Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 207: Chương 207: Họp Đầu Tuần




“Khương Tuyết Nhu, cô điên rồi.” Khương Kiều Nhân hét lên một tiếng, theo bản năng tiến lên muốn phản kích.

Kiều Vỹ lại hướng bên má còn lại của cô ta mà giáng thêm một cái tát, khiến Khương Kiều Nhân đau tới mức không thể mở miệng nói thêm lời nào được nữa.

Cô ta dữ tợn trừng mắt nhìn Khương Tuyết Nhu, lại không dám tiếp tục bước lên.

Khương Tuyết Nhu cười đến nheo cả đuôi mắt: “Khương Thái Vũ tôi còn dám đánh, huống chi một kẻ nhỏ bé như chị. Lần sau còn không nói được lời tốt đẹp, tôi sẽ đánh tới khi cô chịu nói mới thôi.”

Cô nói xong dùng sức đẩy Khương Kiều Nhân sang một bên, cong môi nghênh ngang bước đi.

Khương Kiều Nhân che lại hai bên má sưng đỏ, đáy mắt ánh lên ngọn lửa thù hận đang hừng hực thiêu đốt.

Khương Tuyết Nhu, cô cứ chờ lấy cho tôi, tôi nhất định sẽ giết chết cô.

Ba giờ chiều.

Trên tầng mười bảy của tòa nhà, một hội nghị đang được tiến hành.

Tổng giám đốc Tào Trí Dân ngồi ở vị trí chủ tọa, bên cạnh lần lượt là các giám đốc cấp cao của Hồng Nhân.

Phó giám đốc Ngô nói: “Tổng giám đốc Tào, chủ tịch Khương vừa mới nhậm chức, có ổn không nếu không thông báo với cô ấy. về cuộc họp đầu tuần của công ty?”

“Cô ta là thứ gì chứ?” Tào Trí Dân khinh miệt nói: “Chỉ là một con ranh con vắt mũi chưa sạch. Được rồi, hội nghị bắt đầu. Giám đốc Khương, tiến trình hoàn thiện của dự án bất động sản mới kết quả tới đâu rồi?” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

Khương Kiều Nhân mang theo khăn che mặt, chịu đựng sự đau đớn nói: “Tạm thời chưa có kết quả. Công ty nội thất đó đưa ra giá quá cao. Tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, công ty chúng ta nên tự tìm một đội thi công. Mấy hôm nay tôi có hoàn thành một vài bản. vẽ, mọi người có thể xem qua”.

Cô vừa nói vừa đem một tập bản thảo thật dày ra.

Mấy người quản lý xem qua bản thân, không ngớt miệng khen ngợi.

“Những bản vẽ này thực sự rất sáng tác, nội thất cao cấp nhưng lại không xa hoa, rất có phẩm chất”

“Đây là do giám đốc Khương tự mình thiết kế sao? Thực quá lợi hại”

“So với các thiết kế của các dự án trước, rõ ràng còn tốt hơn nhiều.”

Khương Kiều Nhận làm bộ khiêm tốn nói: “Bên trong cũng đã có bảng báo giá. Tôi tính toán qua rồi, so với việc mời một công ty nội thất thì sẽ tiết kiệm được hơn ba mươi tỷ”

Tào Trí Dân cất tiếng khen ngợi: “Giám đốc Khương, cô làm tốt lắm. Những bản vẽ này chắc chắn tốt không ít công sức” “Chỉ mất vài đêm không ngủ mà thôi. Nhưng vì việc của công ty, tôi rất muốn được cống hiến”.

Khương Kiều Nhân còn chưa nói xong, cửa phòng họp bị đẩy ra. Khương Tuyết Nhu mang theo người từ bên ngoài bước vào.

“Mọi người mở họp tại đây, chuyện lớn như vậy cũng không thông báo cho tôi sao?”

Khương Tuyết Nhu nghênh ngang đi đến trước mặt Tào Trí Dân.

Tào Trí Dân vẫn không nhúc nhích, trên mặt tuy đang cười nhưng ánh mắt lại đầy vẻ khinh miệt: Chủ tịch Khương so với tôi còn quả trẻ. Có một số việc, cho dù tôi có nói với cô cũng chưa chắc cô đã hiểu được. Vì vậy tôi không báo tới cô.”

Sau khi ông ta dứt lời, phòng họp yên tĩnh một cách kỳ quái.

Mọi người đều chờ Khương Tuyết Nhu nổi giận để xem náo nhiệt, nhưng chỉ thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô bình tĩnh lộ ra một nụ cười nhạt: “Tổng giám đốc Tào, tôi đã đứng đây cũng lâu rồi, ông còn chưa nhường lại ghế sao? Có phải ông đã ngồi đây quả lâu, liền không rõ ai là chủ của công ty nữa phải không?”

Cô rõ ràng đang cười, nhưng đáy mắt lại phát ra tia lạnh.

Tào Trí Dân tức khắc xấu hổ.

Khương Tuyết Nhu quay đầu nhìn Kiều Vỹ cùng Lư Hồng Khoa nói: “Nhìn dáng vẻ của tổng giám đốc Tào, xem ra ông ấy không nhớ rõ thật rồi. Hai người mau đem ông ấy đi”.

Tào Trí Dân còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp bị Kiều Vỹ kéo ngã xuống đất.

Ông ta giận dữ: “Các người...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.