Bái đường xong, Dương Liên lại lấy thêm rượu ra, Đông Phương Bất Bại đến nhà bếp làm mấy món ăn, hai người liền cùng nhau nâng cốc đối ẩm một
phen, bất quá Đông Phương Bất Bại vẫn nhớ rõ bộ dạng uống say lần trước
của Dương Liên, vì vậy lần này quả đoán chỉ cho hắn uống hai chung, phần còn lại đều dốc vào trong miệng mình.
Đông Phương Bất Bại uống
cạn hai bầu rượu, ngoại trừ trên mặt ửng hồng ra thì không có gì khác
biệt, bất quá thần tình cũng là phi thường thỏa mãn. Bởi vì tối hôm qua
hai người náo động rất lâu nên hôm nay chỉ là an tĩnh ôm nhau tùy ý trò
chuyện, thỉnh thoảng lại hôn môi một chút.
Dương Liên và Đông
Phương Bất Bại cứ ở lại Thanh Hà trấn như vậy, hai người cũng quăng hết
chuyện của Nhật Nguyệt thần giáo ra sau đầu, mãi đến khi Lục tử xuất
hiện trước mặt lần nữa.
Lúc Lục tử đến cầu kiến vẻ mặt cực kỳ hốt hoảng, sở dĩ Đồng trưởng lão biết giáo chủ đã xuất quan hoàn toàn đều
do gã không cẩn thận nói lộ ra. Tuy rằng Dương tổng quản cũng không căn
dặn không được tiết lộ tin tức này, thế nhưng người có đầu óc vừa nghĩ
lền biết bây giờ hai người họ tuyệt đối không muốn bị người ngoài quấy
rối. Chỉ là hôm qua lúc Đồng trưởng lão hỏi về tung tích của Dương tổng
quản, gã thấy thần sắc bất mãn của Đồng trưởng lão liền hoảng hốt không
dám giấu giếm mà nói ra tin tức giáo chủ đã xuống núi cùng Dương tổng
quản. Vì vậy ngày hôm nay gã liền bị phái đi mời Dương tổng quản và giáo chủ hồi giáo, còn lý do Đồng trưởng lão không đến chẳng phải là vì lão
biết giáo chủ không muốn bị người quấy rối nên bản thân không chạy ra
làm pháo hôi mà thế gã vào sao.
“Lục tử, sao ngươi lại tới đây.”
Dương Liên đang cầm một mâm chén đũa vừa mới ăn xong bước về phía nhà
bếp đã thấy Lục tử đứng lấp ló trước cửa.
Quả nhiên, khi ở cùng
giáo chủ Dương tổng quản liền rất cực khổ. Lục tử nhìn thấy Dương Liên
bưng mâm chén đũa thì trong lòng không khỏi cảm thán một câu, lập tức
chạy qua tiếp nhận thứ trên tay Dương Liên. “Dương tổng quản… Đồng
trưởng lão phân phó ta đi gọi tổng quản trở lại.”
Dương Liên nhìn Lục tử cầm lấy mâm chén đũa bước vào nhà bếp tẩy rửa thì cũng vui vẻ,
dù sao hắn cũng không cần động thủ, chỉ là khi nghe câu nói của đối
phương thì hơi nhíu mày: “Đồng trưởng lão có nói là việc gì không? “
“Thuộc hạ cũng không biết.” Lục tử chột dạ cúi đầu chăm chú rửa chén, không dám ngẩng mặt nhìn Dương Liên.
Dương Liên sờ sờ cằm, bất đắc dĩ gật đầu. “Được rồi, sau khi thu thập xong
thì đi chuẩn bị xe ngựa, ta vào giáo chủ sẽ cùng nhau trở về.”
Khối đá treo trong lòng rốt cục cũng buông xuống, Lục tử lặng lẽ thở phào một cái rồi lên tiếng đáp ứng.
Khi Dương Liên về đến phòng ngủ liền thấy Đông Phương Bất Bại đang ngồi
thêu bên cửa sổ, mấy hôm nay Đông Phương Bất Bại liên tục đem chăn đệm,
áo gối, màn cửa các loại trong phòng ra thêu. Dương Liên thấy Đông
Phương Bất Bại vui vẻ cũng để tùy ý y náo động.
