CHƯƠNG 19.1
Câu chuyện về cái đèn bàn.
“Lực đạo thích hợp chứ?”
“Uhm…”
“Vậy tôi lại tiếp tục.”
“Cậu sáng đã làm việc vất vả, vẫn nên để ta giúp cậu một chút?”
“Không cần, tôi thích làm mà. Thoải mái chứ?”
“Uhm.”
“Nhìn từ đằng sau, chỗ thắt lưng đẹp thật…”
“Cậu nói lung tung cái gì…”
“Đừng nhúc nhích, anh là cử động là tôi xuống tay đó, như thế sẽ làm bẩn chiếu.”
“Mai ta giặt là được chứ gì.”
“Lão bà của ta thật ngoan hiền.”
“Đi xuống, đừng có đè nặng ta…”
“Được rồi, muốn ngủ rồi sao?”
“Thật sự không cần ta giúp cậu ấn vài cái sao? Lọ tinh dầu mát-xa này còn rất nhiều.”
“Không cần đâu, tôi ra tắt đèn.”
Kì Sam đang muốn quay lại tắt đèn ngủ vẫn còn đang sáng ngời cả phòng, đột nhiên “ping” một tiếng, sau đó nháy mắt tối đen một mảnh.
“Đông Phương…”
“Không chú ý, lại cứ nghĩ nó giống như ngọn nến.”
Dù là ngọn nến cũng không đỡ nổi với phương pháp bạo lực đó đâu!
Kì Sam thực sự không nhớ nổi đây là lần thứ mấy cái đèn bàn bị Đông Phương giáo chủ một chưởng đánh nát rồi, xem ra có võ công cũng không thực sự là chuyện tốt, sẽ khiến người dùng nó sinh ra ỷ lại, sau đó thành việc không tốt. Chẳng hạn như lúc này đây, đồng chí đèn bàn đã hy sinh oanh oanh liệt liệt.
“Xem ra ngày mai phải đi tới cửa hàng bán đèn thôi.”
“Cậu từng nói cửa hàng đó không xa, không mất nhiều thời gian.”
“Chính thế. Bà bán hàng rất nhiệt tình với khách, lần nào cũng lôi kéo tôi nói chuyện không ngừng, nói là đi gặp bạn già cũng chẳng sai.”
“Ngày mai tôi đi cùng cậu.”
“Hử, không phải anh không thích ra ngoài sao?”
“Lần này tôi tự chọn kiểu dáng, dù sao chính mình thích sẽ không làm hư.”
“Vậy à” Kì Sam dài giọng, tỏ vẻ hiểu được, trong lòng thì thở dài: Người này đúng là khẩu thị tâm phi mà
———-
“Kì ca, em đang chờ anh đó nha, hôm qua vừa mới nhập một loạt đèn bàn mới.” Trông coi bên ngoài cửa hàng là một cô gái tóc ngắn, thoạt nhìn rất mạnh mẽ, nhìn thấy Kì Sam vừa bước tới liền chạy ra tiếp đón, để ý thấy Đông Phương bên cạnh, lại càng tươi cười: “Đây chắc là chị dâu đặc biệt mà Trần Trác nhắc tới phải không ạ? Tên kia đúng là mù rồi mà, chị dâu trông thế mà lại là nam nha! Cư nhiên chạy tới vùng vằng với em vì không dịu dàng được như chị dâu, quả thật ngược đời.”
Kì Sam khẽ cười, không phát biểu ý kiến. Đông Phương khẽ gật đầu với Đào Lộ, coi như chào hỏi.
Đào Lộ lại nói tiếp: “Nhưng mà dù hôm nay mới thấy, em cũng tự thấy xấu hổ. Kì ca à, anh quả thực sở hữu những thứ khiến mọi đàn ông trong giới làm ăn phải ghen tị!”
Cô gái một bên cảm khái, một bên vừa đi trước dẫn hai người qua sảnh bày mẫu hàng bên ngoài, bước vào bên trong.
