Phong Thanh Dương, Mạc Đại tiên sinh cùng Thiên Môn đạo trưởng có việc
thương nghị, nhưng không muốn để Hàn Duyệt biết, dù sao trước khi sự
việc thành công, cho dù có nắm chắc tới đâu, thì không ai dám nói là
tuyệt đối.
Họ chuẩn bị gạt Hàn Duyệt, cho đến tận ngày tuyển minh chủ, trực tiếp đẩy hắn lên minh chủ vị, thậm chí phải dấu Tả Lãnh
Thiền, sợ lão ám hại Hàn Duyệt.
Chuyện này còn cần thương nghị
với Định Nhàn sư thái, ba người nhìn nhau, đều tự quyết định, Phong
Thanh Dương vỗ vai Hàn Duyệt nói, “Ta đi uống rượu với họ, sư chất nếu
nhàm chán, thì đi dạo một lát đi, nhưng nhớ phải về khách *** sớm một
chút.”
Hàn Duyệt nghe xong lời này, trong lòng tất nhiên cao
hứng, nhưng nhớ thân phận của hắn hiện tại là Nhạc Bất Quần, miễn cưỡng
khống chế biểu tình trên mặt, đứng dậy chắp tay hành lễ nói, “Sư thúc
yên tâm, Mạc Đại tiên sinh, Thiên Môn đạo trưởng, vãn bối cáo từ trước.”
Mạc Đại tiên sinh cùng Thiên Môn đạo trưởng gật đầu, trên mặt đều mang theo một nụ cười thỏa mãn.
Hàn Duyệt nâng bước đi ra ngoài, khóe miệng không thể khống chế được mà
cong lên, hắn bây giờ muốn đi tìm Đông Phương, để Đông Phương an ủi trái tim bị thương của hắn.
Đi ra cửa, Hàn Duyệt còn cẩn thận đóng kỹ cửa lại, nhìn cánh cửa khép kín, Hàn Duyệt trong lòng có chút áy náy,
Phong Thanh Dương thật tâm đối xử với hắn, thậm chí Mạc Đại tiên sinh
cùng Thiên Môn đạo trưởng cũng trân trọng hắn như vãn bối của mình.
Thế nhưng hắn lại gạt họ, thậm chí vì để sau này mình và Đông Phương có thể im lặng sống cùng nhau mà lợi dụng họ.
Ánh mắt Hàn Duyệt hơi hơi ảm đạm, thở ra một hơi, xoay người rời đi, không
đi được quá xa, Hàn Duyệt đã bị người đụng phải, chưa kịp nói chuyện,
người nọ ngay cả một câu giải thích cũng không thèm nói, vội vàng chạy
đi.
Hàn Duyệt sửng sốt, theo bản năng nắm chặt tờ giấy nam nhân
kia nhét vào tay mình, chờ không nhìn thấy bóng người nọ nữa, Hàn Duyệt
mới phản ứng lại, bắt đầu hưng phấn.
Hóa ra người cổ đại thật sự có cách truyền tin thế này, còn để hắn gặp được nữa, hóa ra phim không phải tất cả đều là bịa.
Hưng phấn xong, hắn mới nhớ tới tờ giấy, nhìn bốn phía thấy không có người
chú ý, mới trộm mở tờ giấy ra, phía trên chỉ viết tên một tửu lâu, phía
dưới vẽ một con chim cắt chân trắng nho nhỏ.
Hàn Duyệt vừa thấy
liền biết là Đông Phương, căn bản không khống chế được biểu tình trên
mặt, thật cẩn thận cất kỹ tờ giấy, tìm một người qua đường hỏi, sau đó
đi đến tiểu lâu nọ.
Hàn Duyệt không đoán sai, tờ giấy đúng là
Đông Phương đưa, Phong Thanh Dương, Mạc Đại tiên sinh cùng Thiên Môn đạo trưởng võ công không thấp, Đông Phương không dám đến quá gần Hàn Duyệt, để tránh bị phát hiện, làm trở ngại kế hoạch, nên phái một thủ hạ ở bên ngoài đợi Hàn Duyệt, chờ Hàn Duyệt đi ra thì giao tờ giấy cho hắn.
