Dụ Chàng Cắn Câu

Chương 7: Chương 7




Thà Giang Châu, là biên cảnh giữa Liêu quốc và dân tộc Nữ Chân, Liêu quốc khống chế quân sự ở Đông Bắc dân tộc Nữ Chân. Nơi đó có hồ trong xanh, đồng cỏ và nguồn nước tươi tốt, là chỗ vịt hoang cùng thiên nga tụ tập, hàng năm lúc tuyết tan, Liêu đế thích nhất là đến nơi này săn thú.

Ở chỗ này còn sắp đặt các tràng mà dân tộc Nữ Chân ở phía Bắc Châu bày ra như: Nhân sâm, lương thực, bạch phụ, mật tịch và vải vóc để cùng người Liêu trao đổi, trở thành nơi mà người Liêu cùng dân tộc Nữ Chân tiến hành mua bán vật liệu, Đại Liêu thường phái người tới giám sát lâu dài ở nơi này, để ngừa các tộc ở Đông Bắc phản bội cùng bạo động; Mặt khác lại còn phân công quan Liêu đến chỗ này chịu trách nhiệm giao dịch cùng thu cống vật, đây là chức quan béo bở mà các quan Liêu sở tranh thủ.

Cho nên các quan viên luôn hết sức bóc lột dân tộc Nữ Chân, để lấy những thứ mà bọn họ thích. Mà hiện tại chịu trách nhiệm giao dịch chính là Lâm nha Gia Luật Mưu Lỗ, còn chịu trách nhiệm về cống phẩm là Tuyên Uy Gia Luật Bồ Ninh, hai vị này đều là hoàng tộc. Phò mã Đô úy Tiêu Khẩn Đức mỗi một tuần lấy cớ là dò xét dân tình, nhưng toàn là cưỡng chiếm các cô gái trẻ đẹp của dân tộc Nữ Chân. Ba dân tộc ở Nữ Chân đều nghiến răng thống hận nhưng đều không thể làm gì khác hơn là ưng thuận, mặt khác, Tiêu Khẩn Đức mặc dù không việc ác nào không làm, nhưng đối với những quan Liêu khác lấn lướt dân tộc Nữ Chân thì làm như không thấy, cũng không trị tội một người nào?

Hoàn Nhan Duẫn Đôn trước tiên đem tình hình cặn kẽ nói cho Tiểu Tiểu biết, tìm cách để cho Hằng Vương lấy được chứng cớ tội trạng của ba tham quan này, Tiểu Tiểu quyết định vòng qua nơi đây, trực tiếp hướng Hoàn Nhan Bộ Lạc —— thẳng tiến không ngừng nghỉ.

Hoà Thống năm thứ hai mươi bốn ( Tây nguyên 106 năm ) tháng ba, thảo nguyên ở Giang Nam đã xanh um tươi tốt, hương hoa lan toả ngào ngạt, nhưng ngoài mặt cả vùng đất Bắc Quốc lại như cũ băng tuyết ở khắp nơi, hàn khí bức người.

Dân tộc Nữ Chân tộc thuộc về xã hội mẫu hệ, phụ nữ tương đối có quyền uy. Như kết hôn thực hành nam hạ nữ chế, nam nữ song phương cũng đồng ý dưới tình huống này, nam tới trước nhà nữ, cha mẹ không thèm hỏi tới, hài tử lúc đầu sinh ra thì sống ở nhà gái sau mới trở lại nhà trai, hơn nữa theo như quy định, nam tử lập gia đình phải ở nhà gái phục vụ ba năm nhưng vẫn trở lại trong nhà mình chờ đợi.

Bộ Lạc liên minh tù trưởng, hoặc các Bộ Lạc đầu mục mặc dù là phái nam, nhưng làm việc tất cả đều có thói quen trưng cầu ý kiến thê tử, nhưng ngược lại mà nói, phái nữ đối với đại sự trong bộ lạc, nhiều lúc cũng tùy theo phái nam quyết định mà không thèm hỏi tới, chỉ có đóng cửa lại lo chuyện trong nhà, phái nữ thích tùy theo mình làm chủ.

Vì vậy, Hoàn Nhan Duẫn Đôn vừa về đến nhà, đầu tiên là hướng mẫu thân A Ti Mãn trưng cầu sự đồng ý của nàng để cho mấy vị bằng hữu từ Liêu quốc tới ở tạm trong nhà.

Bằng hữu Liêu quốc? A Ti Mãn đầy bụng hồ nghi nhìn bảy người đứng ở ngoài cửa. “Ngươi có bằng hữu từ Liêu quốc, ta làm sao cũng không biết?” Hơn nữa, nàng hừ hừ hai tiếng. “Người ở Liêu quốc có thể làm bằng hữu sao?”

Nhìn A Ti Mãn sắc mặt khó chịu, Tiểu Tiểu lập tức đoán được Hoàn Nhan Duẫn Đôn cầu xin gặp khó khăm, cho nên nàng ba bước liền chạy vào, bỏ khăn che mặt xuống, kéo tay của A Ti Mãn. “Tù trưởng phu nhân, chúng ta thật sự là bằng hữu của Hoàn Nhan Duẫn Đôn! Chúng ta chỉ là muốn tới vui đùa một chút, ngài không muốn cho chúng ta ở tạm đây sao?” Thanh âm của nàng ngây thơ, ngọt ngào, chọc người đau lòng.

