Đông Phương Bất Bại buồn cười chọt chọt cái trán của Dương Liên, nói: “Liên đệ, sao lại thành một đứa con nít rồi.”
“Đông Phương, ngươi là của một mình ta, không được nhắc tới Dương Liên Đình,
lại càng không được nhớ gã.” Dương Liên nắm lấy bàn tay đang chạm vào
trán mình của Đông Phương Bất Bại, phì phò nói.
“Được, không nhắc đến, không nhớ đến.” Đông Phương Bất Bại buồn cười, gật đầu nhìn Dương
Liên, chỉ là giọng nói kia nghe thế nào cũng giống như dỗ trẻ con.
“Đông Phương… ngươi đang qua loa với ta.” Dương Liên xụ mặt nhìn Đông Phương Bất Bại, trong giọng nói tràn đầy bất mãn.
“Ta không… ấy, Liên đệ…” Dưới chân mềm nhũn, Đông Phương Bất Bại thiếu chút nữa trượt chân, vội vàng quàng tay qua người đối phương. “Liên đệ,
ngươi… mau buông ra.”
“Ta không… ai cho ngươi qua loa với ta,
hiện giờ ta rất tức giận.” Bàn tay mang theo ác ý di động, chỉ thấy
gương mặt Đông Phương Bất Bại đỏ lên, Dương Liên liền buông tay ra khỏi
người y, hít sâu một hơi lặn xuống nước. Đông Phương Bất Bại còn đang
sửng sốt đã bị cảm giác dưới thân làm cho hừ nhẹ một tiếng.
“Liên đệ, ngươi… mau lên đây.”
Trong nước toát ra một chuỗi bong bóng, Dương Liên vẫn không trồi lên. Đông
Phương Bất Bại bị động tác của hắn khiến cho hô hấp gấp gáp, thân thể
tựa trên thành hồ, khó khăn lắm mới ổn định được, mãi đến khi gần như
không cầm cự nổi, Dương Liên mới trồi lên từ trong nước, vòng tay ôm lấy người y.
“Đông Phương, là thích hay khó chịu?” Dương Liên ôm
hông của Đông Phương Bất Bại, nhìn vẻ mặt động tình của y thì trong lòng cũng ngứa ngáy, nhẹ nhàng vuốt ve lưng đối phương.
Khóe mắt liếc nhìn đối phương, cả người Đông Phương Bất Bại đều trở nên lười biếng
dựa vào Dương Liên, y cũng không nói gì, chỉ là thân thể dán sát hơn.
Cái liếc kia của Đông Phương Bất Bại khiến Dương Liên cảm thấy cả người
nóng rần, hơn nữa theo động tác ám chỉ của đối phương càng không kịp chờ đợi đưa tay du ngoạn, đầu tiên là mang theo ý thăm dò, cho đến khi Đông Phương Bất Bại cũng chủ động nắm lấy tay hắn, đồng thời còn dâng môi
lên thì động tác liền trở nên cuồng nhiệt.
Hai người từ trong
phòng tắm ôm chặt về phòng ngủ, Dương Liên nhìn Đông Phương Bất Bại mị
hoặc dưới thân mình, phía sau là chăn nệm đỏ tươi, không khỏi có loại ảo giác giống như động phòng hoa chúc.
“Đông Phương, ta yêu ngươi…” Động tác chậm lại, Dương Liên nhẹ nhàng sờ lên mặt đối phương, lại cúi đầu hôn đôi môi của y.
Chỉ là một câu như vậy của Dương Liên đã khiến gương mặt vốn đã vui thích
của Đông Phương Bất Bại càng tăng thêm mấy phần hưởng thụ, mắt híp hơi
mở ra, nhìn thấy Dương Liên thâm tình trên người mình, trái tim bỗng
nhiên rộn ràng, trong lòng khẽ động liền xoay người đặt đối phương xuống dưới thân, hai chân mở rộng ngồi trên bụng hắn.
“Đông Phương…” Động tác của y khiến Dương Liên ngẩn ra, muốn xoay người lại thì bị Đông Phương Bất Bại dùng tay đè xuống.
