Đông Phương Bất Bại lắc đầu lộ vẻ sầu thảm. “Từ nhỏ ta sinh trưởng tại
Thanh Hà trấn, là con một trong nhà được phụ mẫu thương yêu đủ bề, vốn
cuộc sống của chúng ta vẫn bình đạm an ổn, thế nhưng không nghĩ tới phụ
mẫu lương thiện của ta bởi vì vô tình cứu giúp Đồng đại ca mà chịu vận
rủi. Có hai người tự xưng là võ lâm chính đạo, vì muốn bức bách cha mẹ
ta nói ra tung tích của Đồng đại ca mà không thành công liền trực tiếp
sát hại bọn họ, lúc đó ta chỉ mới mười một tuổi, cũng nhờ mẫu thân giấu
ta dưới giường mới có thể nhặt được một mạng. Cuối cùng cũng may nhờ
Đồng đại ca cảm thấy không yên lòng quay về mới cứu được ta, còn giúp ta mai táng phụ mẫu, sau đó đưa ta lên Hắc Mộc Nhai chăm sóc.
Vì
báo thù, ta bắt đầu chuyên cần luyện võ công, rốt cuộc đến khi có thể
xuống núi, phí hết tâm tư tìm hai người kia thì cả hai đều bị bệnh hiểm
nghèo mà qua đời từ lâu, cho dù ta có phẫn hận bao nhiêu cũng chẳng làm
được gì, chỉ đành ở lại Hắc Mộc Nhai chuẩn bị báo đáp ơn thu dưỡng…”
Đông Phương Bất Bại nói đến đây thì lộ ra nụ cười sầu thảm.
“Sau
đó ta bị Nhậm Ngã Hành lừa dối đi luyện Quỳ Hoa bảo điển, tự mình tàn
hại thân thể, sau đó ta cũng không quay về nơi này nữa, ta thay tên đổi
họ chỉ vì muốn không làm bẩn cái tên phụ mẫu ban cho. Bộ dạng như bây
giờ, sao ta có thể gặp lại phụ mẫu, sao bọn họ có thể chấp nhận ta chứ.”
Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại nói đến câu cuối khóe mắt đã ngần ngận
nước thì lập tức ôm người vào trong lòng. “Đông Phương, Đông Phương,
không phải, không giống như ngươi đã nghĩ đâu. Ngươi là đứa con bọn họ
yêu thương nhất, bọn họ làm tất cả đều vì muốn ngươi có thể sống sót.
Tất cả những gì ngươi làm đều chỉ vì đạt thành nguyện vọng của họ, nhất
định bọn họ sẽ không ghét bỏ ngươi, nhất định bọn họ sẽ thấu hiểu được
lựa chọn của ngươi. Đông Phương… đừng khổ sở…”
“Liên đệ…”
Dương Liên nhìn thấy hai mắt Đông Phương Bất Bại đã đỏ bừng, hiển nhiên là do quá thương tâm mới như vậy, trong lòng hắn mơ hồ có chút ảo não, nếu
hắn sớm thăm dò biết mọi chuyện sẽ như vậy, thì tuyệt đối cũng không làm Đông Phương Bất Bại khổ sở đến thế.
“Không có chuyện gì, có ta ở đây cùng ngươi. Trong lòng ngươi hổ thẹn với phụ mẫu, hẳn là mười mấy
năm nay cũng không vui vẻ gì… Đông Phương, nếu không chúng ta cùng đến
gặp phụ mẫu của ngươi đi!” Dương Liên nhẹ nhàng lau khóe mắt của Đông
Phương Bất Bại, nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại cứng đờ, nhanh chóng lắc đầu. “Ta không…”
“Đông Phương, đi thăm bọn họ một chút đi! Hẳn là bọn họ sẽ không trách ngươi, bọn họ yêu thương ngươi còn không kịp làm sao có thể chối bỏ ngươi? Đã
hơn mười năm ngươi không đi thăm bọn họ, chắc chắn bọn họ đang rất lo
lắng, đi thăm phụ mẫu ngươi đi, nói toàn bộ mọi chuyện cho bọn họ, nhất
định bọn họ sẽ hiểu được.”
