CHƯƠNG 35
Vợ chồng hạnh phúc – [Lục]
Vất vả mãi mới dỗ cho Đông Phương ngủ được xong xuôi, Kì Sam mới ra khỏi phòng đi xuống dưới nhà.
Trong phòng bếp đã vang lên tiếng nôi niêu xoong chảo, mùi hương lẫn hơi nước bốc lên nghi ngút, chỉ là có chút ngoài ý muốn, người đang đứng bếp lại là Kì papa.
“Ba, sao ba lại dậy sớm vậy, mẹ đâu rồi ạ?”
“Bà ấy nói ra ngoài mua chút đồ, mở mắt đã đi rồi, sao không đợi cậu ta cùng xuống?”
“Anh ấy vẫn đang ngủ.” Nhớ tới cái người vừa mới ngủ say trên kia, Kì Sam bất đắc dĩ cười cười.
Đôi mắt tinh anh của Kì papa nhanh chóng phát hiện ra vẻ mặt của con zai nhà mình, hỏi: “Làm sao, cãi nhau à?”
“Cãi nhau được đã tốt” Kì Sam cảm khái, hắn không ngại cùng Đông Phương thỉnh thoảng tranh cãi, đem mấy chuyện linh tinh hầm bà lằng gì gì đó nói hết ra cho xong, như thế còn dễ chịu hơn việc cái gì y cũng để trong lòng: “Mấy hôm trước Kì Dung có nói chuyện với anh ấy, rốt cuộc cái tên ngốc đó lại cứ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt không đâu, tự mình làm mình khổ.”
“Ba mẹ cũng có nghe chị con nói qua.”
“Ba, hai người cũng biết chuyện đó là gì sao?”
“Cụ thể thế nào thì con đi hỏi Kì Dung đi. Nhưng mà nó có nói, cậu trai này vì con mà có thể làm đến mức này, quả thật rất tốt. Con về sau phải đối xử với cậu ta cho thật tốt.”
Ông Kì vừa nói vừa canh chừng nồi cháo, nhìn ngọn lửa rồi một chốc mở nắp ra xem bên trong, nghiêm túc nói: “Nhà họ Kì mình không quan trọng hóa cái vấn đề con cháu nỗi dõi gì cả, chị con cũng họ Kì, con của nó cũng vốn là con cháu của chúng ta rồi. Con về khuyên giải an ủi cậu ấy đi, đừng tồn tại ý tưởng “oai đạo cửa bên” này (oai đạo: con đường lệch lạc, cửa bên: bên cạnh, ngách. Ý chỉ loại ý tưởng lệch lạc, không đúng rồi thì kiểu ngõ cụt, cùng đường phải vào ngách), kỹ thuật này nói ra mấy ông bà già chúng ta không hiểu, nhưng chung quy có lẽ nguy hiểm, không đáng tin cậy.
“Con biết rồi, chút nữa con sẽ đến nhà Kì Dung, hỏi kỹ chị ấy.”
Đang ở nhà cho bé con ăn sáng, thấy đứa em trai của mình tự nhiên lại đến, mà sau khi nghe được mục đích nó tới, vẻ mặt Kì Dung lại còn ngạc nhiên hơn nữa.
“Cậu ta thật sự làm như thế á? Chị có nói với cậu ấy là em sẽ không đồng ý đâu, không ngờ được cậu ta còn năn nỉ em thế.”
“Chị hết trò rồi mà đi nói thế với anh ấy, làm anh ấy bởi vậy mà buồn khổ.”
Kì Dung xua xua tay tỏ ra cực kỳ vô tội: “Mấy người cứ nghĩ rằng chị bảo cậu ta thế này thế kia, nhưng mấy ai rõ chứ hả? Cái chuyện này là do tự mình Đông Phương giáo chủ đi hỏi chị thì có.”
“Tự anh ấy hỏi?”
