" Khương Duyệt, cậu biết chụp ảnh à? "
Hoàng Bồng Bồng hỏi trong ngạc nhiên.
Khương Duyệt lặng lẽ nắm chặt máy ảnh trong tay, chậm rãi gật đầu.
" Vừa khéo, lớp chúng ta chỉ sợ không có tấm ảnh nào đấy. Cậu rảnh thì chụp thêm nhiều ảnh lớp mình vào nhé, để giữ làm kỉ niệm. "
Ủy viên thể dục vui vẻ vỗ vai Khương Duyệt, chủ nhiệm lớp cũng đồng ý.
Khương Duyệt đồng ý, đợi đến khi bọn họ rời đi, cô mới từ từ thở ra, đột nhiên phát hiện lòng tay cầm máy ảnh đã bị ướt.
Cô là sợ có người đến hỏi và muốn xem cô chụp những gì.
Vì thế mấy ngày tiếp theo, cô có cái cớ quang minh chính đại đi đến bên cạnh Hứa Triêu để chụp ảnh.
Mặc dù hầu hết thời gian cô đều chạy xung quanh chụp ảnh cho bạn cùng lớp, nhưng vẫn nhớ rõ hạng mục thi đấu của cậu, khi nghe radio thông báo, cô liền lập tức chạy tới chỗ Hứa Triêu.
Mấy ngày này mệt ơi là mệt, tuy vất vả nhưng Khương Duyệt cũng rất hưởng thụ khoảng thời gian này.
Buổi sáng ngày thi cuối cùng chung kết hạng mục nam chạy 4x200m, cô sớm chen vào trong đám người chờ đợi, Trang Duệ lớp họ tham dự nhảy cao nhưng bị bong gân, nên bất đắc dĩ phải đổi thành người khác.
Tuy rằng Trịnh Vân chạy rất nhanh, nhưng cậu ta không có kinh nghiệm truyền gậy, mọi người đều có chút lo lắng.
Thời điểm tiếng súng vang lên, các lớp cứ đua nhau chạy. Quả nhiên xuất hiện vấn đề. Thời điểm Trịnh Vân truyền cây gậy thứ 3 đã làm rơi nó xuống, lớp bên cạnh chạy gần lớp họ liền lập tức vượt lên.
Đợi đến khi Hứa Triệu nhận lấy, đã cách nhau rất xa rồi.
Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng ' cố lên ' đinh tai nhức óc.
Khương Duyệt cảm thấy hoảng sợ, trong mắt cô thân ảnh của Hứa Triêu tựa như sóng lớn lợi dụng sức gió mà đến thật nhanh, giống như một vị thần, không thể ngăn cản được.
Ngón tay cô không thể ngừng ấn nút, biến khoảng khắc này thành mãi mãi, vĩnh viễn không quên đi được. " Hứa Triêu quá đẹp trai, vị thần của tui. "
" Cậu ấy chạy cũng quá nhanh, vậy mà cũng có thể vượt qua người khác. "
" Không ngờ có người đẹp trai như vậy. "
" Cậu nắm bắt thông tin cũng chậm quá đi, Hứa Triêu từ cấp 2 đã là giáo thảo rồi. "
Hứa Triêu chạy qua nơi tràn đầy sự ngưỡng mộ, những cuộc bàn tán nhiệt tình của nữ sinh về cậu, giờ phút này Khương Duyệt không thể nghe được gì cả, cô kinh ngạc nhìn ảnh chụp trong cameras, ánh mắt nồng nhiệt, cả người tràn đầy nhiệt huyết.
Hứa Triêu trong ảnh mang đến một cảm giác 'soái' khác, tóc ngắn đen dày bị gió thổi lên làm lộ ra cái trán đầy đặn sáng bóng, mũi cao thẳng, hàng mi mỏng, đôi môi mỏng mím lại càng làm rõ nét đường viền hàm tuyệt đẹp. Ngày thường khoác lên vẻ lười biếng, chán nản và hời hợt. Đôi mắt đen láy che giấu đi sự lạnh lùng nghiêm nghị. Quần áo rộng thùng thình bám sát trên người, càng phác họa rõ nét dáng người cực phẩm hoàn mỹ của cậu.
