Dụ Chàng Cắn Câu

Chương 8: Chương 8




Hoàn Nhan Duẫn Đôn, Vương Tư Ôn, Liệt Lỗ Cốc, Di Lý Cát cùng Tịch Cát xếp thành một hàng, hai tay hoàn ngực đứng nghiêm ở trước cửa nhà Hoàn Nhan.

Còn lại đối diện là ba vị từ trước đến nay chưa từng sợ ai —— Tuyên Uy Gia Luật Bồ Ninh có đôi mắt ti hí cái mũi nhỏ rất mập mạp, người thon gầy âm trầm là Lâm Nha Gia Luật Mưu Lỗ, người cuối cùng có khuôn mặt xanh trắng là Phò mã Đô úy Tiêu Khẩn Đức, chung quanh bọn họ đứng có hơn mười tướng sĩ người Liêu.

Hơn nữa bên ngoài là những người của dân tộc Nữ Chân đang đứng xem náo nhiệt, nam nữ lão ấu một đoàn đều lạnh run lui lại, rất sợ bị vạ lây, nhưng lại không chịu nổi hấp dẫn, không thể làm gì khác hơn là trốn xa một chút nhìn, chuẩn bị nếu có chuyện gì xảy ra thì lập tức bỏ chạy.

”Các ngươi thật to gan, lại dám đả thương bộ hạ của ta, cho dù các ngươi là người Liêu thì cũng không thể tha thứ được!” Gia Luật Bồ Ninh đầu tiên mở miệng mắng to.

Năm người khinh miệt ‘hừ’ lạnh một tiếng, không có để ý đến hắn.

”Các ngươi muốn tạo phản sao?” Tiêu Khẩn Đức trầm giọng nói. “Còn không mau mau thúc thủ chịu trói, bọn ta có thể để cho các ngươi được chết một cách thống khoái!”

Năm người lần nữa lớn tiếng cười lạnh vẫn không đáp lại.

Gia Luật Mưu Lỗ cau mày nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai, có lai lịch gì? Vì sao lại nói nếu như chúng ta không đến thì sẽ khiến chúng ta hối hận không kịp? Các ngươi biết chúng ta là ai khôngo? Người dám nói mạnh miệng như thế, hẳn không phải là ngốc tử, chắc các ngươi cũng có chút thân phận, nhưng các ngươi không làm rõ đối tượng là ai liền nói lung tung, đến lúc đó các ngươi hối hận cũng đã muộn rồi!"

Di Lý Cát lúc này mới mở miệng. ”Không quan tâm đến thân phận của chúng ta, chủ tử của ta nói các ngươi giấu trên lừa dưới, cướp đoạt lương dân, tội đáng chết vạn lần, chủ tử chúng ta muốn các ngươi đem tài vật cướp đoạt bao năm qua phải trả lại gấp bội cho bọn hắn, sau đó tự mình trở về kinh xin tội.” Những lời này vừa nói ra, chẳng những làm cho ba tham quan trừng lớn hai mắt, vẻ mặt một bộ không dám tin, ngay cả tất cả mọi người ở dân tộc Nữ Chân cũng nghị luận rối rít, nghĩ rằng người này điên rồi!

Gia Luật Bồ Ninh cùng Tiêu Khẩn Đức bỗng dưng cười lớn. “Ta còn tưởng rằng là chuyện gì xảy ra! Thì ra là mấy người điên!” Tiêu Khẩn Đức cười nói.

“Hoặc là ngu ngốc!” Gia Luật Bồ Ninh cũng phụ họa nói.

Gia Luật Mưu Lỗ cẩn thận hơn, hắn cẩn thận suy tư, người dám dùng loại này khẩu khí đối với bọn họ nói chuyện không có mấy người, Thái hậu không thể nào tới chỗ này, Hoàng thượng cũng nói rõ năm nay xuân săn không tới, hơn nữa, hai người kia cũng dễ nói chuyện, đáng sợ nhất chính là Hằng Vương chính trực không ai bằng, nhưng... Hắn vừa mới có tin vui, không thể nào đột nhiên bỏ lại kiều thê cùng nhi tử yêu dấu chạy đến đây bắt bọn họ xử tội được! Nghe người phía dưới nói thân thủ của bọn hắn rất cao, Gia Luật Mưu Lỗ phỏng đoán, những người đó rất có khả năng là nhờ cậy công phu của mình: thời gian rãnh rỗi đi tới đây, nghĩ có người bắt nạt dân tộc Nữ Chân nên ra tay giúp đỡ, hoặc là người từ chi nhánh khác của bọn chúng….. Nhưng bất luận như thế nào, Gia Luật Mưu Lỗ cười lạnh một tiếng, bọn họ lần này là tìm nhầm đối tượng rồi!

“Ta đoán, thân thủ của các ngươi hẳn là tương đối cao?” Gia Luật Mưu Lỗ lạnh lùng nói. “Muốn mượn lần này tới lừa bịp tống tiền sao? Vậy thì các ngươi tìm nhầm đối tượng rồi!"

“Thì ra là như vậy” Gia Luật Phổ Ninh bừng tỉnh đại ngộ. “Khó trách kiêu ngạo như vậy, cũng đúng! Không lớn lối làm sao hù dọa được người? Đáng tiếc là đụng phải chúng ta, chỉ sợ các ngươi là muốn trộm gà không được còn mất nắm gạo!”

