Ngụy Lai Thu gào khàn cổ họng, hiển nhiên cũng không chút đáng sợ, không bao lâu lại sán tới trước trước mặt Trần Hoài: “Vậy em phải xưng hô với vị đại ca này thế nào đây? Chị dâu? Anh rể?”
Trần Hoài cảm thấy cả người mình run lên một cái.
Vương Tri Tranh bất động thanh sắc chặn Ngụy Lai Thu lại: “Trong công ty thì kín tiếng một chút, bọn tôi còn chưa công khai.”
Ánh mắt Ngụy Lai Thu sáng rưc: “Anh ấy cũng là nhân viên công ty mình?”
Trần Hoài tựa tiếu phi tiếu nói: “Đúng vậy, Ngụy công tử, sau này mong cậu chiếu cố nhiều hơn.”
Ngụy Lai Thu vỗ đùi cái đét: “Thảo nào tôi cứ luôn cảm thấy anh quen quen, chắc chắn chính là anh chàng đẹp trai khiến tôi sáng mắt mà tôi đã nhìn thấy lần trước khi tới công ty… tôi không nhìn lầm mà.”
Trần Hoài nội tâm phun tào, khoác lác vừa thôi, mắt sáng lên còn có thể nhận ra?
Ngụy Lai Thu vừa nói vừa khinh bỉ Vương Tri Tranh: “Tranh ca, em hỏi thật, anh dù sao cũng là tổng giám có quyền có thế nhất tập đoàn chúng ta, vậy mà anh không… khụ, dùng quyền chức mưu tư, thăng chức tăng lương gì gì đó…”
Trần Hoài: “…”
Ngụy công tử còn có thể bỉ ổi hơn được nữa không? Đường đường là con trai đại lão bản vây mà công khai cổ vũ nhân viên dùng quyền mưu tư…
Trần Hoài cảm thấy Vương Tri Tranh nói đại lão bản rất đau đầu chỉ là lời nói khiêm tốn.
Nếu đổi lại anh mà có thằng con trai như thế này không tức chết mới lạ.
Ngụy Lai Thu không chút tự biết, thậm chí còn bắt đầu thao thao bất tuyệt bày cách cho Vương Tri Tranh bí mật lén lút vụng trộm dùng quyền mưu tư…
Vương Tri Tranh chặt đứt lời cậu ta nói: “Tôi sẽ chuyển lại lời kiến nghị vừa rồi của cậu cho Nguỵ đổng, cảm tạ tiểu công tử đã vì Thái Thương mà đưa những ý kiến quý giá để ngăn chặn những hành vi bất chính.”
Ngụy Lai Thu vẻ mặt đau khổ nói: “Tránh ca, anh như vậy thật sự không xứng là bạn bè…”
Ngụy Lai Thu thấy không thể đào được tin tức gì từ chỗ Vương Tri Tranh, đánh trống lảng vài câu liền cun cút bỏ về.
Cậu ta vừa đi, Trần Hoài vội vội vàng vàng bắt đầu phun tào: “Nhân sĩ thành công mấy người có thể giữ hình tượng bản thân tốt một chút không, bộ dáng bỉ ổi như vậy thật khiến em không thể nào nhìn thẳng mấy người.”
Tổng giám không ra tổng giám, thái tử không ra thái tử.
Vương Tri Tranh đáp: “Hình tượng thân phân là để cho người ngoài nhìn – còn em không phải người ngoài.”
Vưởng tổng không hổ là dân làm ăn, đầu lưỡi thực sự bất cứ lúc nào cũng như được bôi mật.
Trần Hoài âm thầm nhắc nhở bản thân, những lời nói của dân kinh doanh tinh anh chỉ cần nghe một phần là đủ rồi.
Nhưng tâm tình vẫn nhịn không được mà như muốn bay lên.
Trần Hoài: “Việc của anh thật sự đã làm xong?”
Anh nhớ cuộc gọi trưa nay từ Lưu Đình, dường như việc rất gấp, không thể nào nhanh như thế đã làm xong.
