CHƯƠNG 34
Vợ chồng hạnh phúc – [Ngũ]
Mấy ngày nay ở nhà, đa số thời gian của Kì Sam đều bị đứa cháu chiếm lấy, chỉ tới chạng vạng khi bé con về nhà mình, thì hắn mới có thời gian chăm sóc Đông Phương. Dẫn y ra ngoài thăm thú, đến những nơi khi xưa hắn từng tới, rồi kể cho y nghe vài tin đồn thú vị, hoặc không thì ở nhà ngồi trò chuyện với cha mẹ, kể về chuyện làm ăn của Kì Sam.
Kì Sam cố gắng làm cho Đông Phương thấy thoải mái khi sống ở đây, mà thực tế thì người nhà hắn cũng đối xử với Đông Phương rất tốt cũng nhìn ra được đều thật lòng quan tâm tới y. Nhưng cũng có rất nhiều chuyện không phải nói theo ý mình mà là được, cũng chẳng thể nghĩ rằng từ nay về sau mọi việc đều sẽ thuận lợi, sẽ hoàn mỹ.
Người ngoài có lẽ không nhìn ra, nhưng Kì Sam lại biết, mấy ngày nay về nhà, Đông Phương dường như đang che giấu tâm sự. Chỉ cần liếc mắt một cái thôi, Kì Sam đã có thể biết được người kia đang buồn hay vui.
Trời tang tảng sáng, trong phòng vẫn tối đen như mực. Trong cơn mê Kì Sam cựa quậy xoay người, chạm thấy bên cạnh là một mảng lạnh lẽo, mở mắt ra liền nhìn thấy người nhẽ ra nằm bên cạnh mình giờ đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rạng sáng, gió lạnh thổi vào, ngay đến cả người đang nằm trong chăn như Kì Sam cũng còn thấy rét run.
Bước lại gần rồi ôm y từ phía sau, nhận thấy quần áo đã lạnh cóng. Kì Sam đưa y lên trên giường rồi dùng chăn bọc lại, nhìn Đông Phương đang khép hờ hàng mi: “Anh đứng ở đó bao lâu rồi?’
“Vừa mới thôi.” Đông Phương tránh đi tầm mắt của hắn.
Vừa mới mà toàn thân đã lạnh đến thế này sao? Kì Sam chẳng phải người dễ lừa, nhưng lúc này cũng không truy cứu gì nữa.
“Được rồi, bây giờ anh nên đi ngủ đi, không có sự cho phép của tôi, anh không được rời giường đâu đấy.” Kì Sam đem y nằm vào chỗ ấm mà mình vừa mới nằm lên, còn bản thân thì tính sẽ xuống dưới chuẩn bị bữa sáng.
Từ đầu đến cuối Đông Phương đều trầm mặc cúi đầu, tùy ý để Kì Sam đưa mình lên giường, nhưng cũng chính vì thế, mà khiến cho biểu tình của y hoàn toàn hiện ra trước mặt Kì Sam.
“Cái này là sao vậy?” Kì Sam sờ lên mặt y, một giọt nước chưa kịp khô chạm vào tay hắn, gió sương gì đó chắc chắn không thể ngưng tụ lại thành thế này được: “Anh khóc?”
Chớp mắt, thêm một giọt nước mắt nữa theo khóe mắt Đông Phương chảy xuống gối.
Nhìn y im lặng rơi lệ, Kì Sam rất đau lòng, mà an ủi cũng chẳng biết nên an ủi thế nào cho phải, chỉ có thể ôm y, kéo y thật chặt vào trong lòng.
“Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là làm sao vậy, hả?”
“Kì Sam, ta có thể làm được gì cho cậu?”
“Sao tự dưng lại hỏi như thế?”
Không lẽ y thức đêm không ngủ là bởi vì tự hỏi về trách nhiệm cá nhân sao? Kì Sam thật sự lại hiểu thêm lần nữa về lão bã đến từ nơi kì lạ này, rõ ràng đang sống hạnh phúc, vậy mà y lại có thể tìm ra được lí do để làm bản thân không thoải mái, vô duyên vô cớ mà buồn rầu.
