Cuối tuần, trong khi bạn học điên cuồng thúc giục cô trong nhóm lớp, thì cô đang ngây ngốc xem từng tin nhắn một.
Hoàng Bồng: Hứa nam thần đâu??? @Khương Duyệt.
Trình Lộ: Ảnh chụp không tồi nhưng Hứa nam thần đâu??? @Khương Duyệt.
Vương Lâm Nghĩa: Ô mai ca, được đó, chụp tớ đẹp trai đó, không nghĩ tới cậu thâm tàng bất lộ nha ~
Hoàng Bồng Bồng: Vương Lâm Nghĩa, đừng chen ngang, giáo thảo của chúng ta đâu @Khương Duyệt.
Trình Lộ: +1 @ Khương Duyệt.
Vệ Đồng: +1 @ Khương Duyệt.
Trương Dư Nghiên: +1 @ Khương Duyệt.
Hoàng Tư Oánh: +1 @ Khương Duyệt.
Đội hình đầy đủ có thêm Trang Duệ.
Trang Duệ: tớ muốn nhìn đại soái ca @Khương Duyệt.
Khương Duyệt di ngón tay, sợ lỡ mất thông báo, chậm rãi kéo xuống.
Bạn học trong nhóm đều muốn xem ảnh Hứa Triêu, Khương Duyệt lặng lẽ mở album lớp ra, một giây sau liền tìm được ảnh Hứa Triêu, bấm nút gửi.
Khương Duyệt: 【 ảnh chụp 】 có một cái này.
Hoàng Bồng Bồng: Chúng ta muốn xem ảnh riêng ảnh riêng ảnh riêng!!!! Bức này cậu chụp không thể thấy rõ mặt Hứa Triêu!
Khương Duyệt mím môi, phóng to ảnh lên. Cô không đồng ý với câu nói của Hoàng Bồng Bồng.
Thấy rõ ràng, chỉ là hơi nhỏ, phóng lên sẽ thấy rõ.
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn gõ bàn phìm trả lời lại.
Khương Duyệt: Thật có lỗi, lúc chụp tớ quên mất không ấn nhanh.....QVQ
Khương Duyệt rất chột dạ, không nghĩ tới bạn học lại tán thành lời giải thích của cô, ở trong nhóm líu ríu bày tỏ sự đồng cảm.
Hoàng Tư Oánh:.......Thiệt tình, tớ cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Trương Dư Nghiên: Oánh Oánh không chỉ mình cậu. Hứa Triêu đẹp trai như vậy, còn hơi đâu để ý chụp ảnh nữa!!!
Trình Lộ: Đồng ý. Lúc ấy tớ biết nhìn cậu ấy rồi cổ vũ.
Hoàng Bồng Bồng: Có ai không nhìn đâu chứ.......
Nội dung thảo luận kế tiếp đều là về chuyện Hứa Triêu đẹp trai đến cỡ nào, Khương Duyệt nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ tắt cuộc trò chuyện của nhóm lớp đi. Cô mở album riêng trong máy tính ra, bên trong toàn là hình Hứa Triêu, bạn học không biết gì về những tâm này, cô cảm thấy tội lỗi nhưng cũng thấy vui vẻ.
Bóng dáng Hứa Triêu trong ngày hội chỉ lưu lại một giây trong đầu người khác, còn cô là cả đời.
Khương Duyệt cảm thấy bản thân có chút biến thái, nhưng biết sao được, cô không muốn chia sẻ Hứa Triêu với người khác.
Đến tận bây giờ, tin tức Hứa Triêu có thanh mai vẫn khiến cô buồn, nhưng những tấm ảnh kia khiến cô nhanh vui vẻ trở lại.
Thời gian thì ít, kiến thức thì quá nặng.
Lớp 11 trôi qua quá nhanh, trong chớp mắt đã đến cuối kỳ 1.
Trong nửa kỳ này, Khương Duyệt tiến bộ rất nhanh, từ hạng 35 tiến vào hạng 15 của lớp, hạng tốt nhất là 11, nhưng vẫn bị dừng tại đây, chưa tiến 10 được.
Trước khi thi cuối kỳ, chủ nhiệm lớp tìm từng bạn học nói chuyện, tất nhiên, ngoại trừ Hứa Triêu - người luôn đứng đầu.
Bạn cùng lớp đi từ cửa sau vào gọi Khương Duyệt ra, hiển nhiên vừa rồi chủ nhiệm lớp cung cấp cho cậu ta những kiến thức vừa nặng vừa khó.
Khương Duyệt cầm phiếu điểm của mình rồi đi ra ngoài, trong phòng học sạch sẽ sáng sủa có những bóng dáng đang miệt mài học tập, cô bất giác đi chậm lại, nhẹ nhàng không phát ra tiếng ảnh hưởng mọi người.
Trong văn phòng, chủ nhiệm lớp đang chờ cô. Khi thấy Khương Duyệt, thầy buông bình giữ nhiệt trong tay xuống, mỉm cười vẫy tay với cô.