Tiêu Khẩn Đức lắc đầu “Thực ngốc! Ngay cả đối tượng cũng không làm rõ ràng liền ra tay, cái này ngay cả mạng cũng muốn bồi thường!”

Năm người hai mặt nhìn nhau, ai! Ba cái tham quan này thật là chết đã đến nơi còn không tự biết!

“Ơ! Bên ngoài làm gì mà náo nhiệt như thế? Để ta ra ngoài nhìn xem.” Theo tiếng nũng nịu xuất hiện chính là dung mạo như thiên tiên, như chim sa cá lặn của Tiểu Tiểu, chỉ thấy nàng da thịt trắng nõn, thiên sinh lệ chất, nhìn kỹ một chút lại càng thấy tuyệt sắc dung mạo của nàng như khuynh đảo chúng sanh.

Chẳng những Gia Luật Bồ Ninh cùng Tiêu Khẩn Đức hai mắt nhìn chăm chăm, miệng há to, ngay cả Gia Luật Mưu Lỗ luôn không gần nữ sắc cũng nhất thời ách miệng không thể nói, Liêu binh bốn phía thì càng không cần phải nói, nước miếng đầy đất cơ hồ có thể nuôi cá!

Tiểu Tiểu nhẹ cười, nhất thời thanh âm nuốt nước miếng vang dội bốn phía. “Ơ! Thì ra là ba vị đại nhân!” Nàng thướt tha tiêu sái bước tới chỗ đám người Vương Tư Ôn. “Không biết có chuyện gi quan trọng lại làm phiền ba vị đại nhân cùng đi tới đây?”

“Ta muốn ngươi!” Tiêu Khẩn Đức bật thốt lên nói.

Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái. “Muốn ta?”

“Không được!” Gia Luật Bồ Ninh cướp lời: “Nàng là của ta!”

Tiểu Tiểu nhướng mày lên “Ngươi?”

“Ta chẳng bao giờ cùng hai vị tranh giành cái gì cả.” Gia Luật Mưu Lỗ vẫn thẳng ngó chừng Tiểu Giáo: “Nhưng lần này xin hai vị tặng cho ta.”

Tiểu Tiểu mặt mũi nhăn nhó. “Tặng cho ngươi?”

“Không được! Chỉ cần có nàng, nữ nhân gì ta đều có thể không cần! Ta tuyệt không nhân nhượng!” Tiêu Khẩn Đức kiên quyết nói.

Tiểu Tiểu gật đầu. “Không nhân nhượng?”

“Ta quản ngươi có nhượng hay không nhượng, nàng chỉ có thể là của ta!” Gia Luật Bồ Ninh khẳng định nói.

Tiểu Tiểu ngáp một cái. “Lại là ngươi.”

“Các ngươi đã có nhiều nữ nhân như vậy, tại sao nhất định phải theo ta tranh đoạt chứ? Gia Luật Mưu Lỗ oán hận nói.

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói: “Là bọn hắn cùng ngươi đoạt, không phải là ta.”

“Ta đây đem tất cả nữ nhân tặng cho các ngươi, ta chỉ cần nàng mà thôi.” Tiêu Khẩn Đức chết cũng không nguyện buông tha.

Tiểu Tiểu mờ mịt địa nói: “Ta muốn nữ nhân của ngươi làm gì?”

“Ta đem tất cả nữ nhân cùng một nửa gia sản nhường lại, như vậy có được không?” Gia Luật Bồ Ninh nói.

Tiểu Tiểu gật đầu. “Gia sản ta thu, còn nữ nhân thì ngươi cứ giữ lại đi!”

“Ta chỉ có gia sản, không có nữ nhân, toàn bộ cho ngươi!” Gia Luật Mưu Lỗ lại càng khẳng khái nói.

Tiểu Tiểu rù rì nói: “Thì ra là có thể kiếm tiền tốt như vậy! Chỉ cần trả giá thêm ba lần nữa ta liền thành đại phú bà!”

“Không cần càm ràm nhiều như vậy , nói đi! Muốn điều kiện gì các ngươi mới bằng lòng buông tha?” Tiêu Khẩn Đức hỏi.

Tiểu Tiểu mặt mày hớn hở thuyết: “Đem tài sản của các ngươi toàn bộ tặng cho ta!”

“Ngươi không có tư cách nói như vậy, đừng quên, ngươi đã có lão bà!” Gia Luật Mưu Lỗ chưa lấy vợ kháng nghị nói.

Tiểu Tiểu thở dài nói: “Lão bà thì các ngươi thu, tài sản cho ta là tốt rồi.”

“Có lão bà thì thế nào?” Gia Luật Bồ Ninh cũng có lão bà phản bác nói, không thể tam thê tứ thiếp được sao?”

Tiểu Tiểu không nhịn được nói: “Mấy trăm vợ mấy trăm thiếp cũng không sao, tài sản cho ta là được rồi!”

“Các ngươi muốn ủy khuất nàng làm thiếp?” Gia Luật Mưu Lỗ tức giận nói. “Các ngươi lại muốn ủy khuất vị cô nương giống như tiên nữ này làm thiếp?”

Tiểu Tiểu ngạc nhiên nói: “Làm sao bây giờ? Ta đã là tiểu lão bà của Yến Ẩn rồi?”

