Đông Tây

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Kết quả dùng đầu gối nghĩ cũng biết, Vưu Tây đích xác bị cường bạo.

Quá trình rất cường ngạnh, nhưng không thô lỗ. Anh thậm chí dùng gel bôi trơn. Lúc vào cũng không mạnh mẽ đâm vào, mà ra vào dò xét vài lần, mới chính thức đi vào.

Vưu Tây bị áp trứ suốt, miệng mắng lung tung cho hả giận, nhưng đến khi phía sau động tác càng lúc càng nhanh, Vưu Tây mắng không được nữa, đau quá! Sau đó liền nửa tỉnh nửa mê mà thiếp đi.

Vưu Tây còn nhớ rõ, ngày hôm sau cậu tỉnh, câu đầu tiên anh nói với cậu là:

“Tối hôm qua tôi ở bên ngoài uống hơi nhiều rượu, nhưng vẫn nhớ rõ đối với cậu đã làm cái gì. Cậu nghĩ muốn tố cáo tôi cũng được, giết tôi cũng không sao. Tôi thích cậu, ở cạnh tôi, tôi nhất định hảo hảo đối đãi cậu. . . . . .”

Về sau Vưu Tây chung quanh trốn Tra Hướng Đông tựa như trốn độc xà mãnh thú, nhưng trốn đến chỗ nào anh cũng đều có thể tìm được cậu.

Vưu Tây nói cậu không phải gay, nhưng anh không tin.

Vưu Tây lại giải thích: “Tôi là thật sự không xác định được, cho nên mới tới nơi đó”.

Anh hỏi: “Vậy cậu hiện tại xác định được chưa?”

Vưu Tây cuối cùng lắc lắc đầu.

“Vậy trước khi xác định rõ ràng, cùng tôi cùng một chỗ, được không?”

Vưu Tây trước kỳ hạn ở phòng trọ lén lút xin phép trở về quê.

Anh căn bản nói không thông. Hai người mỗi lần đều kê đồng áp giảng**, có lối suy nghĩ căn bản không ở cùng một phương hướng.

**ông nói gà, bà nói vịt

Một ngày Vưu Tây đi gặp đồng môn trở về, mẹ hỏi: “Con trở về nhà sao không xin phép nghỉ?” Vưu Tây rất buồn bực.

Mẹ còn nói: “Đồng sự của con gọi điện thoại tới, nói đã giúp con xin phép rồi, bảo con đừng lo lắng.”

Vưu Tây hỏi: “Đồng sự nào?”

Mẹ nói người đó họ Tra. Vưu Tây sợ tới mức nháy mắt mặt trắng bệch.

Chạy ra ngoài trộm gọi điện thoại, cũng không hứng thú đi chơi nữa, tay cầm di động tất cả đều là mồ hôi, lần đầu tiên vừa khóc vừa nói: “Cầu xin cậu đó, buông tha tôi đi. Chuyện ngày đó tôi nhất định ai cũng không nói, tôi sẽ quên nó; cũng không tìm cậu trả thù, được không?”

Điện thoại bên kia nửa ngày không nghe thấy tiếng, qua một hồi lâu, anh mới nói: “Cậu đừng sợ, tôi sẽ không làm gì, chính là thích cậu”. Sau đó cúp máy.

Tái sau đó, cơ hồ mỗi ngày đều có điện thoại, Vưu Tây lại không dám không tiếp. Nhiều lúc chỉ đợi cho được đến lúc cậu bắt máy, ngày qua ngày, ngẫm lại số lần gọi cũng hơn 300, hoảng sợ.

Lại điện thoại, Vưu Tây nghĩ muốn rống, anh hỏi: “Cậu chừng nào thì quay về?” Vưu Tây không lên tiếng.

Anh nói: “Nếu không tôi hỏi cha mẹ cậu được không?” Vưu Tây tức giận rống to: “Mẹ nó đồ họ Tra ngươi, cút cho ta! Như thế nào không chết đi a?”

Sau đó buông điện thoại, tắt máy.

Một lát sau trong nhà điện thoại lại vang lên, Vưu Tây vội vàng nghe máy, thật sự lại là anh. Vưu Tây chỉ nhẹ nhàng mà nói: “Tuyến xe lửa số 14 lúc 3 giờ chiều”, sau đó liền cúp.