" Lại đây ngồi, không cần khẩn trương. "
Khương Duyệt đưa phiếu điểm cho thầy, đôi mắt lỡ lướt qua nhìn chứng chỉ trên bàn.
Trên đó là tên Hứa Triêu.
Chứng của bạn học Hứa Triêu:
Đạt giải nhất cuộc thi toán học THPT toàn quốc năm 2017.
Đây là của cậu.
" Khương Duyệt, có đang nghe không? "
Lương Thụ có chút nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Khương Duyệt nhìn thẳng về phía sau mình, thầy quay lại nhìn, trên đó là giấy chứng nhận của Hứa Triêu mà hiệu trưởng vừa đưa đến.
Thầy cười, cầm lấy chứng chỉ trên bàn, đưa cho Khương Duyệt.
" Trò xem, đây là chứng chỉ từ cuộc thi toán học lần trước Hứa Triêu tham gia. Là học sinh duy nhất của trường ta đạt giải nhất, trò ấy không chỉ là thiên tài, mà tính tình cũng rất tốt. Đây là điểm mà trò nên học hỏi từ trò ấy. "
" Nghe mẹ trò nói gần đây trò thường xuyên thức đêm học bài. "
" Giáo viên là người từng trải, biết học sinh có rất nhiều áp lực. Lớp 10 thầy cũng dạy lớp trò, biết trước đây thành tích trò kém, nhưng dần cố gắng tiến vào top 10. Thầy biết trò rất cố gắng rèn luyện, nhưng áp lực không nhất định là động lực, trò vẫn đang ở vị trí mười một mười hai, để bản thân nghĩ ngơi chút sẽ đạt được kết quả không ngờ tới đó. "
" Sắp thi cuối kỳ rồi, thầy không cần gì nhiều, chỉ cần trò thoải mái thả lòng là được. Ngày nghỉ tận hưởng một chút, nhìn lại bản thân xem không chừng sẽ phát hiện được gì đó. "
" Được rồi, thầy cũng không nói nhiều nữa, kỳ thi cuối kỳ cố lên! Trò đưa giấy chứng nhận cho Hứa Tri đi nhé. "
Kỳ thật cô không nghe rõ gì cả, cô chỉ nghe được đoạn cuối rồi phối hợp gật đầu một chút.
Cầm lấy chứng chỉ, nó phủ lên lòng bàn tay của cô, Khương Duyệt suy nghĩ.
Trên đường trở về Khương Duyệt đi rất chậm, hận không thể kéo dài con đường này thêm chút.
Cô cận thẩn cầm chứng chỉ trong tay, giống như cầm báu vật rất dễ vỡ.
Hai hàng chữ ngắn ngủn, Khương Duyệt lật lại nhìn nhiều lần, như thể muốn khắc sau nó vào trong tim.
Phải càng cố gắng hơn mới được.
Không đuổi kịp Hứa Triêu thì cũng không thể tụt lùi lại phía sau được.
Cô nói với bản thân.
Tuy nhiên, dù cố gắng đi chậm, cuối cùng cũng phải đến điểm dừng.
Gần đến phòng học, Khương Duyệt đứng ngoài cửa hít một hơi thật sâu.
Trong phòng học im ắng, đặt kỳ thi cuối kỳ lên đầu, ai cũng cúi đầu chăm chú viết bài.
Nhưng Hứa Triêu không ở trong lớp.
Khoảng khắc đó, Khương Duyệt không rõ bản thân mình thất vọng hay vui vẻ hơn nữa.
Thất vọng vì mãi có cơ hội tới gần cậu nhưng rồi lại biến mất hay vui vẻ vì không cần phải đối diện với cậu.
Khương Duyệt nhẹ nhàng đặt chứng chỉ nên bàn cậu, cô nhìn qua một cái.
Bàn của cậu cũng giống như cậu, sạch sẽ, chỉ có một cuốn sách cô đọc không hiểu.
Bỗng nhiên Trang Duệ ở bên cạnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Duyệt, cậu ta nhẹ nhõm thở ra, đưa tay cầm điện thoại phía dưới đặt lên bàn, đưa tay xoa bóp cổ.
Lúc Khương Duyệt rời đi, cô thấy di động Trang Duệ hiện lên một thông báo.
Ngày 10 tháng sau, chúng ta chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho Hứa Triêu như nào.
Hóa ra sinh nhật cậu diễn ra trước ngày thi cuối kỳ.
Cô giật mình trở lại chỗ ngồi, sau khi biết tin tức này, Khương Duyệt không có hứng thú học tập nữa, cô dựa vào bàn, suy nghĩ mình nên chọn quà gì cho tốt.
Sau đó cô mới phát hiện, hóa ra bản thân không biết Hứa Triêu thích gì cả, thật thảm hại mà.
Cô vùi mặt vào trong sách, thở dài.
Mấy ngày tiếp theo khiến cô rất khổ cực, mỗi ngày cố gắng suy nghĩ nên tặng gì cho cậu, tóc cứ rụng từng sợi một, cô cảm thấy việc này còn lấy mạng cô nhanh hơn cả việc học.
