Trần Hoài cảm thấy kỳ quái.
Năm nay những người thân họ hàng tới chúc tết nhà anh đặc biệt nhiều.
Rất nhanh anh cũng đã nhận ra.
Những người đó tới tới lui lui, ánh mắt luôn len lén đánh giá Vương Tri Tranh.
Cũng may Vương Tri Tranh là thương giới tinh anh, chút tình cảnh nho nhỏ này hắn ứng phó vô cùng điêu luyện.
Hắn ngoại hình xuất sắc, khí thế ung dung, một thân cao lớn ngồi cạnh ba Trần, giúp ông pha trà tiếp đãi khách khứa.
Cho dù người tới có ánh mắt gì, cho dù vòng vo quanh co tìm hiểu ra sao, hắn vẫn luôn mỉm cười dịu dàng, tứ lạng bạt thiên cân ứng đối khéo léo.
Một mực lễ độ hiếu kính, quả thực không soi ra được một điểm trừ nào.
Người tới dùng đủ loại danh nghĩa tới chúc tết, đa phần đều tới để xem trò cười, kết quả, uống trà một vòng, đều bị khí thế mạnh mẽ của Vương Tri Tranh làm cho hoảng sợ.
Trần Hoài mơ hồ nghe một bà thím lúc đi về nói với bạn đồng hành rằng: “Nếu tôi mà có thằng con rể như thế, con trai có là đồng tính cũng mãn nguyện…”
Trần Hoài: “….”
Một bà thím khác tiếc nuối: “Đáng tiếc chàng trai tốt như thế, sao lại thích đàn ông cơ chứ, hay là tôi giới thiệu con gái tôi cho cậu ta…”
Trần Hoài: “…”
Bà thím này về sau tuyệt đối không cho tới cửa nữa.
Ông bà Trần vốn cho rằng con trai đưa người yêu về ra mắt sẽ bị dân làng kỳ thị, đã chuẩn bị tinh thần bị nói bóng nói gió, không ngờ trước mặt con rể vừa khí thế vừa đáng tin, không ai dám nói nửa lời những câu khó nghe.
Thậm chí còn cảm thấy hâm mộ ước ao.
Ông bà Trần cũng thấy cảm khái.
Vốn tưởng rằng con trai như thế cả đời này sẽ phải cúi đầu không dám gặp mặt ai, lo lắng cả nhà mình sẽ không thể đường đường chính chính quang minh chính đại sống ở thị trấn, không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng thuận lợi.
Bà Trần càng ngày càng vừa ý Vương Tri Tranh, hôm đó bà vốn định đưa cho Trần Hoài một đôi bao tay bà mới đan, cuối cùng lai tặng cho Vương Tri Tranh.
Trần Hoài: “… Mẹ, mẹ còn nhớ ai mới là con ruột mẹ không?”
Bà Trần: “Nhớ mà.”
Sau đó, liền chuyển hướng sang Vương Tri Tranh: “Con đeo thử xem có vừa không, nếu không vừa để mẹ sửa.”
Trần Hoài khoanh tay hậm hực: … Cảm giác như mình vừa bị vứt bỏ ấy.
Con trai Trần gia đã kết hôn đồng tính ở nước ngoài, mà đối tượng lại có điều kiện vô cùng xuất sắc, tin tức này được lan truyền rất nhanh khắp thị trấn.
Đầu giờ chiều, khi tin tức được truyền tới tai Trần Hoài, Vương Tri Tranh đã bị thổi phồng thành con lai tám nước, tổng đài tập đoàn đa quốc gia, cao hơn hai mét.
Đối với chuyện này, Vương tổng cảm thấy bất mãn hết sức, bởi vì hắn cảm thấy người thật còn cá tính, phong cách hơn cả lời đồn.
