Đông Tây

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Đông Tây không phải là đông tây** mọi người nghĩ, mà là hai người!

**đồ vật

Vưu Tây nghe người ta đàm luận sở cảnh sát có một người năng lực rất giỏi, đã nghĩ ngay đến Tra Hướng Đông.

Ngày hôm qua anh hỏi cậu, “Lúc nãy em đi đâu vậy?”

“Dạo phố.”

“Một người?”

“Cùng Điền Nhạc.” Vưu Tây không cần suy nghĩ. Ánh mắt còn nhìn chằm chằm TV, trong tay đang cầm nửa ly rượu.

“Nga, anh mới biết cô ta có siêu năng lực nha. Điền Nhạc đang nằm viện mà cũng có thể đi dạo phố với em.”

Vưu Tây phốc phun ra một ngụm rượu, quay đầu lại, Hướng Đông đã tiến đến phòng tắm.

Vưu Tây nghe phòng tắm ào ào tiếng nước, ngốc lăng ngây người nửa ngày.

Đương nhiên, cậu không phải cố ý dối lừa Hướng Đông, hơn nữa, Hướng Đông cũng từng lừa dối cậu, nhưng bản chất bất đồng. Chính là, mỗi lần cậu nói dối đều bị Hướng Đông vạch trần, còn Hướng Đông thì sau mỗi lần nói dối lại tự thú. (đừng uống rượu nhiều quá)

Tỷ như lúc này, Hướng Đông đang ở trên người Vưu Tây cắn mút. Khi đến môi Vưu Tây, đột nhiên nói: “Buổi tối ăn cơm thật sự từ chối không được, bị uống hai ly, có phải hay không còn có mùi, nếu có anh đi đánh lại răng!”

Vưu Tây giận, liền đuổi Hướng Đông ra phòng khách ngủ.

Nhưng tới nửa đêm, Hướng Đông sẽ dễ dàng mở cánh cửa phòng ngủ đã bị khóa trái ra, chui vào trong ổ chăn của Vưu Tây, lý do cũng tùy theo mùa mà thay đổi: mùa hè sẽ ôm cậu nói bên ngoài quá nóng, mùa đông lại ôm cậu nói bên ngoài rất lạnh. Trời ôn hòa vẫn ôm chặt Vưu Tây từ phía sau nói: “Ai! Nằm chỗ nào cũng không được, cũng chỉ có nằm cạnh em là thoải mái nhất”. Vưu Tây không thể lý giải, trong nhà đích xác chỉ có phòng ngủ là có máy điều hòa, nhưng mùa hè phòng khách rõ ràng có quạt; mùa đông thì không phải có hệ thống sưởi sao? Còn có, cái gì kêu “Nằm chỗ nào cũng không được, cũng chỉ có nằm cạnh em là thoải mái nhất”. Vậy anh còn nằm cạnh ai nữa? Vưu Tây mỗi lần mới vừa mở miệng, chuẩn bị nói, chợt nghe bên tai thổi nhiệt khí, một giọng nói trầm trầm truyền đến —— “Thực xin lỗi! Anh không tốt, về sau nhất định nhớ kỹ.” Sau đó hai cánh tay đang bao lấy cậu cũng ôm càng chặt. Vưu Tây không thể động, cuối cùng lui lui thân mình, dựa vào thân thể rắn chắc phía sau.

.

.

Vưu Tây có đôi khi sẽ ở trên mạng hỏi một vài người xa lạ, người yêu lừa dối mình sau đó lại tự thú, rốt cuộc có nên giận hay không?

Có người trả lời: có thể thẳng thắn thừa nhận là tốt rồi, nếu thiện ý thì nói dối một chút cũng không vấn đề gì.

Lại có người trả lời: cẩn thận là bẫy, thời gian lâu, hắn ở bên ngoài làm gì bậy bạ rồi về tái lừa cậu liền càng đơn giản dễ dàng.

