Đông Phương Bất Bại lộ ra nụ cười, bàn tay vuốt ve gương mặt của Dương Liên, ánh mắt tràn ngập ôn nhu.
“Thức dậy thôi.” Dương Liên cũng xoa xoa mặt của Đông Phương Bất Bại, hắn
nhanh chóng đứng dậy mặc y phục tử tế, rửa mặt chải đầu, sau đó giúp
Đông Phương Bất Bại ngồi dậy thanh tẩy.
“Nếu ngươi mệt thì cứ nghỉ thêm chút nữa, ta sẽ nấu cơm.”
“Liên đệ biết làm món gì?” Đông Phương Bất Bại chui vào chăn, mỉm cười hỏi.
“Ta biết nấu cháo… nếu không thì làm thế này… ” Dương Liên đưa giấy bút cho Đông Phương Bất Bại, “Ngươi viết lại trình tự của mấy món đơn giản, ta
cứ theo đó mà làm?”
“Như vậy được không? Nếu không…”
“Viết đi, ta cũng muốn nấu cơm cho ngươi ăn.” Dương Liên trong lòng đã quyết, kiên định nhét bút lông vào tay Đông Phương Bất Bại.
Y nghe
Dương Liên nói vậy thì trong lòng ấm áp, ngoan ngoãn viết lại trình tự
nấu vài món đơn giản rồi mỉm cười nhìn Dương Liên cực kỳ hào hứng cầm tờ giấy ra ngoài.
Chiếu theo trình tự trong giấy, Dương Liên cẩn
thận lo lắng từng bước, cuối cùng cũng nấu xong một bữa cơm, tuy rằng
rau xắt lớn nhỏ không đều, muối đường cũng phải tăng giảm vài lần mới
chấp nhận được, bất quá dù sao hắn cũng dọn ra được một bàn ăn mang về
phòng, mặc dù thoạt nhìn hơi hỗn độn.
Đông Phương Bất Bại trong
phòng cũng đã dậy, trên người tùy ý khoác một bộ trường bào, tóc cũng
đơn giản buộc lên, thấy Dương Liên tiến đến thì liền ngồi vào bàn chờ
đợi.
Đến khi y gắp đũa đầu tiên thì Dương Liên có chút thấp thỏm hỏi: “Thế nào?”
Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, gật đầu. “Ăn thật ngon, so với lần đầu tiên ta nấu ăn thì Liên đệ làm tốt hơn nhiều.”
Dương Liên cũng mỉm cười gắp một đũa nếm thử, đích xác mùi vị vẫn có thể chấp nhận được, không đến nỗi khó ăn, xem ra hắn vẫn có thiên phú trên
phương diện này, lại nhớ đến lúc nãy Đông Phương Bất Bại có nhắc đến lần đầu tiên nấu ăn liền tò mò hỏi. “Vậy lần đầu tiên Đông Phương nấu cơm
là như thế nào?”
Đông Phương Bất Bại đang ăn nhưng khóe miệng
cũng không khỏi cong lên. “Lần đầu tiên ta nấu cơm suýt nữa đã đốt luôn
nhà bếp.” Chỉ là cho dù phí hết tâm tư như vậy suốt nửa tháng cũng không thấy mặt mũi Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại không khỏi nhàn nhạt
thở dài trong lòng, may mà hiện giờ có Dương Liên bên cạnh y mới có thể
hạnh phúc thế này.
“Đốt nhà bếp? Ta cho rằng bàn tay của Đông
Phương khéo léo như vậy, lần đầu nấu ăn khẳng định phải lợi hại hơn ta,
không nghĩ đến…” Tưởng tượng đến tình cảnh kia, Dương Liên không khỏi
cười ra tiếng.
Hai người vừa ăn cơm vừa cười đùa, chẳng mấy chốc
thì thức ăn đều đã hết. Dương Liên dọn dẹp mọi thứ, rửa sạch tay rồi mới quay về phòng.