Hoàng Bồng Bồng thấy bóng dáng Khương Duyệt trong đám đông, tâm tình cô ấy vô cùng kích động, xông đến và ôm cổ cô.
" Khương Duyệt, lớp chúng ta đứng nhất. "
" Hứa Triêu quá lợi hại, có thể lật ngược tình thế dành vị trí đầu. "
" Cậu không biết, lúc cậu đuổi kịp với người dẫn đầu thì đã sắp đến đích rồi, chúng ta không nghĩ rằng cậu ấy có thể về nhất, nhưng bởi vì Hứa Triêu chân dài hơn những người khác nên chạm vạch đích trước. Kích thích vô cùng! "
" Cậu có chụp được Hứa Triệu không, cho tớ xem với. "
Khương Duyệt nghe Hoàng Bồng Bồng kể tin vui, tay cầm máy bỗng trở nên lạnh như băng, trong đầu cô nghĩ ra một quyết định rõ ràng, khóe môi khẽ cong lên.
" Không có, tớ cổ vũ hăng quá nên quên chụp rồi. "
" Được rồi. "
Ánh mắt Hoàng Bồng Bồng chứa sự thất vọng, dường như cô ấy nghĩ đến gì đó, vui mừng đưa tay ra trước mặt Khương Duyệt.
" Vậy chắc hẳn có ảnh chụp cậu ấy lúc trước, vậy cho tớ xem vậy. "
" Không đúng lúc chút nào, máy ảnh hết pin rồi. "
Hoàng Bồng Bồng tuyệt vọng, cô ấy thở dài ngẩng đầu nhìn trời xanh, vừa lúc không thể nhìn thấy được cảm xúc kỳ lạ chợt lóe lên trong ánh mắt Khương Duyệt.
Trận đấu kế tiếp căn bản không có gì, Khương Duyệt hiếm có lúc được ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Những bạn học muốn xem, cô đều nói rằng máy không còn pin, đợi đến khi nào sạc đầy cô sẽ gửi đến mail của giáo viên chủ nhiệm.
Thời điểm giữa trưa ăn cơm, Cảnh San áy náy vì không thể cùng cô chạy, bởi vì lớp bọn họ không cho đi bộ trong lúc chạy.
Khương Duyệt im lặng ba giây, bỗng nhiên bắt đầu hoảng hốt.
Cô rất dốt môn thể dục, năm cấp 2 chưa vượt qua 800m bao gờ. Không dấu diếm gì, lúc thi môn thể dục năm cấp 2 cô đứng thứ hai từ dưới lên đó, bỏ lại nửa vòng không chạy được tiếp.
Editor: tiết thể dục lần trước đứng thứ nhất từ dưới lên, thi thể dục thì đứng thứ hai từ dưới lên =))) có tiến bộ.
Khương Duyệt rất muốn chạy trốn, cô cảm thấy bản thân chỉ chạy được 500, sao có thể chạy được 1500m chứ.
Trong lòng cô cứ thấp thỏm không yên, rốt cuộc thì cũng đến hạng mục chạy 1500m.
Trận đấu bắt đầu sau 4:00, lúc này mặt trời cũng không chói như buổi sáng, thời tiết cũng không nóng quá nữa.
Khương Duyệt rửa mặt bằng nước lạnh 3 lần ở nhà vệ sinh trước rồi mới chậm rãi đi đến đường chạy, trên đường đi biết có nữ sinh khác trong lớp cô rút lui vì dì cả đến, nên cô đang suy nghĩ kiếm cớ cho bản thân.
Trong thời gian cô suy nghĩ miên man thì đã tiến hành điểm danh xong.
Khương Duyệt đứng trên sân có vị trí gần khán đài nhất, xung quanh cô là những tiếng cổ vũ nhiệt tình của bạn học, bảo cô cứ thả lỏng đừng khẩn trương. Chủ nhiệm lớp cũng nói với cô đừng quan tâm thứ hạng, tham gia chạy đã là điều tốt nhất rồi.
