Nói xong, Dương Liên liền thấy Đông Phương Bất Bại lộ ra thần sắc do dự, hắn liền bật người dùng môi cọ xát lên mặt của Đông Phương Bất Bại,
nói: “Cứ bắt mạch đi mà! Đừng quá lo lắng, coi như là vì ta, được không? “
Nghe Dương Liên nói như thế, trong lòng Đông Phương Bất Bại
cũng ấm áp, liền gật đầu đồng ý. Tiếng ừ vừa ra khỏi miệng, môi khẽ mở
ra liền bị Dương Liên hung mãnh chiếm giữ tấn công vào.
“Đông
Phương thật tốt, nếu như buổi sáng lại ăn thêm một chén cơm thì càng
tốt.” Dương Liên cười ha ha một tiếng, vuốt ve gương mặt Đông Phương Bất Bại, lại ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo vào.
Trên mặt Đông Phương
Bất Bại mang nét cười, đôi môi hồng nhuận, thần sắc nhìn bóng lưng Dương Liên có chút ướt át, trong mắt chính là tràn ngập vui sướng. Lúc trước, mỗi khi Dương Liên muốn y làm gì cũng sẽ nói nhiều lời dễ nghe, nhưng
rõ ràng đều là đường mật ứng phó, cũng sẽ không khiến y hạnh phúc từ tận đáy lòng như hiện tại. Bởi vì, tất cả những điều này vừa nghe đã biết là muốn tốt cho y.
Dương Liên mặc xong quần áo, xoay người lại
thì thấy Đông Phương Bất Bại đang đứng trầm mặc trước tủ áo, vì vậy cũng tiến đến nhìn một chút, hóa ra Đông Phương Bất Bại đang nhìn mấy bộ nam trang đến đờ người ra.
“Mặc bộ này đi! Cái này đẹp.” Từ trong
đám y phục tìm ra một cái áo ngoài màu đỏ sậm, Dương Liên ướm lên người
Đông Phương Bất Bại xem một chút.
“Cái này sao? Ta nhớ cái này là hôm ta đăng ngôi giáo chủ cố ý gọi người đến may.”
“Vậy thì càng nên mặc để ta ngắm một chút, ta không nhìn thấy được bộ dạng
của Đông Phương lúc đăng ngôi đâu!” Dương Liên hơi tưởng tượng một chút
trong đầu, ngữ điệu cũng không giấu được sự mong đợi.
“Được… .” Đông Phương Bất Bại cười cười, nhận lấy áo ngoài mặc vào.
Nhìn Đông Phương Bất Bại trước mặt một thân áo đỏ, tuy rằng tóc còn chưa vấn lên, thế nhưng rõ ràng khí thế đã khác hẳn lúc mặc sa y lần đầu gặp gỡ. Gương mặt anh khí ngời ngời, đôi mắt dài nhỏ sắc sảo, khuôn mặt xương
xương, một Đông Phương như vậy khiến Dương Liên động tâm không ngớt.
“Ta chải đầu cho ngươi.” Dương Liên kéo tay của Đông Phương Bất Bại, mê luyến nói.
Vừa rồi rõ ràng vẫn còn hơi thấp thỏm, nhưng khi Đông Phương Bất Bại thấy
rõ biểu tình của Dương Liên thì cũng hơi cong khóe miệng, thuận theo đối phương ngồi vào trước bàn trang điểm.
Dương Liên cầm lược lên,
lại suy nghĩ một chút trong đầu rồi mới ra tay chải tóc cho Đông Phương
Bất Bại. Lấy phân nửa tóc buộc cao lên đỉnh đầu, lại dùng ngọc quan cố
định, phía sau để một phần tóc xõa dài tự nhiên, tóc của Đông Phương Bất Bại vừa đen vừa mượt, lúc cầm ở trong tay cảm giác đặc biệt tốt.
“Thế nào? Đẹp không?” Lúc hoàn thành, Dương Liên nhìn Đông Phương Bất Bại trong gương cười hỏi.
Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dạng trong gương của mình cũng không khỏi sửng
sốt một chút, kiểu tóc này thoạt nhìn cũng không quá khí khái như nam
tử, lại cũng không quá nữ khí như kiểu tóc trước đây của mình, vừa hiên
ngang vừa nhu hòa, đúng là nhìn vào đặc biệt thoải mái.
