Động Tâm Vì Anh

Chương 2: Chương 2: Kì nghỉ Quốc Khánh dài hạn




Hứa Triêu lười từ chối chủ nhiệm, tỏ vẻ cậu không hợp làm cán bộ lớp.

Lương Thụ không có cách khác, đành phải chọn lại, ban cán bộ rất nhanh đã chọn được, tiếng chuông cũng vang lên khắp nơi trong trường.

Chương trình học một ngày dày đặc mà phức tạp, bước vào lớp 11 là họ cũng phải chuẩn bị cho kì thi đại học.

Không có nhiều lúc rảnh như lớp 10, luôn có bài tập cùng đề thi làm mãi không hết.

Thời gian ra chơi ít đi, dường như hận không thể học hết tất cả chương trình trong một ngày.

Sau khi học một tháng như vậy, Khương Duyệt cảm thấy mệt mỏi không chịu được, cô mỗi ngày đều tập trung giải đề, mệt mỏi liền nhìn Hứa Triêu một cái, như vậy cô liền có động lực học tập.

Hứa Triêu chính là báu vật nạp điện tiếp thêm sức cho cô.

Chính là mỗi lần cô lén nhìn cậu, nếu không ngủ thì cậu lại ngẩn người ra, rất ít khi học bài.

Đây cũng chính là phương diện duy nhất của cậu khiến cô bất bình.

Chẳng lẽ là thiên phú sao? Vừa đẹp, chỉ số thông minh lại cao.

Năm đầu, Khương Duyệt luôn nằm trong top 10 của lớp, ngày mai chính là kì thi đầu tiên sau khi phân ban. Cũng vì việc này nên cô phải thức đêm khiến mắt có quầng thâm.

Tuy rằng mệt mọc, nhưng trong mắt cô hiện rõ sự mong chờ.

Có phải cô sẽ tới gần Hứa Triêu hơn không.

Sau kì thi tháng là lễ Quốc Khánh, trường học cho nghỉ 7 ngày, đây cũng là kì nghỉ dài hạn cuối cùng của cấp 3.

Theo lời tiền khóa trước nói, năm cuối không được nghỉ nhiều hơn một ngày.

Khương Duyệt chậm rãi thu gọn sách vở, cô cất một cuốn sách vào trong cặp, rồi lại bỏ vào rút ra vài thứ.

Ánh mắt cô lặng lẽ lướt quá phía Hứa Triêu, có chút không nỡ.

“ Khương Duyệt, đồ rùa này, nhanh lên đi! “

Ngoài cửa, Cảnh San sốt ruột chờ đợi, chạy từ tầng 3 lên thúc giục.

“ Được rồi được rồi. “

Khương Duyệt lưu luyến không rời cầm cặp, nhìn Hứa Triêu lần cuối.

Hứa Triêu ngồi trên ghế chán muốn chết, nghe Trang Duệ nói không ngớt về trận đấu bóng rổ.

Cậu chú ý tới bạn học chậm chạp thu dọn đồ giống con lười, “ xì “ khẽ cười một tiếng.

Trang Duệ hỏi cậu cười cái gì, Hứa Triêu nói một cách thần bí.

“ Tớ không nghĩ tới hóa ra lớp chúng ta có người ngọa hổ tàng long *. “

*dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết. ( theo https://tiengtrunganhduong.com/)

Trang Duệ khó hiểu quay đầu lại, sau lưng không có một bóng người, lúc cậu ta quay lại thấy bộ dáng mệt mỏi lười biếng của Hứa Triêu.

Khương Duyệt cùng Cảnh San tay trong tay đi xuống dưới, bên tai là lời lảm nhảm thảo luận muốn đi đâu ăn cái gì, Khương Duyệt liên tục gật đầu cho có, nhưng trong đầu toàn là Hứa Triêu.

Cậu sẽ tham gia trận bóng ở tỉnh Lam, đêm nay sẽ xuất phát.

Trong lòng cô lặng lẽ chúc cậu đạt được thành tích tốt.

Nhưng suy nghĩ lại 7 ngày này không được gặp cậu, khiến Khương Duyệt lần đầu tiên cảm thấy chán ghét kì nghỉ Quốc Khánh dài hạn, cô khẽ oán giận.

“ Bảy ngày nghỉ cũng quá dài mà. “

Cảnh San sợ ngây người, trong đầu đang nghĩ đến ăn và chơi thì bị lời của Khương Duyệt làm sợ hãi, cô ấy khẩn trương sờ chán Khương Duyệt.