A Ti Mãn ngẩn ngơ, kinh hô:” Cô nương thật đáng yêu! Ngươi thật là từ Liêu quốc tới?”

“Đúng vậy!” Tiểu Tiểu xoay người chỉ vào Gia Luật Long Khánh ở ngoài cửa. “Người đứng đằng kia là tướng công của ta, là hắn dẫn ta tới đây chơi, bên cạnh chính là tiểu thúc (em chồng) của ta cùng bằng hữu, chúng ta là người tốt, cho chúng ta ở đây có được hay không, phu nhân?”

“Tướng công của ngươi?” A Ti Mãn thanh âm bên trong tràn đầy tiếc hận. “Ta còn muốn nhận ngươi làm con dâu của ta nữa đấy! Không nghĩ tới ngươi là hoa đã có chủ.”

“Ta còn có một mập tiểu tử nữa!” Tiểu Tiểu đắc ý nói.

“Phải không?” A Ti Mãn ha hả cười nói: “Vậy các ngươi liền ở lại đây đi! Dù sao trong nhà phòng trống có rất nhiều, cơm cũng không thiếu, đủ cho các ngươi ăn.”

“Tạ ơn phu nhân, ta cũng biết phu nhân là một người tốt.” Tiểu Tiểu vội vàng tâng bốc A Ti Mãn.

“Thật sao, ha hả …!” Nàng thật thích Tiểu Tiểu, cho nên cười đến hai mắt cũng đều híp lại!

“A nương, ta đây dẫn bọn hắn đi vào trong phòng nghỉ ngơi một chút, cùng tới đây, tất cả mọi người mệt mỏi.” Hoàn Nhan Duẫn Đôn nói.

“Ừ! Đi đi, đi đi! Trước nghỉ ngơi một lát, chờ cha của ngươi trở về, rồi mọi người cùng nhau ăn cơm.

Bởi vì là chỗ hoang mạc, khí hậu ở từng khu vực rét lạnh khác nhau, vì vậy người từ ngoài đến đây đều mặc một thân áo lông cừu để giữ ấm, dưới giường có để chậu lửa để mà sưởi ấm, mà ngủ trên giường thì có chăn làm bằng da lông thú để ấm người, còn ẩm thực: cuộc sống hằng ngày bắt đầu ăn uống đều ở trên giường. Người Nữ chân còn có thói quen, chính là bất luận già trẻ lớn bé, cũng đều ngồi vây quanh uống rượu, người nào nổi hứng thì lên mà ca múa.

Đêm nay, một nhà Hoàn Nhan cùng bảy vị khách nhân ngồi vây quanh ở trên một cái giường lớn, trên giường đã bày đầy đủ thịt bò, thịt dê cùng các món ăn thôn quê, ở giữa có một nồi lẩu thật to, nước canh ở trong nồi đang sôi cuồn cuộn, nóng hổi, mùi thơm đặc dị kia tràn ngập cả trong phòng.

Nếu đáp ứng để cho Tiểu Tiểu bọn họ vào ở, thì một nhà Hoàn Nhan cũng sẽ không hận bọn họ là người Liêu, mà khách nhân của Hoàn Nhan, trừ Hằng Vương, Tề Vương che giấu tên thật ra còn những khác phần lớn đều báo ra danh tính của mình.

“Ta tên là Long Hằng, hắn là đệ đệ ta Long Hữu.” Gia Luật Long Khánh giới thiệu nói.

”Tốt, tốt, hai vị quả nhiên là nhân trung chi long, ta so với hai vị lớn tuổi hơn, liền gọi thẳng tên của các ngươi.” Tù trưởng bộ tộc là Hoàn Nhan Ngân Thuật cười nói.

“Dĩ nhiên.” Gia Luật Long Khánh bưng ly rượu lên: “Chén rượu này trước tạ ơn tù trưởng chứa chấp.” Hắn ngửa đầu một hơi uống sạch ly rượu.

“Tửu lượng giỏi.” Hoàn Nhan Ngân Thuật cười rồi thay hắn nữa rót thêm rượu. “Chúng ta hôm nay cần phải uống một trận cho thống khoái!”

“A cha lại có thêm bạn rượu nữa rồi.” Hoàn Nhan Duẫn Đôn mỉm cười nói. “Cha của ta thích nhất là uống rượu , nhưng đáng tiếc lại không có ai có thể uống qua hắn, xem một chút hôm nay... Ách! Mấy vị nếu có thể làm cho cha ta say trước thì người đó thắng, tới lúc đó cha ta sẽ xem người đó như bạn sinh tử chi giao."

“Thật?” Tiểu Tiểu hưng phấn nhìn Gia Luật Long Khánh ở bên cạnh. “Cố gắng! Cố gắng! Yến Ẩn, xem người nào thắng! Hì hì, ta thích nhất nhìn người nhà tranh tài , ai thua ai thắng cũng không sao, có tranh tài mới nhiều náo nhiệt.”