Tửu lâu kia tất nhiên là thuộc về Nhật Nguyệt Thần giáo, Hàn Duyệt vừa đến
tửu lâu, đã dược chưởng quầy thỉnh tới nhã gian, chưởng quầy chỉ biết
Hàn Duyệt là Hoa Sơn phái tiền chưởng môn, lại không biết Hàn Duyệt có
quan hệ gì với Đông Phương, nhưng y là người thông minh, không hỏi
nhiều.
Gõ cửa, chưởng quầy thấp giọng nói, “Công tử, khách nhân tới rồi.”
“Vào đi.” Thanh âm quen thuộc từ bên trong truyền ra, Hàn Duyệt vội gặp Đông Phương, không chờ chưởng quầy giúp hắn mở cửa, liền mình mở cửa đi vào.
Chưởng quầy ngây người, nhưng không mở miệng ngăn cản, chỉ trầm mặc đóng cửa, sau đó rời khỏi.
Hàn Duyệt vừa vào nhà, liền thấy Đông Phương một thân trường bào màu trắng
tay áo thêu mẫu đơn đỏ đang ngồi trên ghế, mái tóc dài đen mượt như tơ
vấn cao lên bằng một cây trâm hồng ngọc, hai mắt ẩn tình, miệng mang ý
cười, tuyệt diễm phong hoa.
Hàn Duyệt xem ngây người, Đông Phương cười khẽ ra tiếng, giả giận mắng, “Đồ ngốc, xem có thể ăn no được à?”
Đông Phương nhìn mặt Hàn Duyệt, trong lòng tất nhiên vui mừng, trong vui
mừng còn có chút ngượng ngùng, còn có chút đắc ý, dù sao cũng là bản
thân y làm Hàn Duyệt lộ ra ánh mắt si mê như thế.
Hàn Duyệt ha hả cười, gãi gãi đầu, vui vẻ chạy đến ngồi xuống cạnh Đông Phương, lúc này mới chú ý tới Đông Phương gọi một bàn đầy rượu và thức ăn, còn đều là
món Hàn Duyệt thích.
Hàn Duyệt trong lòng cảm động, nhưng không
biểu đạt, chỉ ôm Đông Phương, khẽ hôn lên môi y, liếm mút vài cái, “Ta
sắp đói chết rồi.”
Đông Phương nghe Hàn Duyệt nói vậy, tất nhiên
đau lòng, “Vậy ăn nhiều chút đi, chốc nữa ta cho người gói một ít điểm
tâm thịt khô, ngươi mang về, đừng để mình đói.”
Hàn Duyệt cầm lấy đũa, gắp đồ ăn cho Đông Phương, rồi bản thân mới vội vã ăn uống, liên
tục gật đầu, bỗng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, có chút không vui mở
miệng nói, “Nếu như bị những người đó phát hiện, sẽ không tốt.”
Đông Phương cũng nhớ ra tình huống của Hàn Duyệt, gắp một cái chân gà đặt
vào bát Hàn Duyệt, trầm tư một lúc, ăn một đũa, mới lơ đãng hỏi, “Ngươi ở một phòng?”
Hàn Duyệt gặm chân gà, nuốt miếng thịt xuống mới mở
miệng nói, “Đúng vậy, nhưng hai phòng bên cạnh một là của Phong Thanh
Dương, một là của Ninh Trung Tắc.”
Đông Phương nghe xong đáp án,
rất vừa lòng, lại nghe Hàn Duyệt ghét bỏ nói vậy, cũng không nhiều lời
chỉ gắp thêm đồ ăn cho Hàn Duyệt.
“Nếu có việc gấp, ngươi có thể
trực tiếp tới nơi này tìm chưởng quầy, nếu ta ở, y sẽ trực tiếp dẫn
ngươi đến gặp ta, nếu ta không ở, ngươi có thể nhắn lại, ta sẽ nghĩ cách liên lạc với ngươi.” Đông Phương nhẹ giọng dặn dò.
“Hoa Sơn phái đối xử với ta không tồi, nhưng mà thức ăn rất khó nuốt.” Hàn Duyệt nhả
xương ra, ai oán nhìn cái bụng tròn vo của mình, lại nhìn thức ăn trên
bàn, “Ăn không nổi nữa.”
Đông Phương đứng dậy, múc một chén canh thổi nguội, đặt tới trước mặt Hàn Duyệt, “Bồi bổ thân thể đi.”