“ Cậu không bị sốt chứ? Không thích nghỉ nhiều? “

Khương Duyệt có chút mơ màng, cô nghĩ tới vậy mà bản thân lại nói ra, mím môi nhanh chóng nghĩ cớ.

“ Khương Duyệt, cậu thành thật khai báo, cậu đã bị người khác hớp hồn. Năm trước được nghỉ một tháng cậu vui đến mức sắp bay lên trời luôn. Còn nữa, tớ nhớ rõ cậu còn than thở với tớ ngày nghỉ Quốc Khánh quá ít. “

“ Mới xa tớ một tháng ngắn ngủi mà cậu đã thay lòng, yêu trường học vậy sao? “

Đối mặt với giọng nói hùng hổ dọa người của Cảnh San, Khương Duyệt sợ hãi toát mồ hôi lạnh, cô vội lắc đầu.

“ Không có không có, do bài tập nhiều quá mà. Cậu không biết đấy chứ, bài tập bảy ngày nghỉ này tương đương với bài tập một tháng trước đó ấy. “

Dường như nói đến chuyện chung, Cảnh San liền không nghi ngờ nữa, rất đồng cảm gật đầu oán giận.

“ Đúng vậy, cậu tin được không chứ? Riêng bài thi mỗi môn đã có đến 7 tờ rồi! “

Khương Duyệt thành công qua ải, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngày đó Khương Duyệt cùng Cảnh San đi tới phố ẩm thực sau trường, hai người đi đến lúc 9 giờ mới về nhà.

Khương Duyệt tắm rửa xong, ngồi trên ghế dùng khăn lau tóc, mở cuốn nhật ký đặt lên bàn học.

Khương Duyên đặt khăn trên vai, cô cầm lấy bút, cận thẩn viết vào: Nếu tính từ lúc rời đi, tớ sẽ không gặp Hứa Triêu khoảng 7 ngày 13 giờ và 30 phút, cụ thể còn phải xem lúc nào mới gặp lại cậu ấy ở trường.

Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm yên tĩnh tối đen, gió đêm từ từ thổi bay chiếc rèm, cô gái với tóc dài qua vai đang ướt, hơi cúi người xuống, nghiêm túc viết gì đó. Giây phút đặt bút xuống, trong ánh mắt dịu dàng của Khương Duyệt hiện lên chút mất mát cùng bi thương.

Bảy ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, Khương Duyệt ở nhà bảy ngày. Vào đêm cuối đó cô không thể chợp mắt được.

Nghĩ đến đã lâu không được gặp cậu, cô vui vẻ đến mức hận không thể đi học ngay bây giờ.

Chuông báo thức buổi sang chưa kịp kêu, Khương Duyệt đã tỉnh lại. Cô dậy rửa mặt rồi đi nhanh tới trường.

Đời này, cô chưa từng đến trường sớm như vậy.

Sau khi mua bánh quẩy cùng sữa đậu nành ở quán ven đường xong, Khương Duyệt là người đầu tiên đến lớp.

Cô ngồi trên ghế ăn bữa sáng, chờ mong nhìn chằm chằm từng bóng dáng ở ngoài cửa.

Bây giờ là 7:20, trong lớp gần đủ người, Khương Duyệt đưa bài tập cho bạn cùng bàn, nhìn bọn họ nhanh chóp chép bài, thở dài.

Sao Hứa Triêu còn chưa đến, sắp muộn học rồi.

Hứa Triêu thường đi học đúng giờ, nhưng lần này chuông vang lên, bóng dáng quen thuộc vẫn chưa xuất hiện ngoài cửa.

Khương Duyệt cảm thấy khó chịu trong lòng, cô cầm sách Tiếng Anh để luyện đọc, môi cô chuyển động, giống như là niệm kinh.

Lương Thụ đến kiểm tra lớp học, giám sát học sinh đọc vào buổi sáng*. Thầy đi xung quanh để ngăn có ai chép bài tập.

* Đọc vào buổi sáng rất tốt cho trí nhớ, đọc có thể là sách giáo khoa, ghi chú hoặc báo, tạp chí. Hầu hết các trường học coi việc đọc này như một nhiệm vụ học tập buổi sáng, thường yêu cầu đọc mở và yêu cầu đọc gọn gàng (yếu tố dễ quản lý).

Lúc này Hứa Triêu tới, cậu lờ đờ đứng bên cửa sắt, hô một tiếng báo cáo. Lương Thụ vẫy tay bảo cậu đi vào, còn nhắc nhở cậu lần sau đừng đến muộn.

Khương Duyệt lén lút đem sách che mặt, lộ ra đôi mắt to, si mê nhìn Hứa Triêu đi về chỗ ngồi.

