(Sắp tết rồi, chán quá có ai đã phải đi học chưa huhu)
********************
“Yếu quá ah! Ai đó mang hắn đi đi! Đã yếu còn ra gió, lần sau thì chừa nha!” Thiên liếc cái đống đen đen phía trước mặt mình rồi ngán ngẩm quay đầu đi
“Ai bảo anh là hắn yếu, tại anh....ừm... mạnh quá chứ bộ!” Linh cũng cạn lời, cái tên này cái gì cũng chém gió được, chỉ giỏi dìm người khác thôi
“Ta thấy Thiên nói đúng đấy! Đồ yếu gà! Không hiểu sao hắn thành top 2 được nhỉ?” vừa tỉnh lại bị Mã Tiểu Đào găm thêm một con dao, Đái Thược Hành lại khóe miệng trào máu thổ huyết ngược, lăn ra ngất trong sự khinh bỉ của một số người
“Dù rất thông cảm với ngươi nhưng xin lỗi, ai bảo ngươi khiến ta ngứa mắt làm chi, tội lỗi tội lỗi ah” vừa nói Thiên vừa quay ra phía chúng nữ
Bỏ qua chuyện này, trận đấu tiếp theo bắt đầu mà không có Đái Thược Hành, tuy nhiên ai cũng bất ngờ về thể lệ luật đấu
“Các ngươi.......quần ẩu nó.” nhìn về phía Huyền lão ai cũng không hiểu mục đích và ý nghĩ của việc này
“Huyền lão, ngài cứ đùa, tất cả mọi người lại tấn công một Hồn sư như này không công bằng, nếu là Hồn Thánh như Mã Tiểu Đào học tỷ thì còn được chứ nhóc này mới Hồn Tôn ah!” ý kiến của Công Dương Mặc khiến mọi người không thể nói gì, dù là chúng nữ cũng chẳng thể phản bác
“Không có lòng tin vào chồng mình, xem ra tối nay có người bị phạt ah! Được rồi, không lấy ra bản lĩnh thật là không có người tin ah! Cứ thử một lần thì chẳng phải mọi chuyện sẽ sáng tỏ sao” Thiên nói với vẻ bất cần khiến ai cũng nhăn mặt.
“Vậy thì bắt đầu đi!” thân ảnh Thiên biến mất ngay sau lời Huyền lão vừa dứt
“Mọi người cẩn thận! Xếp hình tròn!” Mã Tiểu Đào ngay lập tức trở thành ngọn hải đăng trong đêm cho mọi người
“Ài, gì mà căng. Ta coi như tự tăng độ khó lên vậy!” Thiên vẫn duy trì Tinh Thần Tham Trắc khiến mọi người bất ngờ, tuy nhiên ai cũng nở một nụ cười mà chỉ mình họ mới hiểu
“Ah~” giọng rên rỉ như tiếng sấm giữa trời đêm, ai cũng quay vẻ mặt ngơ ngác về phía Lăng Lạc Thần, chủ nhân của thanh âm trên
“Đây...đây là!” cảm nhận cái giá lạnh và sức mạnh trong cơ thể, Lăng Lạc Thần run lên vì khoái cảm
“Coi như một món quà đi! Nghe nói tỷ là bạn thân của Tiểu Đào tỷ ah! Mong sau này chiếu cố nhiều hơn”
“Ngươi...ta...ngươi...chuyện này...là như nào?” Lăng Lạc Thần cố hỏi trong khi đang cảm nhận cơ thể mình
“Ta giúp tỷ lên Cực Hạn tạm thời thôi, Hồn lực của ta tỷ có thể coi như là một chất xúc tác vậy, Băng Thăng Hoa là trạng thái tạm thời của tỷ, có lẽ sau 1 ngày là hết thôi!” Thiên nói trong những ánh mắt cá chết của mọi người xung quanh
“Mà tốn nhiều thời gian của mọi người rồi, đánh thôi!”
“Phong Dực” Thiên bay lên trong ánh nhìn của mọi người, một số thì ngạc nhiên, số còn lại thì tò mò
“Cảnh báo lần một, những ai không muốn bị thương thì đi ra mau!”
“Chém!”
“Có giỏi thì xuống đây!”
Không ai chú ý tới không gian giao động trừ Huyền lão
“*** cha mi! Định làm cái méo gì không biết nữa?” nhìn mà than thở, đó là những gì mà Huyền lão đang làm
“Sao nó chưa làm gì vậy ta?”