Gia Luật Long Khánh mặt nhăn mày nhíu. “Ngươi lại tới nữa , Tiểu Tiểu, tại sao ngươi luôn e sợ cho thiên hạ bất loạn vậy?

Tiểu Tiểu lờ đi hắn, lại chuyển hướng nhìn sang Hoàn Nhan Ngân Thuật. “Ta cho ngươi biết nha! Tù trưởng đại nhân, Yến Ẩn là tướng công của ta, cũng là người có tửu lượng giỏi nhất Liêu quốc, không người nào uống qua hắn, mà ngươi là xưng bá ở dân tộc Nữ Chân, vậy các ngươi ngày hôm nay xem ai có tửu lượng tốt!” nàng bỗng dưng chuyển hướng sang Gia Luật Long Hữu. “Như ngươi thì không được , đại khái không tới hai chén liền gục.”

Gia Luật Long Hữu nhíu mày lại, còn chưa mở miệng, Tiểu Tiểu đã hướng Vương Tư Ôn. “Ngươi lại càng không được , bộ dạng ốm yếu như thư sinh, nói không chừng vừa ngửi thấy được mùi rượu liền xong đời!”

Vương Tư Ôn vừa chau lông mày lên, Tiểu Tiểu liền dời mục tiêu sang người khác. “Còn Liệt Lỗ Cốc huynh thì...”

Liệt Lỗ Cốc ưỡn ngực lên, mong đợi nàng nói lời bình tốt.

“Ai! Trông thì ngon mà không dùng được!” Tiểu Tiểu không khách khí nói.

“Cái gì?” Liệt Lỗ Cốc nổi giận gầm lên một tiếng.

“Không thừa nhận thì cùng nhau hợp lại thi tửu lượng coi ai thắng!” Tiểu Tiểu khiêu khích nói. “Không dám thi thì chính là nhận thua.”

“Ta liều mạng!” Liệt Lỗ Cốc không cam lòng yếu thế nói.

Gia Luật Long Khánh nhìn Tiểu Tiểu không biết nên khóc hay nên cười cầm cây đuốc quạt gió thổi lửa, ngay cả bốn nam tử nhà Hoàn Nhan cùng hai con rể tất cả cũng chạy không khỏi lòng bàn tay của nàng. Đại yến đột nhiên biến thành đại hội uống rượu, Tiểu Tiểu ở một bên ra sức lấy đũa gõ chén phất cờ hò reo, cuối cùng nàng nổi hứng đánh cuộc.

“Yến Ẩn, ta cảnh cáo ngươi, ngươi không thể thua ! Ta đã đặt cược mười áo lông chồn tía, ba trăm viên Bắc Châu, mười gốc cây nhân sâm trăm năm!” Nghe kiều thê nói như thế, Gia Luật Long Khánh không thể làm gì khác hơn? Chỉ có liều mạng!

Người cuối cùng té xuống chính là Hoàn Nhan Ngân Thuật, khi đó Gia Luật Long Khánh còn ngồi lung la lung lay, hai mắt mông lung. “Ta... Không say... Nữa... Tới một... Chén...”

Tiểu Tiểu cười híp mắt vịn lưng hắn, tránh cho hắn chẳng may ngã vào trong chén súp mà chết đuối. “Còn một chén nữa? Một giọt cũng đủ làm ngươi gục rồi!

“Dìu vào đi ngủ đi!” A Ti Mãn cũng cười nói. Sau đó nhìn một chút đám bại tướng nằm gục đầy trên đất. “Nhà chúng ta thật lâu không có náo nhiệt như vậy!” Nàng thở dài nói.

“Ngươi yên tâm đi, sau này sẽ thường có cơ hội như vậy.” Tiểu Tiểu kéo tay của Gia Luật Long Khánh vòng qua cổ của mình, sau đó dùng lực nhấc thân thể hắn lên. “Đi thôi! Con ma men, vào đi ngủ đi!”

Hai người lảo đảo trở lại phòng của bọn họ, Tiểu Tiểu một tay ném Gia Luật Long Khánh lên trên giường, quay đầu lại khóa chặt cửa sau đó trở lại bên cạnh hắn giúp hắn cởi áo, cởi giày.

“Tiểu Tiểu. . . Của ta... gậy, cây gậy... Lại cứng, cứng...”

Tiểu Tiểu khẽ gắt một tiếng. “Đã say đến như vậy rồi còn cứng cái gì?” Tiện tay kéo chăn, theo thói quen ngủ trần của hắn mà trên người phủ lên.

“Thật, thật... Ngươi sờ, sờ nhìn...”

“Tới địa ngục đi, ai muốn sờ ngươi!” Tiểu Tiểu tức giận nói, rồi cởi áo ngoài của mình ra.

“Tiểu Tiểu.. .” Hắn cầu khẩn gọi nàng.

“Ngủ đi! Lạnh chết!” nàng nhanh chóng chui vào trong chăn.

Gia Luật Long Khánh lập tức như thái sơn áp đỉnh đè lên nàng.

Tiểu Tiểu theo thói quen tiến sát vào trong ngực của hắn để được sưởi ấm. “Sao vậy!”

“Ta... Ta muốn, ngươi... hắn ở bên môi nàng rù rì. “Oa! Mùi rượu Huân Thiên!”

