CHƯƠNG 2 – CÔNG THỨC THỨ NHẤT – [CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI + Ở CHUNG = LÂU NGÀY SINH TÌNH]
Phát hiện ra mục tiêu, dụ thụ tiên sinh quyết định chính thức bắt đầu hành động.
Bước đầu tiên của cậu chính là, tiếp cận băng sơn tiên sinh!
Cứ theo chào hỏi thông thường mà bắt đầu.
Âm thầm quan sát vài ngày, liệt ra thời gian biểu của băng sơn tiên sinh, sau đó mỗi buổi sáng đều đứng ở cửa chờ hắn xuất hiện, nhìn hắn chậm rãi bước tới giả bộ ngây ngô, lễ phép chào buổi sáng, bước ra khỏi cửa, thuận tiện nhìn băng sơn tiên sinh từ đầu đến chân.
Càng nhìn càng thấy thuận mắt, như thế nào có thể hợp khẩu vị của mình như vậy!
Vì thế mà dụ thụ tiên sinh mỗi ngày đều đỏ mặt, nói với băng sơn tiên sinh ba chữ “hẹn gặp lại” rồi thẹn thùng ngồi lên phương tiện giao thông công cộng, mà băng sơn tiên sinh thì ngay tại tầm mắt của cậu chậm rãi biến mất, ngồi lên xe riêng phóng đi.
Sau một tuần, dụ thụ tiên sinh có vẻ có được một chút thu hoạch, bọn họ giờ đã biết tên của đối phương, thỉnh thoảng cậu cũng có cùng băng sơn tiên sinh cười cười trao đổi vài câu, không còn buổi sáng chỉ nói mỗi hai câu “tốt lành” và “hẹn gặp lại” hỏi thăm ân cần nữa, và trọng yếu hơn là, cậu phát hiện ra băng sơn tiên sinh hiện đang sống một mình!
Đẹp trai, bề ngoài tựa như kẻ có tiền, lại lễ phép, khí chất phi phàm, người đàn ông như vậy mà vẫn sống một mình, dụ thụ tiên sinh có 80% tin tưởng rằng hắn nhất định là gay!
Cho nên dụ thụ tiên sinh bắt đầu kế hoạch dụ dỗ thứ hai – đột nhập vào nhà!
Hạ quyết tâm, vào một ngày cuối tuần ngập tràn ánh nắng tươi sáng, dụ thụ tiên sinh bắt đầu ngồ xổm trong toilet, vất vả vặn vẹo chặt qua chém lại vòi nước nhà mình. Một lúc sau, dụ thụ tiên sinh đầu đầy mồ hôi, cũng may công phu không phụ lòng người, rốt cục cũng có kết quả, nước tựa như suối mà phun trào, qua không bao lâu thì toàn bộ phòng đều tựa như đang trong cơn đại hồng thủy. Vì thời gian eo hẹp không thể dọn dẹp kịp, dụ thụ tiên sinh đành phải đau lòng nhìn các thứ đồ gia dụng quý giá của mình tẩm ở trong nước, ngay cả máy pha cà phê, máy đánh chữ, máy tính cũng không có cơ may thoát khỏi kiếp nạn…
Sau khi hết thảy đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, dụ thụ tiên sinh nhìn xuống áo sơ mi ướt nhẹp nước của mình giờ đã trở nên trong suốt, hai hạt châu nhũ đầu hồng nhạt ở trước ngực như ẩn như hiện đằng sau lớp áo sơ mi, tựa như vô ý mà lộ ra hương vị *** mị, làm cho dụ thụ tiên sinh thực vừa lòng.
Tốt, cứ như vậy mà đi gặp băng sơn tiên sinh thôi!
Dụ thụ tiên sinh có chút chờ mong băng sơn tiên sinh bề ngoài cấm dục kia sẽ động tâm, nhìn mình ướt sũng như vậy sẽ nhịn không được thú tính, sau đó sẽ trực tiếp đè mình ra!
Dụ thụ tiên sinh chỉ là tưởng tượng một chút đến cảnh tượng kia mà trong lòng đã lập tức nhộn nhạo.
Ôm tâm trạng vui vẻ, dụ thụ tiên sinh đứng ngoài cửa phòng băng sơn tiên sinh, hồi hộp bấm chuông.
Tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên, chủ nhân đang ở trong phòng lập tức chạy ra mở cửa.
Băng sơn tiên sinh nhìn thấy bên ngoài là một thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng, chính là quần áo thiếu niên đều ướt đẫm tới mức trong suốt, mỹ cảnh tươi đẹp bên trong đều như mơ hồ mà nhảy vào trong mắt, nút áo trước ngực còn không có cài, cổ áo tùy tiện mở rộng, lộ ra xương quai xanh kéo dài từ cổ áo bên này cho tới khi biến mất ở cổ áo bên kia. Tiểu châu lấp ló dưới lớp áo trong suốt, tóc mái bị nước làm ướt nhẹp nghịch ngợm dính vào trên trán, thoạt nhìn có chút chật vật.
Đây không phải là tiểu thiếu niên có diện mạo xinh đẹp vẫn hay gặp được vào mỗi buổi sáng hay sao?
Thiếu niên lúc này đưa ánh mắt vô tội nhìn băng sơn tiên sinh, tựa như nai con Bambi, thuần khiết mà bất lực.
Băng sơn tiên sinh nhiều năm mang bộ mặt than rốt cục cũng xuất hiện một tia biểu tình nhỏ bé gọi là “kinh ngạc”.
“Cậu làm sao vậy?”
Đương nhiên trong câu hỏi đó bao hàm cả hai ý hỏi cậu làm sao lại đứng ở chỗ này và cậu như thế nào lại biến thành như thế, chỉ là khả năng biểu đạt của băng sơn tiên sinh không tốt cho lắm, đến cuối cùng liền tinh giản thành bốn chữ.
Bất quá đối với dụ thụ tiên sinh mà nói, chỉ cần băng sơn tiên sinh không có không nhìn đến cậu là đã tốt lắm rồi!
“Tôi… Vòi nước trong nhà bị hỏng… Tạm thời không thể ở được. Tôi, tôi không biết phải làm sao bây giờ, không còn chỗ để ở…” Dụ thụ tiên sinh cắn cắn môi, bày ra bộ dạng đáng thương khồ sở, không còn nơi để đi.
Kết quả là, không ngoài dự đoán của dụ thụ tiên sinh, băng sơn tiên sinh hảo tâm cho cậu ở tạm trong nhà, chính là cậu vẫn có điểm tiếc hận: Băng sơn tiên sinh bề ngoài cấm dục, trong tâm cũng là cấm dục, đối với tiểu động vật có bộ dáng đáng thương như cậu mà một chút phản ứng cũng không có.
Thực tại này gây ra đả kích không nhỏ đến danh hiệu “vạn người mê, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi” của dụ thụ tiên sinh.
Bất quá nếu đã cùng sống chung dưới một mái nhà, đây là cơ hội vô cùng hiếm có! Rồi sẽ nảy sinh cái gọi là “lâu ngày sinh tình” thôi! Tôi cũng không tin anh có thể chịu đựng được mà không đè tôi ra!