“Ta…”
“Đừng sợ, ta sẽ đi cùng
ngươi, ngươi chỉ cần cho bọn họ biết hiện tại ngươi đang sống rất tốt để bọn họ yên tâm, nếu ngươi vẫn bất an hổ thẹn, ta nghĩ nhất định bọn họ ở trên kia cũng không dễ chịu.”
….
Cuối cùng Đông Phương
Bất Bại cũng đồng ý đi gặp phụ mẫu, hai người đến mộ địa cùng nhau quét
dọn bia mộ, thế nhưng từ khi bước ra khỏi xe ngựa Đông Phương Bất Bại
vẫn tỏ ra lạnh lùng, đến khi đứng trước mộ phần cũng chỉ dừng bước thẳng thắn quỳ xuống, gương mặt không có một chút biểu cảm dư thừa.
“Liên đệ, ngươi sang bên kia chờ ta một chút!”
Dương Liên nghe Đông Phương Bất Bại nói vậy liền bước ra xa, từ đây chỉ có
thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp vẫn quỳ mãi không nhúc nhích của đối
phương. Dương Liên mím môi, tựa vào một thân cây lẳng lặng chờ đợi Đông
Phương Bất Bại.
Một lúc lâu sau, Dương Liên thấy Đông Phương Bất
Bại bước ra liền vội vàng đi đến. “Đông Phương…” Ngoại trừ vành mắt ửng
đỏ thì biểu tình của Đông Phương Bất Bại hoàn toàn bình thản, không thể
nhìn ra gì. “Ngươi…”
“Liên đệ, không phải ngươi nói đã mua một
trạch viện sao? Mang ta đi xem một chút đi!” Đông Phương Bất Bại nắm lấy bàn tay của Dương Liên, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt.
“Đông Phương, nếu như ngươi không muốn, chúng ta có thể…”
“Ta không có không muốn, chúng ta sẽ ở lại Thanh Hà trấn! Ta cũng rất hoài
niệm nơi này.” Đông Phương Bất Bại quay đầu nhẹ nhàng đảo qua phong cảnh đằng xa, đôi mắt rũ xuống nhớ về hồi ức.
Dương Liên thấy vậy rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra nụ cười yên lòng, một tay vắt ngang qua lưng
Đông Phương Bất Bại, “Tốt lắm, ta dẫn ngươi đi xem nhà, đây chính là nhà của chúng ta từ đây về sau.”
Dương Liên rốt cục cũng như nguyện
dẫn Đông Phương Bất Bại đến trạch viện. “Ngươi đừng thấy bên ngoài nơi
này không bắt mắt, bên trong thật sự rất đẹp.” Vừa đến cửa Dương Liên đã rào đón, hắn rất sợ Đông Phương Bất Bại cảm thấy bất mãn với cửa lớn
trông có vẻ tầm thường này.
Khóe miệng Đông Phương Bất Bại lộ ra
nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy vẻ mặt cuống quýt của Dương Liên thì rất nể mặt gật đầu. Đợi đến khi cả hai vào trong y mới tin tưởng lời Dương
Liên nói, bên trong xác thực rất đẹp, đập vào mắt đầu tiên là tiểu hoa
viên thanh tân, thật khiến lòng người nảy sinh hảo cảm.
“Thế nào, có phải vừa nhìn đã cảm thấy rất đẹp không? Ta cũng là vừa nhìn thấy
liền thích nơi này… Nào, chúng ta đi xem bên trong một chút.” Vẻ mặt
Dương Liên hưng phấn dẫn Đông Phương Bất Bại đi giới thiệu phòng khách,
sân trong, rồi vào phòng ngủ.
“Thế nào? Đông Phương, ngươi thích
không? Nếu như không thích màu sắc này thì chúng ta có thể thay đổi.”
Dương Liên vội vàng nói với Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất
Bại chỉ từ từ đi đến bên giường, đưa tay sờ sờ chăn đệm, lại vuốt ve tủ
quần áo, bàn ghế, cuối cùng khi thấy bộ đồ thêu thì mới mở ngăn kéo ra,
chỉ thấy bên trong đều là chỉ và kim thêu thượng đẳng, còn có các loại
vải vóc.