“Được rồi!” Tiêu Khẩn Đức hét lớn một tiếng. “Để cho vị cô nương này tự mình chọn, như vậy là công bình nhất.”

Tiểu Tiểu mơ hồ nhìn bọn họ. “Chọn cái gì?”

“Bộ dạng ngươi dễ nhìn dĩ nhiên là nói như vậy.” Gia Luật Bồ Ninh không tình nguyện nói.

Tiểu Tiểu bình luận nói: “Nhưng không có đẹp mắt như tướng công của ta.”

“Vậy ngươi muốn làm sao...” Tiêu Khẩn Đức đột nhiên chuyển hướng Tiểu Tiểu, thất thanh kêu lên: “Ngươi đã thành hôn?”

“Đúng!” Tiểu Tiểu vô tội nói. “Có gì không đúng sao?” nhất thời, toàn bộ ba người nhìn chằm chằm nàng.

Cuối cùng, vẫn là Tiêu Khẩn Đức hoàn hồn đầu tiên. “Không sao, ta sẽ giúp ngươi quên sự hiện hữu của hắn.”

Tiểu Tiểu chau lông mày lên. “Sợ rằng sẽ không dễ dàng đâu!”

“Ta sẽ đối với ngươi thật tốt, tốt đến nỗi để cho ngươi nguyện ý một mực đi theo ta.” Gia Luật Mưu Lỗ động tình nói.

Tiểu Tiểu hoài nghi nói: không người nào so với hắn có thể đối với ta tốt hơn.

“Ngươi muốn gì ta cũng sẽ mua cho ngươi, bất kỳ vật gì cũng được.” Gia Luật Bồ Ninh dụ dỗ nói.

Tiểu Tiểu bĩu môi. “Ta cũng không thiếu gì …..”

Tiêu Khẩn Đức suy nghĩ một chút. “Bất kể như thế nào, ngươi phải ở trong ba chúng ta chọn một.” Sau đó đoạt người, bất kể nàng có tướng công hay không!

“Chọn một?” Tiểu Tiểu chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn hắn. “Để làm gì?”

“Tuyển đi sẽ nói cho ngươi biết.”

“Như vậy. . .” Tiểu Tiểu cúi đầu rơi vào trầm tư.

“Khó lựa chọn như vậy, ta đây tới giúp ngươi chọn.” Một giọng nói trong sáng truyền đến.

Ba sắc lang đồng thời nhìn về người nam nhân tuấn tú mới từ cửa đi ra, sắc mặt cũng đồng thời đại biến kinh hô: “Vương gia! Ngươi ở trong đây làm cái gì?”

Vương gia? ! Trong nhà mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm Gia Luật Long Khánh mặt lãnh túc như một tờ giấy, thầm nghĩ: “Người bên ngoài kia là Vương gia, vậy người này cũng là...?

“Kỳ quái lắm sao, các ngươi có thể tới, tại sao ta lại không thể tới?” Gia Luật Long Hữu hỏi ngược lại.

Tiểu Tiểu giật nhẹ tay áo Gia Luật Long Hữu “Ngươi làm gì ra sớm như thế.”

“Sớm?” Gia Luật Long Hữu lắc đầu nói: “Bên trong đều đã bốc cháy ... Như vậy mà còn sớm! Bây giờ ta không ra, thì ngươi còn tiếp tục diễn như thế nào.”

“Ta đây còn chưa mở màn! Hắn bên kia liền bốc lửa rồi?” Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói. “Làm sao không có tính nhẫn nại như vậy?

“Còn chưa mở màn?” Gia Luật Long Hữu cả kinh kêu lên. “Vậy nếu là bắt đầu, hắn không phải lập tức nổ tung sao?”

“Thật không đã nghiền!” Tiểu Tiểu lầm bầm nói.

“Vương gia.” Tiêu Khẩn Đức chần chờ kêu lên. “Ta nhớ vị phu nhân này tựa hồ... Không phải là Tề chủ phi?”

“Ngươi nhớ không sai...” Gia Luật Long Hữu nhìn Tiểu Tiểu một chút, gật đầu. “Nàng không phải là Tề vương phi."

“Như vậy Vương gia...” Gia Luật Mưu Lỗ cũng do dự nói. “Người có trắc phi sao?”

“Không có,” Gia Luật Long Hữu lần nữa lắc đầu. “Trong lòng ta chỉ có Y Oa Tô mà thôi.”

“Vậy vị phu nhân này là...” Gia Luật Bồ Ninh vẫn không yên lòng nhìn hắn. “Vương gia có hứng thú?” Bọn họ còn chưa từ bỏ ý kia!

“Ta cũng không dám có hứng thú với nàng.” Gia Luật Long Hữu nhe răng cười một tiếng.

“Làm sao, các ngươi có hứng thú?”

Ba người đồng thời mặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu lia lịa.

“Nhưng nàng đã là lão bà của người khác, các ngươi cũng….!” hắn hảo tâm nhắc nhở.

“Việc này không quan trọng,” Tiêu Khẩn Đức thấy hai người khác một chút. “Bất quá, Vương gia yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ cho đền bù thích hợp cho hắn."

“Đền bù thích hợp?” Gia Luật Long Hữu lập lại nói:” Vậy cũng phải hỏi một chút xem người ta có nguyện ý hay không đã?”