Khương Duyệt hốt hoảng, ánh mắt cô lướt qua đám đông nhiều lần, không thấy Hứa Triêu.
Tình nguyện viên bảo những ngững trên khán đài hãy giữ trật tự, những người không liên quan đều được mời đi ra khỏi vạch đỏ.
Lúc này Khương Duyệt nhìn thấy Hứa Triêu, cậu cách cô hơi xa, đứng trong đám đông xa lạ nhưng khí chất lạnh lùng riêng biệt khiến cậu vô cùng nổi bật.
Cậu chỉ đứng ở đó, Khương Duyệt liền cảm thấy cả người tràn đầy sức lực.
Cô quyết định phải nghiêm túc chạy một lần, phải dùng hết sức chạy một lần.
" Mỗi người vào vị trí riêng, chuẩn bị. "
' phanh '
Tiếng súng vang lên, khói lan ra.
Khương Duyệt giống như gió xông về phía trước.
Cô vẫn ngửi được mùi thuốc súng ở phía sau, gió ấm áp thổi qua khuôn mặt cô, tóc mềm mại bay trong không trung. Khương Duyệt chưa từng chạy nhanh như vậy, trong đầu cô là Hứa Triêu, trong mắt cũng là Hứa Triêu.
Thiếu niên kiêu ngạo lại lười biếng, là dũng khí và quyết tâm giúp cô tiến về phía trước.
Rất gần rồi, Hứa Triêu đứng bên ngoài vạch đỏ, con ngươi đen nhìn theo bóng dáng yểu điệu thướt tha của Tống Tri Ý ở xa, trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên ý cười nhẹ.
Trang Duệ đưa tay khoát lên vai Hứa Triêu, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
" Tớ bảo cậu không cần đi mà, mọi người chạy xa rồi. "
" Thật đúng là thân ở Tào Doanh, lòng ở Hán *, lớp ta có nữ sinh tham gia. Nghe nói chưa bao giờ chạy đến 800m, nhưng rất có tinh thần tham gia đó, cậu cũng không biết ý mà cổ vũ người ta. "
* thân ở một nơi, tâm lại ở nơi khác.
" Hả, ai cơ? "
" Người đang chạy tới kìa, nhìn xem. "
Khương Duyệt chạy như bay, trái tim đập " bang bang ", trong đầu cô toàn hình ảnh của Hứa Triêu khi chạy qua cậu, nhưng không có chuyện gì xảy ra dù chỉ trong một giây. Cô thậm chí còn chưa kịp nhìn qua thì đã vọt tới đằng trước.
Khương Duyệt lần đầu hận chính mình vì cái gì mà phải chạy nhanh vậy.
" Chạy nhanh vậy mà trượt thể dục? Đừng vô lý thế chứ. "
Trong chốc lát, Hứa Tri chỉ cảm thấy bạn học mà Trang Duệ nói trượt thể dục đã được chục mét rồi.
Cậu vừa định mở miệng, câu ' cố lên ' còn chưa kịp nói ra.
Trang Duệ cũng nghi hoặc sờ đầu.
" Không thể nào. Tớ nghe chủ nhiệm lớp nói trong văn phòng đó. Thầy nói năm lớp 10 Khương Duyệt còn tìm cách trốn chạy bộ, suýt chút nữa là bịa chuyện mình bị bệnh tim đó. "
Sau khi chạy qua Hứa Triêu, cô bắt đầu dần chạy chậm lại, đường chạy cao su bằng phẳng giống như có dán nhựa cao su 502 vậy, không thể nhấc chân được nữa.
Cô không nhìn thấy được gì cả, ánh mắt trở nên mơ hồ, hoa mắt chóng mặt.
Khương Duyệt nghĩ muốn dừng lại, chính là mỗi khi cô do dự, trong đầu lại phảng phất khuôn mặt của Hứa Tri. Khương Duyệt muốn tới gần hơn, gần hơn một chút, để nhìn rõ khuôn mặt Hứa Triêu.
