Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 76: Chương 76: Phiên ngoại 2: Anh em Ngụy gia thường ngày bao che nhau




[Thu Thu anh tuấn]: alo alo

[Thu Thu anh tuấn]: HELP

[Ngụy Lai Tư]: Nói

[Thu Thu anh tuấn]: /(ㄒ o ㄒ)/~~ ba ép em đi gặp mặt.

[Ngụy Lai Tư]: Với ai?

[Thu Thu anh tuấn]: Tiểu thư Trương gia

[Ngụy Lai Tư]: Không phải rất tốt sao? Nghe nói tiểu thư Trương gia dịu dàng ôn nhu, là loại em thích mà

[Ngụy Lai Tư]: Em vô dụng như thế, nếu có thể cưới bạch phú mỹ, nửa đời sau có thể toại nguyện cuộc sống phóng túng.

[Thu Thu anh tuấn]: Nhưng em không muốn kết hôn, em muốn làm một phú nhị đại tự do đơn độc ~~~~

[Thu Thu anh tuấn]: Anh hai, anh thay đổi rồi, trước đây anh chưa từng nói em vô dụng.

[Ngụy Lai Tư]: Trước đây anh chưa từng nói?

[Thu Thu anh tuấn]: trước anh sẽ uyển chuyển một chút.

[Ngụy Lai Tư]: Dù sao bây giờ em cũng đã lớn rồi, lẽ ra có thể chịu đựng được lời nói thật.

[Thu Thu anh tuấn]: /(ㄒ o ㄒ)/~~ anh thay đổi rồi, anh không còn yêu em nữa đúng không

[Thu Thu anh tuấn]: Em biết ngay mà, trong cái nhà này đã không còn chỗ cho em dung thân

[Thu Thu anh tuấn]: em sẽ thu dọn đồ đạc rời đi

[Thu Thu anh tuấn]: lang thang đầu đường xó chợ ~ không nơi nương tựa ~~~~~

Ngụy Lai Tư nhìn thằng em trai bắt đầu tuôn ra một loạt icon nước mắt mì sợi, cảm giác thật đau đầu.

[Ngụy Lai Tư]: Được rồi, em muốn thế nào?

[Ngụy Lai Tư]: Mua xe hay mua đồng hồ?

[Ngụy Lai Tư]: Không thể đưa thẻ cho em, với tốc độ quẹt thẻ của em, chẳng mấy chốc mà ba sẽ biết.

[Thu Thu anh tuấn]: Trong mắt anh, em là thằng chỉ biết đòi tiền thôi sao?

[Ngụy Lai Tư]: Lẽ nào em không muốn?

[Thu Thu anh tuấn]: Muốn!

[Thu Thu anh tuấn]: Em nhìn trúng một cái đồng hồ

[Thu Thu anh tuấn]: [hình ảnh] cái này nè

[Ngụy Lai Tư]: Không phải đã mua cái này cho em rồi sao?

[Thu Thu anh tuấn]: Đem tặng

[Thu Thu anh tuấn]: Anh mua cho em một cái nha!

[Thu Thu anh tuấn]: Tan tầm chiều nay mang tới cho em nha ~~

[Ngụy Lai Tư]: Biết rồi, đã sai trợ lý đi mua.

[Thu Thu anh tuấn]: Anh hai tốt nhất! [Moaz]

[Thu Thu anh tuấn]: nhưng em vẫn còn một chuyện muốn anh giúp em~~~

[Ngụy Lai Tư]: Còn muốn mua cái gì nữa?

[Thu Thu anh tuấn]: Quá đáng, sao cứ hiểu lầm em như vậy chứ.

[Thu Thu anh tuấn]: Đâu phải lần này tìm anh cũng đòi mua đồ đâu?

[Ngụy Lai Tư]: Vậy là cái gì?

[Thu Thu anh tuấn]: Đi gặp mặt Trương tiểu thư, anh đi giúp em đi.

[Ngụy Lai Tư]: Không được

[Ngụy Lai Tư]: Ba sẽ tức giận, Trương gia cũng sẽ tức giận.