Ba người nhìn nhau một cái, hai người cùng là Gia Luật hoàng tộc, còn một người cũng là con rể của Gia Luật gia, mặc dù quan hệ cùng Tề Vương có một chút không tốt, nhưng cũng là người của Liêu quốc cũng coi là người mình, Tề Vương cũng không thể can thiệp vào chuyện riêng của bọn hắn?

Tiêu Khẩn Đức nhún nhún vai. “Vậy cũng không phải hắn không muốn.”

“Phải không?” Gia Luật Long Hữu đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị. “Các ngươi làm sao không hỏi xem nàng là nương tử của người nào?”

“Không cần hỏi, là ai cũng giống nhau.” Gia Luật Bồ Ninh khoát khoát tay. “Ta chỉ là muốn hắn đem người nhường lại mà thôi.”

“Thật là lớn lối!” Gia Luật Long Hữu lẩm bẩm nói.

“Như vậy cũng không được!” Đột nhiên vẻ mặt Tiểu Tiểu không tốt nói.

Ba người đều không hẹn mà cùng mở miệng hỏi: “Tại sao không được?”

“Nếu như các ngươi mang ta đi, tướng công của ta sẽ rất tức giận.” Tiểu Tiểu lộ ra bộ dáng sợ hãi co rúm lại. “Mà hắn một khi nóng giận thì thật là đáng sợ!”

Tiêu Khẩn Đức vỗ ngực một cái. “Có ta ở đây, ngươi không cần sợ.”

Gia Luật Mưu Lỗ cũng không yếu thế ưỡn ngực lên nói. “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Gia Luật Bồ Ninh dương dương tự đắc nói. “Nhìn xem ai có thể làm khó dễ được ta!"

Tiểu Tiểu nghe vậy, cúi đầu suy nghĩ một chút. “Vậy cũng không được, các ngươi vẫn là hỏi hắn trước đi, nếu như hắn đồng ý, ta nhất định sẽ thật cao hứng cùng các ngươi đi, như thế nào?”

Ba người không biết sống chết nói: “Tốt, tốt, gọi hắn tới hỏi, chúng ta nhất định sẽ làm cho hắn đồng ý, sau đó ngươi phải biết điều một chút theo chúng ta đi!”

Gia Luật Long Hữu lắc đầu thở dài, Vương Tư Ôn, Liệt Lỗ Cốc, Tịch Cát cùng Di Lý Cát thì nhếch miệng cười không ngừng, Hoàn Nhan Duẫn Đôn thì càng không cần nói hưng phấn đến nỗi không thở được!

Tiểu Tiểu đến bên cạnh Gia Luật Long Hữu. “Lão Tam, phiền ngươi gọi hắn đi ra ngoài, nói là có người muốn hỏi chuyện với một chút..."

“Hỏi ta việc gì?” Nàng chưa nói hết thì đã bị một thanh âm trầm thấp ngắt lời. Gia Luật Long Khánh đã sớm đứng ở cửa một hồi lâu, lại làm cho Vương Tư Ôn mấy người im lặng, cho nên không có ai nhìn thấy hắn, đến lúc này hắn mới lên tiếng, năm người mới bận rộn tránh ra hai bên tạo thành một con đường, Tịch Cát cùng Di Lý Cát cũng trở về cúi xuống thi lễ.

“Vương gia.”

“Yến Ẩn, ngươi ra hồi nào vậy? Làm sao không cho chúng ta biết trước một chút chứ!” Tiểu Tiểu một bên oán trách một bên đi tới ôm cánh tay của hắn kéo về phía trước. “Có ba vị đại nhân muốn hỏi chuyện ngươi đó!"

“Phải không?” Ánh mắt hàn khốc bén nhọn của hắn quét qua làm cho ba người sợ hãi, liền lùi lại ba bước, toàn thân run rẫy, Gia Luật Long Khánh tiến lên trước một bước. “Muốn hỏi ta cái gì?”

“Đúng! Muốn hỏi cái gì hãy mau hỏi!” Tiểu Tiểu vẻ mặt ngây thơ thúc giục.

Ba người mặt mày tái nhợt, miệng vài lần khép mở nhưng một câu cũng nói không nên lời, ngay cả một chút thanh âm cũng nghe không được.

“Các ngươi sao không lên lên tiếng? Không sao, ta sẽ nói giùm các ngươi.” Tiểu Tiểu nghiêng mắt nhìn ba người bọn họ một cái, quay đầu lại nhìn Gia Luật Long Khánh nói: “Bọn họ nói muốn ta! Còn nói nguyện ý đem tất cả nữ nhân cùng tài sản của bọn họ lấy ra tặng cho ta, chỉ cần ta lựa chọn một trong ba người bọn họ...”

Gia Luật Long Khánh sắc mặt đông lạnh lại, chỉ thấy ba người trước mắt run rẩy được càng lợi hại hơn, muốn cãi lại, muốn cầu xin tha tội, nhưng một chữ cũng nói không ra lời.

“Ta nói cho bọn hắn biết là ta đã thành hôn, nhưng hắn nói sẽ làm ta quên...” Tiểu Tiểu chỉ vào Tiêu Khẩn Đức, Tiêu Khẩn Đức lập tức toàn thân cứng đờ, hai chân như nhũn ra quỳ xuống.