“Bên trong vẫn còn, ngươi vào xem đi.” Dương Liên kéo
tay Đông Phương Bất Bại qua đi vào buồng trong, gian phòng này rất rộng, mở cửa ra đã thấy sương mù lượn lờ, Đông Phương Bất Bại tập trung nhìn
vào, hóa ra ở giữa còn có một cái hồ tắm nhỏ.
“Nước ở đây là được dẫn từ ôn tuyền bên ngoài vào, nước cũng là lưu động, như vậy sau này
muốn tắm cũng dễ dàng hơn… Thế nào? Có thích hay không?”
Đông Phương Bất Bại ngồi xuống, dùng tay tung nước trong ao một chút, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Ta rất thích…” Đông Phương Bất Bại đứng lên nhìn về phía Dương Liên, nhếch khóe miệng, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Ánh mắt Dương Liên sáng lên, cả gương mặt đều toát ra nét vui mừng. “Ta
biết ngay ngươi sẽ thích, còn có nhà bếp, chúng ta đi xem.” Hắn toét
miệng cười rạng rỡ, trực tiếp ôm lấy Đông Phương Bất Bại hôn mạnh lên
môi y, sau đó liền kéo người chạy về phía nhà bếp.
“Khu vực trước nhà bếp khá lớn, ta dự định trồng một ít rau dưa ở đây. Mấy hôm trước
ta có trồng thử một ít cải dầu, ngươi xem, đều đã mọc cao như vậy rồi.
Chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta trồng một ít những loại rau cải
thường dùng, muốn ăn cũng tiện lợi. Phía bên kia còn có thể nuôi một số
gà vịt, dù sao nơi này cũng lớn, sau này muốn ăn liền có sẵn, như vậy
được không? “
Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên hào hứng vạch
ra kế hoạch cho gia đình của cả hai thì trong lòng cực kỳ ấm áp, cảm
giác hạnh phúc trào dâng, chỉ có thể nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên
đôi môi kia. “Được, đều nghe Liên đệ… Liên đệ, ta rất vui vẻ.”
“Ta cũng vậy, sau này chúng ta sẽ ở đây, mỗi ngày ngươi nấu cơm cho ta,
ngươi còn có thể thêu thùa, dạy ta võ công, sau này cũng không bao giờ
cần quản lý những thứ giáo vụ đáng ghét kia nữa. Ta sẽ mở một cửa hàng ở Thanh Hà trấn, nếu chúng ta chán ở đây liền đi du ngoạn khắp nơi, ngươi nói có được không? “
“Được…” Nghe Dương Liên nói vậy, trong lòng Đông Phương Bất Bại cũng mong đợi.
“Vậy bây giờ, có phải Đông Phương nên nấu một ít thức ăn cho vi phu không? Ta cũng sắp chết đói rồi.”
Liếc xéo Dương Liên một cái, Đông Phương Bất Bại bị cái tự xưng của Dương Liên chọc đến đỏ mặt.
“Vốn chính là như vậy, ngay cả Lục tử cũng biết ta đặt mua nơi này cho phu
nhân của mình.” Dương Liên mở to mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, vô tội
nói.
Lúc này Đông Phương Bất Bại gương mặt đã đỏ bừng, khẽ nhéo Dương Liên một chút rồi đi thẳng vào nhà bếp.
Khi hai người cùng ăn cơm thì Dương Liên cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm
áp, đây cũng là lần đầu tiên hắn ăn ở đây, trước đây hắn đều ra ngoài ăn rồi quay về. Đợi lúc ăn xong, Đông Phương Bất Bại liền đứng dậy thu dọn chén dĩa, sau đó bị Dương Liên nhanh chóng kéo vào bên trong phòng tắm
ngâm ôn tuyền.
“Ta đã sớm muốn cùng Đông Phương tắm ở nơi này.” Dương Liên mỉm cười lôi kéo Đông Phương Bất Bại, cởi áo tháo thắt lưng cho y.