“Cậu cái gì cũng đều chăm sóc ta chu đáo, vì ta làm cũng rất nhiều, cũng rất yêu chiều ta. Nhưng còn ta…”
“Nhưng anh lại chẳng thể làm cho tôi bất cứ điều gì?” Kì Sam hỏi ngược lại, mà người trong lòng không ngờ còn gật đầu thừa nhận, khiến Kì Sam bực mình hết sức: “Anh nghĩ cho kĩ đi, thật sự là anh chưa từng làm điều gì cho tôi?”
“Những thứ đó đều nhỏ bé cả, không đáng kể.” Từ trong lòng truyền ra âm thanh nhỏ xíu, trầm thấp.
Cái loại tình cảm lo được lo mất này, có thể được hiểu rằng khi một người nào đó vì khát vọng được sở hữu tình yêu quá mãnh liệt, dẫn đến việc phủ nhận đi tất cả những cố gắng trước đây, đến mức coi thường chính bản thân mình không hề có giá trị. Đối với người yêu này của mình, Kì Sam cũng chỉ có thể dần dần dỗ dành y nói ra điều lo lắng tận sâu trong tâm hồn, thì mới đúng thuốc đúng bệnh.
“Anh muốn làm gì cho tôi? Tôi sẽ giúp anh làm nó.”
“Cậu đồng ý sao?” Đông Phương ngẩn đầu, dùng ánh mắt tha thiết nhìn về phía Kì Sam.
Kì Sam đột nhiên cảm thấy rùng mình, trực giác nghĩ rằng thỉnh cầu của Đông Phương có thể khiến hắn khó có thể chấp nhận. Rõ ràng câu nói tiếp theo mới là chỗ khúc mắc của y, Kì Sam thật sự không có tùy tiện đồng ý cho qua, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng người kia, ý bảo y nói ra.
“Kì Dung có nói, tại thế giời này, đàn ông cũng có con nối dõi. Nhưng cô ấy bảo cậu sẽ không đồng ý chuyện này.”
Lời vừa nói ra, Kì Sam trong chốc mắt chẳng biết nên phản ứng như thế nào. Nếu hắn không lý giải sai thì – lão bà giáo chủ nhà hắn bởi vì không thể cho hắn một đứa con mà âm thầm khổ sở một mình?
Để tiêu hóa cái việc này cũng không quá khó với Kì Sam, dù gì y cũng là Đông Phương Bất Bại, có ý nghĩ như vậy Kì Sam cũng hiểu được. Nhưng còn cái người nói cho y loại tin vịt này, nhất định phải tìm đến nói chuyện cho ra nhẽ. Chỉ biết trong hai ngày này Đông Phương và Kì Dung có tán gẫu về vài vấn đề kỳ quái, thì sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không may thôi. Nhìn coi, giờ thì đúng rồi đây này.
Thảm nào mà buổi sáng hôm đó khi đứa cháu ra khỏi phòng, y mang theo bộ dáng tươi cười miễn cưỡng như thế, thì ra y đã bắt đầu để ý từ lúc đó rồi ư?
“Chị ấy nói đúng, tôi dĩ nhiên sẽ không đồng ý.” Kì Sam nghiêm túc nói, đông thời kéo người Đông Phương lại, để y đối diện với chính mình: “Anh hãy nghe cho kỹ, việc này nói rồi coi như xong, nhưng đừng có bao giờ nghĩ lại nữa.”
“Kì Sam…” Đông Phương chực khóc nhìn hắn, không hiểu tại sao Kì Sam lại quyết liệt như thế.
“Tôi chưa bao giờ nói qua với anh về việc sau này không có con sẽ hối tiếc, cũng không vì anh là đàn ông mà gây áp lực với anh, vậy cớ làm sao mà anh lại lo âu những việc này cơ chứ?”