Đông Phương Bất Bại dùng tay vuốt ve đôi môi Dương Liên, gương mặt đỏ lên,
đôi mắt nhắm lại tự mình cử động. Trên phương diện giường chiếu này, đây là lần đầu tiên y nắm quyền chủ động, nghe thấy hô hấp của Dương Liên
thay đổi bởi vì tiết tấu của mình, sắc mặt Đông Phương Bất Bại càng đỏ
hơn, thế nhưng trong lòng càng thêm hài lòng và thỏa mãn.
Dương
Liên ngơ ngác nhìn Đông Phương Bất Bại trên người mình, gương mặt ửng
đỏ, vầng trán còn đọng lại khá nhiều mồ hôi, hắn thầm nghĩ, đây không
chỉ là hưởng thụ trên thân thể, mà càng là hưởng thụ cực lớn của thị
giác.
Ở trong phòng ngủ, Đông Phương Bất Bại giành quyền chủ đạo
hai lần, đến khi cả người bủn rủn lại bị Dương Liên ôm lấy mạnh mẽ làm
một lần. Hai người lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, sau cùng Dương Liên
ôm người vào phòng tắm rửa ráy lại một lần mới trở về phòng ngủ.
Dương Liên ôm Đông Phương Bất Bại vào lòng, bản thân hắn cũng mệt mỏi đến cực điểm, trong lúc mơ mơ màng màng còn nghĩ phòng tắm xây thông với phòng
ngủ như vậy thật là tiện lợi.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời
bên ngoài đã lên cao từ lâu, Dương Liên xoa xoa đầu tóc rối bời của mình nhìn Đông Phương Bất Bại vẫn đang ngủ trong lòng, bàn tay còn lại vuốt
ve tấm lưng trơn mịn của y, hắn không khỏi nhớ đến sự nhiệt tình tối qua của đối phương. Đây là lần đầu tiên Đông Phương chủ động như vậy, trước kia cho dù y có vui thích như thế nào thì cũng rất bị động, nhiều lắm
chỉ là khẽ rên rỉ vài tiếng, lúc động tình cũng không quá rõ ràng, chỉ
ôm chặt hắn biểu thị bản thân tình nguyện. Mà tối qua, Đông Phương Bất
Bại không chỉ tự mình chủ động mà còn cực kỳ nhiệt tình, khiến hiện tại
Dương Liên nhớ tới cũng không khỏi nuốt nước miếng.
Bị bàn tay
đang xoa loạn của Dương Liên làm cho không thoải mái, Đông Phương Bất
Bại hừ nhẹ một tiếng từ từ mở mắt ra liếc nhìn đối phương, khóe miệng lộ ra nụ cười, vươn tay ôm lấy người bên cạnh nhẹ nhàng cọ cọ.
“Dậy rồi, trên người có khó chịu không?” Trong mắt Dương Liên cũng cười, nhẹ nhàng xoa nắn eo của Đông Phương Bất Bại, ôn nhu hỏi.
“Liên đệ
xoa bóp cho ta.” Được Dương Liên xoa bóp đến cực kỳ thoải mái, Đông
Phương Bất Bại miễn cưỡng thốt ra một câu, bất quá thanh âm cũng dị
thường trầm khàn, bởi vì hôm qua kêu đến khan tiếng rồi.
“Được…”
Bởi vì hôm qua vô cùng thỏa mãn nên bây giờ Dương Liên đối với Đông
Phương Bất Bại chính là nói gì nghe nấy, hắn cực kỳ chăm chú xoa bóp
những nơi nhức mỏi trên người Đông Phương Bất Bại.
“Sao rồi?”
Dương Liên xoa bóp qua mấy lần liền híp mắt hỏi Đông Phương Bất Bại, lúc này hắn đã mặc xong quần áo từ lâu, đang quỳ gối bên cạnh đối phương,
tận tâm tận lực xoa bóp cho Đông Phương Bất Bại.
“Ừ, rất thoải mái.” Đông Phương Bất Bại thở dài gật đầu nói.
