[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] Giáo Chủ Thời Hiện Đại

Chương 20: Chương 20: 2




CHƯƠNG 19.2

Quang đăng chính kịch (“Tắt đèn “diễn” chính kịch”)

Nụ hôn liên tiếp rơi xuống không ngừng, từ trán Đông Phương thẳng một đường xuống khuôn mặt, cánh mũi, đến bờ môi hồng nhuận hơi hơi mím lại. Khi đầu lưỡi Kì Sam đảo qua điểm mềm mại nổi lên bên trái, thân thể Đông Phương đột nhiên căng thẳng, Kì Sam đem người nọ vây chặt chẽ dưới thân, không để y có cơ hội né tránh. Không chỉ dùng răng nanh cắn cắn, dùng đầu lưỡi trêu đùa, mà bên còn lại chưa được yêu thương cũng đã bị ngón tay hắn kẹp chặt vuốt ve. Cứ như vậy, cho đến khi chúng trở nên cương cứng, màu sắc ban đầu là hồng nhạt giờ biến thành màu đỏ tươi tiên diễm, ướt át sáng bóng trước ánh sáng ngọn đèn nơi đầu giường.

“Thoải mái chứ?”

Kì Sam hỏi câu này thật sự là đang quan tâm đến cảm thụ của Đông Phương, nhưng biểu tình cười cợt lúc này lại lộ ra ý tứ trêu đùa cố che giấu. Đông Phương đương nhiên chẳng còn mặt mũi nào mà thừa nhận, nhưng lại không thể lắc đầu làm trái với lương tâm, đành dùng tay che ngang mắt, nhắm mắt làm ngơ.

Kì Sam thừa dịp y không chú ý, vừa chen vào chỗ hai chân khép lại của y, vừa cúi xuống hôn xung quanh rốn người nọ. Cử chỉ ấy khiến hô hấp Đông Phương dồn dập, bật ra một tiếng hừ nhẹ, phản ứng như thể không còn nghi ngờ gì nữa, chính là cổ vũ Kì Sam tiếp tục “chiếm thành”. Một tay hắn vẫn “dạo chơi” trên bờ ngực đang dần trở nên kịch liệt của Đông Phương, một tay khác rời xuống, chạm đến một nơi bằng phẳng mất tự nhiên.

“Không! Không cần…”

Đông Phương vừa dứt lời, đèn bàn đã bị y xuất ra một chưởng làm cho nát vụn dưới đất, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo chiếu qua bức màn mỏng manh. Sau khi thích ứng với bóng tối mới chỉ miễn cưỡng nhìn được các vật cách mình một khoảng tương đối gần, biết Đông Phương để ý, Kì Sam cũng không chú ý đánh giá quá mức hình dạng nơi đó. Dù sao “trồng cây tới ngày hái quả”, không cần phải vội vã.

“Được mà, tôi không nhìn đâu. Đừng lo lắng, nhé?”

Lí trí đang dần chìm sâu trong sự âu yếm dịu dàng của Kì Sam, nhưng chính bản thân mình cũng chưa từng đụng tới cái khu ám ảnh cấm kị này, nay lại bị phơi bày cho người trước mặt, điều đó khiến Đông Phương trở nên bối rối, cả người giãy dụa, lộ rõ ra ý muốn che giấu cái nơi nọ.

Đối với đoạn ký ức dùng đạo tự cung kia, dù cho không hối hận nhưng vẫn không muốn nhớ lại, chỉ yên lặng thừa nhận từ đó mình đã có thay đổi lớn, rồi nuối tiếc chính mình chẳng thể trở thành nữ nhân thật sự. Đáng tiếc biết bao, chỉ e Đông Phương Bất Bại thân là nam tử cuối cùng cả đời cũng không theo đuổi được mộng ảo chiêm bao. Người luyện “Quỳ Hoa Bảo Điển” mà tâm tính hoàn toàn thay đổi, chẳng còn một thế hệ kiêu hùng không màng danh lợi quyền thể, mà chỉ một lòng cầu mong được như nữ tử hiểu được đớn đau lẫn hạnh phúc nhỏ nhoi. Cứ như thế, mỗi lần lại càng thêm chua xót, nói thẳng ra thì trong lòng y đang có tảng đá đè nặng không sao bỏ ra được.

“Ta…Ta chỉ sợ cậu…”

Kì Sam sao lại không rõ ràng khúc mắc của Đông Phương chứ, từ khi chính thức bắt đầu xác nhận thân phận của y, rồi xác định rõ tình cảm của chính mình với người nọ…khúc mắc của Đông Phương cũng chính là khúc mắc của hắn. Đông Phương nếu mà phiền não, thì tài năng của Kì Sam chính là tìm ra phiền não ấy, làm người nọ không còn ngần ngại.

Nhích tới gần Đông Phương, Kì sam chậm rãi hôn lên cái miệng nhỏ vẫn còn muốn nói, cuốn lấy đầu lưỡi đối phương mà dây dưa, dùng nó để làm tan đi bất an của y. Tay lại cố chấp lần nữa an ủi vết sẹo ở chỗ đó, mỗi động tác đều vô cùng dịu dàng, biểu đạt được Kì Sam thật sự thương tiếc.