“Ta liền nói cho bọn hắn biết việc này không dễ dàng, nhưng hắn vẫn cứ khăng khăng nói sẽ bảo vệ ta, đối xử ta thật tốt...” đầu ngón tay chỉ hướng Gia Luật Mưu Lỗ, Gia Luật Mưu Lỗ cũng giống như người trước lập tức phác thông một tiếng quỳ xuống.

“Ta cũng nói cho hắn biết không người nào có thể so với ngươi đối với ta tốt hơn, nhưng hắn lại nói hắn có thể mua bất kỳ vật gì ta thích cho ta...” Gia Luật Bồ Ninh thân thể mập mạp cũng lập tức thấp đi một đoạn.

Hoàn Nhan Ngân Thuật cùng bốn vị đầu mục sau đó cũng đi ra, cùng chung quanh tất cả tộc nhân của dân tộc Nữ Chân, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình nhìn ba vị cao cao tại thượng này, luôn luôn lấy ức hiếp bọn họ làm thú vui mà bây giờ lại chẳng nói ra lời, thậm chí ngay cả đứng cũng không yên? Hơn nữa còn quỳ gối giống như bọn họ thường ngày?

Mà các Liêu binh lại càng không biết làm sao ngươi nhìn sang ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng không biết làm sao chỉ biết lập tức quỳ xuống theo chủ tử của mình.

Tiểu Tiểu nhưng vẫn không muốn bỏ qua cho bọn họ. “Bọn họ còn nói bất kể ngươi có đồng ý hay không, ta cũng phải cùng bọn hắn đi, cho nên, bọn họ nói là sẽ cho ngươi cái gì bồi bổ lại, ngươi tốt nhất là nhận lấy.”

Ba người nghe vậy, lập tức dập đầu cầu xin tha thứ. “Tha mạng! Xin tha mạng! Chúng ta không biết nàng là Vương phi! Tha mạng! Vương phi nương nương, xin tha mạng!”

“Tại sao?” Tiểu Tiểu giống như vô tội nháy mắt mấy cái. “Là ta nói sai cái gì rồi sao? Cũng là các ngươi muốn tự mình nói rõ ràng? Tránh để cho Vương gia trách mắng sai lầm cũng không hay.”

Phía sau Hoàn Nhan Ngân Thuật cũng nhịn không được nữa, mãnh liệt kéo cổ áo của con mình nhấc lên. “Nói cho ta biết, hắn rốt cuộc là người nào?”

Hoàn Nhan Duẫn Đôn trước sau vẫn luôn mừng rỡ cười luôn miệng. “A cha, các vị thúc bá, vị kia chính là binh Mã đại nguyên soái Liêu quốc, Chấn Thiên tướng quân, Hằng Vương gia Gia Luật Long Khánh, mà Tiểu Tiểu cô nương chính là Hằng Vương phi nương nương!”

Người ở chỗ này toàn bộ há hốc miệng, nhất thời không thể nói gì.

“Là ta giấu diếm mấy vị, sau khi ta bắt trói Vương phi nương nương, thì giữa đường cũng bị Vương gia bắt lại.” Hoàn Nhan Duẫn Đôn bướng bỉnh nháy mắt mấy cái. “Dường như người ta chẳng những một chút cũng không trách tội ta, còn đi theo ta cùng nhau đến đây để giúp chúng ta, Hằng vương gia kia thật là một người rộng rãi có tấm lòng ấm áp, khí độ thì lỗi lạc, thật là làm cho người ta bội phục không thôi!”

“Hắn... Hắn thật... Thật là...” Hoàn Nhan Ngân Thuật lắp bắp thuyết. “Hằng Vương... Gia?”

“Hằng Vương gia không sai.” Hoàn Nhan Duẫn Đôn gật đầu.

Hoàn Nhan Ngân Thuật ngây ngốc một hồi lâu, đột nhiên vỗ mạnh cái ót con mình một cái. “Ngươi, tiểu tử thối này, tại sao không sớm nói cho ta biết? Hại ta còn ngây ngốc tìm người ta đấu rượu!”

Hoàn Nhan Duẫn Đôn nhún nhún vai. “Đó là ý của Vương phi nương nương, nàng sợ kinh động ba tên cẩu quan này.”

“Vậy bây giờ...”

Hoàn Nhan Duẫn Đôn nhe răng cười một tiếng. “Xem cuộc vui!”

Đồng thời, bên kia tiết mục thì trình diễn đang đến hồi cao trao. “Các ngươi đều mơ tưởng đến nương tử của ta là Hằng Vương phi, hử?” Gia Luật Long Khánh khuôn mặt xơ xác tiêu điều khí.

“Không dám, Vương gia, hạ quan không dám...” Bọn họ cùng kêu lên nói.

“Vừa rồi các ngươi đâu nói như vậy!” Tiểu Tiểu cũng không quên cố gắng bỏ đá xuống giếng. “Mỗi người bọn họ đều mơ tưởng đến ta đó! Yến Ẩn.”

“Không, không, không phải ...” Bọn họ luôn miệng phủ nhận.

Nghe vậy, Tiểu Tiểu hai con mắt sáng rỡ xoay tròn trừng mắt nhìn bọn họ. “Vậy ý của các ngươi là ta nói dối?”