“Không có.” Vương Tri Tranh thừa nhận đến sảng khoái: “Làm được một nửa, chợt nhớ ra việc tụ tập ở nhà Truyền Khả Dương là dành cho gay, nên không an tâm.”
Trần Hoài 囧:” Có gì không an tâm chứ?”
Mặc dù đây là lần đầu tham gia buổi gặp mặt của gay nhưng thoạt nhìn cũng không khác gì các buổi tụ tập bạn bè khác, chỉ là xu hướng tình dục của bọn họ khác một chút mà thôi, cũng không phải tham gia đánh nhau.
Trần Hoài không hiểu Vương Tri Tranh có gì phải lo lắng.
“Ừ, biết thế.” Vương Tri Tranh cũng biết mình lo thừa: “Nhưng anh vẫn không yên tâm.”
Trần Hoài càng không hiểu ra sao.
Lúc này hai người đã đi tới khúc quẹo cầu thang, Vương Tri Tranh bất động thanh sắc kéo Trần Hoài vào góc hành lang, môt tay chống tường.
Tư thế chống vách tường tiêu chuẩn.
Lại nữa!
Trần Hoài nhìn cảnh này giống như đã quen thuộc, không nói gì.
Tổng tài ham muốn chiếm hữu hẳn đã dung nhập sâu sắc vào gne Vương Tri Tranh rồi đi.
Trần Hoài trước lạ sau quen, rất tự giác đứng dựa vào tường, đơn giản hưởng thụ cảm giác được Vương Tri Tranh bao bọc.
Vương Tri Tranh không phụ sự kỳ vọng càng dựa sát vào hơn, hô hấp của cả hai gần trong gang tấc.
Trần Hoài cảm thấy hô hấp của Vương tổng không dày và nặng như ngày thường.
Vương Tri Tranh nói: “Em được hoan nghênh như thế, anh làm sao yên tâm để em đến một nơi mà bất cứ ai cũng có thể trở thành tình địch của anh, cho nên anh lo mình…”
Trần Hoài ngạc nhiên nói: “Mọe nó, lão Vương, anh cũng có lúc thiếu tự tin vào bản thân.”
Luôn cảm thấy Vương tổng là khốc huyễn cuồng bá duệ là nam nhân ưu tú nhất thế giới, chính mình phải ôm đùi anh ấy cầu xin anh ấy đừng bỏ mình mới đúng.
Vương Tri Tranh một tay đỡ sau gáy Trần Hoài,
Làn da sau gáy nhạy cảm của Trần Hoài được bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt, khó nhịn mà khẽ run lên một chút.
“Anh không sợ em có nhiều người theo đuổi, nhưng anh muốn đảm bảo mình là người tốt nhất ở bên cạnh em, hiện tại anh còn chưa đủ xác lập địa vị vững chắc trong lòng em, cho nên…”
Cho nên dù muốn tỏ ra phóng khoáng, thì phá hủy hình tượng tổng tài bá đạo cũng không thấy tiếc.
Vương Tri Tranh không nói ra câu sau, chỉ nghiêng người tới gần, khẽ hôn lên chóp mũi Trần Hoài: “Nếu như em cũng để ý anh giống như anh để ý em thì sẽ hiểu, đó không phải là thiếu tự tin…”
Không phải thiếu tự thì đó là cái gì?
Trần Hoài mờ mịt nhìn hắn, tựa như đã hiểu được điều gì, rồi lại như hồ đồ không lĩnh ngộ thông suốt được.
Đó không phải thiếu tự tin mà là một loại quyết tâm, tiêu diệt bất kỳ chướng ngại vật nào, chặt đứt mọi đường lui khiến em do dự.
Em và anh chỉ có thể cùng nhau sóng vai đi về phía trước.
Trần Hoài không thể nghe được tiếng lòng của Vương Tri Tranh, nhưng lại có thể hiểu được sự kiên quyết, thận trọng tiến từng bước của hắn.
“Anh thật sự rất để ý em sao?” Trần Hoài hỏi.
Vấn đề này vừa đột ngột vừa sắc bén.
Anh cũng không hiểu sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Cuộc hôn nhân này từ khi bắt đầu là một trận sương mù dày đặc, lại ngoài ý muốn mà lao vun vút vào quỹ đạo.