Trần Hoài và Vương Tri Tranh nhàn rỗi đang ngồi chơi cờ nhảy, thi thoảng đọc tin nhắn về đủ loại tin đồn mà nhóc con Lưu Nhã nghe được truyền tới, cảm thấy hết nói nổi, thuận miệng chia sẻ với Vương Tri Tranh.
“Lương một năm có mấy triệu thôi á?” Vương Tri Tranh gãi cằm, biểu thị bất mãn: “Sao lại nói ít thế?”
“Bởi vì đây chỉ là một thị trấn nhỏ, trí tưởng tượng cũng có giới hạn.” Trần Hoài hừ một chút, mọi người không đoán ra thu nhập của Vương Tri Tranh, vì vậy căn cứ vào hình tượng đa biết tự não bổ một phen, ở loại thị trấn nhỏ thế này, lương một năm mấy triệu tuyệt đối đã là rất cao rồi, đủ để khoe khoang với toàn trấn. Nhưng Trần Hoài cũng thấy bất đắc dĩ: “Nhưng truyền ra thu nhập như thế, sau này đám họ hàng thân thích kéo tới làm quen sẽ ngày càng nhiều.”
Vương Tri Tranh lập tức hiểu ý, nhíu mày: “Không để ý là được rồi.”
Trên đời này, có rất nhiều người cảm thấy cuộc sống người ta tốt nên phải chăm sóc chia sẻ cho mình, thế nhưng người không đáng được chăm sóc chia sẻ nhất lại chính là những người như thế.
“Nhưng mà…” Vương Tri Tranh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày nói: “Xem ra anh phải tặng thêm thật nhiều đồ cho bố mẹ vợ mới được.”
Trần Hoài nhìn đống hộp quà để chất đống trong tủ còn chưa mở ra hết, khóe miệng giật giật: “Anh đưa quá nhiều rồi.”
“Đương nhiên không đủ.” Vương tổng lắc lắc ngón tay: “Anh biết tặng bao nhiêu đối với ba mẹ là không đáng kể, mà chính là khiến người ta cảm thấy anh không bạc đãi em.”
Trần Hoài nháy mắt mấy cái, anh biết kỳ thực Vương Tri Tranh cũng không để ý người khác nghĩ gì, thế nhưng lần này, hắn làm thế không phải vì anh mà là vì cha mẹ đang sống dưới vô số ánh mắt của những người trong thị trấn.
“Muốn cho người ta biết em rất tốt, như vậy, ba mẹ thừa nhận cũng phải thêm mắm thêm muối một chút.”
Trần Hoài nâng quai hàm, hai mắt long lanh: “Lão Vương, sau này anh muốn lái xe ở đâu, em đều phụng bồi.”
Hai mắt Vương tổng sáng như đèn pha: “Vậy anh phải tập trung nghiên cứu địa hình nhiều một chút, tích cực tìm tòi những tư thế mới.”
Trần Hoài: … Giờ thu hồi lại lời nói có được không?
Các bạn nhớ nhé, trong những tình huống cảm động cũng nhất định phải bảo trì lý trí, không được cam kết bừa bãi QAQ.
Hôm nay Trần Hoài mới ngộ ra.
Xế chiều, Trần Chiêu gọi điện thoại tới, gọi cả nhà Trần Hoài tới chụp ảnh tập thể gia đình, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Anh Tri Tranh cũng phải đi cùng.”
Ông nội Trần Hoài không quen dùng điện thoại di động hay Internet, lưu giữ ký ức chỉ dựa vào những bức ảnh, mỗi năm đều duy trì thói quen chụp một bức ảnh đại gia đình.
Thợ chụp ảnh là một lão nhân có thâm niên từ lâu trên trấn, trình độ nhiếp ảnh dừng ở phong cánh thập niên 80, nhưng lại rất được ông nội ưa thích, người khác cũng không dám hai lời.
Hai năm qua, Trần Hoài không về nhà, nên năm nay chụp ảnh, ông yêu cầu anh phải đứng cạnh ông, mà Vương Tri Tranh đứng cạnh Trần Hoài.