“Là vì ta mà cậu không thể có con, nhưng ta thật sự muốn vì cậu…”
“Anh đem bản thân mình giao cho tôi là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.” Kì Sam giơ tay lau đi nước mắt trên mặt y, xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, tiếp tục trấn an người nọ: “Được rồi, không nên nghĩ lung tung nữa. Kì Dung không có giải thích kỹ cho anh, nên anh mới có thể nghĩ đàn ông mang thai là chuyện đơn giản. Thực tế nếu làm thế sẽ rất nguy hiểm, tôi không nghĩ rằng anh có thể chịu đựng được sự đau đớn không thuộc về mình như thế, mà cũng sẽ không muốn nhìn thấy tôi vì anh mà ngày ngày lo lắng đấy chứ? Nghe lời tôi đi, đừng có nghĩ về nó nữa.”
Kì Sam nói xong, không những không trấn an được, mà ngược lại còn khiến cho nước mắt trên mặt Đông Phương tuôn ra như mưa.
“Kì Sam, cậu không cần phải yêu chiều ta như vậy…Ta sợ…”
Lời đã tới môi, lại nghẹn ngào không dám nói. Sợ rằng thốt ra rồi sẽ không rút lại được, hai người có khi một ngày nào đó sẽ phải tách xa. Trước mặt người nam nhân này, tuổi so với mình nhỏ hơn, nhưng lại yêu quý bao dung mình hơn bất cứ ai. Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, không một ai đối tốt với y hơn nổi Kì Sam cả. Y nhào vào trong lòng Kì Sam, đem tất cả sợ hãi lẫn tổn thương hóa thành một cái ôm dựa dẫm.
Đệ tam thập ngũ chương – [thượng]
“Kì Sam, làm cho ta cảm nhận cậu, làm cho ta có thể cảm nhận cậu một cách sâu sắc…”
Kì công tử của chúng ta vừa mới ổn định được tinh thần thì ngay lập tức bị giáo chủ đại nhân nhà hắn bồi thêm cho cú nữa đến phát hoảng. Cái người luôn kín đáo về mặt này thế nhưng lại chủ động vì hắn mà cởi bỏ quần áo, mà không chỉ vậy, từ tư thế ban đầu là ở trong lòng hắn giờ dạn dĩ đổi thành ngồi khóa trên đùi hắn, đôi môi tiến gần về phía Kì Sam, Kì Sam còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã tự động hôn lấy.
“Anh đang đùa với lửa đó, có biết không?” Hít sâu một hơi, Kì Sam nắm chặt hai tay, cố gắng áp chế thứ trong cơ thể đang bắt đầu tăng vọt, ý định muốn để cho Đông Phương dừng lại. Đàn ông sáng sớm thường hay “chào cờ”, nhưng mà người “khơi lửa” lại là cái vị chủ nhân cả đêm không ngủ này nè, lúc này đáng lẽ phải cho y ngủ đủ một giấc mới phải chứ.
“Đừng cự tuyệt ta…”
Tốt rồi, Đông Phương giáo chủ lấy nước mắt làm vũ khí, lập tức trúng ngay hồng tâm. Kì Sam vừa chỉ mới hạ quyết tâm đã nháy mắt vì hai dòng nước mắt kia mà vẫy cờ trắng đầu hàng, làm gì còn sức mà đẩy y ra, còn vội vội vàng vàng lau nước mắt cho người nọ nữa chứ.
Chỉ vì vài giây do dự ấy, mà Đông Phương thừa dịp phất cờ thắng xông lên, hai tay ôm lấy cổ Kì Sam, di chuyển về phía trước, vừa vặn tới vùng bụng, vòng eo khẽ cử động cọ xát vào bộ vị phía dưới. Một loạt các động tác liền mạch đến nhường ấy, khiến Kì Sam không có chút cơ hội nào ngăn cản, cho tới khi thứ đó của hắn bị khiêu khích đến mức đứng thắng, nóng cháy.