“Lục tử tới…” Đông Phương Bất Bại lên tiếng hỏi, động tác trên tay không chậm lại chút nào.
Dương Liên bước đến ngồi xuống bên cạnh y. “Ừ, chúng ta cũng phải trở về rồi.”
“Được…” Động tác của Đông Phương Bất Bại vẫn không chậm lại, chỉ bâng quơ đồng
ý, việc này làm cho Dương Liên không khỏi giật mình. Trước đây chỉ cần
nhắc đến về giáo thì vẻ mặt của Đông Phương Bất Bại liền trở nên xấu đi, vì sao lần này lại bình tĩnh như vậy, tựa hồ như đã chuẩn bị trước.
Đông Phương Bất Bại thu hồi kim chỉ trên tay, lại xoay người thu thập vật
dụng lên đường, khi nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Dương Liên thì mỉm
cười nhéo nhéo quai hàm của hắn. “Lần này quay về cũng vừa lúc giao lại
cái ghế giáo chủ này.”
Dương Liên nắm lấy bàn tay Đông Phương Bất Bại, lại rướn người hôn lên khóe miệng y một cái.” Đông Phương muốn để
cho ai đảm nhiệm vị trí này?.”
“Mấy vị trưởng lão đều là người có kinh nghiệm, mấy năm nay ta cũng không đề bạt ai, trong đám hậu bối
dường như không có ai đáng chú ý, vì vậy vị trí này chỉ có thể giao lại
cho các vị trưởng lão chấp chưởng, sau đó để cho bọn họ tuyển chọn người thích hợp đảm nhiệm. Mà trong mấy vị trưởng lão hiện tại, ta xem ra
cũng chỉ có Đồng đại ca là có thể đảm nhiệm đại quyền.”
Dương
Liên suy tư trong chốc lát rồi cũng tỏ vẻ đồng ý. “Ừ, ta cũng phát hiện
Đồng trưởng lão trong thô lỗ có tinh tế, để người này đảm nhiệm ngôi vị
giáo chủ hẳn là không thành vấn đề.”
Dương Liên lại giúp Đông
Phương Bất Bại thay đổi xiêm y, lúc hai người ra ngoài thì Lục tử đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa, bọn họ liền khóa cửa rời đi.
“Được rồi,
lần trước khi Tả Lãnh Thiền phái người đến cũng là do Đồng trưởng lão xử lý.” Lúc ngồi trên xe ngựa, Dương Liên chợt nhớ đến việc của Tả Lãnh
Thiền lần trước, liền kể lại chuyện này.
“Ừ, Đồng đại ca đích xác suy nghĩ chu đáo.” Đông Phương Bất Bại gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
” Nhạc Bất Quần thì sao? Cứ để Tả Lãnh Thiền trực tiếp giết đi không phải là tốt rồi?”
“Hẳn là Tả Lãnh Thiền sẽ không tự mình động thủ, hắn còn muốn mượn tay chúng ta tiêu diệt Nhạc Bất Quần, tìm lại danh dự cho bản thân một lần nữa.”
“Tả Lãnh Thiền là chân tiểu nhân, Nhạc Bất Quần lại là ngụy quân tử, ngươi
nói xem hai người này đều tự cho mình là đúng, luôn thích đối nghịch với chúng ta. Thực sự là rất buồn cười.” Dương Liên bất đắc dĩ thở dài, hắn nằm trên xe ngựa vừa cười vừa nói.
“Chân tiểu nhân, ngụy quân
tử, Liên đệ nói thật đúng là chuẩn xác.” Đông Phương Bất Bại cũng bị
miêu tả này của Dương Liên chọc cho mỉm cười.
Lúc hai người vừa
về đến Hắc Mộc Nhai đã bị mọi người ùa ra nghênh tiếp, Dương Liên đứng ở phía sau không khỏi nén cười, nếu như những người này biết giáo chủ mà
bọn họ tâm tâm niệm niệm trở về lần này là muốn giao ra bảo tọa, phỏng
chừng tất cả đều phải hỏng mất.