“Cô ấy vừa gọi cậu là gì?” Đông Phương hỏi, trên tay bế mèo trắng, vẻ mặt người lẫn mèo giống nhau như đúc, mèo nhỏ thì hướng Kì Sam meo một tiếng.
Không khí trong nơi để vô số đồ đạc tinh xảo đẹp đẽ của cửa hàng bỗng nhiên nồng nặc mùi dấm chua.
Kì Sam chỉ cười mà không trả lời, nhanh như chớp cúi đầu hôn lên mặt người nọ một cái, giáo chủ đại nhân trong nháy mắt đỏ bừng cả mặt, giả bộ xoa xoa lỗ tai Thịt Viên trong lòng, không nói câu nào.
Đào Lộ giới thiệu mẫu mới cho hai người, Kì Sam thường thường trao đổi cùng cô, Đông Phương im lặng đứng ôm mèo, nhìn cứ như đang đi giám sát. Chỉ cần Đào Lộ hơi đứng gần Kì Sam một chút, sắc mặt y liền không tự giác mà lạnh đi mấy phần.
Kì Sam cuối cùng chọn một cái đèn bên ngoài in hoa văn sơn thủy, có chút hơi hướng cổ xưa. Chất liệu là bằng plastic, so với thủy tinh thì bền hơn một chút, ít nhất cảnh bể tan tành sẽ không quá hoành tráng.
Thừa dịp Đào Lộ mang đèn ngủ đi gói, Đông Phương giáo chủ đứng im như đèn đường bay tới, không mặn không nhạt một câu: “Ngươi cùng với vị cô nương kia quan hệ có vẻ rất tốt?”
“Có lẽ thế.” Kì Sam cười thừa nhận.
Đông Phương giáo chủ ánh mắt lạnh lùng, dịch mèo nhỏ sang một bên, tay phải xuất ra, ngón tay tạo thành chiêu thức, nhắm vào Đào Lộ đang đưa lưng về phía bọn họ, chuấn bị ra tay, bị Kì Sam nhanh tay lẹ mắt cản lại.
“Anh không định giết cô ấy đấy chứ?”
“Ta nhớ rõ cậu từng nói tại cái thế giới này không thể tùy tiện giết người. Chỉ muốn giáo huấn nàng ta một chút, làm cho nàng ta không thể ra khỏi nơi này, hôm sau cậu có đến, ta cũng không đi cùng.” Giáo chủ đại nhân thẳng thắng trả lời rất chi là đương nhiên.
“Cô ấy là chủ nơi này, trừ khi cửa hàng này đóng cửa, bằng không đều vĩnh viễn ở trong này làm việc.”
Đông Phương oán hận phất tay áo: “Thế thì bổn tọa làm cho cái cửa hàng này đóng cửa, sẽ không vi phạm pháp luật mấy người chứ hả?”
“Đúng là không phạm pháp, nhưng mà…” Kì Sam cầm tay y, cười nói: “Anh đúng là ăn dấm chua nên không cần biết phải trái gì cả. Đào Lộ là bạn gái của Trần Trác, anh nếu làm cô ấy bị thương, thế thì tôi đền bù cho cậu ta kiểu gì đây?”
“Ta…” Đông Phương giáo chủ bá đạo tàn nhẫn giờ như trẻ nhỏ làm sai mà cúi đầu.
“Anh đó…Cho dù người khác không làm anh yên tâm, tôi còn không đủ để anh tín nhiệm sao?”
Đông Phương cuối cùng lộ ra từ tối qua nghe Kì Sam nói chủ cửa hàng này thế nào ra sao thì luôn buồn bực, gật gật đầu, cầm lấy tay Kì Sam.
Chỉ mới rời đi vài bước ra quầy gói hàng, Đào Lộ không hề biết trong thời gian ngắn ngủi đó, chính mình vừa trải qua kiếp số lớn nhất, hơn nữa còn được hóa giải một cách bình an. Thế nên mới nói thế sự vô thường, mọi người không bao giờ biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Có thể vận mệnh của bản thân đáng nhẽ ra bình lặng, nhưng chỉ cần người khác đàm tiếu vài ba câu là không chừng có thể hoàn toàn thay đổi.
