Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 34: Chương 34: Không sợ tuyên bố




Trần Hoài quay đầu lại, thấy Vương Tri Tranh không biết đã đứng ở đằng sau từ lúc nào.

Chỉ thấy hắn đã thay một bộ quần áo chỉn chu, áo sơ mi cởi bỏ hai cúc, ống tay áo xắn lên tận khuỷu, mái tóc không chải gọn như mọi khi mà được để xõa tự nhiên.

Bộ dạng tùy ý như thế khiến khí chất trên người hắn trở nên nhu hòa không ít, không còn sự ác liệt bức người như khi ở trong công ty, trông hắn trẻ hơn rất nhiều, một người đã hơn 30 tuổi giờ cứ ngỡ như thanh niên mới 20.

Trần Hoài có thể thấy rõ ánh mắt mọi người chung quanh đều đang tập trung trên người hắn, không khỏi lại cảm thấy ước ao đố kị lần nữa, Vương tổng đúng là được ông trời ưu ái chăm sóc từ dung mạo tới tư chất a!

Mà nhan sắc này – nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đã thuộc quyền sở hữu của mình!

Trần Hoài vừa đồ kị vừa nhịn không được muốn chống nạnh ngửa mặt cười to, vô cùng khoái trí.

Lúc này Vương Tri Tranh cũng ngoài ý muốn nhìn Ngụy Lai Thu, chân mày khẽ nhíu lại: “Sao cậu lại ở đây?”

Vô liêm sỉ Ngụy Lai Thu cư nhiên thoạt nhìn có chút chột dạ, bất quá vẫn cố tỏ ra tiêu sái: “Không phải là bạn bè tụ tập chơi đùa chút sao?”

Vương Tri Tranh nhìn về phía Truyền Khả Dương, cậu ta như không phát hiện ra sóng ngầm cuộn trào, còn lộ ra nụ cười ngây thơ nói: “A Tranh, anh cũng tới góp vui sao?”

Vương Tri Tranh nhìn Trần Hoài: “Xong việc rồi, đến đón người của tôi về.”

Bốn phía truyền tới một trận hút không khí, Trần Hoài quả thực không dám nhìn biểu tình của đám người chung quanh.

Truyền Khả Dương lộ ra biểu tình hồ nghi, rõ ràng không tin: “Nhanh quá vậy, không phải là không an tâm người của anh đấy chứ?”

Vương Tri Tranh cư nhiên không hề phủ nhận, trái lại trực tiếp gật đầu: “Đúng thế.”

Truyền Khả Dương: “…”

Lửa đâu lửa đâu?

Mau thiêu chết đôi tình nhân show ân ái khốn nạn kia ngay cho moa! Dám ngược cẩu trước mặt mọi người, hành vi này đáng bị thế nhân phỉ nhổ.

Nội tâm Truyền Khả Dương đang đùng đùng tức giận, nhất thời cũng không chê lớn chuyện mà chỉ thẳng vào mặt Vương Tri Tranh gào cổ họng lên nói: “Không phải mấy người đều hiếu kỳ bộ dạng hàng xóm nhà tôi thế nào sao? Giờ được thấy rồi đấy.”

Mọi ánh mắt vốn đã chăm chú nhìn giờ lại càng thêm trần trụi quan sát, còn có người hưởng ứng theo lời cậu ta lên tiếng: “Ngưỡng mộ đã lâu, soái ca.”

Trần Hoài không khỏi thống hận sao lỗ tai mình không to lên một chút, bởi vì lúc này sau lưng anh đám người kia vừa quan sát vừa xì xào bàn tán bình phẩm từ đầu tới chân chồng mình.

Vốn vì xảy ra xung đột với Lý Nhất Vi mà Trần Hoài đã trở thành tâm điểm của đám người, giờ lại có thêm Vương Tri Tranh làm nền, càng tránh không được bị mọi người kéo vào bình phẩm loạn lên.

Anh mơ hồ nghe thấy một câu “Thật vớ bở”.

Giời ạ, có cần chiếm hết ưu thế vậy không?!

Trần Hoài lườm một cái, giả bộ mình bị điếc.

Truyền KHả Dương vẫn tiếp tục châm dầu vào lửa, nói với Vương Tri Tranh: “Vừa rồi có người thắc mắc bạn trai Trần Hoài là dạng người ghê gớm nào, Trần Hoài không tiện nói, hay anh tự giới thiệu bản thân chút đi.”

Trần Hoài muốn thổ huyết.