“Cách xa ta một chút!” Hai tay Tiểu Tiểu đẩy, thiếu chút nữa đẩy hắn xuống giường.

Hắn khởi động nửa người trên dựa sát vào nàng. “Tiểu Tiểu. . .”

“Mùi rượu trên người ngươi làm ta muốn bất tỉnh!” Tiểu Tiểu nắm lỗ mũi kêu lên.

Gia Luật Long Khánh mắt say lờ đờ mông lung nhìn nàng hồi lâu, rốt cục hết hy vọng sa sút tinh thần nằm lại giường.

Tiểu Tiểu Tĩnh yên lặng chờ trong chốc lát, nhìn thấy hắn không có động tác gì, liền ngồi dậy muốn đem chăn đã rơi xuống chân kéo lên để đắp. Nhưng nàng vừa kéo chăn lên thì cũng không nhúc nhích được, vì Gia Luật Long Khánh say rượu mà hô hấp ồ ồ, lồng ngực loả lồ liên tục phập phồng, làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn ý loạn tình mê, dưới bụng đột nhiên hiện lên một cỗ nước xoáy ấm áp.

Trời ạ! Hắn thật mẫn cảm. Màu da như đồng của hắn, vóc người vĩ kiện, cánh tay từng khối thịt rắn chắc, lồng ngực rộng rãi bền chắc, chỉ là nhìn hắn, liền làm nàng cảm thấy có chút không thở nổi.

Loại phản ứng này thật quá ngu xuẩn, nàng tự nói với mình, nàng không phải là một cô nương không hiểu chuyện, mà là một phu nhân đã có chồng; nàng vừa tự nói với mình, nàng không phải là người mê trai, mà là Vương phi; nàng đã tự nói với mình như vậy! Thỉnh thoảng làm một người mê trai cũng không sao, dù sao cũng không ai nhìn thấy, nàng tự an ủi mình.

Tiểu Tiểu kìm lòng không đặng chạm tới lồng ngực Gia Luật Long Khánh trên đó có một vết sẹo dài nhỏ hẹp, rồi từ từ dọc theo xương sườn của hắn đi xuống, ở dưới da thịt bởi vì nàng chạm tới mà co rút nhanh. Ngón tay của nàng tiếp tục giống như cái lông vũ ở bụng của hắn vẽ vài vòng, mềm nhẹ vuốt ve, nàng mê muội nhìn vật cứng như sắt thép kia bởi vì nàng xúc giác mà rung động.

Theo nàng quên mình thăm dò, hô hấp của hắn càng lúc càng trầm trọng , một khắc khi môi của nàng chạm đến da của hắn, cổ của hắn bắt đầu phát ra âm thanh trầm thấp làm cho nàng biết hắn đã tỉnh, hơn nữa còn thích nàng trêu chọc. Cho nên, Tiểu Tiểu lớn đảm hơn liền hôn dọc theo cổ của hắn rồi từ từ hôn đến phần bụng rắn chắc, ngón tay của nàng giống như linh xà bò đến vây quanh dục vọng nam tính của hắn. Gia Luật Long Khánh càng không ngừng hút không khí , hai tay nắm chặt thành quả đấm.

Ngón tay của nàng nhẹ nhàng bò đến gần dục vọng đang rung động kia, đầu tiên là ôn nhu thử dò xét, phảng phất biết nó hình dáng, lớn nhỏ, sau đó... Nắm chặt!

Một tiếng kêu đau đớn, hắn phút chốc ngưng hô hấp.

Bàn tay nàng bắt đầu di động lên xuống, hắn cũng bắt đầu hô hấp nhanh hơn, cuối cùng trở thành thở dốc kịch liệt. Làm nàng ban đầu lấy lòng tâm tư của hắn biến thành một cổ dục vọng chinh phục, nàng đột nhiên hạ thân xuống, lấy miệng thay thế tay, đem phần dục vọng cứng rắn nóng rực của hắn nhét vào trong miệng mềm mại ướt át của nàng.

Lưỡi của nàng làm hắn điên cuồng, hắn không ngừng thở dốc cùng ngọ nguậy, đang lúc hắn sắp hỏng mất, thì nàng ngưng lại.

“Ư! Đừng có ngừng dừng lại!” Hắn thân ngâm nói.

“Ta... Nghỉ ngơi... Xuống...” Nàng thở khẽ . Hắn thật sự quá lớn, nàng thiếu chút nữa không thể hô hấp .

Hắn không nói lời nào liền ôm chặt lấy nàng, khiến nàng ngã trên người hắn, nàng dạng chân ở trên người của hắn, cũng không hiểu hắn muốn làm cái gì. Hắn dùng một nụ hôn thật dài nóng bỏng che lại đôi môi kháng nghị của nàng, tiếp theo nhô lên thắt lưng chạm đến nàng.

Cái này nàng đã hiểu, nàng giương mắt nhìn vào trong mắt Gia Luật Long Khánh, trong đó tràn đầy ngọn lửa dục vọng khiến nàng cũng trầm mê trong đó.

“Tư thế chúng ta cứ như vậy sao?” Nàng thở không yên hỏi.