Hứa Triêu đến lớp, tinh thần của Khương Duyệt trong chớp mắt lên cao, tiếng đọc sách to đến nỗi dọa bạn cùng bàn.

Bạn ngồi cùng bàn hoảng sợ vỗ ngực oán giận.

“ Cậu sao vậy chứ? Làm tớ sợ muốn chết, tưởng thầy đi đến đây. “

Khương Duyệt không để ý đến cậu ta, lặng lẽ tận hưởng không khí vui vẻ.

Sau khi đọc buổi sáng kết thúc, Lương Thụ lấy bảng xếp hạng thi tháng ra, thầy cười khi thấy nhiều bạn cố gắng rướn lên nhìn.

“ Đừng gấp, lần này lớp ta làm rất tốt, tiết sau các em tự xem. “

“ Khương Duyệt, em dán lên tường đi. “

Lương Thụ đưa bảng xếp hạng cho Khương Duyệt, chạy lên phía bục giảng.

Khương Duyệt cầm bảng xếp hạng, cầm lấy lọ keo trên bàn, đứng dậy và đi tới vách tường phía sau cửa, nhẹ nhàng bôi keo lên tường rồi cận thẩn dán tờ giấy vào.

Hạng nhất chính là cái tên cô ngày đêm nhớ mong.

Hứa Triêu: Ngữ văn 145 - Toán học 150 - Tiếng Anh 150 - Tổng điểm tự nhiên 291 - Lịch sử A - Chính trị A - Địa lý A - Tổng điểm 736. Hạng lớp: 1 - Hạng trường: 1.

Đây là lần đầu cô cảm nhận rõ được sự thông minh của cậu, cô cũng vui và tự hào vì cậu.

Cô đưa mắt xuống, chờ mong tìm tên mình, nhưng càng nhìn xuống ánh mắt cô càng trở nên ảm đạm, cuối cùng cô dừng ngón tay tại vị trí ngoài 30.

Khương Duyệt: Ngữ Văn 90 - Toán học 102 - Tiếng Anh 95 - Tổng điểm tự nhiên 165 - Lịch sử A - Chính trị A - Địa lý B - Tổng điểm 452. Hạng lớp: 35 - Hạng trường: 512.

Không hiểu sao, Khương Duyệt cảm thấy đau mắt, cô rất buồn.

Cô cùng Hứa Triêu, cách biệt một trời.

Vì sao dù cố gắng như vậy, cô lại cách cậu ngày càng xa.

Khương Duyệt trở lại chỗ ngồi, cảm xúc tiêu cực bất ngờ ập tới.

Cô không đọc nổi sách cùng bài luyện trước mặt, bạn cùng bàn vẫn luôn đắm chìm vào truyện phát hiện cảm xúc bất thường của cô, cận thẩn chọc cánh tay của cô.

“ Cậu sao vậy? “

Khương Duyệt lắc đầu, cô cảm thấy có chút choáng váng. Bạn cùng bàn khuyên cô nghỉ ngơi một chút trong chốc lát lại tiếp tục mải mê đọc truyện.

Sau khi ra chơi, cửa sau bị người người chen chúc không còn chỗ, một đám người vây quanh đứng trước bảng xếp hạng, chen chúc nhau để xem kết quả.

Không biết ai lớn tiếng hô câu: “ Hứa Triêu, cậu lại đứng nhất. “

Bạn thân của cậu vui vẻ hất cằm, kiêu ngạo nói: “ Tất nhiên rồi, nhìn xem là anh em của ai. “

Thời gian nghỉ ngơi ngắn, tiết tiếp là tiếp của giáo viên chủ nhiệm.

Giây phút tiếng chuông vào lớp vang lên, trong tay Lương Thụ cầm một tập giấy đi đến.

Thầy nhờ đại diện lớp đi phát, còn mình đứng trên bục giảng nhìn học sinh buồn rầu, giọng điệu ôn nhu an ủi: “ Thầy bảo không sao mà. Các trò thi không tồi, tốt hơn so với tôi tưởng tượng nhiều. “

“ Lần đầu thi kết hợp như vậy, tổng điểm tự nhiên kém cũng là bình thường. Dù sao các trò không có kinh nghiệm, tất nhiên sẽ không tốt bằng những môn kia. “

“ Lão sư, sao Hứa Triêu có thể thi tốt như vậy ạ? “

Có bạn học ở dưới đứng lên đặt câu hỏi.

Lương Thụ cười.