“Đông Phương, đám người Đồng trưởng lão vẫn chưa
biết việc ngươi xuất quan sao?” Dương Liên giũ giũ bọt nước trên tay, đi đến trước mặt Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại bất đắc
dĩ liếc nhìn Dương Liên, đưa khăn lụa qua, lại kéo tay đối phương nhẹ
nhàng lau khô. “Mặc kệ bọn họ, cứ để bọn họ đợi thêm nửa tháng cũng
được. Ta lại thấy hứng thú với lễ vật của Liên đệ hơn.”
“Hôm nay
đã không còn sớm, nếu như khởi hành thì phải ngủ lại trên đường, hơn nữa ngươi không mệt mỏi sao?” Dương Liên nói xong liền ngồi vào bên cạnh
Đông Phương Bất Bại, xoa xoa eo y.
“Nói như vậy lộ trình hết một
ngày, nếu như ngày mai mới đi thì đến nơi cũng đã tối rồi, không thấy
được gì, không bằng bây giờ khởi hành ngay! Ta không thấy mệt.” Đông
Phương Bất Bại đã sớm hiếu kỳ với lễ vật của Dương Liên đến cực điểm,
hận không thể lập tức nhìn thấy, làm sao còn nguyện ý đợi đến ngày thứ
hai.
Dương Liên im lặng nhìn Đông Phương Bất Bại, buồn cười gật
đầu một cái, điểm điểm cái trán của y. “Được rồi, ta liền gọi Lục tử
chuẩn bị xe ngựa, ngươi lấy thêm vài bộ quần áo, trời cũng đã chuyển
lạnh rồi.”
Thấy Đông Phương Bất Bại gật đầu Dương Liên liền ra ngoài tìm Lục tử.
“Ngươi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi Thanh Hà trấn.”
“Dương tổng quản… Giáo chủ.” Thấy Dương Liên vô sự, Lục tử cũng yên lòng, thế
nhưng vừa nghe hắn lại muốn đi Thanh Hà trấn thì trong lòng không khỏi
hoảng sợ.
“Giáo chủ cùng đi với chúng ta.”
“A?”
Vì
vậy Lục tử liền vội vàng chuẩn bị xe ngựa, một bên suy tư xem tại sao
Dương tổng quản lại mang theo giáo chủ đi Thanh Hà trấn, lẽ nào hắn
không sợ giáo chủ trách tội? Chẳng lẽ… gian trạch viện kia là chuẩn bị
cho giáo chủ?.
Ánh mắt Lục tử thoáng cái sáng lên, động tác trên
tay cũng nhanh thêm vài phần, đúng vậy… gian trạch viện kia nói không
chừng là Dương tổng quản chuẩn bị cho giáo chủ đó. Lúc trước khi gã
khuyên nhủ Dương tổng quản còn thấy trên mặt đối phương lộ nét tươi
cười, có thể thấy được người cũng rất cao hứng. Hiện tại giáo chủ vừa
trở về, Dương tổng quản đã kéo người đi Thanh Hà trấn, có thể thấy,
trạch viện kia chính là chuẩn bị cho giáo chủ.
Thế nhưng, vì sao
Dương tổng quản lại muốn y mua nhiều công cụ thêu thùa như vậy? Chẳng lẽ để cho giáo chủ dùng sao? (Tác giả: Lục tử, kỳ thực ngươi đã tiếp cận
chân tướng rồi)
Đi được nửa ngày thì trời đã tối hẳn, Dương Liên
nhìn Đông Phương Bất Bại đang ngủ bên cạnh, hơi lắc đầu, như vậy còn nói mình không mệt mỏi.
“Lục tử, đã không nhìn rõ đường nữa, tìm một nơi nghỉ lại thôi.” Dương Liên nói vọng một câu ra bên ngoài rồi bắt
đầu sửa soạng lương khô mang ra.
Đợi khi xe ngựa dừng hẳn hắn mới gọi Đông Phương Bất Bại dậy.
“Không phải là ngươi không mệt sao? Vừa lên xe ngựa một chút liền ngủ rồi.”
Dương Liên mỉm cười khoác thêm y phục cho Đông Phương Bất Bại, khi chạm
vào tay y thì thấy một mảnh lạnh lẽo liền ủ vào tay mình, hỏi. “Rất lạnh sao?”