Lý Nhất Vi đứng một bên mặt lúc xanh lúc trắng, gã không ngờ bạn trai Trần Hoài lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại còn là người chói mắt như thế, lập tức hấp dẫn tiêu điểm.

Lý Nhất Vi trở thành nhân vật phản diện, cảm thấy lúng túng, nhưng lúc này đã leo lên lưng cọp khó mà xuống được, gã tiếp tục mạnh miệng: “Anh là bạn trai của anh ta?”

Vương Tri Tranh cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, khi tới đây hắn chỉ nghe được câu nói cuối cùng, nhưng thấy tình huống này, hắn cũng đoán được tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp, nhìn Lý Nhất Vi, tận lực tỏ ra lạnh lùng, ngữ khí lãnh đạm: “Không phải.”

Lý Nhất Vi: “Ha!” một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự khinh bỉ không thèm che giấu.

Chẳng lẽ bọn họ đang trình diễn vở kịch chia tay đã lâu? Gã mơ hồ mong đợi.

Vương Tri Tranh nói tiếp: “Tôi là chồng của em ấy.”

Trần Hoài: “!!!”

Truyền Khả Dương: “!!!”

Có thể nhịn nhưng không thể nhẫn, Truyền Khả Dương dù thế nào cũng phải đóng cửa thả chó cắn chết đôi tình nhân kia, tại chỗ vỗ bàn cái rầm, cả giận nói: “Vương Tri Tranh, anh có cần buồn nôn như thế không?! Độc thân cẩu không phải cẩu, dựa vào cái gì mà anh cứ làm tổn thương chúng tôi thể hả?!”

Ghết nhất mấy người quấn quấn quýt quýt, không kết hôn cứ gọi nhau là chồng này vợ nọ, không biết xấu hổ!

Vương Tri Tranh mặt không biến sắc: “Chúng tôi đã kết hôn rồi, ở Las Vegas.”

Nửa câu đầu, nội tâm mọi người đều không hẹn mà có cùng suy nghĩ “Đừng khoác lác”, kết quả còn chưa kịp phun ra khỏi miệng, câu thứ hai của Vương Tri Tranh đã dập tắt toàn bộ suy nghĩ của bọn họ.

Las Vegas, tự nhiên cho phép kết hôn đồng tính.

Vấn đề là, có cần chơi lớn đến vậy không?

Trong giới bọn họ, có thể chống lại đủ mọi cám dỗ và áp lực của thế tục để đi tiếp trên con đường tình nhân đã vô cùng ít ỏi rồi chứ đừng nói tới chuyện có thể kết hôn.

Dù sao bọn họ không phải là một quần thẻ có thể chứng minh thân phận có hộ khẩu có thể kết hôn, song phương ngoại trừ phải cực kỳ kiên định và có ý chí sống cùng nhau tới hết đời còn cần phải có điều kiện gia đình hai bên ủng hộ.

Được gia đình đồng ý ủng hộ, chịu đựng được dư luận của xã hội rồi đương nhiên còn phải có điều kiện kinh tế cho phép, dù sao không phải ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện tới đất nước cho phép đồng tính kết hôn.

Tất cả những cái đó đã quyết định một phần lớn vụ hôn nhân đó thành hay bại.

Cho nên những người ở đây đã gặp đủ loại cặp đôi đồng tính muôn hình muôn vẻ, có thể ở bên nhau nhiều năm không chia tay cũng không phải không có, thế nhưng để đi đến kết hôn, chưa từng thấy qua.

Trần Hoài nhìn đám người xung quanh từ tỏ ra khiếp sợ đến không hề che giấu thảo luận cùng nhau đến… mơ hồ tỏ ra hâm mộ, cả người đều lệ rơi đầy mặt.

Lão Vương, trước khi anh tung chiêu khuếch đại có thể rào trước đón sau chút không, em không thích cảm giác bị mọi người vây xem như trong sở thú thế này đâu.

Trần Hoài không quen trở thành tiêu điểm của mọi người, lúc này chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, thế nhưng anh cũng đã mãnh liệt cảm nhận được lòng kiên định của Vương Tri Tranh.

Cho dù là đối mặt với sự thăm dò của người ngoài, không cần biện giải hay hoài nghi, cũng có thể không chút do dự mà tuyên bố bọn họ đã kết hôn.

Ngữ khí của hắn bình thản mà trấn định càng làm nổi bật nội dung đầy chấn động.

Thời khắc này, Trần Hoài bỗng nhiên ý thức được, Vương Tri Tranh thật sự đã quyết tâm đi đến cùng.