Cô kỳ thật không hiểu Hứa Triêu, cũng không dám đi tìm hiểu.
Bởi vì cô sợ bản thân mình càng trở nên tham lam, một khi bắt đầu sẽ không dứt ra được.
Thích một người là chuyện rất đơn giản, nhưng thích một người cách mình rất xa là vô cùng gian nan đó.
Có trời mới biết cô đã cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân đến nhường nào.
Không chủ động đi tìm hiểu tin tức của cậu, khống chế nói chuyện về cậu với người khác, chỉ có duy nhất một lần không nhịn được hỏi về thanh mai của cậu.
Điều này khiến cô vô cùng phiền muộn.
Cô sợ bản thân chỉ cần thả lỏng bản thân một lần thôi, cũng sẽ khiến con quỷ trong cô trỗi dậy muốn tìm hiểu tất cả mọi thứ về Hứa Triêu.
May mắn thay ông trời phù hộ cô một lần, một ngày nọ khi cô đang rửa tay trong WC liền phát hiện có tiếng thảo luận về Hứa Triêu trong phòng.
Cô kéo dài thời gian rửa tay, thân thể bất giác đi tới gần đó, lặng lẽ vểnh tai lên nghe.
" Đừng nghĩ làm gì, Hứa Triêu không nhận quà sinh nhật đâu. "
" Vì sao chứ? Tớ còn muốn tặng mô hình Garage Kits* cho cậu ấy. "
* Garage Kits (GK), người chơi cần phải tự tay thực hiện hàng loạt quy trình phức tạp như đánh bóng, lắp ráp, tô màu và độ khó còn lớn hơn nhiều so với việc chế tạo mô hình thông thường ( theo https://baike.baidu.com/).
" Hình như vào năm học đầu tiên Hứa Triêu có nói sẽ không nhận quà sinh nhật, nhưng không ai nghe cậu ấy cả. ôm sinh nhật nhiều người chạy đến lớp cậu ấy, quà tặng chất đầy trên hành lang, quấy nhiều đến việc học tập. Ngày đó Hứa Triêu liền nổi nóng, ném hết quà tặng đi, từ đó không ai dám tặng nữa. "
" Haizz, thật đáng tiếc ~ "
Khương Duyệt ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới Hứa Triêu vậy mà không nhận quà.
Cũng đúng, trường học nhiều người thích cậu như vậy, nếu tặng quà như vậy sẽ gây hỗn loạn.
Cô an ủi chính mình, sau đó lại có chút chán nản.
Đây là lần đầu tiên cô biết đến sinh nhật Hứa Triêu, nhưng lại không thể chúc hay tặng quà gì.
Nghĩ đến việc chúc mừng, trong đầu cô đột nhiên lóe lên tia sáng, nghĩ ra một ý tưởng lớn mật.
Sau khi tan học, Khương Duyệt bỏ rơi Cảnh San, tự chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh trường, rốt cuộc tìm được thiệp chúc mừng có hình Kobe Ryant *, cô rất vui mừng.
* Kobe Bean Bryant là một cố cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ.
Bởi vì cô biết số áo bóng rổ của cậu là số 24, đó là số của cầu thủ cậu thích nhất.
Buổi tối nay rất lạnh, Khương Duyệt lẳng lặng dựa vào bàn học nhìn chằm chằm vào tờ nháp, cầm bút viết đi viết lại.
Trên giấy có vô số lời chúc, tất cả đều bị Khương Duyệt gạch bỏ.
Mỗi ngày vui vẻ, có chút ngây thơ.
Học tập tiến bộ, giống như cậu chưa từng tiến bộ vậy????
Có sức khỏe tốt, quá cổ lỗ đi.
Vạn sự như ý, lại bình thường quá.
..........
Khương Duyệt bực dùng hai tay vò đầu bứt tóc mình.
Đèn học bên cạnh đồng hồ xinh xắn lặng lẽ phát ra ánh sáng nhu hòa, kim đồng liên tục chuyển động từng giây từng phút trôi qua trước mặt cô.
Kim đồng hồ sắp chỉ đến 12h, cô vẫn chưa nghĩ ra nên viết gì.
' Ba ' một tiếng, kim đồng hồ chỉ đến 12h.
Hai tay cô đan vào nhau đặt trước ngực, chậm rãi nói với không khí.
" Hứa Triêu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ. "
Cuối cùng, cô chỉ viết chúc cậu sinh nhật vui vẻ lên tấm thiệp.
Ánh đèn nhu hòa chiếu một tầng sáng nhạt lên vẻ ngoài nghiêm túc an tĩnh của cô, eo thon thẳng, người hơi nghiêng về phía trước, tay thon dài cầm chặt bút.
Từng nét một nối tiếp nhau, nghiêm túc viết giống như tín đồ thành kính đứng trước tượng Phật cầu nguyện.
Một đêm kia, giây phút tắt đi ánh đèn, không chỉ có những lời chúc trên tấm thiếp chìm vào bóng tối, mà còn cả tờ nháp có hàng trăm chữ kia, chỉ vì muốn chọn được lời chúc tốt đẹp nhất.