CHƯƠNG 4
Ra viện, lại bình thường lui tới, Vưu Tây rất muốn nói Hướng Đông đừng đến, nhưng nói không được.
Anh nói: “Thử xem, được không?”
Sau đó gọi cậu cùng nhau ăn cơm, Vưu Tây có điểm sợ anh, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể đáp ứng.
Cuối cùng hai người bàn bạc, thử kết giao một thời gian, nếu không được sẽ không tiếp tục dây dưa.
Có lý do danh chính ngôn thuận, anh càng tìm đến cậu nhiều hơn.
Vịn lý do mỗi ngày phải ở cạnh cậu, buổi chiều nhất định cùng nhau ăn cơm, buổi tối đi coi phim, xem kịch vân vân, cuối tuần lái xe đến vùng ngoại ô cắm trại, tiệc nướng, bơi lội. . . . . .
Khó khăn mới có vài ngày không cần bôn ba ở nhà nghỉ ngơi, anh cũng sẽ xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện, thường thường là sau khi tan tầm Vưu Tây trở về phòng trọ mở cửa, trong phòng khách đã có thân ảnh kia ngồi.
Hơn nữa buổi tối còn có ý không muốn đi, cũng may thủy chung cũng không có động tác dư thừa nào, đều là cùng Vưu Tây tựa vào sô pha cùng nhau xem TV.
Bạn bè của Vưu Tây nghe Vưu Tây mỗi ngày toái toái niệm cuộc sống của cậu, vô luận là cười vui, hay là khổ sở, đều ẩn hương vị hạnh phúc, ấm áp, còn có người hỏi: “Các cậu là như thế nào ở cùng một chỗ?”
Vưu Tây nói: “Không rõ”. Đây là chuyện cậu cảm thấy lạ lùng không thể tưởng tượng nổi nhất!
Chỉ nhớ rõ một ngày kia, anh đến nhà cậu, cơ hồ là quỳ trên mặt đất, ôm Vưu Tây đang ngồi trên sô pha, nói: “Kỳ thật em cũng không chán ghét tôi, tôi nhận thấy được; nếu không em sẽ không dung túng tôi như vậy. Em tin tôi, tôi nhất định hội hảo hảo đối đãi em, chúng ta cùng một chỗ không tốt sao?”
Vưu Tây nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng kia, tự hỏi thật lâu mới nói: “Không biết, tôi có điểm hoài nghi, thật sự không rõ.”
Anh lập tức nâng cằm Vưu Tây nói: “Nếu không biết, cũng đừng sớm như vậy có kết luận.”
Sau đó hôn cậu, rất nhẹ, từng bước một đều rất chậm, tay dừng lại trước ngực cậu, cách một lớp áo sơ mi, sau đó chậm rãi kéo xuống. Lúc đụng tới phía dưới Vưu Tây đột nhiên thấy bất an. Anh vội vàng lại hôn trở về, sau đó tái một chút một chút chậm rãi xâm nhập. Nhưng không được.
Vưu Tây không biết tại sao, không chán ghét, chính là bản năng kháng cự. Lần trước sợ hãi đã khắc sâu. Cậu nhìn người trước mặt bộ dáng thất vọng, tâm cậu cư nhiên chậm rãi liền biến nhuyễn.
Tra Hướng Đông đối Vưu Tây thân thể kháng cự cũng không có cưỡng bách nữa.
Anh nói: “Không có việc gì, chúng ta từ từ sẽ đến!”
Cứ như vậy, hai người ở cùng nhau. Thuyết bất thanh, đạo bất minh. Vưu Tây đã bất tri bất giác tiếp nhận sự thật!
.
.
Có người hỏi Vưu Tây: “Lão công cậu là cảnh sát, có phải thường xuyên đánh cậu?”
Vưu Tây trả lời: “Sẽ không.”
Người hỏi không cam lòng: “Một lần cũng chưa động qua?”
Vưu Tây nở nụ cười: “Như thế nào có thể một lần đều không có? Buổi tối kia không phải tính là dùng bạo lực hay sao?”