Nghe được lời khen, trong lòng Dương Liên cực kỳ vui vẻ, vội vàng hỏi thêm:
“Vậy ngươi đói không? Muốn ăn cái gì, ta liền đi mua, nơi này là quê nhà của ngươi, nhất định sẽ có rất nhiều thứ ngươi thích ăn, ở xung quanh
đây cũng có không ít tiệm ăn vặt, ngươi muốn thứ gì?” Dương Liên đỡ Đông Phương Bất Bại ngồi dậy, lại lấy y phục ra giúp y mặc vào.
Đông
Phương Bất Bại tùy ý thuận theo động tác của Dương Liên, im lặng suy tư
một lát rồi nói. “Ở phía đông trấn có một cửa hàng bánh bao, khi còn bé
ta rất thích ăn, cũng không biết bây giờ có còn hay không? “
” Tên của cửa hàng là gì? Để ta đi xem.”
“Bánh bao Chu ký.”
“Được, ta đã nhớ rồi.” Dương Liên mặc quần áo tử tế cho Đông Phương Bất Bại,
rồi bước vào phòng tắm mang ra một chậu nước và khăn để cho y rửa mặt.
“Còn muốn thứ gì không?”
“Bên cạnh cửa hàng bánh bao còn có một
tiệm cháo, cháo gạo kê ở đó ăn rất ngon.” Đông Phương Bất Bại lau mặt
xong lại tiếp nhận thuốc nước súc miệng Dương Liên đưa đến.
Thấy Đông Phương Bất Bại đã rửa mặt xong, Dương Liên liền đổ nước đi. “Được, ta đi xem, ngươi chờ một lát.”
Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên vội vã chạy đi thì mỉm cười rồi đứng dậy bước đến trước gương búi tóc.
Khi đến phía đông trấn, Dương Liên bắt đầu đi tìm cái nhà bán bánh bao Chu
ký kia, nào ngờ lại không nhìn thấy, đợi nghe ngóng một vòng xong mới
biết được cửa hàng đã dời đi, phải chạy qua mấy con phố mới tìm được,
còn tiệm cháo thì vốn đã đóng cửa từ lâu, Dương Liên đành phải tùy tiện
tìm một nơi có vẻ làm ăn khá tốt mà mua cháo. Trên đường về còn đi ngang qua một tiệm rượu, trong lòng khẽ động, hắn liền bước vào mua hai bình
rượu Đông Phương Bất Bại thường nói thích uống mang về.
Dương Liên trước tiên bước vào nhà bếp cất rượu, sau đó mới đặt bánh bao và cháo ra đĩa mang về phòng
“Ngươi nếm thử xem có phải là mùi vị này hay không?” Dương Liên đặt mấy thứ
kia lên bàn, lôi kéo Đông Phương Bất Bại thưởng thức.
Đông Phương Bất Bại cầm bánh bao nếm thử một miếng, sau đó liền lộ ra nụ cười.
“Chính là cái này.” Nói xong liền nhanh chóng ăn sạch cái bánh trên tay, lại không đợi Dương Liên đốc thúc mà tự mình lấy thêm một cái.
Đây vẫn là lần đầu tiên Dương Liên nhìn thấy Đông Phương Bất Bại ăn uống
vui vẻ như vậy, nhất thời khá ngạc nhiên, thế nhưng trong thâm tâm càng
thấy vui vẻ hơn, hắn cũng hào hứng cầm lấy bánh bao ăn. Về phần cháo thì Đông Phương Bất Bại vừa nếm đã biết không phải nguyên vị, thế nhưng
cũng không quá tệ nên uống liền hai chén.
Đợi đến lúc xế chiều,
bầu trời liền nhanh chóng tối mịt, hiện tại đã vào đông, thời tiết hay
mưa lại còn giá rét. Dương Liên lấy từ trong tủ ra một cái áo choàng da
điêu1 màu tím khoác lên người Đông Phương Bất Bại, còn bản thân lại
choàng một tấm màu xám tro, ngồi ở trong phòng đốt lò lửa, sau đó hai
người lại ngồi ôm nhau.