Không chút che giấu, không sợ thất bại, không chịu rút lui.

Cả người Trần Hoài bỗng nhiên thả lỏng, khẽ mỉm cười, cũng học ngữ khí tùy ý của hắn lên tiếng: “Phải, chúng tôi đã kết hôn ở Las Vegas rồi.”

Giọng Trần Hoài không lớn, thế nhưng từng chữ nhấn nhá rõ ràng truyền tới lỗ tai từng người.

Vốn căn phòng đang huyên náo tiếng người xì xào bàn luận, nhất thời trở nên tĩnh lặng, ai nấy hai mặt nhìn nhau, còn Lý Nhất Vi vốn đang chờ thời cơ lên tiếng chế giễu Trần Hoài cảm thấy da mặt mình giống như bị người xé rách.

Vương Tri Tranh hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt của người khác chiếu lên người mình, tới gần Trần Hoài thấp giọng nói: “Về chưa?”

Trần Hoài còn chưa kịp đáp lời, đã nghe thấy Ngụy Lai Thu thất thần hoảng loạn nửa ngày quát to một tiếng: “Tranh ca, anh dám lén lút kết hôn?!”

Trần Hoài đỡ trán, thiếu chút nữa quên mất cái tên chuyên ném đã vào hội nghị Ngụy Lai Thu.

Vương Tri Tranh liếc nhìn Ngụy Lai Thu một cái: “Tôi quang minh chính đại kết hôn.”

Ngụy Lai Thu bị nghẹn một chút, phẫn nộ nói: “Anh có nói cho em biết đâu?”

Vương Tri Tranh: “Khi nào chúng tôi bày tiệc rượu sẽ nhớ mời cậu.”

Trần Hoài: “!!!”

Ngụy Lai Thu chấn động: “Anh còn định bày tiệc rượu?”

Trong hoàn cảnh xã hội hủ tục trong nước, kết hôn đồng tính đã đủ kinh thế hãi tục, theo lý giải của Ngụy Lai Thu, chuyện như thế này giấu diếm còn không kịp, giờ Vương Tri Tranh lại còn muốn bày tiệc rượu.

Bạo ngược, quá bạo ngược rồi!

Ngụy Lai Thu thích hóng hớt không chê chuyện lớn tự đáy lòng kêu gào.

Vương Tri Tranh lại không như ước nguyện của cậu ta cung cấp thêm nhiều thông tin nữa, chỉ vung tay, nói với chủ nhà Truyền Khả Dương nói một tiếng: “Chúng tôi đi trước.” sau đó cầm tay Trần Hoài cùng nhau ra khỏi nhà.

Lúc đi ra tới cửa, Trần Hoài mới tò mò ghé lại hỏi Vương Tri Tranh: “Cái cậu Ngụy Lai Thu kia là ai? Hình như hai người quen biết nhau à?”

Vương Tri Tranh không nói nhìn Trần Hoài: “Em không biết cậu ta?”

Trần Hoài không hiểu gì: “Bộ cậu ta rất nổi tiếng sao?” tại sao phải biết cậu ta?

Vương Tri Tranh: “Sếp tổng chúng ta họ gì?”

Trần Hoài không chút nghĩ ngợi nói: “Họ Ngụy…”

Là một pháp chế ưu tú của công ty, ông chủ tên họ là gì nhất định phải nhớ kỹ.

Vương Tri Tranh tiếp tục nhìn Trần Hoài.

Chỉ chốc lát sau….

Trần Hoài máu dồn đầy mặt nói: “Lẽ nào cậu ta…”

Vương Tri Tranh gật đầu: “Cậu ta chính là con út của sếp tổng, chính là vị “Ngụy công tử’ mà trong công ty hay nhắc tới.”

Trần Hoài tiếp tục lệ rơi đầy mặt: “Ngụy công tử trong truyền thuyết không phải đang ở nước ngoài sao?”

Vương Tri Tranh nói: “Vừa mới về nước, như thường lệ, đang chờ sắp xếp công việc trong công ty… mấy hôm trước cậu ta có tới công ty một lần, em không thấy à?”

Trần Hoài thật sự không thấy, vị Ngụy công tử này chỉ luôn tồn tại trong các tin đồn bát quái trong truyền thuyết, người biết mặt cậu ta thực sự rất ít, nếu cậu ta kín tiếng đi vào, không có ai đứng ra giới thiệu, ai quan tâm làm chi.

