Lệ Giang ít mưa, thỉnh thoảng cơn mưa bất ngờ rơi, vội vàng đi qua cũng chỉ rửa gột sạch bầu trời, không bao lâu sau lại hửng nắng, sau khi khô ráo lại xanh thẳm sạch sẽ, giống như vĩnh viễn không phai màu.
Sắc trời như vậy, Liên Châu ban đầu cũng cảm thấy chính mình sẽ không bao giờ chán nhưng sau hai tháng trôi qua, cô đã quên dừng chân ngẩng đầu lên ngắm nhìn.
Lý Phục Thanh mua cho Liên Châu một căn homestay hai tầng ở ngoại ô thành phố, có sân rộng, tên là “Liên Thanh Đình” do Lý Phục Thanh đặt. Lý Phục Thanh thường xuyên đi công tác, cũng thường xuyên trở về.
Trong sân có những bông hoa cách hoa và một cây xương rồng của người chủ cũ. Trước đây, Liên Châu không nghĩ rằng xương rồng có thể trông đẹp đến vậy, từng mảng khổng tước hoang dã xanh biếc xếp thành một ngọn núi nhỏ, cả người đầy gai, đầu gai nở ra vài bông hoa mềm mại vàng nhạt, cánh hoa mỏng như cánh dế, chỉ một chút gió cũng có thể khiến nó cười đến run rẩy.
Liên Châu thường ngồi trong sân, vẽ đi vẽ lại cây xương rồng.
Chiều thu, dì giúp việc dọn dẹp homestay và phơi ga giường ở sân sau, Liên Châu đi đến giúp đỡ. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng gạo, mái tóc đen dài đến eo của cô bị gió thổi ra phía sau rồi lại xòa xuống khuôn mặt, cô vén tóc rồi buộc nó lên.
Dì Hòa là người Nạp Tây, hai cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, hai gò má màu lúa mạch ửng hồng bẩm sinh, bà ấy không thể hiểu tại sao Liên Châu lại không bị cháy nắng, luôn luôn là bộ dáng trắng bệch.
“Ông chủ Lý hôm nay về à?” Dì Hòa hỏi.
“Vâng, tối nay dì ăn với chúng cháu nhé, cháu nấu canh rong biển.” Liên Châu nói.
“Có cay không?” Dì Hòa thò mặt ra khỏi ga trải trường.
“Có ạ.” Liên Châu cười cười.
Buổi tối, Lý Phục Thanh mang theo thức ăn trở về, hắn vội vàng dỡ hành lý, mặc tạp dề chui vào trong bếp xào rau còn Liên Châu đang bày bát đũa trong phòng ăn, dì Hòa ngồi ở bàn uống canh mà Liên Châu hầm.
Trong thế giới của dì Hòa thì Lý Phục Thanh và Khương liên Châu được coi là hai người kỳ lạ nhất, hai vợ chồng dịu dàng như người cổ đại trong phim vậy. Lý Phục Thanh bận rộn như vậy nhưng chỉ cần về nhà thì liền làm trâu làm ngựa, cung phụng Liên Châu giống như thần tiên vậy. Khương Liên Châu rõ ràng là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhưng luôn rầu rĩ không vui, cô ấy còn chưa thấy đủ cái gì nữa?
Dì Hòa là một người phụ nữ thông minh, bà ấy nhanh chóng nắm bắt được nguyên nhân mâu thuẫn: “Hai người khi nào có con?”
Liên Châu sửng sốt, không biết trả lời thế nào. Lý Phục Thanh đang bê thức ăn từ phòng bếp đi ra, cười nói: “Không vội, cứ để Liên Châu tự do thêm vài năm nữa.” Hắn nói rồi đầy ắp mong chờ nhìn Liên Châu, giống như một đứa trẻ đang chờ đợi sự chấp thuận của người lớn.
Con cái...
Câu trả lời này đã chuyển từ sự kiên quyết phủ định sang chờ giải quyết. Liên Châu ngồi xuống, cầm bát canh mà ngẩn người. Sau khi đến Lệ Giang, Lý Phục Thanh giống như một người bình thường, hắn không còn “đi săn” nữa, ít nhất Liên Châu không còn nhìn thấy một khuôn mặt khác của mình nữa.
Lý Phục Thanh lại một lần nữa sắp xếp lại cuộc sống của Liên Châu, mặc dù hắn đã cắt đứt sự lưu luyến của cô với quá khứ nhưng cũng đã cắt đứt luôn nỗi đau mà Liên Châu từng không thể chịu đựng được.
Ở một góc của ngôi nhà, chỉ còn duy nhất một mảnh giấy tới từ quá khứ, số của Du Úc đang phai nhạt, số hiệu chuyến bay đó đã bay qua bay lại rất nhiều lần.