“Đẹp, sao Liên đệ lại nghĩ ra kiểu tóc đẹp như vậy.” Trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ, Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên hỏi.
“Ta chỉ cảm thấy nếu Đông Phương vấn kiểu tóc này nhất định sẽ rất đẹp,
ngươi thích là tốt rồi, sau này mỗi ngày ta đều chải tóc cho ngươi.”
Dương Liên để lươc xuống, mỉm cười nói.
“Liên đệ…” Nhìn thân ảnh của Dương Liên, trong lòng Đông Phương Bất Bại tràn ngập chua xót và vui sướng.
Hôn nhẹ một cái lên gương mặt của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên liền đi
ra khỏi phòng bắt đầu bày biện điểm tâm. Quả nhiên Đông Phương Bất Bại
lại ăn thêm một chén cơm, Dương Liên thấy vậy liền tỏ ra vui vẻ, trên
mặt không ngừng tỏa ra ý cười.
“Nếu như ngươi không muốn gặp Đồng Bách Hùng thì cứ ngồi yên phía sau màn là được rồi.” Thật ra Dương Liên cũng không muốn miễn cưỡng Đông Phương Bất Bại nên thỏa hiệp.
“Không cần, nếu đã phải gặp thì cứ quang minh chính đại mà gặp. Hơn nữa, đã
lâu ta không gặp Đồng đại ca rồi.” Nói đến đây, trên gương mặt Đông
Phương Bất Bại cũng lộ ra một tia hoài niệm.
Nắm lấy bàn tay của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên không nói gì thêm, chỉ đứng dậy đi ra bên ngoài đưa Đồng Bách Hùng đến.
Dọc theo đường đi, Đồng Bách Hùng vẫn giữ nguyên vẻ mặt cấp thiết, khi bước vào trong phòng, chân chính nhìn thấy Đông Phương Bất Bại thì mới thả
lỏng xuống, lộ ra dáng cười sang sảng. “Đông Phương huynh đệ…”
Đông Phương Bất Bại cũng hơi nhếch khóe miệng lộ ra nét cười, nhìn Đồng Bách Hùng, gọi. “Đồng đại ca.”
“Đông Phương huynh đệ, mấy năm nay ngươi vẫn ở trong tiểu viện này, lý do là sao vậy!”
“Nguyên nhân thật sự giống như hôm qua Liên đệ đã nói với đại ca, mấy năm nay
ta ẩn cư là muốn âm thầm điều tra những kẻ phản bội trong giáo.” Đông
Phương Bất Bại dựa vào ghế, lộ ra một nụ cười nhạt, lười biếng nhìn Đồng Bách Hùng, nhàn nhã nói.
“Dương tổng quản còn nói hai người các
ngươi…” Đồng Bách Hùng không nén được kinh ngạc mà vỡ lẽ, hắn thầm may
mắn mấy năm nay vẫn tuyệt đối trung thành với Đông Phương Bất Bại, nếu
không sợ rằng kết cục cũng không quá tốt đẹp.
“Đương nhiên giống
như Liên đệ đã nói, Đồng đại ca, chúng ta là huynh đệ sinh tử, ta thật
sự không muốn gạt đại ca. Dương Liên là người ta muốn làm bạn cả đời.”
“Vậy… đã là như vậy, ta làm đại ca đương nhiên phải ủng hộ rồi, chúc mừng
ngươi. ” Cố gắng nén lại thần sắc kinh ngạc, Đồng Bách Hùng đỏ mặt
ngượng ngùng nói.
“Chẳng hay Đồng đại ca có việc gì quan trọng
muốn tìm ta?” Trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên một tia không kiên
nhẫn, lên tiếng hỏi thăm.
“À, đúng rồi, theo lời thám tử hồi báo, gần đây mấy tên chính đao kia dường như đang muốn cử hành cái gì Ngũ
nhạc đại điển, nói rằng muốn chọn ra chưởng môn Ngũ Nhạc phái, ta sợ
rằng việc này sẽ gây bất lợi cho Thần giáo. Nếu như bọn chúng thật sự
liên kết với nhau, kẻ đầu tiên chúng muốn diệt trừ hiển nhiên là chúng
ta.” Vẻ mặt Đồng Bách Hùng nghiêm túc, trịnh trọng báo cáo với Đông
Phương Bất Bại.