Nhưng chân chính đánh, Vưu Tây nhớ rất rõ ràng, chính là một năm sau mùa đông năm đó.
Lúc ấy quan hệ bọn họ đã sớm xác định, Tra Hướng Đông một tuần ít nhất ba bốn ngày đến chỗ cậu. Anh ngẫu nhiên cũng sẽ ở lại một hai buổi tối. Thậm chí cũng đã gặp qua cha mẹ Hướng Đông.
Hai lão nhân rất có khí chất, không khó nhìn ra trước khi nghỉ hưu đều là có chức quyền.
Lúc sau Vưu Tây cùng một đồng sự mới tới công ty, là một cô gái, tiện đường trở về chung, Hướng Đông đột nhiên xuất hiện, hỏi: “Đó là ai?”
Vưu Tây thuận miệng nói: “Bằng hữu ở công ty.”
Sau đó có lần cậu nói phải về nhà một chuyến, vội vội vàng vàng chuẩn bị đi.
Ngày từ quê lên mới vừa xuống xe lửa, đã thấy một thân ảnh quen thuộc, dọa Vưu Tây sợ chết.
Cậu đã cố ý nói tuyến xe lửa chậm một ngày so với tuyến xe cậu đi, Vưu Tây không biết Hướng Đông như thế nào có thể xuất hiện ở nhà ga, hơn nữa rõ ràng chính là chờ cậu.
Vưu Tây sợ tới mức mặt trắng bệch, động cũng không động, bên người cậu, cô gái từng bị Hướng Đông hỏi cũng xuống, còn kỳ quái hỏi cậu: “Làm sao thế? Sắc mặt kém như vậy?”
Vưu Tây bị túm trở về, đích thật là túm.
Trên đường đi, anh trực tiếp hỏi cậu: “Cô ta là ai?”
Vưu Tây còn đang suy nghĩ như thế nào trả lời, không hề dự tính, bỗng nhiên nhận một cái tát. Vưu Tây lảo đảo, ngã xa chừng một thước, đụng vào bàn trà một tiếng chói tai.
Tra Hướng Đông đem quần áo cậu cởi ra, so với lần đầu tiên còn thô bạo, nói cái gì: “Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì? Dám như vậy ngoạn lão tử. Lão tử vì ngươi, cùng người nhà cãi nhau quyết liệt, ngươi lại cùng nữ nhân lêu lổng? Ta hôm nay trước phế đi ngươi, tái mẹ nó cùng ngươi cùng chết.” Hướng Đông tê rống, ánh mắt đều đỏ.
Sau đó thật sự lấy dao đến. . . . . .
Vưu Tây lần đầu tiên sợ hãi như vậy. Đặc biệt nghe được trong lời nói Hướng Đông, ý thức được nguyên nhân về bầu không khí quái dị lúc cha mẹ Hướng Đông đến đây trước đó vài ngày. Ý chí quật cường, tức giận trước đó nháy mắt toàn bộ biến mất.
Cậu lắc lắc đầu khóc to dùng sức gọi: “Hướng Đông, Hướng Đông, không phải như anh nghĩ. Bà nội em sắp mất, em mang nàng đi để diễn trò cho bà vui. Anh tin em, anh tin em a, em không lừa gạt anh.”
Con dao cách mệnh căn Vưu Tây một li thước tạm dừng, sau đó tùy ý Vưu Tây vừa khóc vừa nói. Mặt người cầm dao lại càng ngày càng thâm. Mãi cho đến khi Vưu Tây la hét đến khản cả giọng, hồn anh dường như mới quay về, một phen quăng dao, ôm chặt Vưu Tây ra sức gọi: “Vưu Tây, Vưu Tây. . . . . .”
Chuyện này sau đó hai người đều rất ít đề cập tới. Bởi vì cả hai đều biết, này không phải là lỗi của anh, mà là nội tâm thương tâm tuyệt vọng đến đỉnh điểm mới làm như vậy.