Đến khi Đông Phương Bất Bại thành công đuổi mọi người đi mà quay về thư phòng, Đồng Bách Hùng và Văn
trưởng lão liền nhanh chóng cầu kiến.
“Giáo chủ, mấy hôm trước có thám tử báo lại, Nhạc Bất Quần đã triệu tập chưởng môn các phái đi Tư
Quá Nhai của Hoa Sơn, nói là muốn công khai võ công bên trong cho mọi
người nâng cao thực lực của Ngũ Nhạc kiếm phái, sau đó liên kết đánh lên Hắc Mộc Nhai.” Văn trưởng lão dâng lên vài tờ giấy, nói.
“Nhạc
Bất Quần? Không phải hắn đã bị Tả Lãnh Thiền kiềm chế rồi sao?” Dương
Liên liền đón lấy mấy mảnh tin báo Đông Phương Bất Bại đã đọc xong lên
xem.
“Dương Liên Đình…” Sắc mặt Văn trưởng lão đen lại, mở to mắt trừng Dương Liên.
Chỉ là Dương Liên không thèm để ý chút nào, sau khi đọc xong nội dung trong tin báo thì mới thả lại trên bàn, còn quăng cho Văn trưởng lão một ánh
mắt khiêu khích.
Văn trưởng lão giận đến mức nghiến răng, hơi
liếc nhìn Đông Phương Bất Bại, bị thần sắc thản nhiên của y chấn trụ mà
chỉ có thể nén giận đứng ở một bên, càng thêm không dám tỏ ra bất mãn
với Dương Liên.
“Vì muốn đả kích Nhạc Bất Quần nên Tả Lãnh Thiền
đã công khai việc Nhạc Bất Quần từng lợi dụng Lâm Bình Chi. Thế nhưng
đối với đám chưởng môn kia mà nói, chỉ cần có thể thấy được con đường
nâng cao võ công, chỉ sợ cũng không thèm quản Nhạc Bất Quần là lợi dụng
hay sát hại Lâm Bình Chi đâu.” Đồng Bách Hùng nhìn Đông Phương Bất Bại
nói.
“Xem ra Nhạc Bất Quần vẫn lợi hại hơn Tả Lãnh Thiền một bậc.” Dương Liên sờ sờ cằm, vẻ mặt sâu xa bình luận.
Đông Phương Bất Bại buồn cười liếc nhìn Dương Liên, phất phất tay nói: “Văn
trưởng lão lui xuống nghỉ ngơi trước đã, bổn tọa có việc muốn nói với
Đồng đại ca.”
Sau khi Văn trưởng lão rời đi, Đông Phương Bất Bại mới chỉnh lại thần sắc, lại gọi Đồng Bách Hùng ngồi xuống.
“Đồng đại ca, mười mấy năm nay đại ca đã cống hiến không ít cho Thần giáo, tiểu đệ cũng vô cùng cảm kích.”
“Đông Phương huynh đệ, lời này của ngươi quá xa lạ rồi, ta chính là trưởng
lão của Thần giáo, những việc này vốn là chuyện trong bổn phận.” Đồng
Bách Hùng khoát khoát tay áo, nở nụ cười nói. Đã rất lâu Đông Phương Bất Bại cũng không nói chuyện với lão như vậy, thật giống như trước đây…
“Đồng đại ca, ta vốn đang muốn thoái vị, mà Đồng đại ca chính là nhân tuyển
thích hợp nhất trong lòng ta.” Đông Phương Bất Bại thấy Đồng Bách Hùng
nở nụ cươi thì hơi rũ mắt xuống, bàn tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn nói.
Dương Liên hơi xoay đầu về hướng khác, hắn thật không đành lòng nhìn mặt mũi
Đồng Bách Hùng vặn vẹo, chỉ có thể cố gắng nén lại ý cười không dám để
lộ ra.
“Đông Phương huynh đệ! Việc này trăm triệu lần không thể…” Đồng Bách Hùng cực kỳ khiếp sợ, nét mặt vừa tràn ngập ý cười cũng lập
tức trở nên vặn vẹo, gấp tới mức vội vàng đứng dậy.