[Thu Thu anh tuấn]: Sao có khả năng, nếu anh chịu đi gặp mặt, Trương gia còn không sướng tới chết ấy.

[Thu Thu anh tuấn]: Anh hai, anh không thể trơ mắt nhìn em đi gặp mặt.

[Thu Thu anh tuấn]: Tình cảm hai mươi mấy năm qua của anh và em, anh nhẫn tâm nhìn em bị gả đi sao? (Jer: =))) sặc mùi ám muội)

[Ngụy Lai Tư]: Vạn nhất Trương tiểu thư chọn trúng anh…

[Thu Thu anh tuấn]: Sao có thể vạn nhất, loại mặt hàng tuyệt thế cao cấp như anh hai, Trương tiểu thư tuyệt đối trăm phần trăm muốn anh.

[Thu Thu anh tuấn]: Ai nha, nếu đổi lại là em, trăm phần trăm sẽ nhào lên người anh.

[Thu Thu anh tuấn]: Ô, viết nhầm, coi trọng anh! Coi trọng anh!

[Ngụy Lai Tư]: ……………………..

[Thu Thu anh tuấn]:Nhưng là Thái tử đích truyền, ba sẽ không để anh cưới Trương tiểu thư.

[Thu Thu anh tuấn]: Cho nên anh vẫn sẽ an toàn.

[Thu Thu anh tuấn]: Thế nhưng thằng em không còn gì khác của anh lại không giống vậy, có người chịu em, ba tuyệt đối sẽ đóng gói em mà ném cho người ta ngay lập tức.

[Thu Thu anh tuấn]: Anh hai, hạnh phúc cả đời em trai anh liền nhờ vào ‘tay Nhĩ Khang’ của anh.

[Ngụy Lai Tư]: Được rồi được rồi, nhắn thời gian địa điểm đây.

[Ngụy Lai Tư]: Thật hết cách với em.

[Thu Thu anh tuấn]: anh là anh hai tốt nhất trên toàn thế giới!

“Ngụy tiên sinh, ở đây.” Nhân viên phục vụ dẫn một cô gái trẻ xinh đẹp đoan trang đi tới.

Ngụy Lai Tư đứng dậy, nở nụ cười tao nhã lễ phép với cô gái kia: “Cô là Trương tiểu thư?”

Trương Quân Hi kinh ngạc nhìn nam tử cao lớn trước mắt, rõ ràng không phải người trong hình, do dự hỏi: “Anh là?”

“Tôi là anh trai Lai Thu, Ngụy Lai Tư.” Ngụy Lai Tư ra hiệu mời Trương Quân Hi ngồi xuống, trên mặt có chút hối lỗi: “Cha tôi nói em trai tôi tới gặp mặt cô đúng không.”

Trương Quân Hi gật đầu.

“Tôi cũng vừa mới biết cha tôi cùng Trương tổng nói lầm người, kỳ thực người sắp xếp tới gặp mặt cô là tôi.” Ngụy Lai Tư thành khẩn giải thích: “Em trai tôi tuổi còn nhỏ, chưa tới tuổi kết hôn.”

“A, là vậy sao.” Trương Quân Hi thoải mái mỉm cười, nhìn dáng dấp đối phương cũng không phải qua loa lâm thời mới tới, nhất thời tim đập “bang bang” trong lồng ngực, đỏ mặt nói: “Không sao.”

Cô lén lút đánh giá vị Ngụy đại công tử trong truyền thuyết trước mặt, chỉ thấy đối phương vóc dáng cao lớn, ngũ quan đoan chính, đường nét rõ ràng, tuy rằng không phải rất lóa mắt nhưng tản ra khí chất lẫm liệt thận trọng.

Thoạt nhìn so với Ngụy Lai Thu phú nhị đại nổi tiếng ăn chơi bên ngoài, càng đáng tin hơn nhiều.

Huống chi, Ngụy Lai Tư chính là thái tử Ngụy gia.

Năng lực của Ngụy Lai Tư không thể nghi ngờ cực cao, một bữa cơm này, trò chuyện cực kỳ hòa hợp với Trương Quân Hi.