Bọn họ ngẩn ngơ, nói lắp nói: “Không có... Không có...”

Tiểu Tiểu khuôn mặt lại giản ra cười vui. “Vậy chính là các ngươi thừa nhận là đều mơ tưởng đến ta?”

Nói phải cũng không đúng, nói không phải cũng không đúng, ba người chỉ có thể lúng túng quỳ ở nơi đó không biết nên làm thế nào cho phải.

“Bọn họ còn nói nguyện ý đem tất cả tài sản "quyên" đi !” Tiểu Tiểu tiếp tục châm ngòi.

“Các ngươi có nói như vậy sao? Nguyện ý đem tài sản "quyên" đi?” Gia Luật Long Khánh hỏi lại.

Ba người làm sao không rõ ý tứ của Gia Luật Long Khánh chỉ đành ủ rũ đáp lại. “Dạ, Vương gia, hạ quan nguyện ý.”

“Coi như các ngươi thông minh.” Gia Luật Long Khánh gật đầu. “Di Lý Cát!”

“Có thuộc hạ!” Di Lý Cát khom người đáp.

“Sau khi trở về nhớ để cho đại kính sự Ấn Ty ( là cơ cấu trông coi sự vụ của hoàng tộc Liêu quốc ) thanh tra tài sản của bọn hắn, sau đó đưa đến nơi này giao cho Hoàn Nhan tù trưởng, nhớ lấy?”

“Thuộc hạ nhớ rõ, Vương gia.”

Gia Luật Long Khánh lạnh lùng nhìn bọn họ. “Tại sao Tiêu Khẩn Đức không tới?”

“Hắn... Ách! Ách... Đối với việc này... Không có, ách...”

“Hắn đối với mấy chuyện này không có hứng thú, đúng không?” Tiểu Tiểu thay bọn họ trả lời. “Nhưng hắn đối với mấy việc mà các ngươi làm lại mắt nhắm mắt mở như không thấy, triều đình dùng hắn để làm cái gì chứ?”

Gia Luật Long Khánh hơi suy nghĩ một chút, nhưng ngay sau đó xoay người lại phân phó: “Tư Ôn, những người này giao cho ngươi, trước áp giải về kinh giao cho đại kính sự ẩn ty đưa vào đại lao thẩm vấn, sau đó ngươi tới Túc Thắng ty để bọn họ phái quận giám khác tới đây, rồi truyền chỉ kêu Tiêu Khẩn Đức tự mình trở về kinh đến Túc Thẳng ty trình diện, chờ sau khi ta trở về xét xử hắn. Di Lý Cát, Tịch Cát, hai người các ngươi cũng đi theo bọn hắn trở về trước đi.”

Gia Luật Long Khánh chuyển về phía trước mặt ba người đang quỳ, trên mặt một mảnh nghiêm nghị, "Các ngươi làm những chuyện gì, chính mình nhất thanh nhị sở, đừng trách ta không để ý nhân tình, đưa các ngươi vào đại lao, cũng đừng nghĩ tới cầu tình với Thái hậu, Hoàng thượng, bọn họ cũng đều biết tính tình của ta, tuyệt sẽ không nhúng tay !"

Ba người sắc mặt nói có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, nhưng một chữ bọn họ cũng không dám nói ra.

Gia Luật Long Khánh vừa chuyển hướng Hoàn Nhan Ngân Thuật. Hoàn Nhan tù trưởng “Ngươi tin tưởng ta để cho ta mang về xử trí bọn họ?” Hoàn Nhan Ngân Thuật khom người nói, “Vương gia, sự chính trực vô tư của ngài mọi người đều biết, Hoàn Nhan Ngân Thuật tuyệt đối tin tưởng bọn họ phải nhận được ứng hữu báo ứng.”

“Được, cứ như vậy đi.” Gia Luật Long Khánh vuốt cằm. “Tịch Cát, mang bọn họ đi, nhốt bọn họ nhốt tại chỗ Tiêu Khẩn Đức trước, sáng sớm ngày mai các ngươi đưa bọn họ về kinh”.

“Dạ, Vương gia.”

Sau khi dạ một tiếng, Tịch Cát cùng Di Lý Cát liền áp giải ba tên hối hận không kịp kia rời đi, theo bọn họ chật vật áp giải rời đi, tiếng hoan hô đột nhiên vang lên, mỗi một người ở dân tộc Nữ Chân đều nhảy nhót, cười, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, tất cả oán khí tức giận tựa hồ trong nháy mắt phát tiết hầu như không còn .

“Sau khi ta trở về sẽ nói với Hoàng thượng, lúc Xuân săn sẽ ít quấy nhiễu đến dân làng, chim Biển Đông Thanh có thì cứ theo yêu cầu mà cống nộp, nếu không có thì thôi triều đình sẽ không bắt ép.” Gia Luật Long Khánh lần nữa tuyên bố.

Tiếng hoan hô lại một lần nữa vang lên Chấn Thiên, truyền đi thật xa. Hoàn Nhan Ngân Thuật cảm động đến rơi nước mắt nói: “Vương gia, ngài thật là đại ân nhân của dân tộc Nữ Chân chúng ta...

“Không,” Gia Luật Long Khánh lắc đầu. “Đây là việc ta sớm nên làm, nhưng trì hoãn lâu như vậy, ta mới phải xin lỗi các ngươi.”

