Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 7: Chương 7




Vừa xử lý xong đống sổ sách, ngẩng đầu lên, Dương Liên ngoài ý muốn phát hiện bên ngoài trời đã tối sầm, gọi người hầu bên ngoài đến hỏi mới biết được hiện tại đã là giờ Sửu, tính ra chính là khoảng hai giờ sáng, hắn vội vàng thu thập mấy thứ trên bàn rồi chạy về phía tiểu viện của Đông Phương Bất Bại.

Vừa đến nơi, Dương Liên liền đi gặp hai hạ nhân đưa cơm thì được báo lại, buổi tối giáo chủ chỉ dùng có nửa chén cháo.

“Ngươi đến trù phòng bảo người làm vài món ăn, phải là loại dễ tiêu hóa.” Sau khi dặn dò xong, Dương Liên liền đi về hướng tiểu viện, bước chân nhẹ nhàng bước đến bên giường của Đông Phương Bất Bại, khi mở chăn ra mới phát hiện trên giường căn bản không có ai. Nhất thời Dương Liên mở to mắt suy nghĩ, hắn cho rằng Đông Phương Bất Bại sẽ không rời khỏi nơi này, phỏng chừng đang ở nơi nào đó lân cận.

Dương Liên đi dạo hết một vòng tiểu viện cũng không tìm thấy người, cuối cùng hắn tìm đến hậu viện, nhìn lên trời thì thấy được Đông Phương Bất Bại đang ngồi trên nóc nhà uống rượu, một tay y cầm vò, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng, sợi tóc thả dài theo gió tản mác.

“Đông Phương, ngươi đang làm gì đó? Ban đêm không ngủ mà chạy lên nóc nhà hứng gió làm gì.” Dương Liên đứng ở bên dưới nhìn Đông Phương Bất Bại, trong nháy mắt y chợt cảm thấy hoảng hốt, hơn nửa ngày mới có thể điều chỉnh cảm xúc trầm giọng hô.

“Liên đệ, sao ngươi lại tới đây.” Dương Liên chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, Đông Phương Bất Bại đã đứng đối diện hắn.

Đoạt lấy bầu rượu trong tay Đông Phương Bất Bại, Dương Liên liếc mắt nhìn một cái phát hiện bên trong chỉ còn chút ít, lại nắm lấy bàn tay của đối phương, quả nhiên đã lạnh như băng rồi.

“Ngươi làm gì? Vết thương còn chưa khỏe, không chỉ uống rượu mà còn chạy đi hứng gió?” Nhìn Đông Phương Bất Bại, Dương Liên không khỏi sốt ruột.

“Liên đệ, ngươi đừng nóng giận, ta nghĩ đêm nay ngươi sẽ không tới.” Thấy thần sắc lo lắng của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại lập tức lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói.

“Không phải ta đã nói tối nay sẽ về sao, cho dù ta thật sự không về, ngươi có thể tùy tiện uống rượu hóng gió?”

“Liên đệ đừng lo lắng, ta không sao đâu.” Nghe được sự lo lắng trong giọng nói của Dương Liên, tâm tình xuống dốc cả đêm của Đông Phương Bất Bại lập tức trở nên tốt đẹp, ôn nhu trấn an.

Dương Liên trầm mặc sửa lại áo khoác trên người Đông Phương Bất Bại, hơi liếc mắt một chút liền thấy được một chút máu rỉ ra nhiễm đỏ áo trong.

“Cái này là lúc nãy nhảy xuống không cẩn thận làm nứt ra, lát nữa là ổn rồi.” Thấy sắc mặt Dương Liên thay đổi, Đông Phương Bất Bại rũ mắt xuống nhẹ giọng phân bua.

Trong lòng Dương Liên không khỏi vừa yêu vừa giận, thế nhưng nghĩ đến hình ảnh Đông Phương Bất Bại ngồi một mình trên nóc nhà uống rượu vừa nãy, cái gì Dương Liên cũng không nói được, chỉ có thể vươn tay ôm lấy đối phương vào lòng.