“Đồng đại ca, mấy năm nay đại ca cũng thấy ta đã cực kỳ phiền chán giáo vụ, nếu Thần
giáo còn nằm trong tay ta chỉ có thể bị hủy đi, mà trong lòng ta cũng
chẳng cảm thấy vui vẻ gì.”
“Đông Phương huynh đệ…” Đồng Bách Hùng mở to miệng, lão cũng biết lời này của Đông Phương Bất Bại nói là sự
thật, mấy năm nay đích xác Đông Phương Bất Bại đã không quản lý giáo vụ
nữa, chỉ có mấy tháng gần đây mới xuất hiện trước mặt mọi người, mà
những lần đó, lão cũng thấy rõ ràng sự không kiên nhẫn của y. Thế nhưng
đối với giáo chúng mà nói, Đông Phương Bất Bại không chỉ là giáo chủ mà
còn là trụ cột tinh thần, danh hào thiên hạ đệ nhất cao thủ đã là định
hải thần châm1 trong lòng trên dưới Nhật Nguyệt thần giáo, là niềm tự
hào sâu trong tâm khảm mỗi giáo chúng. Nếu như Đông Phương Bất Bại rời
đi, như vậy Thần giáo…
“Ta biết Đồng đại ca lo lắng chuyện gì, ta sẽ xử lý đám ruồi bọ chính đạo kia trước khi rời đi. Đến lúc đó, ngôi
vị giáo chủ này sẽ giao lại cho Đồng đại ca. “
“Thế nhưng đệ tử trong giáo…”
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng nhìn Đồng Bách Hùng, thần sắc cực kỳ
rõ ràng khiến cho câu nói tiếp theo của lão cũng theo đó tan biến. Đúng
rồi, đám giáo chúng kia đối với Đông Phương Bất Bại mà nói căn bản không xem như lý do lưu lại, từ trước đến giờ bất kỳ ai cũng không thể chi
phối hành động của y, ngay cả việc trở thành giáo chủ cũng vậy, hoàn
toàn là vì bản thân mình. Như vậy lần rời đi này thì sao? Đồng Bách Hùng hơi liếc nhìn thân ảnh của Dương Liên đang đứng sau lưng Đông Phương
Bất Bại. Lần này cũng là vì bản thân hay là vì cái người đang đứng bên
cạnh kia?
“Được rồi, sau này những việc trong giáo vẫn tiếp tục
giao cho Đồng đại ca.” Đông Phương Bất Bại ngồi thẳng người dậy, ánh mắt nhìn về phía Đồng Bách Hùng cũng thêm vài phần ôn hòa.
“Dạ…” Cho dù trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, Đồng Bách Hùng cũng chỉ có thể
nuốt ngược vào trong, bởi vì lão biết, Đông Phương Bất Bại đã muốn đi
thì vô luận là ai cũng không thể giữ lại.
Giải quyết xong Đồng
Bách Hùng, Đông Phương Bất Bại thở dài một hơi, thần sắc thoạt nhìn
giống như thả lỏng rất nhiều, khiến Dương Liên nhìn thấy không khỏi buồn cười, bất quá bản thân hắn cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Đại sự cứ như vậy đã giải quyết xong một mặt, còn về phía Nhạc Bất Quần, Dương
Liên vốn cũng chẳng để trong lòng.
“Đã ngồi xe cả ngày rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.” Dương Liên hơi vặn người một cái rồi đi đến trước
mặt Đông Phương Bất Bại, trực tiếp ôm đối phương vào lòng.
Đông Phương Bất Bại kinh ngạc một chút rồi cũng mỉm cười ôm lấy Dương Liên ,vẻ mặt tràn đầy ý cười.
“Đi ngủ, đi ngủ thôi.” Dương Liên ôm lấy Đông Phương Bất Bại bước ra khỏi
thư phòng, sau đó trực tiếp vận dụng khinh công chạy vào tiểu viện của
bọn họ
———————————-
1/ Định hải thần châm: Tên gốc của gậy như ý trong tay Tôn Ngộ Không, khi dùng trong ngữ cảnh này ám chỉ một
người hoặc sự vật rất đáng tin cậy, có thể khiến người ta hoàn toàn thả
lỏng khi hiện diện.