CHƯƠNG 5
Nhưng là không đề cập tới không phải là vấn đề không tồn tại.
Hướng Đông nhanh đến ba mươi, cha mẹ càng lúc càng thúc giục. Trước kia Hướng Đông vẫn một mình chịu áp lực, an ủi người nhà, chờ một thời gian, chờ một thời gian, nếu năm nay không gặp được người thích hợp, sẽ theo ý cha mẹ kết hôn! Này cũng là trước khi Hướng Đông có Vưu Tây.
Nhưng bây giờ, bởi vì Vưu Tây, Hướng Đông vì tương lai hai người quyết định nói rõ, kết quả dùng đầu gối nghĩ cũng có thể biết, tình hình trong nhà, hai chữ thảm thiết cũng không đủ để hình dung.
Mà tình huống nhà Vưu Tây cũng không khá hơn bao nhiêu!
Cha mẹ đều ở nông thôn, tư tưởng vốn bảo thủ. Cậu lại là cháu đích tôn của Vưu gia, là con trai duy nhất mấy đời của dòng họ, lúc lên thành phố học đại học người nhà thậm chí muốn cho cậu đính hôn. Lần này bà nội bệnh tình nguy kịch, Vưu Tây chỉ có thể thỉnh bạn gái thân ở đại học, cũng là đồng sự mới tới công ty lúc trước, đến hỗ trợ diễn trò. Cũng là sợ Hướng Đông để ý sẽ lo lắng, mới cố ý nói dối. Không thể tưởng được. . . . . .
Hai tháng sau, bà nội Vưu Tây qua đời.
Vưu Tây vội chạy trở về chịu tang, cùng lần trước giống nhau, lần này cũng mang theo một người —— lấy thân phận là đồng sự —— Tra Hướng Đông.
Tang sự xong, việc hôn nhân của Vưu Tây quả nhiên lại bàn tới. Nói đạo hiếu là quan trọng, đây là kỳ vọng lớn nhất của bà nội trước khi qua đời, sớm kết hôn, lão nhân gia nàng dưới cửu tuyền mới có thể nhắm mắt. . . . . .
Buổi tối đãi khách Vưu Tây cùng những người trong thôn mua về rất nhiều rượu đế.
Sáng sớm hôm sau lợi dụng lúc mọi người say vẫn còn chưa tỉnh vội vội vàng vàng bỏ chạy.
Xe lửa lắc lư thất điên bát đảo, nhưng độ ấm trong lòng bàn tay quen thuộc lại làm cho cậu an tâm như thường!
“Trước trốn tránh đã!” —— Hướng Đông nói.
Có thể qua một ngày tính một ngày đi! —— Vưu Tây ở trong lòng nghĩ.
. . . . . .
Khó được hôm nay Hướng Đông trở về sớm, Vưu Tây dọn bàn, đem đồ ăn lên.
Hướng Đông thay quần áo đi ra, trong tay mang cái hạp. Bên trong có hai quả cầu xanh thẫm.
“Na! Mỗi ngày không có việc gì nhiều nắm ở trong tay xoay, nghe nói bên trong có chứa khoáng vật có thể phóng thích tia hồng ngoại, đối với tay em có lợi!”
“Anh lại loạn tiêu tiền! Cái này không phải cầu để lão nhân nắm trong tay bảo vệ sức khoẻ sao? Ngoài chợ mười đồng tiền một đôi. Anh nghe người ta nói liền tin, phóng tia gì có thể nhìn thấy được để kiểm chứng sao? Sợ lại uổng phí đi?”
Hướng Đông cười, chờ Vưu Tây bưng canh xong ngồi xuống liền kéo tay cậu qua, Vưu Tây nghĩ muốn rút về, Hướng Đông lại cố ý nắm chặt, ngón cái xoa nhẹ hình tam giác trong lòng bàn tay.
“Mặc kệ thiệt giả, nếu nói có lợi, như thế nào cũng nên thử xem a. Anh lúc ấy. . . . . .”
Vưu Tây biết Hướng Đông lại nhớ lại chuyện đó.
Hướng Đông giận mình lúc ấy phản ứng chậm, nói Vưu Tây ngốc, như thế nào liền dám lấy tay cản? Nhưng Vưu Tây trong lòng nghĩ, nếu lại có một lần, cậu khẳng định vẫn là không do dự lấy tay cản.
Lúc đó sắp tới Tết nguyên đán, cha mẹ đột nhiên gọi điện bảo, vô luận như thế nào Vưu Tây cũng phải trở về một chuyến, Vưu Tây không có biện pháp, thừa dịp mấy ngày nghỉ Tết nguyên đán mượn hai ngày, vội vàng chạy về quê.
Tưởng có chuyện gì, trở về mới biết được. . . . . .
Cha mẹ nói: “Con cũng không nhỏ. Chúng ta biết nữ hài tử ở thành phố lớn tiêu chuẩn cao, con lại không có nhà, vẫn là nữ oa trong thôn chúng ta hiểu rõ, càng yên tâm, lại không lo các nàng có người nào khác ở bên ngoài, cho nên liền định rồi!”
Cha mẹ còn nói: “Người là do bà con cháu dượng ba con giới thiệu, đứa nhỏ không tồi, đã tốt nghiệp đại học. Người nhà bên kia nghe nói bằng cấp, công tác của con, sau nhìn ảnh chụp cũng rất vừa lòng.”
Cha mẹ lại nói thêm: “Biết con bận, nhưng gọi con trở về chính là gặp mặt người ta, làm mấy bàn rượu, cũng tặng lễ vật, xem như đính hôn. Sau lễ mừng năm mới sẽ tính đến chuyện kết hôn.”
Đến nước này, Vưu Tây cảm thấy được rốt cuộc không còn cách nào khác mà trốn tránh.
Do dự một đêm, nửa đêm liền gọi điện thoại cho Hướng Đông.
Ngày hôm sau, khi cha mẹ chuẩn bị dẫn cậu đi xem mắt, Vưu Tây rốt cục nói rõ.
Chuyện lần đó nghĩ đến mà sợ, mẹ kéo cậu khóc la không ngừng, nhìn cậu cường ngạnh không chịu đổi ý, cha tức giận, liền đánh.
Đánh một hồi, cha mẹ rốt cục hết hy vọng. Quyết định đem cậu khóa trái ở trong phòng, cũng không cho xuất môn. Ăn uống cũng không cấp. Bảo cậu hãy suy nghĩ cẩn thận.
Buổi tối hôm sau, Hướng Đông tới.
Bởi vì điện thoại không được, mơ hồ lo lắng xảy ra chuyện, liền vội vàng chạy đến. . . . . .
(Chắc là khi Hướng Đông chạy đến thì xảy ra chuyện, Vưu Tây mới bị vết sẹo ở tay phải. Đoạn này tác giả không nói rõ, tớ đoán thế)