Ông nội hấp háy môi tựa như tùy ý nói: “Ảnh cả gia đình, chỉ có người trong nhà mới có thể chụp chung.”
Vương Tri Tranh cung kính đáp: “Con cảm ơn ông nội, con sẽ nhớ kỹ.”
Ông nội hừ một tiếng, quay đầu đi, nhưng khóe miệng lại không khống chế mà nhếch lên để lộ ý cười.
Chụp xong, Trần Chiêu và Lưu Nhã lôi kéo Trần Hoài chơi cờ tỉ phú, mấy năm qua anh em bọn họ đều đại chiến một trận vào dịp tết, đáng tiếc vận may đánh cược của Trần Hoài không tốt, hàng năm đều phải thiệt thòi mất một chút tiền tiêu vặt.
Nhưng năm nay, Trần Hoài tự tin có thể vượt qua, anh nghiêng đầu lén lút thì thầm với Vương Tri Tranh: “Lão Vương, anh có nghiên cứu qua về cờ tỉ phú chưa?”
Dựa theo cá tính cho dù là lĩnh vực gì Vương tổng đều cố găng đạt hạng nhất, Trần Hoài tuyệt đối khẳng định hắn cũng đã nghiên cứu về cờ tỉ phú rồi.
Quả nhiên, Vương Tri Tranh khẽ mỉm cười: “Chơi bài chứ gì, có nghiên cứu rồi.”
Sau đó, xông trận mạnh mẽ giết Trần Chiêu và Lưu Nhã không còn manh giáp.
Lưu Nhã lệ rơi đầy mặt nộp những đồng tiền lì xì cuối cùng ra: “Tri Tranh ca, có phải anh chơi ăn gian không?”
“Không đâu.” Vương Tri Tranh lắc đầu một cái, ngữ khí vô cùng khiêm tốn: “Anh chỉ ăn thẳng thôi.”
Lưu Nhã: “…”
Trần Chiêu: “…”
Trần Hoài lau mặt một cái, Vương tổng tự tin sáng chói lấp lánh như vậy, thật không cách nào nhìn thẳng.
Lưu Nhã nghèo rớt mùng tơi quyết định phản kích, thông qua bán manh làm nũng các kiểu mới vay được hai trăm từ chỗ Trần Hoài, cũng quỳ cầu Vương Tri Tranh không được nhúng tay nữa, để ba huynh muội bọn họ tự phân thắng bại.
Trần Hoài thấy nãy giờ mình thắng cũng đủ rồi, giờ thua một chút cũng không thành vấn đề, vì vậy liền chỉ huy Vương Tri Tranh ra một bên bưng trà rót nước cho mình.
Vương tổng thể hiện đầy đủ tố chất nên có của phu quản nghiêm, lon ta lon ton phục vụ đồ ăn nước uống không nói, thậm chí còn lột sẵn vỏ cam đút tới tận miệng Trần Hoài.
Khiến một phòng toàn người nhìn là kinh hãi.
Lẽ nào đây mới chính là cuộc sống hiện thực của bá đạo tổng tài?
Mấy vai diễn trên ti vi đều là giả dối?
Bác gái và cô ba quanh năm trầm mê vào mấy bộ phim truyền hình cảm thấy kinh nghiệm xem phim truyền hình mấy năm qua của mình đều thành công cốc.
“Có lạnh quá không?” Vương Tri Tranh còn tri kỷ hỏi vị miếng cam vừa đút cho Trần Hoài.
Những người khác nghe mà máu rơi đầy mặt.
Ăn cam còn hỏi có lạnh không? Nếu nó bảo lạnh chẳng lẽ cậu còn mang đi hâm nóng lại sao?
“Tạm được.” Trần Hoài đáp, tiện tay cầm lên một miếng đút vào miệng cho Vương Tri Tranh: “Anh cũng ăn đi.”