Đông Phương Bất Bại lắc đầu, lười biếng tựa vào người
Dương Liên. “Không lạnh, là bởi vì nội lực của Quỳ Hoa bảo điển thuần
âm, lần này công lực tăng mạnh nên cơ thể cũng lạnh hơn một chút, ta
cũng không thấy lạnh.”
Dương Liên nghe Đông Phương Bất Bại nói
vậy thì cũng yên lòng, lại đưa lương khô qua cho y cùng ăn, lại dựa vào
cùng nhau tán gẫu bâng quơ, chỉ chốc lát sau liền ôm nhau ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, khi Dương Liên tỉnh lại thì thấy Đông Phương Bất Bại đã
thức dậy tứ sớm. Y đã ngủ hai ngày nên hôm nay tinh thần cực kỳ phấn
chấn, đợi đến khi Dương Liên thức dậy hai người liền rửa mặt chải đầu,
cùng ăn điểm tâm.
“Chúng ta đang đi đâu?” Đông Phương Bất Bại có
tinh thần liền bắt đầu đứng ngồi không yên, liên tục vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó bị Dương Liên ngăn cản.
Dương Liên kéo tay của
Đông Phương Bất Bại, từ tốn nói: “Còn nhớ lúc trước ngươi hỏi ta có muốn cùng nhau ly khai Hắc Mộc Nhai, lúc đó ta đã nói muốn tính toán một
chút?”
“Ừ, vẫn nhớ.”
“Sau khi trở lại Hắc Mộc Nhai, ta vẫn luôn cân nhắc lời này, hơn nữa cũng đã quyết định sẽ cùng ngươi rời
khỏi Hắc Mộc Nhai. Chúng ta tìm một nơi mua nhà cửa, ta có thể ra ngoài
mua bán, sau này hai người chúng ta cũng không liên quan đến Hắc Mộc
Nhai nữa.”
“Liên đệ…” Đông Phương Bất Bại cực kỳ cảm động nhìn
Dương Liên, thanh âm cũng khẽ run rẩy, y không ngờ đến Dương Liên thực
sự nguyện ý cùng mình rời khỏi Hắc Mộc Nhai trải qua cuộc sống bình
thản.
“Ta mua một trạch viện, vốn định đưa ngươi đi xem vào sinh
nhật của ngươi, thế nhưng ngươi phải bế quan, vì vậy hai tháng này ta
đều tu chỉnh trạch viện, muốn đợi ngươi xuất quan liền mang ngươi đến
xem một chút. Nếu như ngươi thích, sau này chúng ta liền ở lại đó, có
được không?” Dương Liên vuốt ve gương mặt Đông Phương Bất Bại, nhẹ giọng nói.
“Được…” Viền mắt hơi ửng đỏ, Đông Phương Bất Bại nghiêng người ôm lấy Dương Liên.
Dương Liên vỗ vỗ lưng Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tiểu viện kia ở đâu? Cách Hắc Mộc Nhai một ngày lộ trình cũng không phải rất xa.”
“Có một lần ta hỏi qua ngươi muốn ở nơi nào, ngươi đã quên mình trả lời ra
sao?” Dương Liên mỉm cười vuốt ve mái tóc Đông Phương Bất Bại, kề mũi
vào ngửi chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát.
“Liên đệ có hỏi qua ta? Sao ta không nhớ?.” Đông Phương Bất Bại nhíu mày một chút, nghi ngờ hỏi.
“Chính là đêm đó ở Thiếu Lâm tự, ta hỏi ngươi sau này muốn ở đâu ngươi liền
nói Thanh Hà trấn, ngươi quên rồi sao?” Dương Liên cọ mặt vào cổ Đông
Phương Bất Bại, ngửi ngửi một chút rồi hôn lên.
“Thanh, Hà, trấn…” Thân thể Đông Phương Bất Bại cứng đờ, thanh âm cũng cứng ngắc hỏi.
“Ừ…” Dương Liên cảm thấy dị trạng của Đông Phương Bất Bại thì không khỏi
giương mắt lên nhìn, chỉ thấy mặt mũi của y không còn chút máu, trong
mắt càng thêm luống cuống kinh hoảng.