“Động rồi kìa!” mọi người kể cả lũ nhân vật ăn dưa quần chúng đều chăm chăm chú ý từng động tác của Thiên bởi lời cảnh báo bị coi là chém bão vừa rồi
Không giống mọi người đang ngó nghiêng, lúc Thiên nhìn tuy đơ ra nhưng thật ra là cậu đang tham khảo trong trí nhớ mấy chiêu ma pháp ở mấy bộ anime từng xem
“À, mình nhớ rồi!” (đã ai đọc đến đây mà nghĩ ra chưa)
“VIẾT LÊN” ngón tay bắt đầu ngập tràn Hồn lực, Thiên mở mắt ra nhìn lớp không khí trước mặt như một nhà thư pháp chuẩn bị cho vẽ chữ vậy
“MỌI THỨ BẮT ĐẦU TỪ NƯỚC
THÌ CŨNG TRỞ VỀ VỚI NƯỚC
NƯỚC LÀ KHỞI NGUỒN CỦA SINH TỬ
BỎ QUA MỌI THỜI KHÔNG, ĐẾN ĐÂY
KẺ PHÁ HỦY VẠN VẬT, BĂNG SÓI
NHƯ DÒNG THÁC NƯỚC TỪ TRÊN CAO
LẤY ĐI MỌI SINH MẠNG
CHO TA THẤY VẺ ĐẸP VĨNH HẰNG VÀ BẤT DIỆT
BỎ QUA MỌI SỰ HIỂU BIẾT
SỰ HOÀN HẢO MỚI LÀ THỨ TA CẦN
TA KHÔNG CHẤP NHẬN VÀ KHÔNG BAO GIỜ CHẤP NHẬN
TA KHAO KHÁT MỘT KHUNG CẢNH TRẮNG TINH KHÔI
MỘT THẾ GIỚI TUYỆT VỜI ĐẦY CHẾT CHÓC
ĐẾN ĐÂY, ĐẾN ĐÂY, ĐẾN ĐÂY ĐI”
Sau màn niệm chú gây mãn nhãn thì ai cũng há hốc mồm với những gì mình đang được chứng kiến
“Cái...!”
“Ôi mẹ ơi!”
“V...c...l...”
Thiên viết xong nắm lại bàn tay phải, mọi chữ đều bị hút vào trong lòng bàn tay như một cái máy hút bụi vậy
“Cảnh báo lần cuối nha mọi người, trong 3 giây nữa không ai rời khỏi nơi này thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn nghe chưa!” Thiên nói một câu tuy hơi hài chút nhưng kết hợp với giọng lạnh lùng lại là một tổ hợp chả khiến ai cười được câu nào
Sau khi nói xong thì Thiên giơ bàn tay phải lên trời, xòe lòng bàn tay ra, vô số những đốm nhỏ hợp lại thành một dòng xoáy khổng lồ
“Khí thế khủng khiếp thật!”
“Quả bóng nước to vãi ra” những học sinh tuy cũng khiếp sợ nhưng người shock nhất ở đây lại là Huyền lão, người duy nhất nhìn ra một điểm trong chiêu thức mới của Thiên
“Khí thế chẳng khác bao so với một đòn toàn lực của Hồn Thánh...vậy...sức mạnh là bao nhiêu?” nuốt ực cái cho dễ thở, Huyền lão lại nhớ đến một chuyện khác
“Này...Hồn...hồn tôn...hồn tôn thôi phải...phải không? Sao...sao ta thấy mấy chục năm qua ta sống trên thân cẩu vậy? CHẠY!!! Chạy mau bọn nhóc kia, chết cả lũ giờ!” giọng Huyền lão khàn vang lên bất lực ngao ngán lắc đầu nhìn lũ học viên mặt thộn vẫn đang ngẩn tò te ra nhìn sky
“3”
“C...Chạy...đi!”
“Say oh yeah!!!”
“2”
“W...Wtf??? Are you kidding?”
“Đi thôi ghê quá!” trong sân chẳng còn một bóng người cũng là lúc Thiên hạ sát
“1”
“Kỷ Băng Hà - Ice Age” Một tiếng trầm đục vang lên, cả quả bóng nước trên đầu Thiên bỗng vặn vẹo đi. Bỗng một cái đầu rồng bằng nước nhô ra lao xuống phía dưới, khi đến gần mặt đất lượng nhiệt trong không khí bị giảm đột ngột một cách khủng khiếp
*hoa*tách*hoa*tách*
Từ ngay chỗ con rồng hạ xuống bắt đầu kết từng tảng băng lạnh buốt theo xu hướng lan rộng ra khu vực xung quanh, chỉ trong khoảng 3 phút mà khắp cả cái đấu trường đã bị bao phủ bởi vô tận hàn khí tạo nên hình ảnh một đấu trường băng nguy nga tráng lệ không kém phần lạnh buốt
.......................
