Đốt Cháy Con Kiến

Chương 32: Chương 32: Mê mẩn (1)




Lái xe trở về thành phố mất hơn nửa tiếng, Liên Châu và Du Úc uống qua cà phê đều đã đói bụng. Đi bộ đến nhà ăn trong viện dưỡng lão nhìn một vòng, chỉ còn lại canh nguội sót lại nên đành phải đi đến lề đường tìm kiếm. Khu vực này khá vắng vẻ, hai người nhìn thấy một tiệm McDonald's gần đó như vớ được kho báu vội vàng đi vào.

“Không trúc thì người tục, người gầy có thể vỗ béo. (*)” Sau khi Du Úc cắn một miếng cánh gà vào miệng, vừa thổi vừa cảm thán.

(*) Bài thơ của Tô Đông Pha:

Cả bài thơ: Thà ăn cơm không thịt, Ở không thể thiếu trúc. Không thịt khiến người gầy, Không trúc khiến người tục Gầy có thể mập ra, Sĩ tục đành hết thuốc.

“Quả nhiên văn hóa nhân loại chỉ phát triển sau khi được ăn no.” Liên Châu cười nói. Cô vừa cầm lấy một cánh gà nướng thì các nhân viên chăm sóc trong viện dưỡng lão đã gọi, cô cong đầu ngón tay út lên: “Tiểu Chu, sao thế?”

“Cô Khương... mẹ cô nhảy lầu rồi, cô mau đến đây đi.”

Miếng da trên cánh gà kia bị hai ngón tay Liên Châu xé ra, cô lập tức giật mình: “Không nghiêm trọng chứ?”

“Tầng năm.” Giọng nói của Tiểu Chu mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.

Ánh mắt của Liên Châu tan rã, cô đặt cánh gà lên bàn, lấy khăn giấy lau tay: “Tôi sẽ qua đó ngay.”

Liên Châu chạy thẳng về viện dưỡng lão, chỉ thấy tòa nhà nơi mẹ cô ở được đầy người vây quanh, cô lảo đảo chen vào đám đông, đám đông dày đặc như một tấm lưới chặn cô lại. Liên Châu há miệng, khoảng vài giây sau mới phát ra âm thanh bén nhọn: “Tránh ra, tránh ra, là mẹ tôi!”

Cô không biết làm cách nào mình đi được vào trung tâm trong sự hỗn loạn. Một chiếc khăn vuông màu trắng che mặt mẹ cô lại, vị trí miệng và mũi đang chảy máu, cơ thể bà vặn vẹo như người máy, mấy nhân viên y tế mặc đồ trắng cúi đầu đứng ở một bên.

“Các ngươi đứng à? Các người đứng làm gì?” Liên Châu quỳ trên mặt đất, nhìn lên bọn họ.

“Bà lão đi rồi.” Tiểu Chu ở bên cạnh nói.

Mấy giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống, Liên Châu lau mặt, đưa tay muốn nhấc chiếc khăn vuông lên, những người xung quanh không hẹn mà cùng phát ra tiếng “ôi” đầy giật mình. Liên Châu vẫn kiên trì muốn nhấc lên.

Đó là mẹ cô, Vương Quỳnh Hoa, Liên Châu đã ghét người phụ nữ mà mình gọi là mẹ trong suốt nhiều năm. Trước khi chết bà còn buộc tội con gái mình là một con quái vật.

Đầu óc Liên Châu trống rỗng, lảo đảo đứng lên, hỏi Tiểu Chu đứng bên cạnh: “Cô báo cảnh sát chưa? Sao bà ấy lại ngã xuống?”

Tiểu Chu luống cuống nói: “Tôi không biết, bà ấy muốn đi dạo một mình, không bao lâu tôi liền nghe thấy... ầm một tiếng, cả tòa nhà đều nghe thấy...”

Giọng nói của Liên Châu đột nhiên cao lên: “Sao đột nhiên bà ấy lại muốn đi dạo? Bà ấy muốn đi dạo mà các người không đi theo à?”

Tiểu Chu bật khóc: “Bà ấy không cho phép tôi đi theo... tôi thật sự không biết gì cả.”

Liên Châu cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ sắp bùng nổ, giọng nói khôi phục lại bình tĩnh: “Báo cảnh sát chưa?”

“Báo rồi, báo rồi.” Những người đứng bên cạnh nói.

Du Úc đứng bên quan sát một lúc thì lấy thẻ cảnh sát ra: “Xin mọi người đừng chụp ảnh, không tung tin vịt, tôi là Du Úc phân cục cảnh sát Thanh Bắc. Người phụ trách nơi này là ai?”

Một người đàn ông trung niên với cái đầu chải bóng lộn, chán nản nói: “Tôi là viện trưởng.”