“Ngũ Nhạc sát nhập thì có là gì? Nhìn sơ qua một
đám người tự xưng chính giáo kia chỉ có Phương Chứng đại sư của Thiếu
Lâm tự là có thể xem như chính nhân quân tử, trên mặt võ học cũng có tạo nghệ nhất định, những kẻ còn lại chưa đáng khiến chúng ta e ngại. Đồng
đại ca cũng đừng quá lo lắng.” Đông Phương Bất Bại cười xòa một tiếng
nói với Đồng Bách Hùng, rồi cũng không đợi Đồng Bách Hùng nói gì thêm
liền khoát khoát tay. “Được rồi, nếu không có đại sự gì nữa thì Đồng đại ca cứ về nghỉ ngơi đi! Sau này có việc chỉ cần nói cho Liên đệ, hắn sẽ
báo cáo lại với ta.”
Dường như Đồng Bách Hùng vẫn còn muốn nói
thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của Đông Phương Bất Bại thì
cũng chỉ có thể ôm quyền nói một câu. “Ta đi trước.”
“Đồng đại
ca, tạm biệt.” Lười biếng nói một câu như vậy, đợi đến khi Đồng Bách
Hùng ly khai, Đông Phương Bất Bại mới thở dài, hai mắt nhắm nghiền.
Sau khi chắc chắn Đồng Bách Hùng đã đi xa, Dương Liên mới đi đến bên cạnh
Đông Phương Bất Bại, vẻ mặt tự tin, khí thế ngạo nghễ vừa rồi của đối
phương thật sự khiến trong lòng Dương Liên rung động không ngớt, thế
nhưng đi kèm với điều đó lại là thần sắc mệt mỏi không kiên nhẫn, cũng
làm Dương Liên xót xa không thôi. Hiện tại, Đông Phương Bất Bại thật sự
không quá thích quyền lực, cũng như những lời y đã nói với Nhậm Ngã
Hành, hiện tại chỉ mong có thể trải qua cuộc sống bình thản mà thôi.
Dương Liên đi đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, xoa xoa mi tâm cho đối
phương, vừa cười vừa nói: “Đã mệt mỏi rồi sao? Đợi sau khi Bình Nhất Chỉ đến bắt mạch xong rồi thì nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.”
Đông
Phương Bất Bại mở mắt nhìn Dương Liên, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm. “Ta biết rồi, việc ta đã hứa với ngươi nhất định sẽ không quên.”
Dương Liên cúi người hôn lên môi Đông Phương Bất Bại, vừa cười vừa nói: “Thật ngoan…” Nhất thời khiến gò má Đông Phương Bất Bại cũng không khỏi ửng
đỏ.
Đợi đến khi Bình Nhất Chỉ mang theo hòm thuốc đi đến, Đông
Phương Bất Bại đã ngồi phía sau màn chắn, chỉ vươn một cánh tay ra. Bình Nhất Chỉ chào hỏi một câu theo lễ nghi, rồi vội vàng bước qua bắt mạch.
“Sao rồi?” Dương Liên đang đứng bên cạnh lo lắng hỏi.
Bình Nhất Chỉ nhíu mày buông ngón tay xuống, vuốt vuốt râu mép, nói: “Nhát
kiếm đó đã làm phổi của giáo chủ tổn thương, hơn nữa còn từng bị nhiễm
phong hàn, thân thể cũng khá suy yếu. Tuy rằng nội lực của giáo chủ thâm hậu, thế nhưng căn cơ của cơ thể cũng không vì vậy mà tăng thêm, mong
rằng sau này giáo chủ phải chú ý bảo dưỡng thân thể. Hơn nữa, giáo chủ
đã từng vì việc luyện võ mà nhiều lần dùng dược vật trợ giúp mạnh mẽ đột phá giới hạn, những thứ này cũng gây thương tổn không ít thì nhiều. Nếu như hiện giờ không chú ý, đợi đến sau này khi hậu quả xuất hiện, sợ
rằng khó có thể khống chế.”
Nhất thời Dương Liên quýnh lên trong
lòng, căng thẳng hỏi Bình Nhất Chỉ: “Vậy phải bảo dưỡng thế nào? Có việc gì phải chú ý? Bình đại phu, xin mau nói cho ta biết.”