Người này tự quyết tâm tàn nhẫn với bản thân, không tiếc tự hại mình mà đổi lấy phương thức tu luyện võ công để làm nên nghiệp lớn, đối với kẻ thù duy nhất có thể uy hiếp y lại luôn nhớ ân tình xưa cũ mà không nỡ ra tay…Nghĩ vậy, Kì Sam không nhịn được cúi mặt khẽ mắng: “Anh đúng là đồ ngốc.”

Tâm tư Đông Phương toàn bộ đặt hết lên trên người Kì Sam, sợ vẻ mặt hắn biểu lộ ra chút ý tứ xem thường, hoặc nhìn vào mắt hắn thấy sự chán ghét. Lúc này nghe được hắn nói như vậy, trong lòng nhất thời trầm xuống.

Nhìn người nọ lộ ra biểu tình sắp khóc, Kì Sam khẽ cười, đầu ngón tay đưa ra vuốt ve hai má Đông Phương.

“Anh hãy nghe cho kỹ, Kì Sam tôi chỉ thích anh, thích một người như anh, ngay cả thân thể này, thích một người tên là Đông Phương Bất Bại, thích tất cả…So với yêu thì còn nhiều hơn. Tôi sẽ bao dung tất cả của anh, chỉ cần anh nguyện ý tin tưởng. Thế nên, anh có tin tôi không?”

Đông Phương há mồm, đôi môi run rẩy nghẹn ngào không nói nên lời. Cuối cùng như vật hiến tế mà thành kính nhắm mắt lại, chủ động hôn Kì Sam đang gần trong gang tấc, chẳng qua là, giáo chủ đại nhân khó được một lần chủ động đã rất nhanh bị cướp đi quyền chủ động.

Cho đến khi Đông Phương được hắn đặt nằm xuống, thì thần trí đã sớm mờ mịt, Kì sam mới dời đến nơi nhẵn nhụi bóng loáng nào đó, cẩn thận liếm hôn.

“A…”

Đông Phương không chịu nổi sự kích thích lạ lùng như vậy, Kì Sam khiêu khích hạ thân khiến y đỏ bừng mặt, theo phản xạ mở ra hai chân. Kì Sam thừa cơ chuyển đến phía sau, đầu lưỡi thăm dò nơi huyệt khẩu khép kín, dùng nước bọt bôi trơn lần tìm cửa vào.

“Đừng như vậy…Kì Sam, không cần.”

Đối với người không cùng thời đại như Đông Phương, hành động của Kì Sam quả thực quá mức hoang đường, không thể tưởng tượng được, cái cảm giác phía sau bị dị vật mềm mại tiến vào làm y vừa sợ vừa lúng túng.

Kì Sam rời đi, dùng ngón tay để mở rộng. Thấy y không thành thạo việc đàn ông làm chuyện đó như thế, thật sự khó có thể tin được người này từng sủng hạnh qua nam sủng.

“Tên tiểu nhân họ Dương kia chẳng lẽ không làm vậy với anh sao?”

Kì Sam có thể bình thản nhắc tới “tình địch” như thế, bởi vì hắn thực sự chưa bao giờ đem kẻ đó để vào mắt.

Đông Phương trầm mặc trong chốc lát mới trả lời: “Hắn thường ngày đều xử lý công việc trong giáo, rất bận rộn. Thế nên không thể gặp ta thường xuyên, càng không nói đến…việc này.” Nhìn qua thấy khuôn mặt Kì Sam không chút thay đổi, chờ y nói, Đông Phương mới tiếp tục: “Nếu có làm thì chỉ là ngẫu nhiên, đều là phát tiết qua loa rồi lập tức rời đi.”

Nói cách khác, cái tên tiểu nhân tiểu nhân mở miệng là a dua nịnh hót đó, chưa bao giờ có một cử chỉ thương tiếc với y, có làm cũng chỉ là cái việc như cầm thú đó?

Nhưng nếu có tình cảm, dù tham luyến quyền lực cũng vẫn có tâm chân tình với chủ nhân, người như thế sẽ không bị gọi là tiểu nhân.

Nghe y nói xong, Kì Sam cũng không có nửa câu an ủi. Như hắn nói ngay từ đầu, hắn muốn cho Đông Phương tự nhận ra tình cảm của hắn.

Trong thời gian nói mấy câu đó, việc “khai thác” trong tay cũng đã xong, Kì Sam ngay lập tức đem dục vọng của chính mình nhắm ngay vào huyệt khẩu vừa chỉ đủ chứa ba ngón tay, tiến vào.

“A ưm!”

“Đừng nắm chặt tay, bắt lấy bả vai của tôi.”

Nhanh chóng tiến vào trong, dũng đạo chật chội khiến Kì Sam không dám tùy tiện tiến thêm, hít sâu một hơi ức chế sóng nhiệt đang kêu gào trong cơ thể, một lần nữa trấn an Đông Phương vẻ mặt đang đau đớn khổ sở. Tay ở trước ngực Đông Phương cùng khu vực mẫn cảm bên hông lại một lần nữa châm ngòi ***, ý muốn làm cho y thả lỏng.