Hắn không nói, chỉ dùng hành động để chứng minh. Trời ơi, mặc dù nàng đã là mẹ của một hài tử, nhưng nàng lại như cũ chặt như thế, nhiệt như thế, khiến hắn cảm giác như ở trong đống lửa! Hắn nhắm mắt lại, không muốn để cảm giác kết thúc như vậy.

Hắn không để cho nàng tăng nhanh tốc độ đong đưa, cho nên chế trụ hông nàng, chậm rãi xuyên thấu thân thể của nàng. Tiểu Tiểu ngưỡng đầu về phía sau, phát ra vui sướng yêu kiều, nàng nhẹ nhàng giãy dụa thân thể, cảm giác tuyệt vời này khiến nàng không tự chủ được ngọ nguậy. Hắn cắn răng vui vẻ, mở mắt ra, phát hiện nàng đang đưa mắt nhìn hắn, hắn kéo đầu nàng xuống nóng bỏng hôn nàng.

Tiểu Tiểu cũng chịu không được nữa vì trong cơ thể của nàng giờ như lửa đốt, nên cũng không tình nguyện để cho hắn quyết định tiết tấu của bọn họ, cho nên, nàng kéo tay hắn ra khỏi eo của nàng, đem hai tay chống ở trên ngực của hắn, mặc cho của mình ở người hắn mà trên dưới giãy dụa, để tìm điểm cuối của khát vọng.

Thân thể của nàng bị một loại điên cuồng vọng động khu sử , mà hắn cũng biết nên vuốt ve nàng như thế nào, hôn nàng, tăng cường loại cảm giác tuyệt vời này, làm cho nàng khẩn cầu được nhiều hơn, nhiều hơn.

Tay của hắn cùng những bộ vị khác thần kỳ giống nhau, thân thể của nàng trong lúc bất chợt khóa chặt hắn, hắn cảm giác được thân thể của nàng bắt đầu co rút, thấy mắt của nàng bởi vì mừng như điên mà mở to, sau đó khép lại, chuyên tâm hưởng thụ cảm giác đạt tới thỏa mãn. Hắn gầm nhẹ, cũng cùng nàng cùng nhau lên tới đỉnh điểm.

Cuối cùng, nàng kiệt sức nằm ở trên người hắn, không bao giờ ... muốn động nữa. Giờ phút này, hắn phảng phất như tỉnh rượu một nửa, hắn duỗi dài tay kéo chăn lên che ở tấm lưng đầy mồ hôi ẩm ướt của nàng, lại dùng đôi tay ôm lấy nàng thỏa mãn ngủ đi.

Nửa đêm, Tiểu Tiểu lật người, lúc đó Gia Luật Long Khánh cũng tỉnh lại, hắn cũng theo nàng lật người lại. Hắn vốn muốn ngủ một lần nữa, nhưng, cái mông của nàng trong lúc vô tình mà ma sát lên hông của hắn, cái loại kích thích mãnh liệt này làm hắn không thể nào chịu nổi. Hắn theo bản năng phủ lên bộ ngực của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi vuốt phẳng, nhưng thần trí chưa hoàn toàn thanh tĩnh, thân thể của hắn cũng đã men theo bản năng cùng nàng ngọt ngào mà kết làm một thể.

Nhẵn nhụi nhu tình phiêu tán, một phòng cảnh xuân kiều diễm, vô tận tình yêu cùng nhau dung hợp , hóa thành vô hình ấm áp phiêu đãng ở bên trong nhà nhỏ...

Quả nhiên, Gia Luật Long Khánh sau khi đấu rượu thắng, Hoàn Nhan Ngân Thuật mỗi lần vừa thấy được hắn, liền đập vào đầu vai hắn, sau đó luôn miệng nói: “Người tốt! Người tốt!” Than thở không dứt. Thậm chí dẫn bọn hắn đến biển Đông Thanh, lên núi đào nhân sâm, xuống Hắc Long Giang Thái Châu để săn heo rừng, bắt chồn, Hoàn Nhan Ngân Thuật cũng sẽ thân thiện mời bọn họ cùng nhau đi.

Không bao lâu, người trong bộ lạc đều biết trong nhà của tù trưởng có mấy vị khách nhân thân thủ mạnh mẽ, nhất là trong có một vị cô nương đẹp như Quan Âm, lại càng là tiêu điểm ngưỡng mộ của các thanh niên trong bộ lạc, nếu không phải nàng đã có trượng phu, sợ rằng người tới cửa theo đuổi đông hàng hà sa số.

Nửa tháng sau, Xuân Tuyết sơ hòa, hoang nguyên sơn lĩnh xa gần, vốn là trắng như tuyết vô tận, lúc này đã mơ hồ có thể thấy được màu vốn có của nó, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng.

Gia Luật Long Khánh ngồi trên một tảng đá lớn, một chân duỗi thẳng, một chân khom gối, hai tay chống đỡ ở sau lưng, ngắm đỉnh núi ở phương xa, cả người rơi vào trong trầm tư.