“Được, anh đừng lộn xộn nữa, từ từ đã.”
Kì Sam vốn tưởng y sẽ đổi vị trí giữa hai người, ai ngờ người phía trước hắn chỉ lùi lại một bước trên giường, ngón tay nhanh chóng cởi quần hắn xuống, sau đó cúi xuống chôn giữa hai chân, thấp đầu kề mặt thật sát — ngày mới bình minh vừa lên, ấy thế mà Kì Sam đã trải qua ba cú shock liên tiếp.
“Anh làm cái gì thế?” Kì Sam vừa định cử động, liền bị Đông Phương đè lại. Thấy Đông Phương dùng miệng phục vụ mình như thế này, Kì Sam chỉ thấy trong lòng khổ sở. Con người mà hắn thương yêu hết mực này đây, không nên có tư thế cúi thấp tự làm khổ chính bản thân đến thế…
Nếu là nói không, thì Kì Sam chắc chắn sẽ không thua y, nhưng Đông Phương giáo chủ đây vừa ra tay, thì nào có mấy ai chống cự được. Y chỉ cần động hai đầu ngón tay, đã dễ dàng khiến Kì Sam không thể động đậy.
Hai tay bị điểm huyệt như vậy khiến Kì Sam dở khóc dở cười, hắn dù thế nào đi nữa cũng chẳng bao giờ tưởng tượng nổi bản thân lại có một ngày bị vợ yêu điểm huyệt như vậy, lại còn là bị dùng cho việc này nữa chứ. Đầu ngón tay căng cứng có cảm giác không dễ chịu cho lắm, nhưng cũng bởi thế mà hắn biết được lần này Đông Phương kiên quyết thế nào.
“Để cho ta hầu hạ cậu, có được không?”
Mang theo đôi mắt đẫm lệ chờ mong nhìn hắn thế, Kì Sam nào có thể từ chối được đây?
“Được được được, nhưng anh phải nghe theo tôi, không được tự tiện nóng vội, nếu không sẽ làm bản thân bị thương đấy.”
“Ừm.”
Ngoan ngoãn đồng ý, ngoài miệng chẳng đợi Kì Sam phân phó đã một lần nữa ngậm vào vật bị y động đến đứng thẳng kia, lấy tay giữ nó, ngây ngô dùng đầu lưỡi đảo qua, cố gắng lấy lòng. Chỉ đơn giản là nuốt vào phun ra chứ chẳng hề có chút kinh nghiệm nào, vài lần răng nanh có chạm vào gân mạch nổi lên nơi bộ vị, khiến Đông Phương càng thêm khẽ khàng, càng thêm cẩn thận.
Cho đến khi Kì Sam mở miệng can ngăn đến lần thứ ba, y mới không cam lòng ngẩng đầu, u oán dùng ánh mắt lên án Kì Sam ngăn mình lại. Lại hoàn toàn không hề biết bản thân mình vì nín thở mà hai má đỏ bừng, lại thêm vạt áo phía dưới phập phùng kịch liệt lộ ra ngực bụng gợi cảm, khiến Kì Sam nhìn chỉ thấy dụ hoặc muốn chết.
“Chẳng lẽ ta làm không tốt hay sao?”
“Không, tuyệt đối không.” Ngược lại thì có, hành động ngây ngô ấy cơ hồ muốn bức Kì Sam tới cực hạn, lại còn phải vất vả khắc chế dục tính, tránh cho nơi đó trướng quá lớn, hoặc là quá mức trầm sâu vào ***, không khống chế được mà làm bị thương người trước mặt này: “Như thế là đủ rồi, giờ anh cởi quần áo mình ra đi.”
Tay trái đem thắt lưng lẫn quần áo cởi ra, tơ lụa mềm mại theo bờ vai Đông Phương dần buông, rơi xuống đằng sau người đang trên đùi Kì Sam. Kì Sam đoán trước rằng cái người IQ thì tuyệt đối mà EQ thì ngây ngô như Đông Phương sẽ làm thế nào, nên chẳng chút ngạc nhiên khi thấy y cầm lấy vật kia, từ từ ngồi xuống, trước sau không hề có chút chuẩn bị gì, mà cứ như thế cầm nó tiến vào trong cơ thể.