Bình Nhất Chỉ khá ngạc nhiên, lão cũng thật không ngờ Dương Liên Đình lại thật sự quan tâm giáo chủ như vậy, nhìn thần tình này cũng không giống như là
đang làm bộ, còn nếu như đây vẫn là giả vờ, vậy chỉ có thể nói con người này thật sự quá đáng sợ.
“Do phổi đã bị thương nên sau này giáo
chủ cần phải chú ý giữ ấm, nếu như gặp lạnh sẽ dẫn đến ho khan, còn các
loại điều hòa nội công thì giáo chủ tự mình biết, lão phu sẽ không nhiều lời. Trên phương diện ăn uống cũng nên chú ý một chút, nên ăn nhiều
những thứ có dinh dưỡng, ta sẽ làm một ít dược hoàn điều tiết thân thể,
sau khi có thuốc thì mỗi ngày giáo chủ uống một viên, cứ kiên trì như
vậy, không tới ba năm thân thể sẽ được điều dưỡng tốt.”
“Được, ta đã nhớ kỹ rồi, vậy chỉ còn phương thuốc, xin Bình đại phu viết lại phương thuốc của dược hoàn điều tiết cho ta.”
Dương Liên tiễn Bình Nhất Chỉ ra ngoài , đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của lão nữa thì mới xoay người quay vào, gương mặt mang theo lo
lắng nhìn Đông Phương Bất Bại. “May là cuối cùng ngươi cũng chịu để Bình Nhất Chỉ chẩn mạch, những lời vừa rồi ngươi cũng nghe được, sau này
phải điều dưỡng cho tốt.”
Đông Phương Bất Bại kéo tay Dương Liên, vừa cười vừa nói: “Liên đệ đừng lo lắng, Bình Nhất Chỉ nói vô cùng khoa trương, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, cơ thể của ta, ta tự
mình biết.”
Nhìn biểu tình không sao cả trên mặt Đông Phương Bất
Bại, Dương Liên giận đến mức ngứa răng, nhịn hết nửa ngày, cuối cùng vẫn giơ tay ra cốc đầu Đông Phương Bất Bại. “Ngươi biết cái gì, phải nghe
đại phu, từ nay về sau mỗi ngày một chén thuốc bổ, ngươi phải uống hết
cho ta. Còn nữa, không được không có việc gì nhảy trên nóc nhà hứng gió, được rồi, rượu cũng phải ít uống lại.”
Đông Phương Bất Bại ôm
đầu lộ ra thần sắc kinh ngạc, dù thế nào y cũng chưa từng nghĩ Dương
Liên sẽ cốc đầu mình, thế nhưng vẫn chưa kịp kinh ngạc xong đã bị một
đống lời nói của đối phương chấn trụ, vẻ mặt cũng không khỏi suy sụp
xuống.
“Đừng cho rằng hiện tại còn trẻ thì không đáng lo, đợi đến khi già rồi nhất định sẽ hối hận.”
Đông Phương Bất Bại cúi đầu cười khổ, đột nhiên lại nhớ đến một câu lão yêu
quái của Lệnh Hồ Xung ngày hôm đó, bất an hỏi. “Ta vẫn xem như còn trẻ
sao?” Tuy rằng ngày đó Dương Liên cũng đã giải vây giùm y, thế nhưng
xưng hô đó thủy chung vẫn là cái gai trong lòng Đông Phương Bất Bại. Dù
sao hiện tại y cũng đã hơn ba mươi tuổi, mà Dương Liên Đình thì mới
khoảng hai mươi, chính là lúc thanh xuân tươi trẻ, tuổi tác cũng ngang
ngửa Lệnh Hồ Xung, như vậy, không biết có phải hình tượng của y trong
lòng Dương Liên Đình cũng là lão yêu quái hay không?
“Đương
nhiên, ngươi chưa từng nghe qua sao, nam nhân bốn mốt niên hoa, Đông
Phương vẫn chưa đến bốn mươi mà, chính là thời điểm hoàn hảo nhất của
đời người, hiển nhiên là trẻ rồi.” Cười cười, Dương Liên nghiêng người
ngồi vào bên cạnh Đông Phương Bất Bại, nắm tay đối phương khẽ nói.