Chung điểm của hạnh phúc dường như đã nằm trong tầm tay.
Sự kiên trì, kiên định của Vương Tri Tranh không thể không kể công.
Nhưng không cách nào biết rõ chân tướng thì vĩnh viễn không thấy rõ lai lịch.
Trần Hoài không biết nguyên do dẫn tới cuộc hôn nhân này, càng không biết rõ mình động tâm từ lúc nào, cũng không thể tự thuyết phục bản thân đừng suy nghĩ gì mà cứ lao tới trước.
Vương Tri Tranh không trả lời câu hỏi của anh mà hắn dùng hành động để chứng mình tình cảm mãnh liệt của mình.
Hai người ở trong góc tối cầu thang động tình quấn quýt lấy nhau.
Mãi tới khi cả hai đều thở dốc, vô lực tiếp tục mới tách ra.
“Về nhà trước đã.” Trần Hoài khàn giọng nói.
Vương Tri Tranh ôm Trần Hoài vào lòng, đáp một tiếng “Ừ.”
Hai người mang theo cảm xúc mãnh liệt rời đi góc tối, di động của Vương Tri Tranh phi thường không thức thời đột ngột vang lên.
Tiếng chuông chói tai không đúng lúc vang lên giữa cầu thang yên tĩnh.
Vương Tri Tranh tức giận lấy di động ra, nói với Trần Hoài: “Em lên mạng search thử xem sát thủ đáng tin nhất, đắt rẻ không quan trọng, anh muốn diệt Lưu Đình!”
Vương tổng cuối cùng cũng kịp dừng trước bở vực không lâm vào con đường phạm tội thuê sát thủ giết ngời, mà chịu nhục tiếp tục trở về tăng ca.
Sáng nay Trần Hoài dậy sớm, cả ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ, lúc này chợt cảm thấy buồn ngủ, nên đơn giản đi về phòng ngủ một giấc.
Trước khi trở về phòng, Trần Hoài trịnh trọng bám hai vai Vương Tri Tranh nói: “Lão Vương, nam tử hán sự nghiệp làm trọng, em hiểu mà.”
Vương Tri Tranh cũng bày ra gương mặt dứt khoát kiên quyết bền chí vững tâm: “Tiểu Hoài, em chờ ông xã công thành danh toại rất nhanh thăng chức áo gấm trở về…”
Trần Hoài: “Cho em tiền?”
Vương Tri Tranh: “Ngủ với em!”
Trần Hoài: “…………………………………………Lão Vương, em chờ anh.”
Lần này Trần Hoài ngủ rất say, tựa như đã lâu chưa từng được ngủ như thế, cho nên tới khi tỉnh dậy phát hiện bên cạnh thừa ra một người.
Phòng ngủ Vương Tri Tranh được rèm cửa rất dày che đi ánh sáng chói mắt, trong phòng nhất thời tối đen vô cùng thích hợp để ngủ bù ban ngày.
Ban đầu Trần Hoài còn chưa phát hiện ra điểm khác thường, nhưng đến khi xoay người mới phát hiện có một cánh tay đang khoác qua eo mình.
Vương Tri Tranh mặt đối mặt nằm bên cạnh, một tay khoác qua eo anh, nửa người trên dán sát lại, trán tựa trán anh, cũng không biết hắn đã ngủ bao lâu.
Hô hấp ổn định phả bên tai, Trần Hoài nhìn quen trong bóng tối phân biệt rõ đường viền góc cạnh khuôn mặt hắn.
Rõ ràng hai người họ vẫn là quan hệ thuần khiết, Trần Hoài bất chợt nảy sinh cảm giác tựa như “Thuộc về”.
Anh không ngồi dậy, cũng không ngủ tiếp, chỉ tùy ý để Vương Tri Tranh ôm mình, không gian yên tĩnh, rốt cục đã hiểu rõ tâm tình bản thân.
“Tiểu Hoài.”
Không biết qua bao lâu, Trần Hoài nghe thấy Vương Tri Tranh gọi mình, giọng nói có chút mơ hồ chưa tỉnh hẳn.