Lập tức, Trần Hoài chợt nhớ ra cái gì đó, cả kinh nói: “Nói như vậy, con trai sếp tổng là gay?”

Vương Tri Tranh phẩy phẩy tay: “Cậu ta là thẳng.”

Trần Hoài: “…”

Vậy tại sao cậu ta lại xuất hiện ở trong buổi tụ họp của giới gay?

Vương Tri Tranh tựa hồ nhìn thấu nghi ngờ của Trần Hoài, đáp: “Tính tình Lai Thu là vậy, hàm chơi tùy hứng, có gì mới mẻ là sấn tới, sếp tổng cũng rất đau đầu, lần này không biết cậu ta lại muốn bày ra trò gì…”

Trần Hoài bất tri bất giác tỉnh ngộ, thảo nào vừa rồi anh đã cảm thấy Ngụy Lai Thu không giống thật tâm, ngược lại càng nhiều là muốn chơi đùa, quả nhiên…

Giời ạ, hóa ra căn bản là do giới tính khác nhau!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lại nghe thấy tiếng Ngụy Lai Thu vừa hô vừa đuổi theo sau: “Tranh ca, đợi đã.”

“Chuyện gì?” Vương Tri Tranh cùng Trần Hoài dừng lại.

Ngụy Lai Thu chạy tới, phong lưu phóng khoáng đứng tại chỗ nói: “Tranh ca đừng như vậy, anh em chúng ta đã lâu không gặp, còn chưa tán gẫu được một hai câu anh đã bỏ đi…”

“Lúc cậu về nước là tôi đi đón cậu.” Vương Tri Tranh đánh gãy lời cậu ta, ý nói có gì muốn nói đều đã nói hết.

“Aiz…” Ngụy Lai Thu giả bộ thở dài: “Anh vừa kết hôn đã lãnh đạm với huynh đệ, đúng là điển hình của trọng sắc khinh bạn, là tối kỵ của nam nhân…”

Vương Tri Tranh cũng thuận miệng đáp lại: “Phải đó, vợ tôi xinh đẹp như vậy, rất khó khiến người không bị trầm mê…”

Trần Hoài: “…” mình đến cùng đã làm sai điều gì mà liên tục nằm không cũng trúng đạn?

Ngụy Lai Thu không biến sắc: “Tranh ca, anh như vậy rất dễ mất đi người bạn là em đó.”

Vương Tri Tranh thờ ơ nhún vai, khiến Ngụy Lai Thu bị tổn thương rất nặng nề.

Vương Tri Tranh: “Sao cậu lại xuất hiện ở đây? Rốt cục phát hiện mình thích đàn ông rồi à?”

“Sao có thể ….” Ngụy Lai Thu quang minh lẫm liệt nói: “Nếu em cong thì đã sớm theo đuổi anh từ lâu rồi.”

Trần Hoài: “…”

Vương Tri Tranh lại tỏ ra tán đồng với chuyện đương nhiên này: “Cũng đúng.”

Ta phi, hai cái tên này, người này còn mặt dày hơn người kia.

Trần Hoài một lần nữa cảm thấy mình thực sự quá ngây thơ.

Ngụy Lai Thu oán giận nói tiếp: “Em vừa về nước ba đã sắp xếp em đi kết thân, mẹ nó – em mới không thèm kết hôn!”

Vương Tri Tranh: “Cho nên cậu mới tìm tới nam nhân?”

Trần Hoài:???

Đây là cái logic gì?

Ngụy Lai Thu cười đắc ý: “Dọa ông già chút thôi, nếu ông ấy còn ép buộc em, em lại đi tìm nam nhân – tức chết ổng.”

Trần Hoài cảm thấy mình không còn cách nào nhìn thẳng cái tên phú nhị đại này nữa rồi, lập tức nghĩ tới – vừa rồi ở trong kia có quá nhiều người muốn nịnh bợ cậu ta, đặc biệt là Lý Nhất Vi, nếu như bọn họ biết được chân tướng sự việc, không biết sẽ có tâm tình gì.

Vương Tri Tranh ý vị thâm trường nói: “Cậu không sợ Ngụy tổng bị cậu dọa như thế, vì để tránh cậu “nhầm đường lạc lối” quyết định thật nhanh lập tức bắt cậu kết hôn sao?”

Ngụy Lai Thu nghe Vương Tri Tranh nói như thế, lập tức cũng ý thức được khả năng này, sắc mặt trắng bệch: “Không được, em thà chết chứ không chịu khuất phục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.