“ Hứa Triêu từ cấp 2 đã tham gia nhiều cuộc thi học sinh giỏi các môn rồi, có thể nói khi các trò học kiến thức cấp 2 thì trò ấy đã học kiến thức của cấp 3, rất khủng đúng chứ. Cho nên các trò không cần so sánh bản thân với Hứa Triêu, thả lỏng đi. “

Nghe thấy tên Hứa Triêu, Khương Duyệt lặng lẽ vểnh tai nghe.

Hóa ra lúc cô học cấp 2 mỗi ngày đều chơi đùa thì Hứa Triêu đã bắt đầu học kiến thức cấp 3.

Cô cảm thấy được an ủi đôi chút, nhìn thành tích của bản thân.

Khương Duyệt tự nhủ bản thân chưa đủ cố gắng, biết mình kém nên phải cố gắng hơn nữa.

Quả thật tổng điểm tự nhiên của cô rất thấp, bị trừ nửa số điểm.

Khương Duyệt quyết định tan học đi đến hiệu sách mua đề thi tổ hợp môn tự nhiên, phải tiến bộ hơn.

Lương Thụ thấy họ không còn nản nữa, liền thông báo một tin tốt cho họ.

“ Cuối tuần sẽ là ngày hội thể thao của trường, hãy trân trọng ngày hội thể thao cuối cùng tại cấp 3. “

“ Ủy viên thể dục nhớ trước thứ 5 đem danh sách dự thi cho thầy. “

Sau khi ra chơi, trong lớp bắt đầu nhiệt tình thảo luận về ngày hội, Khương Duyệt nghĩ vẫn không tham gia như năm trước, chỉ yên lặng làm khán giả xem. Nhưng ban cô quá ít nữ sinh, nên mỗi người phải đăng ký một hạng mục.

Nhìn phiếu đăng ký được đưa đến, Khương Duyệt trầm mặc.

Cô không có năng khiếu đối với những môn thể, nói rằng mình bị đau đầu nên không chọn cái nào.

Lúc ăn trưa, Khương Duyệt cùng Cảnh San ngồi trong căng tin, cô nghe Cảnh San hào hứng nói với cô: “ Khương Duyệt, chúng ta tham gia hạng mục nữ chạy 1500m đi. “

“ Trước kia chúng ta chưa từng tham gia đại hội thể thao, đại học khẳng định không có, tham gia đại hội tô thêm màu sắc cho thanh xuân thôi ~ “

“ Sao phải tham gia chạy 1500m? “ Khuôn mặt cô buồn rầu, hỏi với giọng nói không chút phấn khích.

Cảnh San nghĩ Khương Duyệt có hứng, liền tràn đầy khí thế trình bày lý do: “ Hạng mục đấy kích thích nhất đó, tớ cam đoan với cậu chuyện đó sẽ khiến chúng ta nhớ mãi không quên. “

“ Thế nào, cấp 3 của chúng ta không nên mờ nhạt như vậy, nếu muốn tìm niềm vui, phải chọn cái kích thích nhất chứ. “

“ Cậu đừng sợ, chúng ta cùng nhau chạy, dù sao cũng có thể đi bộ mà. Nếu cậu không chạy được nữa, chúng ta đi bộ cùng nhau. Mọi thứ sẽ ổn thôi mà ~ “

Khương Duyệt rất muốn từ chối, nhưng lúc ở căng tin cô nghe nói Hứa Triêu sẽ đi cổ vũ con gái chạy cự li dài. Trở lại lớp cô đăng ký hạng mục chạy 1500m. Cô thấy ủy viên thể dục kích động đưa tay lấy đi phiếu đăng ký của cô, ánh mắt nhìn cô như nhìn đứa nhỏ ngốc nghếch, cảm kích vô cùng.

Nghĩ đến đúng là thật kỳ quái, tiết thể dục chạy 800 cô đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, vậy mà không hiểu sao nay có dũng khí đăng ký 1500m.

Khương Duyệt muốn đánh cho mình một cái, điều này thực sự rất ngu ngốc. Kỳ thật khi cô vừa điền xong liền cảm thấy hối hận, không khéo chính là ủy viên thể dục vừa lúc đi ngang qua chỗ cô, nhanh tay đoạt lấy phiếu đăng ký, ý tứ là đã điền rồi thì không được đổi.

Cô đi xuống lầu tìm Cảnh San, biết được cô ấy cũng đăng ký, mới có cảm giác được an ủi hơn.

Những ngày sau, sau buổi tự học cô sẽ cùng Cảnh San luyện tập chạy bộ ở sân thể dục.

Sau khi hết thời gian đăng ký, biết Hứa Triêu tham gia vài hạng mục, trong nháy mắt cô cảm thấy có chút chờ mong đối với ngày hội gian nan này.