Hàn Duyệt gật đầu, bưng bát một hơi uống hết, còn muốn ăn thêm một cái chân gà, đã bị Đông Phương ngăn trở, “Ăn nhiều quá sẽ không tốt.”
Hàn
Duyệt biết Đông Phương một lòng muốn tốt cho mình, đôi mắt hắc nhuận
nhìn thẳng vào Đông Phương. Đông Phương vươn ngón trỏ thon dài trắng nõn điểm lên trán Hàn Duyệt, cầm khăn ướt đưa cho hắn.
Hàn Duyệt
thấy Đông Phương cẩn thận như vậy trong lòng ấm áp, nhận lấy khăn ướt
lau tay, lau mặt, sau đó đặt xuống bàn, ôm lấy Đông Phương, hôn lên đôi
môi mềm mại của y.
Đông Phương vươn tay ôm cổ Hàn Duyệt, hé miệng phối hợp với hắn, lưỡi chủ động giao triền cùng Hàn Duyệt, không khí ái muội, tâm gắn chặt vào nhau.
“Ta nhớ ngươi.” Hơi tách môi ra, Hàn Duyệt nhìn Đông Phương, nhẹ giọng nói.
Đông Phương cười thật ngọt ngào, chủ động vươn người tới hôn lên môi Hàn Duyệt, nói, “Ta đã an bài.”
Hàn Duyệt chợt nhớ tới đến chuyện Ngũ Nhạc kết minh, sợ có ảnh hưởng tới Đông Phương, vội vàng nói cho y nghe.
Đông Phương trầm tư một chút, “Ngươi nói, Mạc Đại tiên sinh hỏi ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Hàn Duyệt gật đầu, “Làm ta sợ muốn chết, lúc ấy ta đang thất thần.”
Đông Phương nghe Hàn Duyệt miêu tả, đã biết tính toán của họ, nhưng mắt thấy Hàn Duyệt đang oán hận, cũng không định nói cho hắn nghe, y nghĩ chuyện này với Hàn Duyệt mà nói không tính là chuyện xấu.
Nhưng khi Hàn Duyệt lên làm minh chủ rồi, có còn nguyện ý giả chết ở bên y nữa không, nhận được quyền lợi rồi Hàn Duyệt có còn giống như bậy giờ nữa không?
Mắt Đông Phương tối sầm lại, lưu quang chớp động, bỗng nhớ đến lúc trước
Hàn Duyệt còn làm Hoa Sơn chưởng môn, đã tặng chức chưởng môn cho người, một lòng tìm đến hắn, lại yên lòng.
So sánh lợi hại, Đông Phương khóe miệng cong lên, nhéo nhéo vành tai Hàn Duyệt, cười mắng, “Đồ ngốc.”
Hàn Duyệt lên làm Ngũ Nhạc minh chủ, đó là thời điểm chính tà luận võ, càng dễ dàng khiến những người khác đồng ý cho hắn xuất chiến, lường trước
họ vì để Hàn Duyệt có thể thuận lợi làm Ngũ nhạc minh chủ, nhất định sẽ
không nói ra chuyện Hàn Duyệt mất võ công, ngược lại sẽ giúp hắn che
dấu.
Đến lúc đó chỉ cần mình ở trước mặt đông đảo võ lâm nhân sĩ, đòi quyết chiến với Hàn Duyệt, họ cũng vô pháp ngăn cản.
Hàn Duyệt không tức giận, chỉ ôm thắt lưng Đông Phương, hôn lên xương quai xanh của y, “Ta là tên ngốc của ngươi.”
Đông Phương hai tay ôm Hàn Duyệt, đầu hơi nâng lên, để Hàn Duyệt thuận tiện
hơn, xoang mũi hừ ra thanh âm hấp dẫn, “Ngươi không hỏi ta vì sao phế đi đan điền của ngươi?”
“Không có gì cần hỏi hết, ta biết ngươi
muốn tốt cho ta.” Hàn Duyệt nhẹ nhàng cắn vành tai Đông Phương, đầu lưỡi ướt sũng liếm lấy khoang tai của Đông Phương.
Đông Phương mắt đầy ý cười, thấp giọng nói, “Biết là tốt rồi.”
