mãn với việc nàng mắng Đông Phương Bất Bại lúc nãy.
“Ngươi, dù thế nào ta cũng tốt hơn so với đám yêu nhân ma giáo như các ngươi.”
Rõ ràng Nhạc Linh San bị lời nói của Dương Liên chấn trụ, việc nàng di
tình biệt luyến từ bỏ Lệnh Hồ Xung trước giờ vẫn là gai trong lòng kim
trong thịt, hiện tại bị Dương Liên nói toạc ra không khỏi cảm thấy tức
giận hổ thẹn, vì thế liền đỏ mặt mắng.
“Yêu nhân ma giáo thì thế
nào, tối thiểu ta trước sau như một với ái nhân , lại không thay đổi nửa đường.” Dương Liên bĩu môi đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, vươn
tay khoác qua eo y.
“Các ngươi, quả thực làm ra việc không thể
gặp người giống như giang hồ đồn đãi.” Thấy động tác không chút che giấu của Dương Liên, Nhạc Linh San vô cùng kinh ngạc, chỉ có thể cứng miệng.
“Cái gì gọi là không thể gặp người? Bọn ta chính là quang minh chính đại,
Đông Phương chính là người làm bạn một đời cùng ta.” Dương Liên ôm lấy
eo của Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói, mắt liếc ngang nhìn chỉ thấy
sắc mặt của đối phương cũng từ âm trầm mà biến thành tốt đẹp, khóe môi
lộ ra ý cười. Dương Liên không nhịn được vươn đầu hôn lên môi Đông
Phương Bất Bại, mỉm cười hỏi: “Không giận nữa? Nếu như ngươi ngại bọn họ ăn nói khó nghe thì chỉ cần giết là được, cũng đừng để ở trong lòng.”
Đông Phương Bất Bại hiểu được dụng ý của Dương Liên, trong lòng cảm thấy ấm áp, khẽ gật đầu. “Ừ…”
Dương Liên rút tay ra vuốt vuốt lưng Đông Phương Bất Bại, lại lui về phía sau để Đông Phương Bất Bại tiếp tục hỏi cung.
—————————————————
1/ Dư Thương Hải: nhân vật trong nguyên tác, là chưởng môn phái Thanh
Thành, chủ mưu vụ án diệt môn của Phúc Uy tiêu cục – gia đình Lâm Bình
Chi. Dư Thương Hải bản tính nhỏ nhen, thâm hiểm và đồi bại nên dù được
coi là chính phái nhưng vẫn bị nhiều người khinh thường. Dư Thương Hải
cuối cùng bị Lâm Bình Chi đánh bại một cách nhục nhã bằng chính Tịch Tà
kiếm pháp, bị giết chết trong nỗi sợ hãi cùng với Mộc Cao Phong.
2/ Mộc Cao Phong: nhân vật trong nguyên tác, là một người gù, biệt danh
Tái Bắc Minh đà, tâm địa bất lương, có ý chiếm đoạt Tịch tà kiếm phổ nên đã dụ dỗ và ép buộc Lâm Bình Chi làm đồ đệ của mình, đồng thời hành hạ
ép vợ chồng Lâm Chấn Nam giao Tịch tà kiếm phổ. Sau này, Mộc Cao Phong
bị Lâm Bình Chi dùng Tịch tà kiếm pháp giết chết. Chiếc bướu trên lưng
hắn có chất độc khi bị chém đứt vỡ ra làm mù mắt Lâm Bình Chi.
3/ Phu thê chi thực: Thực chất của phu thê, quan hệ phu thê… Có nghĩa là
Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San tuy đã bái đường nhưng vẫn chưa động
phòng, Nhạc Linh San vẫn còn trong trắng.
4/ Di tình biệt luyến: Thay đổi tình yêu hoặc ruồng bỏ người yêu chạy theo kẻ khác.