“Không, anh trả lời em” Khương Tuyết Nhu thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng càng thêm rối loạn, có chút chua xót mở miệng giận dỗi: “Anh không trả lời em, em sẽ không nấu hoành thánh cho anh”.
“Anh mới chỉ yêu một lần trước đây” Hoắc Anh Tuấn không ngờ cô lại dễ ghen tuông đến vậy, bất lực nói.
“Có phải anh vẫn còn quyến luyến cô ấy không? Anh xem, ngay khi nhắc tới cô ấy, sắc mặt anh cũng đã thay đổi rồi kìa”
Khương Tuyết Nhu huyên thuyên không dứt, tâm trạng càng thêm khó chịu.
“Cô ấy đã chết” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày.
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, đột nhiên không biết nên nói cái gì mới phải: “Xin lỗi anh”
“Chuyện quá khứ không cần nhắc lại, không phải em cũng từng liên quan với Lục Thanh Minh hay sao” Hoắc Anh Tuấn ảm đạm nhắc nhở.
Khương Tuyết Nhu lập tức không nói, ngoan ngoãn bật bếp nấu ăn.
Hoắc Anh Tuấn đem thẻ ngân hàng nhét lại trong túi cô, xoay người đi ra ngoài.
Khương Tuyết Nhu một lát sau mới nhận ra anh còn chưa thái hành đã bỏ đi rồi, thực sự quá lười biếng.
Sau khi ăn cơm tối, Khương Tuyết Nhu vội vàng bắt anh mang bản thỏa thuận ra. Hoắc Anh Tuấn cũng không thể từ chối cô, đành phải lấy ra.
“Xé bỏ thỏa thuận cũng là có thể, nhưng em vẫn phải ngầm hiểu là không được tiếp xúc với Lương Duy Phong, Lục Thanh Minh. | hay mấy tên nào đó khác. Buổi tối cần phải về đúng giờ, không được về muộn” Hoắc Anh Tuấn trầm mặt nhắc nhở: “Càng không được phép rời khỏi anh” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Biết rồi biết rồi, anh đẹp trai như vậy, làm sao em có thể rời bỏ anh được. Tình yêu của chúng ta hiện giờ đã có một nền tảng vững chắc rồi”
Khương Tuyết Nhu chủ động ngồi lên đùi anh, hôn lên môi anh.
Hoắc Anh Tuấn được dỗ dành, tâm tình rất tốt, đưa hợp đồng cho cô.
Khương Tuyết Nhu đem hợp đồng đi thiêu, viên đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng đã lăn đi.
Cả một đêm, cô đều ríu rít trước mặt anh.
Hoắc Anh Tuấn cũng cảm giác được chính anh đã hoạt bát lên rất nhiều. Nhìn thấy cô như vậy, anh đột nhiên cảm thấy việc hủy bỏ bản thỏa thuận kia cũng không có gì nghiêm trọng.
Hai ngày sau, Khương Tuyết Nhu tuy rằng mỗi ngày đều tới công ty, nhưng chưa có bất kỳ giám đốc cấp cao nào tới gặp cô, chuyện lớn nhỏ trong công ty cũng không hề báo qua cô.
Có rất nhiều chuyện cô đều chỉ có thể biết được từ trong miệng Lư Hồng Khoa. Toàn bộ công ty, dường như không hề coi vị trí chủ tịch của cô có chút trọng lượng nào.
Buổi trưa khi cô đến phòng ăn để ăn cơm, đã đợi quá hai mươi phút mà vẫn chưa hề có đồ ăn mang tới phòng riêng.
Lư Hồng Khoa đi tìm người phụ trách nhà ăn, năm phút sau liền đùng đùng nổi giận mà quay về: “Quá đáng. Những món ăn đó rõ ràng là do cô gọi, nhưng kết quả bọn họ lại mang tới phòng bên cạnh cho Khương Thái Vũ và tổng giám đốc Tào”
“Bọn họ ở phòng bên cạnh sao?” Khương Tuyết Nhu nheo mắt hỏi. “Đúng vậy” Lư Hồng Khoa bực bội nói: “Đám người trong nhà ăn đều đang vây quanh bọn họ”
Khương Tuyết Nhu trong lòng phức tạp, không ngờ rằng Khương Thái Vũ thể lại có thể lung lạc cả những nhân việt trong nhà ăn.
“Bỏ đi, không ăn nữa. Lên lầu gọi cơm hộp đi”.
Khương Tuyết Nhu đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Khương Kiều Nhân vẻ mặt trào phúng đứng trước cửa nhìn cô: “Chủ tịch Khương, xem ra giữ chức chủ tịch cũng không có gì ghê gớm. Tới công ty ăn cơm mà còn chẳng có ai tiếp đón, lại phải ăn cơm | hộp sao, thực sự quá thảm”.
Khương Tuyết Nhu đưa mắt ra hiệu với Kiều Vỹ.
Kiều Vỹ không nói hai lời, trực tiếp vung tay tát một cái, nhanh chóng khiến cho một bên má của Khương Kiều Nhân sưng lên.