Hai người cùng nhau ngâm mình trong nước, Đông Phương Bất Bại thoải mái thở dài, Dương Liên mỉm cười ngồi gần thêm chút nữa. Lúc xây dựng cái hồ
này hắn đã cố ý kiến tạo một loạt bậc thang, lúc tắm có thể ngồi dựa vào thành hồ thư giãn.
“Đông Phương, ngươi nói xem hôm nay ta có
tính là ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu không?” Dương Liên kéo Đông Phương Bất
Bại vào lòng mình rồi cùng dựa vào thành hồ.
Đông Phương Bất Bại
đỏ mặt lên, cố vùng ra khỏi cái ôm của đối phương. “Nói lăng nhăng gì
đấy? Nếu như còn nói lung tung nữa, cẩn thận ta xé miệng của ngươi.” Vừa nói vừa nhéo má Dương Liên.
“Ui… đau quá, nếu không phải nhạc phụ nhạc mẫu thì gọi là gì?” Dương Liên bị nhéo má thì vừa kêu đau, lại vừa tiếp tục đùa giỡn.
“Ngươi…” Dù biết Dương Liên chỉ giả vờ kêu đau, thế nhưng Đông Phương Bất Bại
vẫn đau lòng buông tay, chỉ là nghe đối phương lại tiếp tục nói bậy thì
không có cách nào, đành hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Đông Phương… ngươi xấu hổ sao, chúng ta đều đã là vợ chồng rồi, ngươi còn
xấu hổ cái gì?” Thấy lỗ tai của Đông Phương Bất Bại đỏ bừng, Dương Liên
liền bật cười nói.
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Dương Liên, khóe miệng nhếch lên. “Vợ chồng cái gì, ta chỉ nhớ người uống rượu giao bôi
ngày đó với mình là Dương Liên Đình, không phải là Dương Liên nào đó.”
Lúc đầu khi y và Dương Liên Đình còn vui vẻ với nhau cũng từng học theo
phu thê bình thường mà bái thiên địa, uống rượu giao bôi. Hiện tại Dương Liên ép y xấu hổ liền không kịp suy nghĩ mà nói ra.
Trên mặt
Dương Liên lộ ra vẻ ngẩn ngơ, hắn mở to mắt nhìn Đông Phương Bất Bại.
Đúng vậy, ban đầu người bái thiên địa, uống rượu giao bôi với Đông
Phương Bất Bại chính là Dương Liên Đình chứ không phải hắn. Nhất thời
Dương Liên liền âm thầm chua xót, tâm tình vốn đang vui vẻ nhất thời
trầm lắng, chỉ còn dư lại oán giận vì sao mình không đến sớm một chút.
Đông Phương Bất Bại liếc qua gương mặt xụ xuống của Dương Liên, ánh mắt hiện lên ý cười, xoay người tự mình tắm rửa.
Dương Liên nhìn thấy bộ dạng không thèm để ý kia của Đông Phương Bất Bại thì
nhất thời trong lòng cực kỳ bất mãn, trực tiếp ôm người ghì vào trong
ngực. “Không được, hai chúng ta cũng phải bái thiên địa, cũng phải uống
rượu giao bôi.”
Đông Phương Bất Bại thầm buồn cười thế nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ, chỉ bình tĩnh nói: “Tục ngữ nói, một nữ không
lấy hai chồng, mặc dù Đông Phương Bất Bại ta không phải nữ tử nhưng cũng không thể làm ra việc trái đạo lý như vậy. Tuy bây giờ ngươi vẫn dùng
thân thể của Dương Liên Đình, thế nhưng dù nói thế nào cũng không phải
người kia, làm sao ta bái đường với ngươi được? “
“Vì sao không
được? Đợi lát nữa chúng ta cứ trực tiếp bái thiên địa là được rồi, cần
gì quan tâm chuyện khác?” Dương Liên vừa nghe Đông Phương Bất Bại nói
xong liền đỏ mắt, ôm chặt lấy y cấp tốc nói. “Ta mặc kệ, hai chúng ta
phải bái đường. Hai chồng cái gì, ngươi chỉ có một mình ta, không được
nhắc đến Dương Liên Đình cái gì đó nữa.”