Tiểu Tiểu vốn ở một bên dạy các đứa trẻ trong Bộ Lạc chơi trò chơi, nhìn thấy bộ dạng của hắn, liền để cho bản thân nhóm trẻ nhỏ chơi đùa, còn mình thì đi đến bên cạnh Gia Luật Long Khánh ôm đầu gối ngồi xuống.

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Mọi người đã chạy đi đâu rồi?” hắn không đáp mà hỏi ngược lại.

“Lão Tam cùng Vương Tư Ôn hai người sáng sớm đã không thấy bóng dáng, ai biết bọn họ chạy đi đâu?” Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Liệt Lỗ Cốc, Tịch Cát cùng Di Lý Cát ba người thì đến nhà Bạc ca uống rượu, nói là uống rượu, thật ra thì không phải là muốn theo đuổi Bạc ca sao.” Tiểu Tiểu cau lỗ mũi. “Ba người theo đuổi một người, hắc hắc, chắc náo nhiệt lắm đây….!”

“Bọn họ thật giống như...” Gia Luật Long Khánh suy nghĩ một chút. “Cũng rất sung sướng.”

“Đúng! Ai cũng như vậy mà?” Tiểu Tiểu cười. “Ở đây mọi người rất thật thà thân thiết, cuộc sống đơn giản chất phác, bọn họ theo đuổi không phải là giàu sang phú quý gì cả mà là cuộc sống ấm no hạnh phúc, như vậy bọn họ đã thoả mãn lắm rồi.

Trầm mặc một hồi, Gia Luật Long Khánh hỏi, “Thôn xóm Biên nhi có một ít nhà, ngày hôm trước tại sao khóc đến thê lương như vậy?

Tiểu Tiểu hỏi ngược lại hắn hắn. “Ngươi thật muốn biết?”

“Ngươi không phải là muốn cho ta biết những chuyện này sao?” Gia Luật Long Khánh tà tà liếc nàng.

Tiểu Tiểu ý không tốt cười cười. “Hắc hắc! Bị ngươi biết hết rồi.”

“Nói đi!”

“Ngươi có biết triều đình phái người nào tới chỗ này dò xét không?

Gia Luật Long Khánh hơi suy nghĩ một chút. “Hình như là Phò mã Đô úy Tiêu Khẩn Đức, trượng phu của đường muội bên bà con xa của ta."

“A! Là bà con xa của ngươi!” Tiểu Tiểu tà nghễ liếc hắn. “Vậy ngươi có biết hắn chỉ cần tới chỗ này dò xét, mỗi một buổi tối đều phải tìm một thiếu nữ của dân tộc Nữ Chân tộc cùng hắn qua đêm? Hơn nữa bất kể là người chưa lập gia đình hoặc người đã có chồng, tất cả đều không cho phép cự tuyệt, nếu không giết không tha!

Gia Luật Long Khánh hai hàng lông mày nhíu chặt. “Có chuyện như vậy?”

“Một nhà thôn xóm bên kia chính là ngày hôm trước bị thông báo là tiểu nữ nhi Tịch Cốc của bọn họ được coi trọng, muốn bọn họ hôm nay đưa nàng qua, nếu không... Hừ hừ... Kết quả như thế nào cũng có thể nghĩ ra mà!” Tiểu Tiểu tức giận nói. “Chẳng qua là, Tịch cốc bốn ngày sau phải gả cho Hi Di, chúng ta cũng nhận được thiệp mời đi uống rượu mừng của bọn họ không phải sao?

Gia Luật Long Khánh không lên tiếng, nhưng vẻ mặt hắn đã lạnh như băng, ánh mắt bén nhọn. Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: “Yến Ẩn, ngươi không cảm thấy công việc của bọn họ đã rất vất vả cực nhọc, nhưng cuộc sống vẫn như cũ quá nghèo khổ sao?”

“Ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại không hỏi tới.” Gia Luật Long Khánh thừa nhận.

Hoàn Nhan tộc nhân cơ hồ từ mới đến đều ở Thái Châu, săn thú, hái nhân sâm, bắt chồn, lấy những thứ vật phẩm trân quý này ở trên thị trường Liêu quốc bán rất được giá, như vậy cuộc sống của bọn họ phải tương đối khá giả mới đúng, nhưng nhìn hiện tại, bọn họ cơ hồ là miễn cưỡng mới có thể sống tạm qua ngày.

“Nếu như đồ nào đáng giá một lượng bạc, người ta phải đóng thuế cho bọn hắn một đồng tiền, nếu không thì sẽ không để cho ngươi ta có ngày sống yên ổn, như vậy thì làm sao có thể giàu lên được chứ?” Tiểu Tiểu khinh miệt hỏi.

Gia Luật Long Khánh cau mày. “Lâm nha Gia Luật Mưu Lỗ không quản bọn họ sao?”

“Ngươi không biết chứ nếu như triều đình yêu cầu chính là mười bộ lông chồn làm cống phẩm, thì hắn lại muốn người ta giao ra hai mươi bộ, thậm chí ba mươi bộ, như vậy người ta làm sao có thể không liều mạng làm việc?” Tiểu Tiểu ra ám hiệu nói.

“Tuyên Uy Gia Luật Bồ Ninh.” Gia Luật Long Khánh sắc mặt hơi âm trầm. “Một người là đường thúc, một người là đường huynh, hừ hừ! Hai người đều là hoàng tộc, so với người khác thật lớn lối!”.

