Bà ấy dựng lỗ tai lên, nghe tiếng bước chân của Liên Châu xa dần, trên mặt bỗng nhiên hiện lên nụ cười cổ quái: “Cậu là cảnh sát? Cậu là người Khương Liên Châu phái đến giết tôi sao?”
Da đầu Du Úc căng lên: “Dì, sao dì lại nói vậy?”
Bà nâng hai tay lên, để toàn bộ mười ngón tay vào trong tóc, trừng mắt nhìn Du Úc: “Nó là yêu quái, muốn khắc chết toàn bộ nam nhân trong nhà... Bằng không anh nghĩ tôi sao có thể để Tiểu Bảo đi? Tôi đã phát hiện ra âm mưu của nó...”
Du Úc suy nghĩ một lát, móc ra thẻ cảnh sát đưa cho mẹ Khương, một bên đứng dậy đi đóng cửa: “Dì đừng khẩn trương, cháu đóng cửa rồi như vậy yêu quái sẽ không vào được. Dì hãy nói cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì, cháu có thể giúp dì.”
Cửa bị đóng chặt, căn phòng cũng trở nên tối hơn.
Giống như kiểm tra tiền giấy, hai tay bà Khương giơ cao tấm thẻ cảnh sát trong tay lật qua lật lại nhìn, nhìn một lúc lâu, ước chừng như đã xác nhận mới đặt tay xuống mà nắm chặt nó: “Lúc nó được 2 tuổi, thầy bói nói rằng nó là một con hồ ly tinh trên núi đầu thai thành, tổng cộng đã giết hại 9 người đàn ông. Cậu mau bắt nó lại, đừng để nó lại hại người!”
Du Úc nhỏ giọng nói: “Thật sao? Vì sao cô ấy muốn giết Liên Hoán, cô ấy hại chết anh ta như thế nào?”
Hai mắt bà Khương đột nhiên thất thần, ánh mắt di chuyển trong phòng như đang tìm kiếm cái gì đó, một lát sau thân thể bà bỗng cứng đờ, cơ thể thẳng tắp ngồi dậy, trong đôi mắt cũng có thần hơn tỏa ra ánh sáng trong trẻo như người trẻ tuổi. “Khương Liên Châu!”
Giọng nói bà hữu lực, giống như một lão bà độc thoại kinh kịch: “Sát phụ, sát phu, sát đệ, chí dâm, chí tà, các ngươi nhanh chóng chém đầu nó để tránh quái vật này gieo họa cho nhân gian!”
Lần đầu tiên Du Úc thấy lạnh toát cả người, anh vẫn căng da đầu mà hỏi một câu: “Dì, cô ấy hại chết Liên Hoán như thế nào? Chu Dư thì sao? Dì có chứng cứ không?”
Cả người bà Khương bỗng mềm nhũn, cả người nằm tê liệt trên ghế, hữu khí vô lực nói: “Chứng cứ... Tôi không có chứng cứ, A Phương, A Phương chính là chứng cứ.”
“A Phương là ai?” Du Úc mở bút ghi âm ra.
“Hắn là kẻ tàn độc nhất... trên thế giới, còn âm độc hơn cả Khương Liên Châu, hắn là ma quỷ.” Bà Khương rướn cổ về phía trước, dùng tiếng thở nói chuyện. “Hắn là tình nhân của con đ* kia, hắn thường xuyên lén lút đến tìm tôi... Tôi rất sợ...” Bà Khương bỗng nhiên khóc òa lên, tay che mặt lại.
Du Úc hỏi: “Tên đầy đủ của hắn là gì? Hắn đang ở đâu?”
Bà Khương buông hai tay che mặt ra, ngẩng đầu lạnh lùng cười, hóa ra bà cũng không có khóc thật: “Tên đầy đủ của hắn... Kêu chỉ làm trò cười cho thiên hạ! Ha ha ha...” Trong gian phòng chật hẹp quẩn quanh tiếng cười bén nhọn.
Du Úc hỏi: “Hắn trông như thế nào? Có đeo kính không? Có râu không?”
Ngón trỏ của bà Khương khoa chân múa tay trên không trung: “Cao cao, gầy gầy, rất nhiều râu.”
Một luồng sáng lọt vào trong phòng, bà Khương đột nhiên im bặt lại nhìn về phía cửa. Liên Châu đẩy cửa vào: “Đang nói ai đấy?”
Bà Khương khôi phục nụ cười ôn hòa như ban đầu: “Nói A Phương.”
Liên Châu cười nhạo nói: “A Phương thì có cái gì để nói, đã nhiều năm trôi qua rồi.”