Vưu Tây trầm mặc. Chờ Hướng Đông trở về, cậu liền cẩn thận nhìn mặt Hướng Đông. Sau đó theo dõi ánh mắt anh suốt một phút đồng hồ! Cũng chính là sáu mươi giây. Kỳ thật cậu còn muốn tiếp tục nhìn nữa, nói không chừng có thể nhìn ra điểm manh mối nào đó. Sở dĩ không thể tiếp tục, là bởi vì Hướng Đông nhào tới ôm cậu, vừa hôn vừa liếm môi cậu. . . . . .

Vưu Tây lại hỏi mọi người thấy thế nào về vấn đề ngày hôm qua.

Có người nói: không tồi, có gan nhìn thẳng sáu mươi giây, rất tốt!

Có người cảm thán: bạn trai cậu thật lãng mạn, bạn trai tôi đã có thể. . . . . .

Còn có người hỏi: tiếp theo thế nào? Chỉ muốn biết chuyện sau đó. . . . . .

Rốt cục có người kết luận: hôn lấy lòng cậu, rõ ràng trong lòng có quỷ, nói không chừng bên ngoài. . . . . .

Vưu Tây nở nụ cười, tắt máy tính đi làm cơm. Hiện tại mới bốn giờ, Hướng Đông mỗi ngày đều đến bảy giờ mới trở về, nếu anh có về. Nấu cơm giờ này có lẽ hơi sớm, nhưng đối với Vưu Tây thì không sớm.

Cậu làm rất chậm, rau phải rửa từng lá, gạo phải vo từng hạt.Cậu làm đồ ăn đều dùng tay trái, khá khó khăn, rõ ràng không phải thuận tay trái. Này tất cả đều bởi vì tay phải cậu bất hảo. Trên mu bàn tay phải cậu có một vết sẹo, thoạt nhìn không lớn, nhưng là nếu mở tay ra, người khác sẽ nhìn thấy lòng bàn tay có một hình tam giác, mặc cho ai nhìn vào tâm đều cảm thấy xót thương.

Vưu Tây không hề để ý, nhưng cậu biết Hướng Đông để ý. Mỗi ngày trước khi ngủ đều nắm tay phải cậu vuốt ve nửa ngày, kỳ thật còn có một nguyên nhân, bởi vì cậu không bao giờ dùng tay phải nắm tay anh.

.

.

Vưu Tây không lo lắng Hướng Đông sẽ có người khác, không phải cậu tự tin hay điều kiện hảo. Vưu Tây bộ dạng không xấu, nhưng cũng không suất, trên cơ bản chính là ném vào trong một đống người thì sẽ lẫn vào đó. Cậu không bằng cấp, không có tiền, càng không có nhà.

Hướng Đông không giống vậy, Hướng Đông là cảnh sát, cũng là đứng đầu một đội. Gia thế Hướng Đông cũng rất tốt, cha Hướng Đông kêu Tam Thúc nghe nói cũng từng làm chủ tịch xã. Hướng Đông cao một thước tám, bản lĩnh, cương nghị, rất có khí khái nam nhân. Hướng Đông có nhà, căn nhà một trăm thước vuông hiện đang ở chính là nhà của Hướng Đông, tuy rằng Hướng Đông nói sẽ chuyển quyền sở hữu cho Vưu Tây. Hướng Đông có xe, bên ngoài có xe cảnh sát, trong nhà có xe riêng. Hướng Đông còn có tiền, một lần lấy hơn mười vạn mắt anh cũng không nháy một chút. Mặc dù chênh lệch nhiều như vậy, Vưu Tây vẫn như cũ không lo lắng, nhưng thỉnh thoảng cũng hơi tự ti, cảm thấy được cậu cái gì cũng không có, không có thể cho Hướng Đông cái gì.

Vậy vì sao cậu không lo lắng? Bởi vì Vưu Tây biết cậu cùng Hướng Đông là như thế nào để có thể ở cạnh nhau, cậu cũng biết Hướng Đông rõ ràng bọn họ có thể hiện tại bên nhau thật không dễ dàng. Đây không phải tiểu thuyết, ngay từ đầu kết cục liền đã định, trong quá trình hàm chút huyết, hàm chút lệ, kết cục thế nào cũng sẽ hạnh phúc! Đây là hiện thực, không ai biết được tương lai, cho dù có đoán được kết cục, cũng không tránh khỏi đau khổ.

Thật là, quá khó khăn !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.