Thấy mọi người cao hứng, Tiểu Tiểu càng cao hứng hơn, nàng mặt mày hớn hở nói: “Được rồi, được rồi, ngày khác hãy tạ ơn, bây giờ chúng ta nên mở tiệc ăn mừng mới đúng."

Lại tới nữa ! Gia Luật Long Khánh chau lên lông mày. “Tiểu Giáo. . .”

“Lần trước chúng ta chỉ cùng Hoàn Nhan tộc trưởng uống thôi nên không tính, lần này phải uống với các vị đầu mục mới được coi là....” Hoàn Nhan Ngân Thuật cười, chúng đầu mục cũng cười, Hoàn Nhan Duẫn Đôn, Gia Luật Long Hữu giống như trước cười, nhưng Gia Luật Long Khánh thì cười không nổi, hắn cảm giác được lần này bọn họ sẽ không như lần trước khinh địch như vậy. “Tiểu Giáo. . .”

Tiểu Tiểu hai mắt nhíu lại, không vui nói: “Làm sao, ngươi sợ à? Đại nguyên soái, Đại tướng quân chúng ta sợ? Ra trận giết địch cũng không sợ, lại sợ uống vài ly rượu?”

“Không phải...”

“Không sợ là tốt rồi.” Tiểu Tiểu thần sắc lại tốt lên, đột nhiên xoay người kêu to: “Các vị, các vị, xin nghe ta một câu...”

“Nàng lại muốn làm gì?” Gia Luật Long Khánh trong lòng đột nhiên dâng lên một trận bất an. Đợi cho toàn bộ an tĩnh lại, Tiểu Tiểu liền nói: “Các vị, vì bồi thường cho các vị, Vương gia nói, nếu có người ở đây có thể làm cho hắn say sẽ miễn cho dân tộc Nữ Chân mười năm thượng cống.”

Tiếng hoan hô lại một lần nữa vang lên chấn thiên, mọi người tất cả đều như ong vỡ tổ chen chúc tiến lên, tù trưởng, đầu mục, Gia Luật Long Hữu, Hoàn Nhan Duẫn Đôn đều buồn cười không dứt, chỉ có Gia Luật Long Khánh một người đầy mặt khuôn mặt u sầu.

“Trời ạ! Cái này ta chết chắc!”

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tiểu thần thanh khí sảng ra khỏi phòng, đem ba tên tham quan ném vào trong đại lao, lại vừa chơi suốt cả đêm, đến bây giờ nàng vẫn còn hưng phấn không thôi! Đứng trước phòng Tiểu Tiểu liền gặp phải A Ti Mãn, A Ti Mãn cung kính hỏi: “Vương phi nương nương, ngài đã dậy rồi, có muốn dùng điểm tâm không?”

“Đúng rồi! Dường như hôm qua hắn không ăn được bao nhiêu!”

“Ngài không biết sao Vương phi.” A Ti Mãn buồn cười nói. “Hôm qua ban đêm sau khi tộc trưởng say ngã, mọi người liền theo dõi Tề Vương gia, kết quả...

“Hắn cũng tử trận?” Tiểu Tiểu cười hỏi.

A Ti Mãn gật đầu.

“Ước chừng hắn cũng phải ngủ cả ngày?”

“Chắc là vậy!”

“Hmm!” Tiểu Tiểu xuy cười một tiếng. “Hai người là họ Hoàng Nhan mà vô dụng như vậy, mới uống hai ba bình liền xỉu, còn phải co quắp trên giường lâu như vậy mới bò dậy nổi.”

“Bọn họ bị tưới không ít rượu, điều này cũng không trách được bọn họ.”

“Vậy cũng không được , nam nhân vô dụng như vậy thì bỏ đi là vừa.”

A Ti Mãn bật cười. “Cái gì? Không phải vương gia cũng say đến đứng không nổi nên không ai chơi với ngài sao?”

Tiểu Tiểu ngẩng đầu nói. “Hắn mà không dậy nổi thì ta sẽ bỏ đi tìm người khác!”

“Ngươi dám!”

Tiểu Tiểu cùng A Ti Mãn giật mình, quay đầu nhìn về lối đi, chỉ thấy Gia Luật Long Khánh vịn tường đứng ở đàng kia nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu, sắc mặt của hắn thật sự rất khó coi, phảng phất tùy thời đều có thể phun trào, con ngươi màu lam trong vắt hiện đầy tia máu, nhìn thật là kinh khủng.

Tiểu Tiểu vội vàng đi qua dìu hắn. “Ngươi thức dậy làm gì? Tại sao không ngủ thêm chút nữa?”

Gia Luật Long Khánh cước bộ phù phiếm đi đến bên ghế đá ngồi. “Lão bà của ta muốn bỏ nhà đi tìm người khác, ta còn có thể ngủ sao?”

Tiểu Tiểu liền cười hai tiếng, quay đầu nói: “Tù trưởng phu nhân, tiểu tử vừa anh tuấn vừa cường tráng kia ta không cần, ta chỉ cần có tướng công của mình là được.”

A Ti Mãn nghẹn cười nói: “Ta... Đâu! Ta đi thay Vương gia chuẩn bị canh giải rượu.” Nói xong cũng vội vàng xoay người rời đi, một lòng nghĩ đến chuyện vừa rồi liền cười mãi không thôi.