Bà Khương nói: “Sao con về nhanh thế?”
Liên Châu cười nói: “Mẹ nói có trùng hợp không, con giữa đường thì gặp được viện trưởng, ông ấy nhận ra con vì vậy hàn huyên trong chốc lát.”
Bà Khương cũng cười: “Nói gì vậy?”
Liên Châu nói: “Không có gì, nói mẹ gần đây ăn uống tốt, mới ăn cơm xong lại muốn ăn nữa, sợ là có chứng tham ăn, nói con đưa mẹ đi bác sĩ. Hôm nay cuối tuần đông người, con hẹn lịch khám vào thứ hai, lúc đó con sẽ đến đón mẹ.”
Liên Châu không phải nửa đường gặp viện trưởng mà là ở cửa thang máy, viện trưởng tìm Liên Châu nói bà Khương gần đây có dấu hiệu mắc bệnh Alzheimer, thường xuyên bị rối loạn ký ức, không phân biệt được thời gian, nói cô phải chuẩn bị tâm lý đưa bà đến bệnh viện kiểm tra. Nói xong mấy câu Liên Châu liền quay trở lại, đứng ngoài cửa nghe rõ ràng những lời sau đó Du Úc và mẹ cô nói.
Hôm nay trời nhiều mây, trong viện dưỡng lão lại rợp bóng cây. Liên Châu và Du Úc đẩy bà Khương ra ngoài đi dạo, không khí bên ngoài cũng sảng khoái, chim hót hoa thơm, nhưng ba người lại không nói chuyện. Lòng Liên Châu lạnh thấu, cô không phải một người theo chủ nghĩa duy vật nhưng từ nhỏ cô đã nghe thấy những chuyện “Yêu hồ đầu thai”, một chữ cô cũng không tin, cô cho dù dù thấy bói có nói sự thật thì mẹ cũng không nên chán ghét cốt nhục thân sinh của mình như vậy.
Bút ghi âm trong túi Du Úc vẫn còn mở, anh giống như vừa mới bò ra khỏi hồ băng, thân thể vẫn chưa ấm lại. Bà Khương đang nghĩ gì bản thân bà cũng không biết, bởi vì viện trưởng đã phán đoán tinh thần bà hỗn loạn nên lúc này thần trí của bà không bình thường.
Đã đi vòng quanh đài phun nước hình tròn chứa ba con hươu đồng ba lần, bà Khương mở miệng: “Đừng đi vòng vòng nữa, đưa mẹ về đi, mẹ mệt rồi.”
Liên Châu hỏi: “Mẹ có muốn đi lại một chút không?”
Bà lắc đầu: “Không muốn đi.”
Sau khi nói chuyện với người chăm sóc bà xong thì Liên Châu trở về phòng, nhìn bà đã nằm lên giường, đang nhắm mắt, bộ dáng như đang ngủ. Nhưng nhìn kỹ con ngươi dưới mí mắt bà vẫn đang lặng lẽ đảo qua trái qua phải. Liên Châu chỉ coi là bà đang chê bọn họ làm phiền bà, phất tay với Du Úc, nhẹ nhàng rời khỏi.
Ra ngoài cửa, Du Úc hỏi Liên Châu: “Anh nghe mẹ em cứ nói A Phương, A Phương là ai vậy?”
Trong lòng Liên Châu cười thầm nhưng trên mặt vẫn vân đạm phong khinh nói: “Bạn trai đầu tiên của tôi hồi đại học, tôi từng đưa anh ta về nhà vài lần sau đó thì chia tay.”
Nói xong lại kể lại lời của viện trưởng cho Du Úc một lần.
Lý Phục Thanh mỗi lần gặp bà Khương đều đeo kính áp tròng, dán râu giả, còn dùng tên bạn trai mối tình đầu của Liên Châu. Những hành động này trong mắt Liên Châu trước đây rất dư thừa nhưng bây giờ lại trở thành một bằng chứng mạnh mẽ. Lý Phục Thanh đã đoán được nếu Du Úc nghi ngờ Liên Châu thì nhất định sẽ bắt đầu điều tra từ những người thường xuyên tiếp xúc bên cạnh cô. Liên Hoán đã chết, vợ con Liên Hoán thì một đi không trở lại, bà Khương già cả mắt mờ, dễ dàng lừa gạt nhất. Nhưng mà thứ này từ trước đến nay Liên Châu đều không nghĩ tới, cũng không phải thủ pháp này cao minh như thế nào mà chỉ là trái tim mềm yếu của Liên Châu vẫn còn một hy vọng, không nghĩ đến việc coi tất cả mọi người như kẻ thù.