“Từ từ đã! Anh điên rồi à?” Kì Sam muốn đứng dậy ngăn y lại, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng được cái đầu, chẳng làm được thêm động tác gì khác. Nhưng cũng may câu nói này còn có tác dụng, Đông Phương ngừng lại…chỉ thêm chút nữa thôi, là nơi tư mật và bộ vị hai người đã xỏ xuyên dung hợp lại làm một.
“Hãy dùng hai đầu ngón tay mà lúc nãy anh điểm huyệt tôi ấy, cho vào miệng, liếm ướt, sau đó để ra khuyếch trương đằng sau.” Kì Sam cố ý trêu ghẹo y, chỉ dạy tỉ mỉ thế này thế kia. Đông Phương cắn cắn môi dưới, sắc mặt đỏ bừng như màu máu đến nơi, nhưng vẫn làm theo lời Kì Sam nói: “Nhẹ một chút, đợi cho bên trong thích ứng mới chuyển động ngón tay được.”
Đông Phương ngượng nghùng chịu đựng, ở thân thể chính mình ra vào vài cái, không thấy Kì Sam nói gì liền rút đầu ngón tay ra, không đợi Kì Sam phản ứng đã dùng sức ngồi xuống.
“A!” Hậu quả của việc bốc đồng chính là đau đến mức muốn cắn đến nát môi, nước mắt cũng rơi xuống. Nhưng đau đớn bên trong cơ thể mỗi lần một tăng thêm như thế, Đông Phương lại tươi cười càng thêm dịu dàng: “Không cần dịu dàng như thế với ta, ta căn bản không tốt đến thế đâu. Chỉ có thể dùng sự đau đớn thân thể này, mới có thể khiến ta an tâm cảm nhận được sự chân thật duy nhất…”
Trái lại Kì Sam cười còn chẳng nổi: “Anh sao lại phải làm khó bản thân đến vậy?”
Vì mình rơi lệ khiến Kì Sam lộ ra biểu tình khó xử, nụ cười bên môi Đông Phương hoàn toàn vụt tắt. Y bối rối cúi người xuống hôn lên môi Kì Sam: “Đừng giận ta…Cậu đừng giận, Kì Sam.”
Kì Sam lắc đầu: “Anh biết tôi sẽ không tức giận với anh.” Chính vì thế nên mới làm liều lĩnh làm cái việc này.
“Nhưng, ta…”
“Anh ra đi, xem xem nơi đó có bị thương hay không.”
Vừa nghe Kì Sam nói vậy, Đông Phương một lần nữa thẳng lưng lên, dù có đau thế nào, cũng không hề có ý định đứng lên, trái lại còn trực tiếp đem huyệt khẩu nhấn thật mạnh vào nơi sâu nhất. Nhanh chóng rút ra cũng nhanh chóng ấn vào, tuy thỉnh thoảng có vài tiếng than nhẹ khẽ toát ra từ kẽ răng, nhưng nội bích vẫn không ngừng ma sát mạnh mẽ co rút mãi không thôi.
Đối với thân thể Đông Phương, Kì Sam tuyệt đối hiểu rõ về nó hơn chính bản thân người kia. Điểm cực hạn của người nọ chính là lúc nội bích đột nhiên thít chặt lại, phối hợp với y, hắn cũng nhanh chóng bắn ra, trong lòng thầm nghĩ kết thúc cho mau để còn xem xem Đông Phương có bị thương hay không.
