Đông Tây

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Ở trên mạng nói chuyện phiếm, có người hỏi:“Cậu cùng lão công quen nhau thế nào?” Vưu Tây ở trong lòng nhớ lại.

Vưu Tây không biết mình rốt cuộc có phải gay hay không, đến bây giờ cũng không biết. Chính là có điểm hoài nghi, cho nên ở trên mạng nghe nói quảng trường nào đó buổi tối tụ hội, xuất phát từ hiếu kỳ, liền đến.

Tra Hướng Đông là gay, chính anh rõ ràng, nhưng đêm nay anh tới nơi này không phải tìm bạn, mà là đến bắt người, bắt một kẻ bán ma túy.

Sau đó, trong quá trình truy bắt nghi phạm, trong đám đông hỗn loạn, Tra Hướng Đông đâm sầm vào Vưu Tây. Đang hiếu kỳ nhìn xem khắp nơi, Vưu Tây còn chưa kịp phản ứng, liền nhanh như chớp ngã vào trong hồ phun nước.

Vì thế, đêm đó Hướng Đông bắt phạm nhân lên xe quay về cảnh cục, còn mang thêm một người toàn thân ướt nhem —— Vưu Tây.

Đương nhiên, Vưu Tây không bị bắt theo về cảnh cục, mà là nửa đường bị ném vào bệnh viện.

Vưu Tây chỉ nhớ rõ có một người dẫn cậu xuyên qua mê cung hành lang trong bệnh viện, một người tiếp một người kiểm tra toàn bộ thân thể. Thật vất vả xong thì đã mơ hồ bị an bài vào một phòng bệnh.

Vưu Tây đêm đó rất mệt, nhưng ngủ không được. Cậu trong lòng nghĩ:không phải chỉ là trầy chân trầy tay một chút thôi sao? Lại phải nằm viện, kiểm tra nhiều như vậy, rồi còn tiền thuốc men, biết bao nhiêu a?

Bệnh viện, quả nhiên là tối! Này là ý thức cuối cùng trước khi Vưu Tây thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Vưu Tây còn chưa mở mắt, một đạo thanh âm liền gọi cậu tỉnh.

Cảnh phục màu đen, một người cao lớn khôi ngô đứng trước giường cậu. Thấy cậu mở mắt, anh cúi đầu hướng cậu cười.

“Thế nào? Trên người có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Vưu Tây qua nửa ngày mới phản ứng lại, là người tối hôm qua làm mình ngã vào trong hồ phun nước. Cư nhiên là cảnh sát?

Vưu Tây cùng Tra Hướng Đông là như vậy nhận thức.

Tra Hướng Đông tính cách cởi mở độ lượng, làm người lại phúc hậu! Vưu Tây ban đầu thật sự là cảm thấy như thế.

Bởi vì chỉ là tiểu thương không quan trọng, người ta lại bỏ tiền cho cậu kiểm tra, trả tiền nằm viện. Xuất viện hai ngày sau lại gọi điện thoại ân cần thăm hỏi, cuối tuần còn tỏ thái độ thật có lỗi mời cậu ăn cơm.

Mỗi lần gặp mặt đều thấy Tra Hướng Đông rất khéo ăn nói, là người lịch lãm, hiểu biết rộng, chuyện gì đều rõ ràng đâu ra đấy, hơn nữa rất có đạo lý. Người như vậy đương nhiên không thể cự tuyệt, cho nên sau khi Vưu Tây thương đã lành, hai người như trước lui tới, đương nhiên trở thành bằng hữu.

Tra Hướng Đông vẫn là giống như trước thi thoảng kiểm tra vết thương của cậu, giống như trước trên người cậu vỗ vỗ đánh đánh, Vưu Tây cho là để biểu thị tình cảm bằng hữu cùng thói quen, cho tới lúc bấy giờ cũng không để ở trong lòng.

Tái sau đó, hình như có chỗ không đúng. Sờ thắt lưng, ôm nhau mờ ám cũng có, Vưu Tây cảm thấy được không tự nhiên, nhưng cụ thể không nói được là không đúng chỗ nào.

Nhất là hai lần ở công cộng hành động quá phận, cử chỉ vô cùng thân thiết, Vưu Tây cảm thấy được bất an. Phía trước đối chính mình hoài nghi làm cho cậu khó xử. Vì thế cố ý bắt đầu tránh Tra Hướng Đông.

Thẳng đến có một ngày, Tra Hướng Đông gọi điện thoại, bảo cậu đến nhà, giọng có vẻ mệt mỏi.

.

.

Vưu Tây sửng sốt nửa ngày, nhưng thanh âm mơ hồ không rõ kia vẫn khiến cho cậu đến nhà anh. Buổi tối mười giờ hơn, mùa đông, lúc đến được, cũng gần mười một giờ.