Thời gian như nước chảy, vậy mà đã tới ngày tổ chức đại hội thể thao.

Khương Duyệt đứng trong đám người, đứng ngay ngắn nghiêm túc giơ tay tuyên thê, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người như hạc đứng trong bầy gà ở hàng phía trước.

Từ khoảng cách xa, cô không thể thấy rõ, nhưng cảm thấy Hứa Triêu để kiểu tóc này rất đẹp.

Cờ của lớp 11-6 bay phấp phới trong không trung, nhìn rất đẹp và nổi bật.

Tuyên thệ đại hội rất nhanh kết thúc, Khương Duyệt cùng mọi người đi đến chỗ nghỉ ngơi.

1500m là hạng mục của ngày thi cuối cùng, cũng có nghĩa là cô thêm thời gian để nghỉ ngơi.

Nhưng Khương Duyệt vẫn dùng kim băng gắn số thứ tự vào trên áo trước, bởi vì số của Hứa Triêu rất gần với số của cô, như vậy khiến cô cảm thấy có thể gần với cậu hơn.

Cảnh San không có thời gian đến tìm cô, cô ấy ở làm hậu cần và cổ vũ cho lớp, bận đến túi bụi. Tuy trên mặt cô tỏ vẻ đáng tiếc nhưng trong lòng lại mừng thầm.

Bởi vì như vậy, cô có thể nhìn trộm Hứa Triêu.

“ Tiếp theo là hạng mục nam chạy 100m, mời các thí sinh dự thi đến chỗ kiểm tra để tiến hành điểm danh. “

Khương Duyệt nghe được thông báo trên radio, lặng lẽ trốn khỏi chỗ nghỉ.

Khi cô chạy tới điểm xuất phát, xung quanh đã có nhiều người, từng lớp đều có người đến cổ vũ, nhưng người đến xem vì Hứa Triêu lại nhiều hơn. Khương Duyệt chen chúc trong đám đông, kiễng chân lên để nhìn cậu. Nhưng có quá nhiều người, cô chỉ có thể thấy mái tóc mềm mại của cậu.

Không còn cách khác, chỉ có thể lui ra ngoài, cô tìm chỗ ít người bên cạnh đường chạy, từ trong cặp lấy ra cameras.

Đây là phần thường của Khương Duyệt khi cô bước vào cấp 2. Giờ phút này cô cảm thấy rất may mắn vì lúc đó đã không lựa chọn đi du lịch.

Camera này giá rẻ, nhưng Khương Duyệt vẫn rất vui vẻ.

Tất cả thí sinh nhanh chóng đứng vào vị trí, Hứa Triêu vô cùng nổi bật trong đó.

Đồng phục bình thường nhưng cậu mặc trên người lại rất có khí thế của thiếu niên. Hứa Triêu lười biếng đứng tại chỗ khởi động tay chân, nghe thấy tiếng trọng tài nhắc nhở, cậu mới chậm rãi cúi người xuống, làm tư thế chuẩn bị.

Khương Duyệt chăm chú nhìn Hứa Triêu, cameras trong tay “ tách “ một cái.

Trong ảnh là sườn mặt đẹp trời ngời ngời của Hứa Triêu.

Xa xa trọng tài giơ súng lên, “ phanh “ một tiếng.

Khương Duyệt nắm trọn được khoảng khắc khí thế của cậu thay đổi trong chớp mắt.

Đôi mắt từ trước đến nay đều thờ ơ, bây giờ lại vô cùng sắc bén.

Đây là lần đầu tiên Khương Duyệt thấy một mặt khác của cậu.

Tiếng súng vang lên, thân hình Hứa Triêu giống như báo săn nhanh chóng chạy lên, đôi chân thon dài vô cùng nổi bật, cậu là người dẫn đầu cuộc đua.

Khương Duyệt không chớp mắt nhìn Hứa Triêu chạy về phía trước, giống như một cơn gió, không thể nào bắt kịp được. Cô ngừng thở, ngay cả việc chụp ảnh cũng quên luôn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Hứa dành vị trí quán quân.

Chỉ là đấu loại, nhưng Khương Duyệt cảm thấy hạnh phúc hơn cả việc mình dành quán quân.

Bóng dáng cậu dần dung nhập vào đám đông rồi biến mất, Khương Duyệt sung sướng thỏa mãn cầm máy ảnh chuẩn bị rời đi.

Cô quay đầu lại, thấy chủ nhiệm lớp và đội cổ vũ nhìn cô cười tủm tỉm.

Khương Duyệt xấu hổ, nở nụ cười cứng ngắc: “ Em chào thầy Lương ạ. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.