Du Úc yêu cầu viện cách ly hiện trường và phòng của bà Khương, yêu cầu bọn họ cho xem camera giám sát: Liên Châu và Du Úc rời khỏi phòng sau mười phút thì người hộ lý Tiểu Chu vào phòng. Ba phút sau Tiểu Chu rời khỏi, năm phút sau một người đeo khẩu trang, mặc quần áo nhân viên nữ hộ lý đi vào phòng, dùng xe lăn đẩy bà lão đi ra ngoài cuối cùng đặt xe lăn ở lầu năm, nâng bà lão đến rìa sân thượng, không chút do dự đẩy bà Khương xuống lầu. Người bị tình nghi kia nhanh chóng đi thang máy xuống lầu, đi vào phòng thay đồ của tòa nhà nhân viên y tế, đúng vào thời điểm các nhân viên y tế giao ca, bên trong có khoảng hơn ba mươi nhân viên y tế, rất khó để phân biệt. Bà Khương bị đẩy ra cũng chính vào thời gian nghỉ trưa thống nhất trong viện, trên hành lang không có nhân chứng. Toàn bộ quá trình đều kín kẽ chặt chẽ, hung thủ rất có thể là một trong các hộ lý của viện, cô ta có chìa khóa sân thượng, hiểu rõ bố cục trong viện dưỡng lão, nắm rõ quy trình như lòng bàn tay.

“Thông báo cho bảo vệ tạm thời ngăn tất cả những người muốn rời khỏi lại.” Du Úc nói.

Liên Châu đứng trước máy tính chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng phảng phất như có một lớp mực dày bỗng nhiên nhẹ nhàng hắt vào mắt cô, cô không nhìn thấy gì cả, há miệng nhưng không nói nên lời, lùi lại vài bước liền ngất xỉu trong lòng hộ lý.

Liên Châu tỉnh dậy trên giường của viện dưỡng lão, như thể đã ngủ hết một tuần nhưng thật ra chỉ mấy có nửa giờ. Bởi vì hôm nay Du Úc và Liên Châu đến thăm mẹ cô nên hai người cũng nằm trong phạm vi tình nghi, rất nhanh có cảnh sát đến ghi chép. Ghi chép xong, Liên Châu không nói một lời, yên lặng ngồi trên giường.

Bởi vì đau lòng sao? Chu Du qua đời cũng không có mãnh liệt như vậy. Bởi vì đã thấy người chết sao? Liên Châu đã thấy qua từ lâu. Ngoài nỗi đau còn có những nỗi sợ hãi như sóng lớn quét qua, mà Liên Châu nhỏ bé lại đang ngồi trên một chiếc thuyền thối rữa bấp bênh. Thủ đoạn giết người trấn định tự nhiên của hung thủ rất giống Lý Phục Thanh. Liên Châu căn bản không dám đặt giả thiết trên thế giới này không chỉ có một Lý Phục Thanh.

Vụ án này không thuộc về phạm vi phản lý của phân cục Thanh Bắc nhưng bởi vì phân cục phát hiện Du Úc và Khương Liên Châu có quan hệ quá thân thiết nên dẫn đến việc anh bị đình chỉ công tác điều tra.

Đội trưởng Điêu mắng Du Úc đến máu chó đầm đìa, anh ta tức giận đến mức muốn đạp Du Úc xuống mặt đất. Bút ghi âm trong túi Du Úc bị lấy đi làm vật chứng, trong đầu anh nghĩ lại cuộc trò chuyện với bà Khương, lời nói của đội trưởng Điêu lướt qua như gió, cuối cùng anh chỉ nghe thấy mấy chữ: đình chỉ điều tra.

Thi thể mẹ đóng băng như cái bánh chẻo. Liên Châu một mình không chịu nổi nên gọi điện thoại cho em dâu năn nỉ cô ấy đến giúp cô lo chuyện hậu sự, em dâu không nói hai lời liền tới.

Hơn hai mươi giờ hỗn loạn trôi qua, Liên Châu bị thẩm vấn qua đêm trở về nhà, từ từ lấy lại tinh thần. Cô gọi video cho Lý Phục Thanh, cho dù biết rõ người trong màn hình có chiều cao kém Lý Phục Thanh rất nhiều, biết rõ suy đoán như vậy rất quỷ dị nhưng Liên Châu vẫn nhịn không được cảm thấy người đó chính là Lý Phục Thanh.

Lý Phục Thanh đang ở trong một quán cà phê, xung quanh đều là người da trắng. Liên Châu nói, “Tôi muốn nhìn đường phố.”

Vì vậy hắn quay camera về phía đường phố.

Liên Châu nhắm hai mắt lại, không biết phải nói gì. Lý Phục Thanh quả thật không ở trong nước, nhưng hắn và hung thủ nhất định không thoát khỏi liên quan. Có lẽ là nên dùng lời nói khéo léo hơn để nói với Lý Phục Thanh nhưng lúc này Liên Châu đã hoàn toàn không thể tập trung suy nghĩ nữa, đầu óc cô trì độn chuyển động trong chốc lát rồi Liên Châu mở mắt ra: “Mẹ tôi bị người ta đẩy xuống lầu ngã chết, có phải anh làm hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.