Vưu Tây quyết định sau khi trở về phải tìm biện pháp giải quyết việc này. Thật sự không được liền báo cục cảnh sát, cùng lắm thì liều chết!

.

.

Trở về, giống như ác mộng, vừa ra sân ga, liền thấy anh, cư nhiên còn cười.

Đến gần, Tra Hướng Đông giúp cậu mang hành lý. Trên đường hỏi đông hỏi tây, Vưu Tây vẫn chịu đựng.

Thẳng đến lên xe, Vưu Tây rốt cục mắng, “Ngươi mẹ nó đến tột cùng muốn làm sao? Tử biến thái, ngươi còn không biết xấu hổ, ngày mai ta mẹ nó phải đi đến cục của ngươi, có cái gì. . . . . .”

Không đợi mắng xong, Tra Hướng Đông cư nhiên buông tay lái, lấy tay đến che miệng cậu, Vưu Tây nhìn nhìn, một quyền đánh trúng bụng anh, anh liền nhăn mặt mà ngã xuống.

Vưu Tây nhảy xuống xe, mang theo hành lý chạy đến ven đường, giơ tay vẫy taxi, bỗng phát hiện trên tay có vết máu.

Cách đó không xa chiếc xe kia vẫn còn dừng giữa quốc lộ, hiện có rất nhiều người vây quanh.

Vưu Tây sau lại nghĩ, cậu cũng không biết tại sao lại quay trở lại. Đúng là trên thực tế, cậu thật sự lại đi trở về. Từ cửa xe lúc nãy cậu mở ra nhảy xuống nhìn vào, anh ngã trên ghế, quần áo màu tối nhìn không ra cái gì, nhưng trên ghế xe màu vàng nhạt đã muốn nhuộm đầy máu.

Vưu Tây sửng sốt nửa ngày, mới vội vàng tiến vào trong xe, lay gọi anh, thậm chí giúp anh băng bó bụng.

Cảnh sát đến, xe cứu thương cũng tới rồi. Anh bị đưa vào bệnh viện.

Hai cảnh sát hỏi cậu: “Đó là ai? Còn cậu là ai? Tại sao bị thương? Có người thấy cậu cùng anh ta tranh cãi. . . . . .”

Vưu Tây một mảnh mờ mịt, chỉ ngơ ngác nhìn thấy hai người mặc cảnh phục màu đen. Ngay khi bọn họ chuẩn bị mang Vưu Tây quay về cảnh cục điều tra, anh rốt cục tỉnh.

Cậu nhìn thấy bọn họ lập tức cười rất tươi thì biết, Hướng Đông không phải là đồng hành, thì cũng là lãnh đạo. Vưu Tây chỉ nghe đến biểu đệ và vân vân, sau đó hai cảnh sát kia đi mất, thậm chí cũng không ghi chép lại vụ việc.

Trước khi đi, còn giống như nói cái gì xe của ngài đặt ở trụ sở. . . . . .

Bốn con mắt liền như vậy nhìn nhau, lần này đối diện tuyệt không chỉ một phút đồng hồ.

Tái sau đó, Vưu Tây bị bắt chiếu cố cái người cậu hận thấu xương kia.

Sau đó thông qua một đợt sóng lại một đợt sóng người tới thăm biết được, anh trước khi mình trở về ba ngày, chính là cái hôm sau lần gọi điện thoại hỏi bao giờ trở về đó, bởi vì một mình bắt một tên côn đồ, bụng bị đâm một nhát. Bác sĩ yêu cầu ít nhất nửa tháng không được xuống giường.

Lúc ấy Vưu Tây đang gọt vỏ táo, một dao đi xuống, ngón cái liền bị cắt một đường. Trên phần thịt táo trắng tinh đã được gọt vỏ sạch sẽ, chảy qua một đạo tinh tế màu đỏ tươi.

Vưu Tây chiếu cố Tra Hướng Đông, mỗi ngày giúp anh lau người.

Anh nói trời nóng, nhưng phòng anh ở chính là có máy điều hòa. Huống hồ, anh là bụng bị thương, cũng không phải tay không thể động, Vưu Tây rất tức tối, nhưng mỗi ngày vẫn là giúp anh lau người.

Có đôi khi lúc cậu lau đến chân, bộ vị anh sẽ hơi hơi biến hóa. Vưu Tây xấu hổ muốn chết. Anh cầm tờ báo, thấy không rõ sắc mặt, nhưng rốt cục cũng không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.