Lý Phục Thanh dịu dàng nuốt chửng khát vọng của Liên Châu, cô trở nên yên tĩnh hơn, ngoan ngoãn hơn, sống ở rìa của xã hội mà không có ham muốn gì.
Sau đó, Liên Châu thường nghĩ, nếu kẻ giết người ngày hôm đó, chú Thủy không xuất hiện ở cửa khách sạn thì nửa sau cuộc đời cô có thể vẫn bình yên như vậy.
Tên thật của chú Thủy là Vương Hải, con rắn độc nổi tiếng ở thành phố Du, giết người đến nghiện, khi giết đến người thứ ba thì không chịu nổi nữa, thay đổi diện mạo chạy trốn đến Lệ Giang với biệt danh chú Thủy, ông ta sống ở nơi chỉ cách homestay của Liên Châu chỉ một con phố.
Chú Thủy không đi làm, sống một mình, thích lang thang khắp nơi sau khi trời tối. Về việc ông ta là Vương Hải thì chính ông ta uống say khoe khoang nói ra, những người bên cạnh lấy điện thoại di động tìm kiếm ảnh của Vương Hải để so sánh, mặc dù bây giờ khuôn mặt của chú Thủy gần như đều là dấu vết của axit ăn mòn và đao kiếm nhưng vẫn có thể nhìn ra được vài phần giống nhau. Kể từ đó, có những cô gái trẻ sống gần nơi đó đều đề phòng ông ta, đến đàn ông cũng không ăn đêm với ông ta nữa.
Bởi vì Liên Châu xinh đẹp nên dì Hòa đã cảnh báo cô một vài lần, cô lại không quan tâm, dì Hòa lại nói với Lý Phục Thanh, Lý Phục Thanh cũng chỉ cười một tiếng: “Dì Hòa, phiền dì bận tâm rồi.”
Chủ nhật đầu tiên sau ngày Nhà giáo, chú Thủy đứng ở trước cửa liên Thanh Đình nhìn vào bên trong, Liên Châu nửa nằm trên sofa dưới mái hiên đọc sách. Cô tưởng rằng đó là khách, vén tóc lên nhìn ông ta: “Xin chào.”
Khi cô thấy rõ đó là chú Thủy, Liên Châu nhìn chằm chằm ông ta một cách khó hiểu.
Chú Thủy cười cười với Liên Châu, hai mắt nhìn thẳng vào cô: “Gần đây không có khách à?”
“Không có.” Liên Châu đáp.
Ông ta gật đầu, hai cái má nổi đầy mụn nước rung lên, chắp tay ra sau lưng rời đi.
Liên Châu cảnh giác, đi theo nhìn ông ta, thấy ông ta đi sâu vào con hẻm. Lý Phục Thanh hôm trước đã ra ngoài, nói là ngày 11 mới trở về.
Mấy ngày sau đó, chú Thủy luôn đi lòng vòng quanh homestay, khi nhìn Liên Châu, khóe miệng hít một cái giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy nước ra. Liên Châu ngồi không yên, dứt khoát đóng cửa không làm ăn nữa, mấy ngày liên tiếp đều ở một mình trong homestay giết thời gian.
Vào mùa thu và mùa đông, khu vực Tây Thành này sẽ thỉnh thoảng mất điện. Lần đầu tiên Liên Châu đến, ngay cả một ngọn nến cũng không chuẩn bị.
Thứ năm lúc 5h30 chiều, toàn bộ con phố đột nhiên tăm tối, Liên Châu lo rằng những thứ trong tủ lạnh sẽ bị hỏng, đi vòng quanh nhà bếp chỉ tìm thấy một vài túi xương ống và giăm bông hết hạn trong tủ lạnh. Từ khi homestay mở cửa kinh doanh cho đến nay vẫn đang là trái mùa du lịch, bếp lớn đã lâu không được bật lên.
Liên Châu cầm theo túi mua sắm, lái xe vào thanh phố.
Siêu thị trong trung tâm thành phố sáng rực đèn, dòng người mang lại cảm giác an toàn, Liên Châu đẩy giỏ hàng lắc lư qua lại ở khu vực đồ tươi sống, dì Hòa gọi điện thoại nói bà ấy đang trên đường mang đồ ăn cho Liên Châu.
“Cô mang cho cháu giăm bông, thịt luộc, bột đậu kê cháu không thích cô sẽ không mang theo.” Trong khi nói chuyện với dì Hòa, gió theo xe đạp điện cũng thổi tới trong điện thoại. Đây là lần đầu tiên Liên Châu gặp phải tình huống mất điện lớn đến vậy, dì Hòa lo cô ở một mình sẽ sợ.
“À, cảm ơn dì Hòa!” Liên Châu để giăm bông trở lại: “Cháu đang ở trong siêu thị, dì muốn mua gì không?”