Gia Luật Long Khánh dựa vào tường nhắm mắt lại, Tiểu Tiểu đau lòng sờ sờ gương mặt của hắn.

“Rất khó chịu sao? Lại nằm nghĩ một lát nữa đi!”

Gia Luật Long Khánh mở mắt nhìn nàng: “Ta ngủ để cho ngươi đi tìm tiểu tử vừa anh tuấn vừa cường tráng kia à?”

Tiểu Tiểu khì khì một tiếng bật cười, “Không sao, một khi ngươi tỉnh ngủ, ta liền quăng hắn, hắn chỉ bổ khuyết chỗ trống của ngươi mà thôi!”

“Vậy cũng không được,” Gia Luật Long Khánh vừa nhắm mắt lại liền lập tức mở ra. “Ngươi chỉ có thể là người của ta, người nào cũng không thể đụng đến ngươi!”

“Ai muốn để cho hắn đụng tới?” Tiểu Tiểu bĩu môi. “Chẳng qua là muốn hắn dẫn đường, dẫn ta đi khắp nơi du ngoạn thôi!”

“Vậy cần gì phải tìm tiểu tử vừa anh tuấn vừa cường tráng?”

“Cái đó! Nếu muốn đi ra ngoài chơi, dĩ nhiên là phải tìm người có sức khoẻ dẫn đường, chẳng lẻ muốn ta tìm Dạ Xoa quỷ dẫn đường?” Tiểu Tiểu cãi lại nói. “Nếu vậy thì ta đã bị hắn doạ cho ngất xỉu rồi!”

“Dọa ngất?” Gia Luật Long Khánh giễu cợt nói: “Dưới gầm trời này có người có thể làm cho ngươi sợ sao?” Chỉ sợ là không có.

Theo thói quen nhỏ Tiểu Tiểu liền hướng đến trên đùi của Gia Luật Long Khánh mà ngồi xuống. “Ta nói lão gia nha, chúng ta lúc nào thì về nhà? Ta rất nhớ tiểu tử mập mạp của chúng ta!"

“Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn về nhà chứ!”

“Ngươi mới không muốn về nhà!” Tiểu Tiểu gắt giọng. “Nếu ngươi xử lý mọi chuyện ở đây xong xuôi rồi, chúng ta liền về nhà, sau đó ta muốn bí mật đem ngươi quá chén một lần.”

Gia Luật Long Khánh mở mắt ra kinh ngạc nhìn nàng. “Còn muốn cho ta say? Tại sao? Ngươi có cuồng ngược đãi?”

Gương mặt Tiểu Tiểu đột nhiên đỏ hồng, lông mi thật dài cụp xuống. “Ách... Ngươi... Ách... Ngươi uống say... Ách... Vô cùng... Ách... Khả ái...” Đôi lông mày của hắn nhíu lại, “Khả ái?” Bộ dáng rất không đồng ý với lời Tiểu Tiểu nói.

“Còn có... Ách... Tính... Ách... Gợi cảm...” Thanh âm của nàng nhỏ xíu cơ hồ nghe không được, nhưng Gia Luật Long Khánh vẫn nghe thấy được. Hắn hai mắt sáng ngời, nghĩ đến buổi tối mới vừa đến nơi này. “Phải không? Vậy qua Ngọ thì chúng ta lập tức lên đường về nhà!”

“Bệnh thần kinh!” Tiểu Tiểu không nhịn được mắng. “Ngay cả đường cũng đi không yên, còn muốn về nhà liền?”

Gia Luật Long Khánh suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Ngày mai, ngày mai chúng ta về nhà.”

“Vậy...” Tiểu Tiểu liếc xéo hắn. “Chúng ta có kịp về đến lúc Hạ nại bát không?”

“Hạ nại bát?” Gia Luật Long Khánh nghe vậy, không khỏi há miệng cứng lưỡi. “Thì ra là nàng không phải vì con, cũng không phải là vì khêu gợi hắn, mà là vì Hạ nại bát!”

Có vết xe đổ, Gia Luật Long Khánh kiềm chặt Tiểu Tiểu hơn, cơ hồ là một tấc không rời, cho dù hắn phải tạm thời rời nàng đi, thí dụ như vào triều, kiểm quân, hắn cũng sẽ để cho Di Lý Cát, Tịch Cát thay thế hắn theo sát nàng không tha cho dù là đến chỗ Thái hậu, hai người bọn họ cũng sẽ đứng nghiêm ở ngoài cửa Hứng Thiên điện mà chờ.

Dĩ nhiên, điều này cũng phải đổi lại một bộ thủ pháp ném ám khí, cộng thêm một ... một bộ kiếm pháp khác, mới có thể đổi được sự tự do của Tiểu Tiểu, biết điều một chút để cho hai người bọn họ đi theo, nhưng Gia Luật Long Khánh cũng không phải cam tâm tình nguyện, bởi vì, chỉ cần Tiểu Tiểu bình an vô sự ở lại bên cạnh hắn, cho dù một thân công phu của hắn bị nàng học hết cũng không sao cả.

Mà tất cả những việc này đều bị Lý Nguyên Hạo thấy được, khiến cho hắn vừa ghen ghét vừa lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ không có được nàng. . .

.:.:.:Hết:.:.:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.