“Liên đệ…” Đông Phương Bất Bại kinh hô một tiếng, lại thuận theo phản xạ ôm cổ Dương Liên.

“Trở về phòng thôi!” Dương Liên siết chặt cánh tay đang ôm Đông Phương Bất Bại, người này thật nhẹ, một đại nam nhân thế nhưng ôm vào trong ngực lại giống như không có chút trọng lượng nào, vì vậy mà Dương Liên lại cảm thấy chua xót.

Sau khi ôm Đông Phương Bất Bại về phòng, Dương Liên lại ra ngoài lấy chậu nước, lau người cho Đông Phương Bất Bại một lần nữa, thay thêm một lần băng thuốc.

“Tự dưng chạy lên nóc nhà làm gì, khí trời lại đang lạnh như thế, thương thế của ngươi vẫn chưa lành hẳn, sao lại không biết yêu quý thân thể chứ.” Giúp Đông Phương Bất Bại đắp chăn thật kỹ, Dương Liên vừa vuốt tóc y vừa nói.

“Ta không sao, Liên đệ đã quên võ công của ta ư, một chút thương tích như vậy chỉ vài ngày là khỏe.” Lời nói của Dương Liên khiến Đông Phương Bất Bại không giấu được nụ cười hạnh phúc.

“Đệ nhất thiên hạ thì thế nào? Đệ nhất thiên hạ sẽ không bệnh, sẽ không đau đớn?” Dương Liên trừng mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, không nhịn được răn đe.

Đông Phương Bất Bại cúi đầu lộ ra một nụ cười khổ. “Ta cho rằng đêm nay Liên đệ sẽ không về.”

“Không phải ta đã nói sẽ trở về sao, chỉ là xử lý công vụ quên mất thời gian nên mới chậm trễ.” Dương Liên hiểu được ý tứ của Đông Phương Bất Bại, hóa ra y cho rằng mình sẽ không đến nên mới đơn độc chạy lên nóc nhà uống rượu. Trong sát na nhìn thấy y lúc nãy, Dương Liên tựa hồ thấy được một cỗ bi thương tịch mịch vây quanh Đông Phương Bất Bại, khiến trái tim của hắn cũng giống như bị đâm một nhát thật sâu.

Dương Liên vươn tay ôm lấy Đông Phương Bất Bại, thầm thở dài trong lòng: “Kẻ ngốc, hôm qua ta đã nói nhiều như vậy ngươi vẫn không tin, nếu ta không trở về ngươi có thể cho người đi gọi, gọi rồi nhất định ta sẽ về.”

Bị Dương Liên dùng ngôn ngữ cưng chiều mà mắng, sắc mặt Đông Phương Bất Bại khẽ ửng đỏ, tựa lên vai hắn mỉm cười nhẹ nhàng. “Ta tin, những lời Liên đệ nói ta đều tin tưởng.”

Dương Liên hơi bĩu môi, hắn biết cơ bản Đông Phương Bất Bại không tin hắn, bất quá cũng không quan trọng, một ngày nào đó nhất định hắn sẽ khiến Đông Phương Bất Bại hiểu được, những lời hôm qua của hắn đều là thật lòng.

Đợi đến khi hạ nhân mang cơm nước đến, Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại khẽ nhíu mày liền mở miệng nói: “Cơm tối ngươi ăn quá ít, hiện tại dù sao cũng nên ăn thêm một chén cháo, ngươi đã quên hôm qua ta đã nói nhất định phải nuôi ngươi béo lên sao.”

Dương Liên mang chén cháo đến đặt trước mặt Đông Phương Bất Bại, lại ăn trước một muỗng, Đông Phương Bất Bại thấy vậy mới nâng chén cháo lên ăn, khóe miệng Dương Liên không khỏi cong lên thêm một chút.