Đúng lúc này Lục tử cũng dừng xe ngựa lại. “Giáo chủ, Dương tổng quản, đã đến Thanh Hà trấn rồi.”
Dương Liên cảm thấy bàn tay Đông Phương Bất Bại đang nắm lấy tay mình càng
siết chặt hơn, trong lòng vạn phần lo lắng. “Đông Phương, làm sao vậy?”
Đông Phương Bất Bại vươn tay vén màn cửa lên, mở to mắt nhìn ra ngoài, khi
thấy hoành phi1 lớn viết tên Thanh Hà trấn thì khóe mắt lập tức ửng đỏ.
Thấy thần sắc của Đông Phương Bất Bại như vậy, Dương Liên không khỏi sợ hãi, lập tức ôm lấy thân thể đối phương. “Đông Phương, rốt cuộc làm sao vậy? Có phải ngươi không thích Thanh Hà trấn hay không? Nếu như ngươi không
thích chúng ta liền trở về, sau đó lại tìm nơi khác. “
“Ta, không phải là không thích, chỉ là Thanh Hà trấn này…” Nói đến đây thanh âm
của Đông Phương Bất Bại liền có chút nghẹn ngào, mà bàn tay đang nắm
chặt Dương Liên cũng càng ngày càng dùng sức. “Là nơi mai táng phụ mẫu
ta.”
Nhất thời Dương Liên nổi lên một trận thương tiếc, vươn tay
ôm chặt Đông Phương Bất Bại vào ngực. “Đông Phương, đây đã từng là nhà
của ngươi.”
“Ừ…” Trái tim Đông Phương Bất Bại co thắt, tựa đầu vào lòng Dương Liên, nhắm chặt đôi mắt chua xót của mình.
Dương Liên nhẹ nhàng vỗ về Đông Phương Bất Bại, khẽ thở dài trong lòng, làm
thế nào hắn cũng không đoán được Thanh Hà trấn này chính là cố hương của Đông Phương Bất Bại, mà hắn cũng chưa bao giờ nghe Đông Phương Bất Bại
nhắc đến phụ mẫu của mình.
“Đã bao lâu ngươi chưa trở về?” Dương Liên nhẹ nhàng vuốt tóc Đông Phương Bất Bại, an ủi hỏi.
“Thân thể tóc da là ơn cha mẹ, hôm nay ta đã… còn mặt mũi nào đến gặp phụ
mẫu. Ta theo Đồng đại ca lên Hắc Mộc Nhai là muốn trả thù cho phụ mẫu,
chỉ là hôm nay còn chưa báo thù đã…”
“Ngươi không tìm được cừu
nhân?” Nghe thanh âm nghẹn ngào của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên cũng không khỏi đau đớn trong lòng.
“Hai kẻ kia còn chưa đợi ta ra
tay báo thù thì bản thân liền mắc bệnh hiểm nghèo mà chết. Chỉ trách ta… phí hết tâm tư luyện võ lại không thể chính tay báo thù cho phụ mẫu.”
Đông Phương Bất Bại cắn chặt môi dưới, thanh âm cuồng nộ.
“Hai
người kia nhất định là làm quá nhiều việc xấu nên phải chịu báo ứng, bọn họ mắc bệnh hiểm nghèo ắt là cũng đã nhận hết dằn vặt. Đông Phương,
ngươi không nên tự trách.” Dương Liên nâng cằm Đông Phương Bất Bại, nhẹ
nhàng hôn lên môi y muốn xua đuổi thần sắc đau lòng trên mặt đối phương.
————————————-
1/ Hoành phi lớn: Nguyên văn tác giả dùng tên cửa hàng, thế nhưng ta cảm
thấy có chút không hợp lý, vì vậy nghĩ đến những cổng chào lớn viết tên
trấn hay thấy trong phim, chỉ là dùng cổng chào có vẽ hơi hiện đại quá.
Bạn nào cảm thấy nên đổi thành tên gọi nào tốt hơn xin comment bên dưới.