Hàn Duyệt vừa định trêu đùa vài câu, lại nghĩ tới chuyện của Lâm gia, còn
cả Tịch Tà kiếm phổ, mạnh mẽ hôn Đông Phương một cái, rồi vội nói cho
Đông Phương nghe chuyện của Lâm gia.
“Ngươi nói Tịch Tà kiếm phổ
kia viết câu đầu tiên là ‘muốn luyện võ này, tất phải tự cung’?” Đông
Phương nghe Hàn Duyệt nói vậy, đã biết được mấu chốt, hàn quang lướt qua đáy mắt.
Hàn Duyệt gật đầu, hắn biết Tịch Tà kiếm phổ kia là
được ngộ ra từ tàn chương của Quỳ Hoa bảo điển, Tịch Tà kiếm phổ có thể
nói là cũng nguồn gốc với Quỳ Hoa bảo điển.
Nhưng chuyện này
không thể nói trực tiếp cho Đông Phương nghe, cho nên chỉ có thể nói ra
đặc thù rõ ràng nhất của nó, nghe Đông Phương hỏi lại, Hàn Duyệt khẳng
định nói, “Phải”
Đông Phương gật đầu không nói thêm gì, chỉ cười khẽ cắn môi Hàn Duyệt, “Không cần lo lắng.”
“Nghe nói ở trên nóc nhà cũ của Lâm gia, ngươi có thể phái người đi tìm xem.” Hàn Duyệt không chút do dự, nói tất cả những gì mình biết cho Đông
Phương nghe, tuy rằng thấy có lỗi với bọn Lâm Bình Chi, nhưng trong lòng Hàn Duyệt, Đông Phương là quan trọng nhất.
Đông Phương trong
lòng vui sướng, nhìn Hàn Duyệt, y không phải vui vì biết tung tích của
Tịch Tà kiếm phổ, mà vui vì tấm lòng Hàn Duyệt dành cho mình.
Hàn Duyệt thấy Đông Phương mặt mày ẩn tình, khóe miệng đầy ý cười, tóc vì
động tác vừa rồi mà hơi xỏa ra, trong lòng động tình, ánh mắt nóng bỏng
nhìn Đông Phương.
Đông Phương đỏ mặt, lại cầm tay Hàn Duyệt, kéo hắn vào nội thất.
Đông Phương buông tay Hàn Duyệt ra, mũi chân chỉa xuống đất, thân thể nhẹ
nhàng chuyển tới trên giường, mẫu đơn trên áo vô cùng sống động, Hàn
Duyệt thậm chí tưởng như mình nghe được mùi hoa.
Đông Phương đưa
tay, ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, Hàn Duyệt ngơ ngác đi về trước vài bước, cầm tay Đông Phương, tay Đông Phương
trắng nõn mịn màng, nếu như ngọc dương chi tốt nhất, năm ngón tay thon
dài móng tay no đủ, mang theo chút phấn hồng, rất mê người.
Hàn
Duyệt cúi đầu mê luyến nhìn tay Đông Phương, lại nhìn thấy Đông Phương
lộ ra vẻ mặt sủng nịch, quỳ một gối xuống đất, in một nụ hôn lên mu bàn
tay của Đông Phương, hắn từng ở trên TV thượng xem qua, kỵ sĩ ở phương
Tây tuyên thệ trung thành thế này, lúc trước chỉ thấy buồn cười, nhưng
hiện giờ hắn cam tâm tình nguyên lập ra thật nhiều thệ ước, tuy rằng
Đông Phương vĩnh viễn sẽ không biết ý nghĩa của động tác này, nhưng
trong lòng Hàn Duyệt vẫn thấy thỏa mãn.
Đứng lên, cầm thật chặt
tay Đông Phương, đổi một câu Đông Phương có thể hiểu được, “Tử sinh khế
khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.” (Dẫu lúc
sinh tử hay khi cách biệt, chẳng quên lời ước hẹn cùng người. Nắm chặt
tay nhau, suốt kiếp chẳng đổi thay)
“Sinh đương đồng khâm, tử
diệc đồng huyệt.” Đông Phương nghe Hàn Duyệt nói xong, nhẹ giọng mở
miệng. (sinh thời nguyện cùng nhau san sẻ tấm chăn, khi chết đi nguyện
cùng nhau san sẻ một nấm mồ)