“Ta thật sự không biết, hoàng tộc Liêu quốc các ngươi đem người dân tộc Nữ Chân tộc làm đầy tớ sai khiến, hay là làm trâu ngựa sử dụng!

“Tiểu Tiểu, ta cũng không biết...”

“Ngươi hẳn là phải biết!” Tiểu Tiểu có chút tức giận nói.

Gia Luật Long Khánh khẽ cắn răng. “Đúng vậy, ta nên biết.”

“Yến Ẩn, bọn họ bắt trói ta, bị Lý Nguyên Hạo kích động cố nhiên là một trong những nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu là bọn họ không chịu được nữa! Tại sao thê tử của mình không chịu theo bọn hắn ngủ, thì hắn liền chém trượng phu của người ta? Đây là đạo lý gì!” Tiểu Tiểu rống giận lên tiếng.

Gia Luật Long Khánh nhíu chặt mày rậm.

“Còn có, Hoàng thượng đến nơi này săn thú lại săn thú, săn nhiều ít thì thôi đi, tại sao còn muốn người ta phụng dưỡng hắn ăn uống thả cửa? Mình săn không được, còn muốn người ta săn xong kính dâng lên cho mình?”

Gia Luật Long Khánh mím môi không nói một câu.

“Mấy ngày nay, ngươi cũng phải biết, người ta muốn bắt được một con chim biển Đông Thanh không biết phải mạo hiểm bao nhiêu! Nhưng Hoàng thượng chỉ cần ra lệnh một tiếng, thì người ta phải tiêu tốn vài mạng người để đổi được mấy súc sinh cống hiến triều đình, mà triều đình chẳng những không có tạ ơn, đã vậy chậm một chút còn phải chịu phạt, thiên lý ở đâu chứ?

Gia Luật Long Khánh vẫn trầm mặc, đối với sự lên án của Tiểu Tiểu, hắn thật sự không lời nào để nói.

“Hoàn Nhan tộc có nhiều Bộ Lạc, người Nữ chân có nhiều bộ tộc, ngươi có biết người trong bộ lạc thống hận người Liêu quốc đến cỡ nào không? Bởi vì tài vật của bọn họ bị cướp đoạt, nữ nhân của bọn hắn bị ăn hiếp, nam nhân vô tội của bọn hắn thì bị bắt! Yến Ẩn, nếu đổi lại là ngươi, ngươi nhẫn chịu được sao?”

Gia Luật Long Khánh nhắm mắt lại. Đúng vậy, đây tất cả hắn cũng tránh không được trách nhiệm, hắn nên biết, nhưng hắn lại chẳng hay biết gì cả.

"Tối hôm qua có ít khách nhân tới, những người kia là những đầu mục khác của Hoàn Nhan tộc, bọn họ vốn tưởng rằng Hoàn Nhan Duẫn Đôn đã bắt trói ta trở lại, là có thể thoát khỏi những tháng ngày bị ức hiếp. Nhưng Hoàn Nhan Duẫn Đôn nói cho bọn hắn biết, bên cạnh ta thủ vệ nghiêm cẩn, cho nên bắt trói ta không được, bây giờ, bọn họ đang thương lượng biện pháp khác.” Tiểu Tiểu nhàn nhạt nói.

Gia Luật Long Khánh cầm tay nàng. “Ta hiểu được, Tiểu Giáo ngươi đi nói cho Tịch Cốc là nàng cứ đợi ở nhà chuẩn bị lập gia đình, đừng ra ngoài chạy loạn?” Hắn cười cười. “Ta nghĩ, hôn lễ của dân tộc Nữ Chân có thể không giống với chúng ta, nhất định là rất thú vị”.

Tiểu Tiểu nghe vậy, lập tức mặt giản ra cười vui, nàng ôm lấy cổ Gia Luật Long Khánh hôn một cái “Ta yêu ngươi, Yến Ẩn.” Nhưng ngay sau đó đứng dậy chạy mất.

Tiểu Tiểu vừa rời đi, sắc mặt Gia Luật Long Khánh liền mau chóng ủ dột. Tuyên Uy Gia Luật Bồ Ninh, Phò mã Đô úy Tiêu Khẩn Đức, Lâm nha Gia Luật Mưu Lỗ, ba người các ngươi là người có chí, giấu trên lừa dưới, nghiền ép lương dân, hừ hừ! Các ngươi cướp đoạt người ta bao nhiêu, ta liền muốn các ngươi phun ra gấp đôi trả lại cho người ta!

Cũng lười Bộ Lạc đầu mục Thạch Cổ Khẩu, hàn chợt Bộ Lạc đầu mục Tát Đổi, cấp nhét Bộ Lạc đầu mục Tông Can, Cật Thạch liệt Bộ Lạc đầu mục Ngôn Cách Thiếu, cộng thêm nguyên nhan tù trưởng Hoàn Nhan Ngân Thuật, năm người ngồi ngó chừng Gia Luật Long Khánh đang ngay ngắn ở đối diện trên giường gạch, khí định thần nhàn mà uống rượu.