Có lẽ xong khi cô chạy xong, Hứa Triêu sẽ giống như những bạn học khác khen ngợi cô.
Một vòng lại một vòng, Khương Duyệt kiên quyết ngoan cường chạy tới cuối cùng.
Cô muốn bỏ cuộc, nhưng thân ảnh Hứa Triêu ở đích đến giống như ngọn đèn sáng, mà cô thì khát khao ngọn đèn sáng ấy.
Bạn cùng lớp tụ tập lại bên cạnh cổ vũ cô chạy 50m cuối cùng, bọn họ ở cạnh liên tục cổ động.
Khương Duyệt cắn môi, chạy vọt tới vạch đích.
Trong khoảng khắc đó, cô đột nhiên nhớ tới một câu thơ rất hay.
Đạo chi sở tồn, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ.
( nơi nào có chân lý, cho dù bị nhiều người phản đối, tôi vẫn sẽ đi đến.)
Nơi nào có Hứa Triêu, dù gặp gian nan, tôi vẫn sẽ đi đến.
" Đưa bình giữ nhiệt cho tớ. "
Bóng dán của Tống Tri ý tới gần, từ xa Hứa Triêu có thể thấy gương mặt trắng bệch của cô ấy, trán đổ mồ hôi, cậu nhẹ nhàng duỗi chạp đạp Trang Duệ.
" Để làm gì? Đừng bảo là cậu còn trẻ vậy mà cậu muốn ngâm cẩu kỷ * đấy nhá. "
Trang Duệ có chút hoài nghi nhìn qua Hứa Triêu.
" Xuống địa ngục đi. "
Hưa Triêu lại đạp Trang Duệ một cái.
" Bên trong có nước nóng, sau khi chạy xong uống là tốt nhất. "
" Nhưng cậu vừa hứa mua nước đá cho Tống nữ thần mà? "
Trang Duệ ghét bỏ người nổi da gà, cậu ta vội vàng lấy bình giữ nhiệt trong cặp ra.
Khương Duyệt ở vạch đích ngã xuống lồng ngực Hoàng Bồng Bồng. Cô mở to miệng thở hổn hển, hô hấp dồn dập.
Bên ngoài từ bên ngoài vạch vào giúp đỡ cô, lẳng lặng chờ cô khôi phục bình tĩnh.
Sau năm phút Khương Duyệt mới có cảm giác như mình được sống dậy, cô uống nhiều lần nước khoáng, dựa vào lan can.
Nghe Hoàng Bồng Bồng nói cô đứng thứ 8.
Không chỉ những người khác cảm thấy bất ngờ, cả bản thân cô cũng thấy vậy. Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, không có bóng dáng của Hứa Triêu, nước trong miệng có chút đắng.
" Hứa..."
" Khương Duyệt, cậu không biết chứ, Tống nữ thần và Hứa Triêu vậy mà lại quen nhau. Chúng ta đều vô cùng ngạc nhiên, Hứa Triêu lạnh lùng vậy mà lại ân cần đưa nước ấm cho Tống nữ thần Tớ thấy cái bình giữ nhiệt kia cũng phải đến vài trăm đồng. "
" Đúng rồi, cậu vừa nói gì cơ? "
Hoàng Bồng Bồng phấn khởi chia sẻ tin tức mới nhất cùng với Khương Duyệt, sau đó áy náy thè lưỡi.
" Không có gì, Tống nữ thần cậu bảo là ai vậy? "
Khương Duyệt nuốt nước trong miệng xuống, cúi đầu, tóc mái trên đầu bị ướt, cô nhịn không được liền hỏi.
" Là hoa hậu giảng đường của trường ta, thật sự rất đẹp, tư thế chạy bộ rất giống tiên nữ. "
" Tống nữ thần cùng Hứa Triêu là thanh mai trúc mã. "
Bên cạnh có người xen vào nói.
