Mạc Đại tiên sinh lúc trước giết Phí Bân cứu Lệnh Hồ Xung một mạng, sau
lại giúp Lệnh Hồ Xung chiếu cố Hằng Sơn phái, xem như một người trong
nóng ngoài lạnh, như vậy tính ra, Mạc Đại tiên sinh còn có ân với Hoa
Sơn phái. Nhưng khi đó hình như Lệnh Hồ Xung đã không phải người của Hoa Sơn phái, vậy tính ra phải là có ân với Hằng Sơn phái, Hàn Duyệt càng
nghĩ càng rối rắm, đơn giản không thèm nghĩ nữa.
Về Thiên Môn đạo trưởng Hàn Duyệt biết không nhiều, bởi vì nguyên tác, không miêu tả ông nhiều lắm, nhưng có thể nhìn ra ông là một người xem cái ác như kẻ thù, cực kỳ chính trực.
Thiên Môn đạo trưởng rất xem trọng chính tà
chi phân, đó cũng là lý do ông có hảo cảm với Hàn Duyệt, dù sao họ đều
nghĩ phong mật thư kia là Hàn Duyệt mạo hiểm đưa đến, giúp Ngũ Nhạc kiếm phái giết Nhật Nguyệt Thần giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại.
Chỉ là Thiên Môn đạo trưởng quá xem trọng chính tà chi phân, cho nên không
thể chấp nhận chuyện Lệnh Hồ Xung kết giao với ma giáo, thậm chí cùng ma giáo Thánh cô có quan hệ không minh bạch, đó là lý do đến cuối cùng ông cùng Lệnh Hồ Xung phân rõ giới hạn.
Ông không phải kẻ đại gian đại ác, lại càng không phải ngụy quân tử như Tả Lãnh Thiền Nhạc Bất Quần, ông chỉ là quá mức quân tử.
Nghĩ đến đây, Hàn Duyệt bỗng nhiên sợ Thiên Môn, lúc trước Lệnh Hồ Xung chỉ
là có giao tình với ma giáo, mà ông đã muốn ngươi chết ta sống, như vậy
hắn thì sao?
Hắn chính là cùng ma giáo giáo chủ yêu nhau, rùng
mình một cái, trong lòng sợ hãi, thấy nơi này rất nguy hiểm, mình vẫn ở
cạnh Đông Phương là tốt nhất.
Trong lòng bi thúc, hắn sợ hãi mình sẽ bị vạch tràn, có thể sẽ chết không toàn thây, vạn nhất lần này chết, không sống lại được, hoặc dù sống cũng không gặp được Đông Phương, vậy
hắn phải làm sao bây giờ.
Nói chuyện một hồi, Mạc Đại tiên sinh bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Bất Quần thấy thế nào?”
Hàn Duyệt lập tức không kịp phản ứng, Phong Thanh Dương bất động thanh sắc
đá nhẹ hắn, Hàn Duyệt quay đầu nhìn thoáng qua Phong Thanh Dương. Hắn
vừa rồi nghĩ đến kết cục của mình, trong lòng không khỏi thương tâm,
Phong Thanh Dương nhìn Hàn Duyệt như vậy, cũng không nhẫn tâm trách cứ.
Trong lòng còn có chút tự trách, tuy là vì tương lai của sư chất, nhưng khi
lại cứ hết lần này đến lần khác ở trước mặt hắn lập lại chuyện kia,
chẳng trách sư chất lại thất thần.
Nghĩ đến đây, trong mắt không khỏi mang theo chút thương tiếc, lập lại câu hỏi của Mạc Đại tiên sinh lần nữa.
Mạc Đại tiên sinh cùng Thiên Môn đạo trưởng cũng không trách Hàn Duyệt thất thần, dù sao ai gặp được chuyện này cũng sẽ như thế, biểu hiện của Hàn
Duyệt đã vượt qua tiên đoán của họ, bất giác càng đề cao Hàn Duyệt vài
phần.Hàn Duyệt nghe Phong Thanh Dương lặp lại, mới biết vừa mới họ thế
nhưng đang thương lượng chuyện Ngũ Nhạc phái lần nữa kết minh, dù sao
hiện tại chính phái nhân sĩ cơ hồ đều là năm bè bảy mảng, nếu không thì
làm sao xuất hiện chuyện của Lâm gia.