Gõ cửa, có người lộ ra nửa đầu, thấy là cậu, liền mở cửa ra, để Vưu Tây đi vào.

Vưu Tây nhìn xem, hết thảy tựa hồ như thường, liền thấy bất an, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Đành phải hỏi anh: “Làm sao vậy?” Anh cũng không nói, cười hì hì kéo Vưu Tây đến sô pha ngồi, sau đó vào trong cầm một chai rượu đi ra, mở nắp, nói: “Theo giúp tôi uống hai ly đi.”

Vưu Tây vội vàng nói: “Không được, trễ lắm rồi, hôm nào đi.” Nói xong đã nghĩ đứng dậy. Nhưng Tra Hướng Đông ngồi xổm trước cậu, bất động sinh sắc ngăn chặn cậu, mặt khác một tay cầm ly rượu, lặp lại câu vừa rồi:“Theo giúp tôi uống hai ly thôi”.Ý cười trên mặt cũng chưa tắt.

Vưu Tây lúc này đột nhiên có điểm sợ hãi, cũng thấy có gì đó không tốt, liền giả ý hỏi anh:“Đến tột cùng làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì không hài lòng hay không?”

Tra Hướng Đông cười cười, nói:“Thăng chức có tính là chuyện không hài lòng không?”

Vưu Tây nghe xong, vốn định nói chúc mừng, nhưng nghe khẩu khí anh, như thế nào cũng thấy không ra là chuyện tốt! Cuối cùng vẫn là nói “Không tồi”. Vội nói thêm, “Nghe giọng cậu trong điện thoại là uống rượu đi? Sớm một chút nghỉ ngơi”. Sau đó làm tư thế chuẩn bị đứng lên chạy lấy người.

Tra Hướng Đông cũng không hé răng, thân mình động cũng không động, vẫn là chặt chẽ ở trước Vưu Tây.

Vưu Tây nhìn thấy ánh mắt anh, một trận khẩn trương, đột nhiên một phen đẩy ra anh, liền hướng cửa chạy.

Không phải nói khoa trương, nhưng anh bắt Vưu Tây cùng tróc con gà con không sai biệt lắm, chỉ bằng một tay đã ép Vưu Tây đến trên cửa. Sau đó đặt ly rượu nãy giờ vẫn cầm trong tay bên miệng Vưu Tây, vẫn là câu nói đó:“Theo giúp tôi uống hai ly”.

Vưu Tây muốn nói không, nhưng ánh mắt kia thật sự rất dọa người, thân mình không động được, tay bị giữ chặt, Vưu Tây không có biện pháp, chỉ có thể uống cạn ly rượu.

Anh cao hứng, buông tay Vưu Tây, kéo cậu ngồi vào sô pha, lại rót thêm hai ly. Vưu Tây có chút sợ, đó là rượu đế, Vưu Tây không thể uống được.

Kiên trì uống thêm một ly, anh nhích lại gần, một bàn tay xoa nhẹ chân Vưu Tây. Vưu Tây hoảng sợ, ly rượu trong tay trực tiếp ném đi, xoay người lại chuẩn bị chạy.

Lần này Vưu Tây còn chưa kịp đứng lên, đã bị áp đảo trên sô pha.

Trên mặt Tra Hướng Đông còn vương một ít rượu lúc nãy Vưu Tây ném ly đi bị hắt trúng, dựa sát vào Vưu Tây nói:“Tôi rất thích cậu, thật sự! Trong khoảng thời gian này vì cái gì tránh tôi? Cậu có bạn trai?”

Vưu Tây sau này ngẫm lại, đêm đó thật sự là cậu sợ hãi quá, nếu bình tĩnh một chút, cũng sẽ không có sự. Hai người lúc ban đầu là ở chỗ đồng chí tụ hội nhìn thấy nhau, anh đương nhiên nhận định cậu là gay. Nếu có thể giải thích một chút, có thể sẽ không sẽ phát sinh chuyện sau đó.

Nhưng lúc ấy không phải như vậy, Vưu Tây căn bản không để ý Tra Hướng Đông nói gì đó, chỉ để ý la to, tay chân loạn đá.

Anh lập tức dùng dây lưng trói hay tay Vưu Tây ra sau. Trực tiếp kéo quần cậu xuống, mùa đông, mặc rất nhiều đồ để giữ ấm, tay anh chạm đến làm lông tóc Vưu Tây đều dựng đứng. Cảm giác mát lạnh nửa người dưới, Vưu Tây không dám la nữa, nước mắt đều chảy ra. Sau đó thấp giọng như cầu xin:

“Cậu, cậu đừng xằng bậy”.

“Tôi vốn thực không nghĩ muốn xằng bậy, chính là cậu bức tôi”.

Sau đó một phen ôm lấy Vưu Tây, đá mạnh cửa phòng ngủ, quăng Vưu Tây lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.