“Ừm.” Trần Hoài trầm thấp đáp một tiếng.
“Em tỉnh lúc nào? Sao không gọi anh dậy?” Vương Tri Tranh nói.
“Em cũng vừa mới dậy.” Trần Hoài nói.
Vương Tri Tranh vẫn chưa tỉnh hẳn, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, mà càng nhích người lại gần, cánh tay đang vòng qua người Trần Hoài càng siết chặt hơn, môi hai người chạm vào nhau.
Trần Hoài không khước từ, mà càng tích cực hưởng ứng, một tay sờ soạng vói vào trong vạt áo Vương Tri Tranh thăm dò.
Dáng người Vương Tri Tranh rất đẹp, xúc cảm cơ bụng và bắp thịt rõ ràng.
Trần Hoài bị đè nén hồi lâu, chỉ cảm thấy dục vọng mãnh liệt kéo tới, nhấn chìm toàn bộ lý trí.
Hai người đẩy nụ hôn đi sâu hơn, phòng ngủ an tĩnh chỉ còn dư lại tiếng cọ xát của quần áo và da thit cùng tiếng thở dốc ái muội quấn quýt giao triền.
Cuối cùng vẫn là Vương Tri Tranh nắm thế chủ động, tiến công mãnh liệt, tay vẫn luôn đặt trên eo Trần Hoài chậm rãi trượt xuống, luồn vào trong quần Trần Hoài.
“Bây giờ?” Vương Tri Tranh thở hổn hển hỏi một tiếng, thân thể cũng đã đi trước một bước, đè lên người Trần Hoài.
Hai tay Trần Hoài vẫn đặt hai bên hông Vương Tri Tranh, nửa thân dưới cả hai đều đã cứng lên chọc vào nhau.
Động một cái liền bùng nổ.
Ngay lúc Vương Tri Tranh vừa dứt lời…
“Ùng ục…..”
Tiếng sôi bụng chói tai vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Vương Tri Tranh hít sâu một hơi, cả người nằm úp luôn lên người Trần Hoài, buồn bực nói: “Tiểu Hoài, nếu còn lần nữa, chắc chồng em sẽ bị ED (bất lực) mất.”
Trần Hoài cũng cảm thấy bối rối, hai tay vốn đang để bên hông hắn vội ôm chắt lấy: “Nếu thật sự có ngày như thế, em sẽ luyện kỹ thuật thật tốt, đảm bảo tính phúc chất lượng sinh hoạt của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng.”
Vương Tri Tranh thật không còn gì để nói, hồi lâu mới lên tiếng: “Chẳng lẽ em không nghĩ tới việc bảo vệ kỹ thuật siêu tốt của anh sao?”
Trần Hoài: “Phòng ngừa vạn nhất mà.”
Vương Tri Tranh cắn răng: “Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó phát sinh.”
“Ừ.” Trần Hoài cư nhiên không phản bác, hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, chờ cảm xúc mãnh liệt tan đi, Trần Hoài mới nói: “Vậy… đi ăn cơm trước nhé?”
Đợi tới khi cả hai sóng vai rời khỏi tòa nhà, đi giữa những bụi hoa được tỉa tót cẩn thận ngoài sân, gió đêm man mác, Trần Hoài mới cảm khái nói: “Lão Vương, lúc trước anh nói muốn chọn ngày hoàng đạo…”
Vương Tri Tranh suy nghĩ một chút, mới nhớ ra Trần Hoài nói là lần nào.
Khi hắn vừa mới biết Lục Ngọc Ca là bạn trai cũ của Trần Hoài, trong lúc tâm tình Trần Hoài không được tốt, hai người suýt chút nữa đã va chạm gây gổ với nhau.
Mà hắn lại phi thường chính nhân quân tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, còn đùa giỡn tỏ vẻ tìm một “ngày hoàng đạo” để làm tiếp.
Vương Tri Tranh lập tức hiểu Trần Hoài có ý gì ….
Một lời đã định.
Chính là như vậy.
Trần Hoài lòng vòng bổ thêm một đao: “Xem ra chúng ta thật sự phải chọn một ngày hoàng đạo mới được!”