Không nhanh không chậm, rốt cục Dương Liên cũng đút cho Đông Phương Bất Bại hết chén cháo, lại dụ dỗ đối phương ăn thêm vài miếng đồ ăn rồi mới tự mình giải quyết hết phần còn lại. Sau khi rửa mặt lại cùng Đông Phương Bất Bại lên giường ngủ.

Ôm chặt người vào trong ngực, Dương Liên cảm thấy thỏa mãn nhắm hai mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi, cho đến nửa canh giờ sau vẫn cảm thấy đối phương chưa ngủ được, không khỏi mở miệng hỏi: “Làm sao vậy, không ngủ được? “

“Làm phiền ngươi.” Rõ ràng lúc nãy đã cảm thấy hô hấp của Dương Liên trở nên sâu hơn, không nghĩ đến chỉ một chút đã tỉnh.

“Không có, ngươi làm sao vậy.”

“Khụ khụ, ta không sao, chỉ là dạ dày hơi khó chịu.” Đông Phương Bất Bại xấu hổ ho khan hai tiếng, nãy giờ y vẫn cố gắng chịu đựng sợ đánh thức Dương Liên, không ngờ đối phương vẫn bị y làm phiền.

“Dạ dày khó chịu? Xem ra ăn trễ như vậy đúng là không tốt.” Nói rồi Dương Liên lại đặt tay lên bụng Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng vuốt ve. “Ta xoa bụng cho ngươi, sau này ăn cơm tối nhiều một chút, như vậy nửa đêm cũng không cần ăn khuya.”

“Ừ…” Đông Phương Bất Bại thầm vui vẻ, thoải mái gật đầu đáp ứng.

Sáng hôm sau lúc Dương Liên thức dậy, tay của hắn vẫn còn đặt trên bụng Đông Phương Bất Bại, cũng không biết đã ngủ quên từ lúc nào, cúi đầu nhìn một chút, thì ra Đông Phương Bất Bại đã sớm tỉnh, chỉ là vẫn lẳng lặng nằm trong ngực hắn.

“Khụ khụ, Liên đệ, ngươi đã tỉnh.” Thấy Dương Liên tỉnh lại, gương mặt của Đông Phương Bất Bại liền lộ ra nụ cười ôn nhu.

“Ừ, sao lại ho rồi, có phải tối hôm qua nhiễm phong hàn không?” Dương Liên mơ màng nhớ lại, hình như tối qua Đông Phương Bất Bại cũng có ho khan vài tiếng.

“Cũng có thể! Thế nhưng không có việc gì, vài hôm nữa là khỏe, hôm nay Liên đệ vẫn muốn ra ngoài sao?”

“Ừ… Không đi cũng không sao, ta có thể đem đống sổ sách kia đến đây xem. Ta ở cùng ngươi, miễn cho lúc ăn cơm ngươi lại trốn tránh, nếu lại đến nửa đêm mới ăn như hôm qua, dạ dày lại khó chịu.” Dương Liên suy nghĩ một chút, lại nhìn sắc mặt của Đông Phương Bất Bại, mới từ tốn nói, nói xong cũng rõ ràng thấy được sự cao hứng từ đối phương.

“Ừ, đúng rồi, ngày hôm qua ta có nói chuyện với Đồng Bách Hùng một lát.”

Đông Phương Bất Bại khẽ biến sắc nhìn Dương Liên, bật người hỏi: “Gã lại làm khó ngươi?”

“Cũng không phải làm khó, gã chỉ muốn gặp ngươi một chút.” Dương Liên nghiêng người sang ôm chặt Đông Phương Bất Bại, mặt cũng cọ cọ trên cổ y khẽ nói.

Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, ho khan một tiếng rồi mới nói: “Liên đệ đuổi gã đi giùm ta! Ta không muốn gặp gã.”

“Không được, lần này nhất định ngươi phải gặp Đồng Bách Hùng, ta đã bảo đảm với gã.”

“Đã ba năm ta chưa từng gặp Đồng đại ca, bộ dạng hiện nay thế này… vẫn là không nên gặp đi!” Trong mắt lộ ra một chút ảm đạm, Đông Phương Bất Bại khẽ nói.