“Không cần mua gì, dì đưa đến rồi về luôn.” Dì Hòa nói: “Bye bye.”
Gà nướng và bánh mì vừa ra lò hương thơm tràn ngập siêu thị, đám đông đổ xô đến khu vực nấu chín, Liên Châu thì đi ngược chiều. Cô đặc biệt chú ý đến biểu hiện của mọi người, dường như họ rất hạnh phúc.
Liên Châu thích ăn lẩu chân giò hun khói, cô mang theo nấm cùng các nguyên liệu phụ rồi vội vàng lái xe về nhà, đường đêm dễ đi, trời cao mây rộng, Liên Châu cả đường đều nghe Khúc cuồng tưởng Croantia.
Đèn đường không bật, toàn bộ đường phố lặng lẽ ngâm mình trong màn đêm, cửa homestay khép hờ, dì Hòa là một người cẩn thận, cô chắc đã khóa trái trước khi ra ngoài.
Liên Châu có chút hoảng hốt, đi vài bước vào sân, nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, cô nhanh chóng quay trở lại phòng lấy đèn pin ** (bản raw nó che rồi á) rồi rón rén đi vào phòng bếp.
Hạ thân dì Hòa không mặc quần áo, đèn pin màu tím trắng chiếu lên khuôn mặt bà ấy, nước mắt và vết máu lấp lánh, khuôn mặt bà giống như một quả cà chua biến dạng.
Liên Châu tắt đèn pin đi: “Là chú Thủy sao?”
Dì Hòa không nói gì, Liên Châu lại bật đèn pin lên, tìm kiếm bóng người lạ trong phòng. Dì Hòa nói: “Là ông ta, ông ta đi rồi.”
Liên Châu muốn báo cảnh sát nhưng bị dì Hòa ngăn lại, bà ấy nói chú Thủy đã quay video lại, nếu bà ấy báo cảnh sát thì ông ta sẽ gửi video cho gia đình bà ấy. Bà ấy thà chết còn hơn bị sỉ nhục.
Dì Hòa không đến Liên Thanh Đình làm việc nữa, người nhà bà ấy nói bà ấy chạy xe đạp bị ngã xuống mương, Liên Châu đã gửi cho dì Hòa ba vạn tệ cùng một lời thăm hỏi, sau đó cũng không liên lạc với bà ấy nữa.
Đây là nơi thường xuyên mất điện, lần này Liên Châu đã biết.
Một vài ngày trước khi mùa thu đến, bầu trời đột nhiên trở nên u ám, không khí buổi sáng và tối bắt đầu se lạnh, Liên Châu mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng. Lần mất điện thứ hai bắt đầu vào buổi trưa, những đứa trẻ còn đang chơi đùa chạy nhảy trên đường phố. Liên Châu lấy hai túi sô cô la ra, bảo bọn chúng đến nơi khác chơi: “Nếu các cháu có thể đảm bảo mình không ồn ào ở đây một ngày thì sẽ được thưởng nhiều đồ ăn vặt hơn vào ngày mai.”
Bọn trẻ tạm biệt cô với đồ ăn vặt trên tay, Liên Châu thấy bọn nó chạy xa rồi thì vào nhà lấy tấm biển “Tạm ngừng kinh doanh” rồi treo ngay trước cửa nhà.
Ba giờ chiều, chú Thủy lại đắc ý đến nữa, ông ta mỉm cười nhìn Liên Châu, trên mặt không khỏi hiện lên vài nếp nhăn: “Cái này của cô không may mắn, dùng bút lông đen không thể viết lên giấy tuyên thành, trông như đám tang vậy.”
“Trời tối thì đến tìm tôi.” Liên Châu cắn ngón tay: “Tám giờ tối thế nào?”
Chú Thủy hừ lạnh một cái, đánh giá khuôn mặt Liên Châu rồi rời đi.
Liên Châu biết tối nay chú Thủy nhất định sẽ đến. Cô hiểu ông ta, ông ta giống như kẻ đã chết trước mặt cô trong quá khứ vậy. Bởi vì sự im lặng của nạn nhân nên có thể trốn thoát, nhưng lại nhầm lẫn đó là chiến thắng của riêng mình nên càng cảm thấy mình đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi
Chú Thủy không đến lúc 8 giờ, mà ông ta chọn 10 giờ, mượn bóng đêm tránh khỏi người đi đường, đẩy ra cánh cửa khép hờ của Liên Thanh Đình.
Phòng của Liên Châu ở tầng 1, nơi duy nhất sáng đèn trong cả căn nhà, chú Thủy đi theo ánh sáng le lói qua sân vườn, ông ta đã chuẩn bị đầy đủ: một điện thoại di động, một con dao găm, một sợi dây nhựa bên hông, giống như nhẹ nhàng săn bắn ở khu bảo tồn vậy.