Không bằng tuyển ra một
minh chủ, quan tâm chuyện chính đạo, nắm giữ quyền chủ động ở trong tay
mình là tốt nhất. Chính yếu là, Phong Thanh Dương sớm bất mãn Tả Lãnh
Thiền, ông cũng biết âm mưu của Tả Lãnh Thiền, nên mới để Tả Lãnh Thiền
tuyển Ngũ nhạc minh chủ.
Nói vậy, nhất định Tả Lãnh Thiền đã sớm
chuẩn bị tốt, không bằng thừa lúc hắn căn bản không kịp chuẩn bị, làm
hắn trở tay không kịp.
Nếu Tả Lãnh Thiền lên làm Ngũ nhạc chưởng
môn, vậy Hoa Sơn phái sẽ càng thêm khó sống. Tính cách Tả Lãnh Thiền,
Mạc Đại tiên sinh cùng Thiên Môn đạo trưởng cũng không thích, cho dù
không vì sự phát triển của môn phái mình, thì họ cũng không muốn để Tả
Lãnh Thiền kia lên làm Ngũ nhạc chưởng môn.
Câu Mạc Đại tiên sinh vừa hỏi, có ý muốn Nhạc Bất Quần làm Ngũ nhạc minh chủ, Nhạc Bất Quần
vẫn có tiếng khen Quân Tử kiếm, hiện tại vì Ngũ Nhạc kiếm phái, bị phế
đi đan điền, cùng ma giáo thủy hỏa bất dung, nhân phẩm tất nhiên không
cần lo lắng.
Huống chi, Mạc Đại tiên sinh xem Nhạc Bất Quần tuy
có chút bi thương, lại không có ảm đạm, càng thấy người này tâm chí kiên định, trí tuệ hơn người.
Hàn Duyệt tất nhiên không biết ý tưởng
trong lòng Mạc Đại tiên sinh, Phong Thanh Dương tuy trong lòng vui
sướng, nhưng sợ chuyện chưa thành công nói ra chỉ làm sư chất cao hứng
một hồi, nên không nguyện nói ra, chỉ là âm thầm quyết định phải dốc
toàn lực trợ hắn đoạt vị trí Ngũ nhạc minh chủ.
Thiên Môn đạo
trưởng thái độ làm người chính trực, mới rồi cũng nghe ra ý của Mạc Đại
tiên sinh, âm thầm suy tư, thấy Nhạc Bất Quần là một người đáng tin cậy, dù sao hắn một mình đến ma giáo, còn thăm dò được tin tức, một người
trí tuệ đại dũng như vậy, nếu chỉ vì không có võ công mà bị mai một, vậy thì không đáng.
Hơn nữa ông cũng xem trọng Nhạc Bất Quần, cho nên chấp nhận duy trì Nhạc Bất Quần làm Ngũ Nhạc minh chủ.
Hàn Duyệt suy tư một chút, thấy kế này không tồi, hơn nữa như vậy càng lợi
cho Đông Phương đi ra khiêu chiến, sau đó chính mình có thể giả chết
cùng Đông Phương tiêu dao, trong lòng vui sướng, tất nhiên miệng đầy
khen ngợi, tỏ vẻ mặc kệ ai giành được minh chủ vị, mình cũng sẽ toàn lực duy trì.
Hàn Duyệt biểu hiện rơi vào trong mắt ba người, lại
được hiểu theo nghĩa khác, họ thấy hắn một lòng suy nghĩ cho Ngũ Nhạc,
càng thêm kiên định việc duy trì hắn làm minh chủ.
Nếu Hàn Duyệt
biết, biểu hiện hôm nay tạo thành thống khổ về sau, sợ sẽ hối hận đến
chết chuyện mình muốn bái phỏng các vị chưởng môn, nhưng đáng tiếc là
Hàn Duyệt không biết, thế giới này cũng không có hối hận.