“Yên tâm, hôm qua ta đã giúp ngươi nói rõ lý do vì sao mấy năm nay không gặp người ngoài.” Nói xong câu này, Dương Liên liền cảm thấy cơ thể của Đông Phương Bất Bại trong lòng trở nên cứng ngắc, sợ đối phương hiểu lầm, hắn vội vàng tiếp lời. “Ta nói ngươi ẩn thân sau màn là muốn điều tra xem ai là người chân chính trung thành với Thần giáo, mà ta chỉ là vỏ bọc ngụy trang bên ngoài.”

Dương Liên cảm thấy thân thể của Đông Phương Bất Bại đã trầm tĩnh lại mới tiếp tục nói: “Ta còn nói cho gã biết ta không phải nam sủng của ngươi, chúng ta thật lòng yêu nhau. Ta yêu ngươi, mà giáo chủ ngươi cũng rất yêu ta.” Nói rồi Dương Liên còn không kềm được cười hắc hắc.

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn về phía Dương Liên. “Liên đệ, tất nhiên là ta yêu ngươi, mấy năm nay lại khiến ngươi mang theo danh tiếng như vậy…”

“Được rồi, ta biết ngươi yêu ta là đủ rồi, có phải nam sủng hay không ta không để tâm.” Dương Liên ôm chặt Đông Phương Bất Bại, lại khẽ hôn lên khóe miệng của y, mỉm cười tiếp lời.

Đông Phương Bất Bại vô cùng cảm động, dùng tay vuốt ve gương mặt Dương Liên, nói: “Liên đệ của ta anh tuấn vĩ ngạn như thế, sao lại là nam sủng được. Ta liền lập tức hạ lệnh xử tử hết đám người xấu miệng hạ nhục ngươi.”

“Vậy cũng không cần, chỉ cần ngươi đáp ứng đi gặp Đồng Bách Hùng là được rồi.”

“Nhưng…”

“Coi như bồi thường cho ta có được hay không, ngươi chỉ cần lộ diện mà thôi!” Dương Liên chậm rãi quấn quýt Đông Phương Bất Bại, bàn tay cũng nhẹ nhàng đặt lên eo y dùng sức cù mạnh.

“Ôi, Liên đệ, đừng làm rộn, mau buông tay.”

“Ngươi đáp ứng ta đi gặp Đồng Bách Hùng thì ta mới buông tay, nếu không ta vẫn tiếp tục cù ngươi không ngừng.” Xoay người đặt Đông Phương Bất Bại dưới thân, cho dù đang đùa giỡn Dương Liên cũng cẩn thận kềm chặt Đông Phương Bất Bại, hắn thật sự sợ người này cử động làm vết thương xấu đi. Mãi đến khi Đông Phương Bất Bại cười đến chảy nước mắt hắn mới thỏa mãn buông tay.

“Gặp hay không? Nếu còn không gặp ta sẽ lại ra tay tiếp, Dương Liên vừa bẻ bẻ mấy ngón tay vừa mỉm cười xấu xa nhìn Đông Phương Bất Bại.

“Đừng, đừng, ta đi gặp là được.” Đông Phương Bất Bại chật vật ôm bụng vội vàng đồng ý.

Thấy Đông Phương Bất Bại đáp ứng, con ngươi Dương Liên láo liên vài lần, sau đó lại cúi người hôn lên môi Đông Phương Bất Bại, cho đến khi người kia thất điên bát đảo mới tiếp tục nói: “Nếu ngươi đã đồng ý đi gặp Đồng Bách Hùng, không bằng thuận tiện gọi cả Bình Nhất Chỉ đến, để lão xem vết thương cho ngươi. Ngươi cứ không chịu bắt mạch như vậy khiến ta không an tâm, ta rất sợ đường kiếm kia làm tổn thương nội tạng của ngươi mà ngươi lại không chú ý phát hiện ra. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.