Ông nội ho nhẹ một tiếng: “Tri Tranh tới đây nói chuyện với ông chút.”
“Vâng, con tới đây.” Vương Tri Tranh đáp, trước khi đi còn không quên bóc một thanh socola đưa tới miệng Trần Hoài.
Trần Hoài đang tập trung xếp bài, nhìn thấy đồ đưa tới bên miệng, theo bản năng cắn một cái, không cẩn thận cắn vào ngón tay Vương Tri Tranh.
“Ăn từ từ thôi.” Vương tổng chẳng những không tức giạn mà trái lại còn quan tâm khẽ lau vụn socola dính ở khóe miệng vợ đi.
Trần Chiêu và Lưu Nhã nhìn mà hâm mộ không thôi.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào cả hai, hai đứa bây có biết xấu hổ là gì không?!
Lưu Nhã rất muốn kêu gào: em vẫn còn là con nít hai người nỡ lòng đối xử với em như vậy!
Nhưng nhỏ không dám nói, dù sao anh họ bây giờ đang là chủ nợ của nhỏ.
Nhiêu Vân ngồi một bên lén lút nhéo Trần Chiêu một cái, nhỏ giọng nói: “Anh học tập Tri Tranh ca đi, xem người ta làm bại trai như thế nào!”
Trần Chiêu che mặt: “Anh sai rồi, sau này nhất định lấy Tri Tranh ca làm chuẩn.”
Nhiên Vân xoa xoa đầu hắn: “Biết là tốt rồi.”
Vương Tri Tranh không nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt ở xung quanh, ung dung đứng dậy, đi tới trước mặt ông nội ngồi xuống.
Ông nội và thằng cháu rể mới vào cửa này mới gặp qua một lần, mà trong bữa cơm cũng không chính thức nói chuyện nhiều, lần này cũng hỏi han thêm được mấy câu, nội dung cũng chỉ xoay quanh chuyện công việc và gia đình của Vương Tri Tranh.
Biết được mẹ hắn cũng đã gặp qua Trần Hoài và đồng ý chuyện hôn nhân của bọn họ, ông nội liền thở phào nhẹ nhõm.
“Khi nào sắp xếp thời gian để hai nhà gặp mặt đi.” Ông nội nói.
“Con đã nói với mẹ con rồi.” Vương Tri Tranh rót thêm nước trà cho ông nội: “Hiện tại mẹ con đang ở nước ngoài, khi nào mẹ con về con sẽ đưa mẹ con tới gặp ông.”
Vương Tri Tranh tiếp tục bồi ông nội hàn huyên về những đề tài mà ông nội hứng thú, hồi ức năm xưa và triển vọng tương lai.
Ông nội đối với thằng cháu rể hiểu biết sâu rộng rất thỏa mãn, tối hôm đó nhất quyết lưu giữ hắn lại cùng ăn cơm.
Trần Hoài: …Cảm giác như vì lão Vương nên mình mới được ở lại ăn bữa cơm này.
Sau bữa tối, Trần Chiêu lại muốn lôi Trần Hoài đi đánh tá lả, kết quả thấy Vương Tri Tranh vẫn gánh cách vị trí quân sư, liền quyết định hủy bỏ đề nghị này.
“Ra ngoài chơi không.” Trần Hoài đề nghị.
Vương Tri Tranh cũng không phản đối.
Vì vậy Trần Hoài dắt con xe nhỏ của minh ra: “Ngày thường đều được anh đưa đi làm, giờ đến phiên em đảm nhiệm vị trí lái xe… ôm chặt.”
Vương Tri Tranh cười cười, hai tay vòng quanh hông Trần Hoài, từ đằng sau ôm lấy anh.
Hai người lái chiếc xe máy lượn quanh phố lớn ngõ nhỏ, Vương Tri Tranh gác đầu lên bả vai Trần Hoài.
Gió đêm thật lạnh.
Tâm tình ấm áp.