Trương Quân Hi vốn tới đây cũng là miễn cưỡng lúc này chợt cảm thấy biết ơn ba đã cứng rắn ép mình tới đây.

“Không còn sớm nữa, tôi đưa cô về.” Ngụy Lai Tư chờ nhân viên phục vụ thu dọn bàn ăn, Trương Quân Hi cũng thu thập xong, lúc này mới đứng dậy lịch sự nói.

“Vâng, được.” Trương Quân Hi có chút tiếc nuối đứng dậy, bữa cơm này hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, thoạt nhìn tiến hành rất thuận lợi, cô vốn kỳ vọng Ngụy Lai Tư có thể đề nghị thêm một hoạt động nào sau đó nữa.

Ngụy Lai Tư không thể nghhi ngờ là một nam nhân lịch thiệp, hắn tao nhã mở cửa xe cho Trương Quân Hi, chờ cô ngồi vào rồi mới đóng cửa xe rồi vòng sang bên kia.

Nhưng hắn còn chưa kịp lên xe, đã nhận được điện thoại của em trai.

“Anh hai ~ Sao anh còn chưa về ~” giọng Ngụy Lai Tư mười phần ai oán.

“Vừa mới ăn cơm xong với Trương tiểu thư.” Ngụy Lai Tư đáp.

“Đệch, có cần phải ăn lâu như vậy không!” Ngụy Lai Thu tức giận bất bình: “Em chỉ nhờ anh tới giúp em qua loa một chút, anh có cần nghiêm túc thế không.”

Ngụy Lai Tư dừng động tác mở cửa xe: “Trương gia hợp tác với chúng ta đã lâu, nếu chọc Trương tiểu thư mất hứng, em đoán xem món nợ này ba tính trên đầu ai?”

Ngụy Lai Thu tựa hồ run một cái, mới bất đắc dĩ nói: “Ba thích gặp mặt như vậy sao ổng không tự đi đi!”

Ngụy Lai Tư khẽ cười: “Em muốn có vợ hay muốn thêm một bà mẹ kế?”

Ngụy Lai Thu gào khóc: “Chúng ta không thể tương thân tương ái làm người một nhà hay sao? Sao cứ nhất định phải thêm người khác gia nhập chứ!”

Ngụy Lai Tư thật vất vả mới dỗ được em trai, lúc này mới mở cửa xe bước lên.

“Anh nói chuyện điện thoại với ai vậy, nói thật lâu.” Trương Quân Hi cẩn thận hỏi.

“A, là em trai tôi.” Ngụy Lai Tư tùy ý đáp: “Trẻ con mà, mỗi lần nói đều không hết chuyện.”

“Ồ.” Trương Quân Hi âm thầm vui mừng hôm nay tới không phải là Ngụy Lai Thu.

Đưa Trương Quân Hi về nhà không bao lâu, Ngụy Lai Tư lại nhận được điện thoại của Ngụy đổng.

“Con lại đi gặp mặt thay Lai Thu?” ngữ khí Ngụy đổng rõ ràng không thích.

Chữ “lại” này thật khiến ông không thể làm gì đối với việc anh em chúng no thường xuyên bao che lẫn nhau.

“Lai Thu chưa muốn kết hôn, ba cần gì phải miễn cưỡng nó?” Ngụy Lai Tư đánh xe dừng ở ven đường.

“Cũng do con luôn dung túng nó, mới khiến nó càng ngày càng lêu lổng.”

Ngụy Lai Tư cơ hồ có thể tưởng tưởng ở đầu dây điện thoại, bộ dạng ba mình tức giận trừng mắt vểnh ria mép.

“Tính khí nó đã như vậy, để nó tùy ý trải qua cuộc sống mà nó muốn không tốt sao?”

“Tốt chỗ nào?” Ngụy đổng cảm thấy huyết áp của mình sắp tăng vọt: “Nó không có chí tiến thủ, vô học, ham chơi, ba ép cho đi gặp mặt mới là tốt cho nó, nếu có thể tìm thông gia tốt làm chỗ dựa cho nó, nửa đời sau nó mới có thể vô lo vô nghĩ tiếp tục sống.”