“Ờ. Lúc ấy cậu ta nói là thấy thời đại này có nhiều thứ kì lạ không thể tin được, sau đó lại hỏi, có loại thuốc nào có thể thay đổi được thể chất con người không, giống như “Quỳ hoa Bảo Điển” có thể thay đổi tâm tính con người ta vậy. Chị không nghĩ cậu ta hỏi thật, nên cũng chỉ nói thuốc thì không có, nhưng nếu muốn thì có thể phẫu thuật là được.”
Kì Sam mệt mỏi xoa xoa thái dương. Hắn nên khen ngợi Đông Phương nhà hắn rất thông minh, từ một viên thuốc mà có thể tưởng tượng phong phú ra sao, hay là nên mắng y không biết sống chết, tự tiện lấy chính thân thể mình ra như thế bây giờ?
Xưa có hoàng đế luyện đan cầu mong trường sinh bất lão, nay hắn có vợ yêu hỏi thuốc để được sinh tử…Kì Sam thật sự có một ý nghĩ, ấy là đi về nhà tóm lấy cái người đang vù vù ngủ trong chăn kia, đặt người nọ lên đùi, rồi phát cho y mấy cái vào mông.
“Cậu, cậu đang bực à?” Bé con ở bên cạnh chui vào trong lòng Kì Sam, ngoan ngoãn hỏi thăm cậu bé.
Đứa cháu trai khiến Kì Sam tiêu bớt phần nào cơn tức giận, nhưng vẫn cố ý làm mặt hù dọa bé: “Vì Tiểu Hòa mà cậu mới bực mình, nên giờ cậu muốn tét mông cháu vài phát.”
“Không được, người ta không hề không ngoan mà!” Bé con vừa nhảy ra khỏi lòng Kì Sam vừa hai tay tóm quần chạy vọt lên tầng, kêu toáng lên: “Papa, mau dậy đi, cậu muốn bắt nạt con…”
“Giỏi lắm, chú dám dọa con chị chạy, phí hết cả chị đây vất vả dỗ nó ăn cơm. Giờ thấy công bằng chưa hử?”
Kì Sam cười: “Tạm được.”
“À đúng rồi, có chuyện này chị nói cho em biết.” Kì Dung buông bát, thản nhiên nói: “Còn nhớ cái cô tên Lý Lập Tuyền không? Nó kêu hai hôm sau tới nhà mình chúc tết đó.”
“Ai cơ?” Đối với cái tên này, Kì Sam chẳng có chút ấn tượng nào.
“Là em họ của La Triệu Thanh đó, hồi trước hay đến nhà chị chơi, tóc cắt ngắn ngắn í.”
“Cô ấy muốn tìm chị thì không phải là đến đây sao, còn muốn qua nhà bên làm gì.”
Kì Dung cười lớn: “Tìm chú í.”
“Em với cô ấy quen biết gì đâu?” Kì Sam nhìn thấy bộ dạng chị mình đang cười ngả cười nghiêng.
“Chú em à, La Hòa năm nay năm tuổi, con gái nhà người ta đợi chú suốt năm năm đó nghe…Cả đời thiếu nữ có mấy lần năm năm mà chẳng lẽ để phí công phí sức vậy sao?”
“Nhưng em cũng đâu bảo cô ấy chờ? Hơn nữa em cũng chứa hứa hẹn hay thề thốt cái gì, cô ấy có phải nghĩ quá xa rồi không thế?” Kì Sam đứng lên “Em giờ phải về, còn về cô gái ấy thì chị biện pháp giải quyết đi.”
Kì Dung gọi với theo sau hắn: “Chị nói về cô ấy không phải là muốn em giải quyết, mà muốn nhắc nhở lúc cô ấy đến nhà, em nên đi trấn an người kia đi, đừng để cậu ta hiểu lầm…”
Kì Sam không ngoảnh lại, chỉ vẫy vẫy tay: “Em biết.”
“Còn nữa, vì cái gì mà chị phải giúp chú giải quyết!”
Lý do thì đơn giản thôi, vì sự phiền toái đó là người nhà họ La…