“Hôm nay dọa sợ em rồi?” Lý Phục Thanh cười nói: “Tôi đã lấy tấm thảm dưới gầm giường để che giấu chân.” Hắn nói rồi đi đến phòng tắm để rửa mặt, rửa tay, mùi thơm của nước rửa tay trôi nổi từ đầu bên kia đến đây. Liên Châu lấy lại tinh thần, nhanh chóng xóa thông tin về chuyến bay, kéo số danh bạ của Du Úc vào danh sách đen.
Tóc của Lý Phục Thanh vẫn còn nhỏ nước, hắn cởi áo sơ mi trắng ra và tháo kính ra đều nắm trong tay, ướt đẫm từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Liên Châu nhìn hắn, trong đầu hiện lên một ý nghĩ kỳ quái: cơ thể hắn thật dễ nhìn, chỉ là có hơi gầy.
Khi căng thẳng đến cực điểm, suy nghĩ của cô luôn chú ý đến những mảnh vỡ không phù ợp, cố gắng sử dụng sự xung đột này để chuyển dời áp lực.
Lý Phục Thanh ngồi xuống sofa, ngửa đầu dựa ra sau, tham lam hít thở không khí trong không gian rộng lớn, trên cổ họng cũng chảy vài giọt nước. Liên Châu nhìn chằm chằm những giọt nước ấy, bộ não trống rỗng.
Một lát sau, Lý Phục Thanh nhìn lướt qua Liên Châu rồi nhìn về phía vali hành lý: “Em dọn xong rồi?”
Liên Châu gật đầu.
“Ừm, đồ còn lại thì để cho vợ cũ của Liên Hoán, những bộ quần áo đó chắc hẳn cô ấy sẽ thích.” Đôi mắt đào hoa của Lý Phục Thanh lóe lên ánh nước trong suốt, khi hắn nhìn Liên Châu luôn có bộ dáng sủng ái si ngốc.
“Ý anh là sao?” Liên Châu đi qua, ngồi xuống ở đầu kia ghế sofa, như thể giữa họ cách một người trong suốt.
Lý Phục Thanh đeo kính lên, trên tròng kính vẫn còn có giọt nước: “Không thu dọn nữa, chiều mai chúng ta sẽ xuất phát.”
“Tại sao?” Liên Châu nhíu mày: “Tôi còn muốn thu dọn một chút.”
Lý Phục Thanh đến gần Liên Châu, vươn tay ôm lấy cô, nhốt cô vào lòng: “Không phải em đã dọn xong rồi sao?”
Liên Châu không trả lời, sau khi trầm mặc một lúc lâu, Lý Phục Thanh đứng dậy mở vali ra, bên trong có hai bộ đồ mùa hè, một bộ đồ bơi.
“Em muốn đi đâu?” Lý Phục Thanh quay đầu nhìn Liên Châu.
Liên Châu thả trôi linh hồn của mình đi, lúc này cô đang ngồi trên bãi biển bên ngoài Tằng Thố Am (một nơi ở Hạ Môn), gió biển ban đêm thổi bay mái tóc người đi du lịch, xa xa trên sân khấu truyền đến một bài hát, trên mặt biển có ánh sáng từ bóng đèn chìm nổi, người trên chiếc ghế sofa này chỉ còn một lớp da khô héo. Cô không trả lời Lý Phục Thanh, cũng không nhìn hắn, ánh mắt thẳng tắp rơi vào ly thủy tinh trên bàn.
Lý Phục Thanh bỗng nhiên cười rộ lên, hắn vừa cười vừa đi đến trước mặt Liên Châu, lấy di động từ trong tay cô ra, khóe mắt ẩm ướt: “Em sợ rồi sao?”
“Em muốn đi cùng Du Úc sao?” Lý Phục Thanh lau đi nước nơi khóe mắt, mặc áo sơ mi vào, áo sơ mi đã bẩn, trên đó phủ rất nhiều vết màu xám lộn xộn, “Anh ta không đi được, mọi thứ trong cuộc sống của anh ta đều ở đây, ngôi nhà vừa mới bàn giao năm ngoái vẫn chưa sửa sang lại đâu.”
Liên Châu ngước mắt lên nhìn Lý Phục Thanh, nước mắt của cô đã khô cạn: “Anh muốn nói cái gì?”
Lý Phục Thanh vươn hai tay ôm lấy mặt Liên Châu, mặt cô lạnh lẽo: “Du Úc không thể đi với em, nếu đi với em anh ta sẽ chết.”
7h30 sáng ngày hôm sau, Du Úc một mình đứng ngồi không yên ở cổng lên máy báy. Liên Châu không đến cũng không trả lời điện thoại.
“Em ngủ quên rồi sao?”
“Anh rất lo cho em.”
“Nếu em hối hận có thể nói cho anh biết, anh sẽ không trách em.”
“Anh chỉ muốn biết nếu lỡ em có đang gặp rắc rối gì không.”
...
7h50, Du Úc cuối cùng cũng nhận được câu trả lời:
JLZ đã mở xác minh bạn bè, bạn không phải bạn bè của anh ấy (cô ấy). Trước tiên, xin vui lòng gửi yêu cầu xác nhận bạn bè, sau khi bên kia chấp nhận thì có thể trò chuyện. Gửi yêu cầu bạn bè.
Lúc này Liên Châu đang ở một tầng khác của sân bay, lên chuyến bay đến Lệ Giang. Lý Phục Thanh cố ý, hắn đã đổi chuyến bay sang buổi sáng, để Liên Châu đứng giữa biển người, từ xa nhìn bóng dáng Du Úc đang nhìn xung quanh.
Máy bay đi qua giữa những đám mây, ánh nắng mặt trời buổi sáng rực rỡ đến chói mắt, Liên Châu kéo tấm che sáng ra một khe hở, tham lam nhìn ra bầu trời rộng lớn với những đám mây trắng tinh khiết ở bên ngoài. Hành khách bên cạnh chợp mắt hừ hai tiếng, Liên Châu đóng tấm che nắng lại, thế giới lại tối sầm.
Máy bay hạ cánh, Lý Phục Thanh đứng trên cầu thang buông tay ra, điện thoại di động của Liên Châu cuối cùng cũng rơi xuống đất như mong muốn. Chỉ trễ 10 tiếng tám phút, hành khách đi cùng nhìn hắn với vẻ kinh ngạc.
“Ôi, trượt tay.” Lý Phục Thanh nói.