(1 tiếng sau tại căn phòng họp chính trong Hải Thần Các)
Thiên ngay sau khi vừa bước ra khỏi đấu trường chưa kịp làm gì thì đã bị một nhóm người tự xưng đội kỉ luật dẫn lên phường uống chè với cán bộ...à không, phải là lên chém gió với hiệu trưởng
“Thiên à! Ta cũng chỉ nói như vậy thôi chắc con hiểu!” Mục lão hiền từ ngồi đấy nhưng trong giọng nói người lại tràn đầy nghiêm ý
“Vâng! Mục lão ngài không phải lo quá đâu ạ! Họa ta gây ta sẽ giải quyết thỏa đáng, với lại đây là do bị khiêu khích tôn nghiêm một thằng đàn ông thôi ạ! Chắc lần sau không ai dám trêu vào ta nữa rồi, bớt mấy bọn đấy thì ta cũng không hơi đâu đi làm ba cái việc lăng nhăng như vậy cả!” Sau khi nghe 2 tiếng thuyết giáo thì Thiên cũng phải ngả mũ đàm phán
“Ừ, vậy thì tốt! Thôi về đi, mai còn lên lớp nữa!”
Khi về phòng thì không thấy thân ảnh Vương Đông đâu, có vẻ cô nàng vào AS rồi nên Thiên cũng vào luôn. Đương nhiên là không thể thiếu một phen tra hỏi bức cung cùng ‘phiên vân khúc vũ” rồi
........................
Sáng sớm hôm sau, dưới làn sương, một đoàn người bước ra khỏi cửa học viện Sử Lai Khắc. Theo tuổi tác, có lẽ bọn họ là học viên của học viện Sử Lai Khắc, nhưng bọn họ lại không mặc đồng phục mà mặc đủ loại quần áo khác nhau, có quần áo vải bình thường lẫn quần áo rực rỡ nữa. Tuy nhiên, quần áo đẹp không có nghĩa mặc lên sẽ đẹp, quần áo vải không có nghĩa sẽ bình thường. Ví dụ điển hình là Diêu Hạo Hiên và Giang Nam Nam. Diêu Hạo Hiên mặc một bộ quần áo hết sức sang trọng nhưng vì dáng người ốm yếu nên trông có chút dung tục, còn Giang Nam Nam chỉ mặc một bộ quần áo vải bình thường nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Thiên lôi bộ trang phục của Thần ra diện khiến từ lúc bước ra khỏi phòng luôn có cảm giác bị theo dõi chú ý, màu trắng trang nhã kết hợp với màu đen, xám khiến bình thường đã hút gái nay lại càng hút hơn
..........................
Sau màn giới thiệu cùng PR (pi-a) nhiệt tình thì tất cả mọi người đều trở thành một thành viên của SLK Giám Sát Giả, tên Đái Thược Hành khi gặp lại Thiên thì chả khác gì chuột nhìn thấy mèo, trốn chui trốn lủi không dám đứng thẳng, xem ra tên ‘ác ma” gây ra hiện trạng cho hắn cũng khá là ‘tận lực” ah
Cả đoàn đi tốc độ cũng bình thường, vừa đi vừa trêu hoa ghẹo nguyệt làm Thiên cũng không thể không vui cho được, nhìn cảnh này khiến một số kẻ khá là ‘gato”
“Dừng lại!” cả đoàn đang di chuyển thì bỗng ngừng lại bởi lệnh đột ngột của Huyền lão
“Nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm nên mọi người hết sức phải chú ý!” Vương lão sư cũng nhiệt tình tận tâm khuyên răn, nhắc nhở khiến ai nấy đều tự tin trở lại bình thường
“Có sát khí! Coi như luyện tập chút đi mọi người!” Thiên cũng nhắc chúng nữ một câu dù đã biết trước tình tiết đôi chút, dù sao thì an toàn mấy người Vương Đông là trên hết đối với Thiên nên không thể lơ là được
“It Hunt Time!!! Tà Hồn sư, các chú mua dầu ăn chưa hả? Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ đây!!!”