Ngụy Lai Tư khẽ bật cười: “Ba à, nhà chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, đủ để nó chơi cả đời, cần gì phải tìm thông gia.”

“Bây giờ nhà chúng ta có thể nuôi nó, vậy còn sau này thế nào, ba nằm xuống rồi ai tới quản nó đây?” đầu dây truyền tới tiếng đập bàn của Ngụy đổng: “Lẽ nào con định nuôi nó cả đời sao?”

“Có sao đâu?” Ngụy Lai Tư dựa vào cửa xe, nhìn người xe như nước bên ngoài: “Kiếm nhiều tiền như vậy, không phải là để tiêu hết sao? Con là anh trai nó, chỉ cần nuôi nổi, vậy con nuôi nó cả đời cũng có sao đâu?”

“Con không sợ người ta nói em trai con là phế vật vô dụng chỉ biết ăn bám à?” Ngụy đổng không đập bàn nữa, hiển nhiên đập bàn không đủ để ông hả giận.

“Chỉ cần nó không ngại, chúng ta ngại gì đâu?” Ngụy Lai Tư đáp: “Quan trọng nhất là nó cảm thấy vui vẻ, người khác thấy thế nào có liên quan gì đâu?”

“Thôi thôi.” Ngụy đổng nói không lại Ngụy Lai Tư, hầm hừ cúp điện thoại: “Ba sẽ cắt thẻ tín dụng của nó, xem nó làm sao!”

Ngụy Lai Tư về tới nhà, dì giúp việc tới cầm áo khoác của hắn treo lên.

“Lai Thu đâu?” Ngụy Lai Tư hỏi, nhìn lướt qua đại sảnh, không thấy em trai đâu.

“Tiểu công tử đang ở trong phòng, vẫn luôn ồn ào đợi cậu về cùng ăn cơm.” Dì giúp việc hiển nhiên cũng rất đau đầu với vị đại gia này: “Tôi đã nấu cơm xong rồi, lát nữa bưng lên cho hai cậu.”

“Vâng, cháu cám ơn.” Ngụy Lai Tư đáp, đi tới trước phòng Ngụy Lai Thu, gõ gõ, không ai trả lời, hắn mở cửa phòng, trống không.

Ngụy Lai Tư khẽ lắc đầu, bất đắc di quay về phòng mình, mở cửa phòng, quả nhiên thấy em trai đang nằm trên giường mình ngủ say như chết, chăn bị nó đạp rơi xuống sàn.

Ngụy Lai Tư thở dài, đi tới chỉnh sửa tư thế ngủ cho em trai, rồi nhặt cái chăn ở dưới đất lên dắp lên người cho nó.

Khung ảnh để trên tủ đầu giường có dấu vế bị dịch chuyển, quay về phái chính diện ngang đầu Ngụy Lai Thu, trong khung là một bức ảnh ba người.

Ngụy Lai Tư và Ngụy Lai Thu khoác vai nhau, đứng giữa là một cô gái có khuôn mặt rạng rỡ.

“Anh hai ~ anh đã về rồi?” Ngụy Lai Thu mơ màng lên tiếng, vươn người ra khỏi chăn, lung tung bò tới ôm eo Ngụy Lai Tư.

“Ừ, vừa về, không phải em nói muốn ăn khuya sao?” Ngụy Lai Tư vỗ vỗ đầu em trai.

“Ừ, để em ngủ thêm chút nữa đã.” Ngụy Lai Thu lại vùi đầu xuống gối.

“Đồng hồ của em này.” Ngụy Lai Tư lấy ra một cái hộp nhung đưa cho em trai.

“Anh hai tốt nhất.” cánh tay đang ôm eo Ngụy Lai Tư buông ra, tiếp nhận cái hộp, rồi lại chui về trong chăn.

Ngụy Lai Tư: “…”

“Ngủ đi.” Ngụy Lai Tư dở khóc dở cười đứng dậy đi ra ngoài, khẽ đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.