“Đông Phương, chúng ta bái đường đi?” Dương Liên liền bắt đầu đề tài đã bị đứt ngang hôm qua.
Đông Phương Bất Bại khẽ cười một tiếng, y không nghĩ đến Dương Liên vẫn nhớ
kỹ chuyện này, còn tưởng rằng hắn đã quên mất, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nếu ngươi đã có thể bái đường với Dương Liên Đình, vì sao
lại không chịu cùng ta?” Dương Liên bất mãn cắn nhẹ lỗ tai của Đông
Phương Bất Bại hỏi.
“Cũng vậy thôi, không phải ngươi có ký ức của Dương Liên Đình sao?”
“Cũng không giống, cho dù ký ức có chân thực đến thế nào cũng không phải là
ta, ta cảm thấy khó chịu.” Dương Liên lắc đầu kiên định nói, sau đó lại
cố ý đổi giọng. “Hôm nay lúc ta đi ngang qua tiệm rượu có mua loại rượu
mà Đông Phương thích nhất, đợi khi bái đường xong chúng ta có thể dùng
nó để uống rượu giao bôi rồi.”
Nghe được có rượu, nhất thời ánh
mắt của Đông Phương Bất Bại sáng ngời, trong lòng liền dao động, Dương
Liên nhân cơ hội đó lại thì thầm bên tai y: “Đông Phương, lẽ nào ngươi
không muốn thành thân với ta, chúng ta cùng nhau bái thiên địa, uống
chén rượu giao bôi, vĩnh kết đồng tâm.”
“Được.” Rốt cục, Đông Phương Bất Bại cũng xiêu lòng, mở miệng đồng ý.
Dương Liên cực kỳ mừng rỡ, trực tiếp đội mưa chạy đến nhà bếp lấy rượu và vài thứ cần thiết, khi về đến phòng ngủ liền lập tức cắm lên hai cây nến
đỏ, bày chung và rượu ra, bởi vì quyết định gấp gáp nên không có lễ phục sẵn, hắn chỉ đành dùng hai cái áo bào màu đỏ của Đông Phương Bất Bại để mặc tạm.
Chỉ một chốc sau, lễ đường đơn giản đã bố trí xong,
Dương Liên lôi kéo Đông Phương Bất Bại quay về phía cửa bái thiên địa,
rồi lại quỳ về phía giá nến xem như bái cao đường, cuối cùng lại đối mặt nhau lạy một lạy.
Dương Liên đứng lên nhìn Đông Phương Bất Bại
trước mặt mình, tuy rằng nghi thức hôm nay vô cùng đơn giản, cũng không
quá chính thức, thế nhưng trong lòng hắn đã cực kỳ thỏa mãn, cao hứng
bừng bừng lôi kéo Đông Phương Bất Bại rót hai ly rượu, hai người liền
nâng chén giao bôi.
Dương Liên lại lấy một cây kéo ra, cắt từ
trên đầu mỗi người một nhúm tóc quấn vào nhau. “Dùng cái này kết thành
đồng tâm kết, đó chính là vĩnh kết đồng tâm.”
Đông Phương Bất Bại nhìn hai lọn tóc trong tay Dương Liên cũng lộ ra nhu tình, y nắm bàn tay đối phương, khe khẽ gật đầu.
“Ách… Đông Phương, ngươi biết thắt đồng tâm kết không? Ta không biết làm.”
Dương Liên loay hoay nửa ngày, cuối cùng lúng túng đưa hai lọn tóc cho
Đông Phương Bất Bại, bất đắc dĩ nói.
Đông Phương Bất Bại buồn
cười liếc nhìn hắn, cũng bất đắc dĩ lắc đầu. “Ta cũng không biết.” Bất
quá suy nghĩ nửa ngày, Đông Phương Bất Bại tiếp nhận hai lọn tóc, quấn
thành một mối, sau đó lại dùng một sợi chỉ đỏ buộc chặt lại.
———————————-
1/ Áo khoác da điêu: Điêu ở đây không phải chim điêu mà là một loài thú có lông mịn, theo hình ảnh mà nhìn thì có vẻ giống rái cá.