Hoàn Nhan Ngân Thuật do dự một chút. “Long Hằng, không phải là ta hoài nghi ngươi, thật sự...”

“Yên tâm đi! Yên tâm đi!” Gia Luật Long Hữu một bên bộ dáng cà lơ phất phơ ngắt lời nói “Có bốn người bọn họ ở đây, tuyệt đối không người nào có thể đòi được chỗ tốt!”

“Liệt Lỗ Cốc, Vương Tư Ôn, Tịch Cát cùng đóng đô canh giữ ở nhà Tịch Cốc, chuẩn bị dạy dỗ cho đám người dám đến cướp cô dâu.”

“Sau đó thì sao?” Thạch Cổ Khẩu khinh miệt nói. “Các ngươi dạy dỗ bọn họ xong thì đi để lại cục diện rối rắm cho chúng ta giải quyết sao?”

“Sẽ không, ngươi yên tâm đi.” Tiểu Tiểu cười híp mắt nói. “Sau khi chuyện này hoàn toàn giải quyết xong, chúng ta mới rời đi, dù sao, chúng ta là vì chuyện này mới đến, không giải quyết tận gốc sao có thể đi chứ?”

Gia Luật Long Khánh liếc nàng một cái, Tiểu Tiểu thì âm thầm le lưỡi.

“Các ngươi giải quyết như thế nào? Các ngươi nghĩ đến đám các ngươi cũng là người Liêu thì dễ nói chuyện sao?” Tát Đổi cười nhạo nói. “Người ta dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, có thể chém đầu của các ngươi, các ngươi còn có thể làm như thế nào nữa?

“Ta cũng sợ phiền phức nếu một khi lớn chuyện, có thể sẽ giải quyết không tốt.” Tông Can lo lắng nói. “Cự tuyệt đưa người, rồi đem đám Liêu binh tới đón người đánh trở về, này... Chỉ sợ bọn họ trả thù sẽ rất...”

“Tông Can thúc.” Hoàn Nhan Duẫn Đôn ngắt lời nói. “Ngài yên tâm đi, không có việc gì, bọn họ sẽ ứng phó được.”

“Cho dù bọn họ thật ứng phó được, nhưng chúng ta ứng phó không được!” Ngôn Cách Thiếu thầm nói.

“Sẽ không để lại cái gì cho các ngươi ứng phó đâu, yên tâm đi!” Gia Luật Long Hữu nói.

Hoàn Nhan Ngân Thuật vẫn là cau mày. “Long Hằng...”

“A cha,” Hoàn Nhan Duẫn Đôn hai mắt lấp lánh đưa mắt nhìn phụ thân.

“Xin tin tưởng con, chúng ta cũng hãy tin tưởng là bọn họ sẽ làm được.”

Hoàn Nhan Ngân Thuật nhìn chăm chú con mình một lúc lâu, mới quay đầu nhìn Gia Luật Long Khánh thủy chung không nói một câu, hắn có phong phạm ung dung trầm ổn, khí khái uy nghi khiếp người, còn có khí thế cao quý không thể giấu diếm... Hoàn Nhan Ngân Thuật có chút hiểu được muốn mở miệng, nhưng vào lúc này cửa lớn đột nhiên mở ra. ”Hi Di…”

“Chạy….Chạy!” Hi Di chạy vào kêu lớn. “Đều bị đánh chạy….Bốn người bọn họ thật là lợi hại, chỉ hai ba chiêu đã đánh cho đám người kia không còn manh giáp!"

Sau đó Di Lý Cát đi vào. “Gia, xong việc.”

“Ừ!” Gia Luật Long Khánh gật đầu.

“Đồ keo kiệt.” Tiểu Tiểu cong miệng. “Ngươi không để cho ta đi xem náo nhiệt.”

“Xem náo nhiệt?” Gia Luật Long Khánh miễn cưỡng nói: “Không phải tham gia náo nhiệt sao?”

“Hắc hắc...” Tiểu Tiểu chột dạ cười khúc khích.”

“Vừa rồi không thể coi là náo nhiệt…” Vương Tư Ôn một bên đi qua nói: “Như thế này mới gọi náo nhiệt!” Sau đó kêu mấy người chụm đầu lại nói nhỏ.

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng cùng nhau nhìn về phía Gia Luật Long Khánh đang ngồi thiền như lão tăng, nhưng ngay sau đó không hẹn mà cùng nhau rống lên cười ra tiếng.

“A đúng! Như thế này mới coi là thú vị.”

“Mau! Mau! Đi báo cho mọi người như thế này nhất định phải đi ra ngoài xem náo nhiệt...”

“Yến Ẩn, ta cảnh cáo ngươi, đến lúc đó ngươi không thể để cho tiết mục hạ màn quá sớm đó.”

“Nếu hạ màn quá sớm, nói hai ba câu thì giải quyết xong, vậy còn có gì là thú vị!” Tiểu Tiểu dặn dò.

“Không sai, nhị ca, ngươi tốt nhất...”

Hoàn Nhan Ngân Thuật cùng bốn vị đầu mục ngó chừng nhau bất định rồi lắc đầu thở dài nhìn Gia Luật Long Khánh, trong lòng cũng muốn biết —— hắn rốt cuộc là người nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.