Kì Sam khẩn trương đến nỗi bên thái dương ẩn nhẫn gân xanh cùng với mồ hôi, khiến cho khuôn mặt Đông Phương vốn nhợt nhạt phút chốc đã đỏ bừng, sau đó điều chỉnh hơi thở, cố gắng thả lỏng, phối hợp với động tác của hắn.

Dần dần tiến vào từng tấc một, cố gắng giữ vững “trận địa” mà bên trong đó đã hoàn toàn căng mở ra, tiến vào một mạch đến hết. Thấy Đông Phương không lộ ra thần sắc đau đớn, mới lùi lại đến gần huyệt khẩu, rồi sau đó như được đánh một tiếng trống làm hăng hái tinh thần mà đâm vào chỗ sâu nhất.

“A…”

Nghe thấy tiếng rên rỉ của Đông Phương trở nên ngọt ngào, Kì Sam mới an tâm thả lỏng, ra sức tiến công.

“Chậm…chậm một chút, ư…”

“Thích không?”

Đông Phương quay mặt đi không để ý tới hắn. Kì Sam cọ cọ cổ y, khẽ cắn vành tai nhỏ nhắn, một bên càn quấy cọ xát trong cơ thể mềm dẻo, một chút sau tìm được “yếu huyệt”, càng thêm dùng sức va chạm hướng vào chỗ đó. Mỗi lần đều phải lui tới cửa huyệt trừu sáp vài cái, rồi mới lần nữa hung hăng tiến vào, phía bên ngoài theo động tác của hắn mà tạo thành nếp nhăn, nội bích cũng ngẫu nhiên mà ửng lên mị sắc, mỹ diễm không thể tả.

Thân thể này dần dần bị Kì Sam tiến công mà phát ra lạc thú, nhịn không được mà ngâm khẽ một tiếng, hai người gắt gao quấn lấy nhau. Chất lỏng trong suốt phía dưới Đông Phương chảy ra, tràng bích bị ma sát không ngừng sinh ra chất bôi trơn, khiến Kì Sam ra vào càng thuận lợi, không chút băn khoăn, tần suất lẫn tốc độ trừu sáp càng lúc càng nhanh.

“A! Quá nhanh…không, không thể a…”

Lần đầu tiên gặp thân thể hòa hợp với chính mình đến như vậy, càng về cuối, Kì Sam càng không thể tự khống chế, va chạm càng mãnh liệt. Người dưới thân đã sớm xụi lơ cả người, tiếng cầu xin càng ngày càng khàn khàn, cùng với âm thanh thanh thanh than nhẹ, quyến rũ đến cực điểm.

Khoái cảm xa lạ từ phía sau khiến cho Đông Phương không chịu nổi phải rơi nước mắt, nội bích phía sau càng thêm thắt chặt bộ phận của Kì Sam, cuối cùng đến cao trào, Kì Sam phun ra chất lỏng mãnh liệt kích thích hạ thân run rẩy không ngừng.

Kì Sam không lập tức đem phần thân chính mình rút ra, mà giữ nguyên tư thế ấy, ôm lấy người đang khóc nức nở vào trong lòng, một tay vuốt ve cái eo nhỏ của y, tay kia gỡ vài sợi tóc dài rối tung ướt nhẹp vì nước mắt. Chờ y bình phục lại dư vị trong cơ thể, khôi phục thể lực.

“Xin lỗi, hình như tôi hơi quá,”

Đông Phương sụt sịt cái mũi, âm thanh nức nở đầy ủy khuất: “Ta cứ nghĩ mình sẽ bị ngươi giết chết…”

Kẻ nào có bản lĩnh giết chết Đông Phương giáo chủ chứ? Kì Sam bật cười, thật sự thì chỉ cần hắn dùng một cây tú hoa châm cũng có thể “thành toàn” mình. Nhưng trái lại một chưởng đẩy hắn ra Đông Phương cũng không hề làm, không phải sao?

“Tôi làm sao xuống tay được?”

Nói xong, “vật” vốn đang im lìm bỗng dưng nhẹ nhàng dựng lên, khiến cho Đông Phương giáo chủ giận mà vô uy, nghe ra lại có vài phần đáng thương, kêu to:: “Kì Sam…”

Kì Sam khóe miệng khẽ cong: “Anh yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi không làm gì đâu.” Rồi sau đó bứt rứt rút ra.

Hắn không phải là kẻ háo sắc, chậm rãi chờ đợi, để cho Đông Phương có thời gian thích ứng, những việc chăm sóc nhỏ nhặt Kì Sam đương nhiên có thể làm được. Huống hồ người đang nằm cạnh mình lúc này chân vẫn còn run run, xem ra vụ “kịch chiến” vừa rồi quả thật dọa y không nhỏ.

Áp hai má lên trán Đông Phương, một tay đặt bên cạnh cửa huyệt bị giày vò đến sưng đỏ, nhẹ nhàng ôm lấy, xoa bóp cho mỹ nhân thả lỏng. Cho tới khi người trong lòng ngủ say, Kì Sam mới đi lấy khăn lông ướt lau khô người cho y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.