Hai tay Đông Phương đặt trên bụng Kì Sam, trong cơ thể đột nhiên được rót vào một dòng chất lỏng nóng ấm vô cùng, cả người cong về phía sau, không kìm nén được mà phát ra một tiếng rên rỉ vừa khổ sở lại xen lẫn sung sướng, cả người đầm đìa mồ hôi xụi lơ trong lòng Kì Sam. Trong lúc run rẩy chờ tình triều lui bước, vẫn không quên giơ tay ra giải huyệt đạo cho Kì Sam, thanh âm mở miệng khàn khàn vương chút ưu sầu: “Xin lỗi…”
Kì Sam vừa nâng tay, vừa lúc đỡ được người đang rơi xuống. Khi da thịt ấm áp của đôi phương dán trên bờ ngực mình thế này, bỗng nhiên trong đầu Kì Sam chợt nảy ra một ý tưởng kỳ quặc không tả: Như thế này, liệu có tính là mình bị vợ yêu “Bá Vương ngạnh thượng cung” không nhỉ?
Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Nghiêng người để y nằm thoải mái trên giường, Kì Sam vội rời giường. Thấy hắn rời đi, Đông Phương cuống cuồng bật dậy, vội vàng hỏi: “Cậu định đi đâu? Cậu vẫn đang giận, đúng không?”
“Tôi chỉ đi ra chuẩn bị mọi thứ cho anh tắm rửa sạch sẽ, không đi đâu hết. Anh cứ nằm đây nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không cần, cứ để nó lại.”
Kì Sam cảm thấy ngỡ ngàng đến mức khó tin, Đông Phương hôm nay thật khác quá? Từ xưa đến nay y đối với mình đều là nói gì nghe nấy, tại sao tự dưng lại kháng cự chống đối vậy? Hơn nữa sự nhiệt tình xảy ra bất ngờ vừa xong này, cũng quá là kì quặc đi…Nhưng mà khi kết hợp lại nội dung hai cuộc nói chuyện vừa xong, Kì Sam vừa nghĩ, liền lập tức hiểu ra.
“Tôi nói này, anh rõ ràng là một người thông minh tuyệt đỉnh như thế, ấy vậy mà tại sao mỗi lần đối mặt với tình cảm lại trở nên ngốc nhường này? Dù cho mỗi ngày anh để nó lại như thế, cái nơi này này…” Kì Sam ngồi trở lại bên cạnh Đông Phương, sờ sờ cái bụng bằng phẳng của y: “Cũng vĩnh viễn không xuất hiện được sinh linh bé nhỏ nào đâu. Đông Phương à, anh cứ luôn đáng yêu đến như thế, khiến tôi thật sự bối rối đấy…”
Bị Kì Sam trêu cho một trận như thế, cái người vừa nãy còn tích cực chủ động giờ nhăn nhó mặt mày, không chỉ ngoan ngoãn nghe lời chui vào chăn ngủ, mà còn đem cả khuôn mặt đỏ bừng của mình giấu kín trong chăn, chỉ còn nhờ mỗi phần đầu gối với mái tóc dài tản mác xung quanh mới biết được có người đang chui trong chăn thôi à.
“Buồn bực chui trong chăn anh cũng không ngại khó chịu, hay là do anh hối hận mới vừa rồi quá nhiệt tình, nên thẹn quá hóa giận muốn tự sát luôn đấy chứ?”
Kì Sam cũng không định nói chuyện này với giáo chủ Đông Phương còn đang buồn bực, nhưng vẫn kéo chăn xuống, cười dịu dàng với cái ngươi đang mang vẻ mặt ảo não kia.
“Loại người phí hoài bản thân là hạng vô năng chuyên làm mấy chuyên ngu xuẩn, bổn tọa sẽ không…”
Dù có hay không, nụ cười kì Sam đã làm giảm đi bất an trong y. Chỉ một nụ cười, mà có thể làm cho giáo chủ đại nhân vốn đang tủi thân như nàng dâu nhỏ trong nháy mắt khôi phục trở lại thành người kiêu ngạo vương giả trời sinh.
“Đúng vậy, anh thì không.” Kì Sam vuốt mái tóc dài của y, thật sự đồng ý với lời Đông Phương nói, để việc tắm rửa tẩy trừ gác lại phía sau.