" Sao cậu biết? "
Hoàng Bồng Bồng quay đầu nhìn Vệ Đồng, lộ vẻ nghi hoặc.
Vệ Đồng mở miệng giải thích.
" Cấp 2 tớ cùng lớp với Tống Tri Ý, chính cô ấy nói vậy. "
Hoàng Bồng Bồng nghe xong ánh mắt sáng lên, cô ấy vui vẻ đi đến chỗ Vệ Đồng, hiển nhiên rất có hứng thú với chuyện bát quái.
Mái dài che đậy tất cả cảm xúc của Khương Duyệt, giờ phút này cô còn mệt mỏi hơn lúc chạy, trong lòng bỗng nhiên đau đớn.
Cô giống như thằng hề tự mình đa tình, cô sớm nên nghĩ đến.
Bảo là cổ vũ bạn học, nhưng bạn học này không phải bạn cùng lớp.
Gió thổi qua, quần áo Khương Duyệt ướt dính trên người, có chút lạnh, cô hơi muốn khóc.
Ngày tháng tự do vui vẻ của cấp 3 dần kép với hình ảnh mặt trời lặn xuống ở phía Tây, Khương Duyệt lần đầu cảm thấy mùi vị chua sót.
Đại hội thể thao tựa như một cơn sóng ập đến, lặng lẽ nhấn chìm biển thời gian.
Lớp 11-6 nhiều giấy khen nhất, Lương Thụ vui vẻ phát cho mỗi người một cái.
Hứa Tri chắc chắn nhất được giấy khen xuất sắc nhất, Khương Duyệt nhận giấy khen kém xa giải nhất. Cô nhận lấy rồi được lời cổ vũ thiện ý đến từ bạn học và chủ nhiệm.
Ngày đầu tiền sau đại học thể thao vừa vặn là chủ nhật, Lương Thụ bảo cô gửi ảnh chụp vào nhóm lớp, Khương Duyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Ban đêm, trăng sáng, sao trên trời rất ít. Cả thành phố giống như một con thú to lớn đang chìm giấc ngủ.
Khương Duyệt ngồi trước bàn học xem ảnh trong máy, bên trong có nhiều ảnh chụp của Hứa Triêu. Cô phóng to lên xem, khuôn mặt cậu vô cùng sống động, dù ở góc độ nào cũng có thấy rõ sự lãnh đạm của cậu không để tâm đến bất kỳ ai.
Cô nhớ tới lời Vệ Đồng nói Tống Tri Ý là thanh mai trúc mã với Hứa Triêu.
Giây phút tiếp theo, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ bỉ ổi.
Cô muốn giấu hết ảnh chụp của Hứa Triêu đi, cô không muốn cho người khác thấy, không muốn chia sẻ Hứa Triêu cho người khác.
" Mình chính là một người hèn hạ như vậy. "
Ngoài cửa sổ là một mảnh yên tĩnh, Khương Duyệt nói thầm với bản thân trong gương.
Trong ảnh chụp, Hứa Triêu tràn đầy nhiệt huyết, hăng hái vô cùng. Thời điểm chụp ảnh cô vui vẻ nhiêu, bây giờ nhìn lại ảnh cô đau khổ bấy nhiêu.
Cô đột nhiên đến gần lại, cận thẩn quan sát gương mặt mình trong gương.
Tóc dài ngang vai, mái dày, đôi mắt tròn tròn hiền lành mà vô thần, mũi hơi thấp, môi mỏng, hai bên má hơi tròn.
Đây là một khuôn mặt bình thường, ngũ quan không đem đến cảm giác gì đặc biệt.
Khương Duyệt nhìn bản thân, cô đột nhiên thấy khổ sở vì bản thân bình thường như vậy.
Người cô thích tỏa sáng hơn vàng, mà cô lại bình thường giống như hạt bụi.
Khương Duyệt nghĩ đến lần đầu gặp cậu tim cô đậm thình thịch, lần thứ hai gặp khiến cô cảm thấy tự tin.
Vì cậu mà động tâm, cũng vì cậu mà tự ti.