Đến phút cuối tiễn hai người một mèo rời đi, Đào Lộ vẫn không quên trêu chọc: “Kì Ca, cuối tuần này anh lại qua đây, mong lần sau anh đại giá quang lâm tới đây à nghen!!”
“Anh thực ra rất mong không cần phải đến nhanh như thế, nếu thế thì anh sẽ chóng nghèo rớt mồng tơi mất.”
“Ai nha nói nghe cứ như không có tiền vậy, em nghe Trần Trác nói công việc làm ăn của mấy người tốt đến mức khiến đơn vị bên cạnh phải hâm mộ ghen tị.” Đào Lộ bày ra bộ dáng coi thường, bước qua sờ sờ mèo nhỏ đang được Đông Phương ôm, cười trêu nói: “Chị nói này, mèo con nha không được ham chơi mà làm hỏng đèn ngủ. Có sức khỏe dũng mãnh phi thường là tốt, nhưng bốc đồng quá sẽ bị chủ nhân ghét bỏ, cẩn thận bị đem đi bán làm lẩu mèo lấy tiền đó nha.”
Kì Sam: Chỉ cười không nói.
Đông Phương: Đỏ mặt giãy dụa bị túm chặt, không làm được gì.
Thịt Viên: Meo meo meo meo meo [Phiên dịch: “meo” là vô tội.]
Mèo trắng nhà Kì Sam ngoại trừ tính cách ngạo mạn tùy hứng ra, thì thật sự rất ngoan ngoãn, rất nghe lời chủ nhân, tuyệt đối sẽ không làm cái việc đi giật đổ đèn bàn khiến chủ nhân phải đau đầu. Nhưng cũng không thể nói Đào Lộ chưa biết tốt xấu ra sao mà mắng oan nó, ai bảo Kì Sam thường xuyên đi mua đèn bàn toàn giải thích rằng mèo nhà hắn rất chi bướng bỉnh cơ chứ.
Sang ngày thứ hai, Kì Sam về đến nhà, thời gian so với mọi hôm muộn hơn rất nhiều, Đông Phương ngồi trên thảm lông với Thịt Viên ở phòng khách, thấy hắn bước vào liền hỏi: “Hôm nay bề bộn nhiều việc sao?”
“Trần Trác hôm này không đi làm, nên tôi phải làm luôn cả việc của cậu ấy, quên mất cả thời gian.”
“Cậu ta sao không đi làm?”
“Anh không biết à?”
Đông Phương giống như chưa phát hiện Kì Sam đang chế nhạo, tiếp tục làm như không có việc gì, ôm Thịt Viên đang lăn lộn trên mặt đất gãi ngứa cho nó, bình thản trả lời: “Làm sao bổn tọa biết được.”
“Cậu ta phải đi chăm sóc bạn gái, chính là Đào Lộ mà chúng ta gặp ngày hôm qua, cô ấy đi bệnh viện khám họng, kêu là hôm qua đột nhiên bị mất giọng, rồi tự dưng lại nói được, sợ bị bệnh gì kỳ quái.”
Đông Phương bế mèo ngồi trên sô pha, sờ bộ lông của nó, nghe Kì Sam nói xong, lơ đãng hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo cô ta đổ oan cho Thịt Viên nhà chúng ta, bổn tọa chỉ tùy tay điểm á huyệt (huyệt nói) cô ta một canh giờ thôi.”
Đang nói dở, một tiếng không cùng đồng loại cất lên: “Meo!” [chính là như vậy.]
Xem ra giáo chủ đại nhân nhà hắn còn có cả người cùng bao che khuyết điểm.
Kì Sam bất đắc dĩ nhìn một người một mèo bênh vực lẫn nhau, rốt cuộc bật cười. Trong lòng thì âm thầm oán thán: Nói Thịt Viên như thế thì quả thật đáng bị trừng phạt. Nhưng mà Đông Phương à, Đào Lộ nói vậy căn bản không có ý chỉ Thịt Viên, đánh nát đèn bàn rõ ràng là anh cơ mà…