Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 7: Chương 7




‘“…”

Anh xoa xoa mi tâm, nhấn bỏ qua.

Khương Tuyết Nhu lại nhanh chóng gửi một tin nhắn zalo đến: “Chồng ơi, anh có về nhà ăn tối không?”

Tú Ân: “Không về, không được phép gọi tôi như vậy.”

Vừa gặp đã yêu Nhiên: “Được rồi, vậy tôi sẽ gọi anh là Anh Tuấn. Anh Tuấn, thật là dễ nghe.”

Tú Ân: “…”

Đóng gói trả người phụ nữ này về có kịp không?

Buổi tối.

Một nhóm người ăn cơm trong một nhà hàng Tứ hợp viện cổ kính.

Mấy người luật sư trò chuyện về những trường hợp mà văn phòng luật vừa mới tiếp nhận.

Hoắc Anh Tuấn bình thản lắng nghe, đúng lúc này âm thanh zalo lại vang lên.

Khương Tuyết Nhu gửi tới một bức ảnh, dưới ánh đèn vàng ấm áp, con mèo mũm mĩm đang nằm trên mặt đất, trong miệng ngậm cá khô với vẻ mặt hưởng thụ.

Vừa gặp đã yêu Nhiên: “Anh Tuấn, anh có thể yên tâm xã giao ở bên ngoài, xem tôi chăm sóc Bunny tốt biết nhường nào nè.”

Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn lộ ra vẻ bất lực, quả đúng là một con mèo tham ăn, nhanh như vậy đã bị người ta mua chuộc rồi.

Chín giờ rưỡi.

Mật mã mở khóa vang lên, Hoắc Anh Tuấn vừa bước vào cửa thì toàn thân lập tức choáng váng.

Căn phòng dường như thay đổi hoàn toàn, chiếc ghế sô pha màu đen được bọc đệm màu xanh Khổng Tước, bàn ăn màu trắng được phủ một tấm khăn trải bàn màu xanh lá cây, phía trên còn đặt một bình hoa thủy tinh cắm hoa cẩm tú cầu màu hồng để trang trí.

Trong nhà đặt rất nhiều cây xanh và hoa tươi, thậm chí còn có những giỏ cây treo bên ngoài ban công.

Đây là nhà của anh à?

Chắc anh không đi nhầm chỗ đâu nhỉ?

“Anh Tuấn, anh đã về rồi à?”

Khương Tuyết Nhu bước ra khỏi phòng ngủ thứ hai, trên người mặc một chiếc váy ngủ dài tay bằng lụa màu đỏ tía, trên váy in hình mấy con thỏ trắng nhỏ nhỏ.

Mái tóc dài thướt tha màu trà sữa buông thả trên vai đầy mê hoặc, đôi chân thon dài trắng như tuyết dưới tà váy đung đưa.

Thật sự rất giống một yêu tinh nhỏ.

Đôi mắt của Hoắc Anh Tuấn trầm xuống, lông mày nhíu lại, giọng điệu nghiêm nghị: “Ai cho cô ăn mặc như thế này?”

“Tôi ăn mặc thế nào?”

Khương Tuyết Nhu tỏ ra vô tội, quay một vòng: “Tôi không để lộ ngực, cũng không lộ mông, chỉ để lộ ra đầu gối và bắp chân mà thôi. Ngoài đường có rất nhiều cô gái trẻ ăn mặc kiểu này, chẳng lẽ như thế này cũng không được à?”

Hoắc Anh Tuấn rất đau đầu, quả thực chỗ nên lộ cô đều không để lộ, nhưng mà cô không mặc gì ở bên trong có được không hả.

Anh ngoảnh mặt đi: “Tôi đồng ý cho cô đến đây ở, nhưng tôi không đồng ý để cô biến nhà tôi trở thành như thế này”.

“Như thế này không tốt sao? Ngôi nhà anh ở lúc trước quá quạnh quẽ, trông chẳng giống một ngôi nhà chút nào hết.”

Khương Tuyết Nhu duỗi ngón tay chỉ về phía anh, trong giọng điệu tức giận còn xen lẫn chút nũng nịu: “Anh còn dám nói tôi à. Anh nhìn mà xem, vì di chuyển đám hoa cỏ kia mà tay tôi bị thương rồi đây này.”

Anh cụp mắt xuống xem xét, bàn tay cô thon thả mềm mại, không hề có một vết chai nào, nhưng bây giờ giữa lòng bàn tay lại có vài vết xước nhỏ.

“Đáng đời.”

Anh thấp giọng phun ra hai chữ rồi trực tiếp trở về phòng.

Khương Tuyết Nhu chán nản làm một cái mặt quỷ với bóng lưng của anh.

Người đàn ông này hoàn toàn không có cảm giác thương hương tiếc ngọc gì hết, nếu không phải vì muốn làm mợ thì cô sẽ không bao giờ nhiệt tình với cái người lạnh lùng như thế này đâu.

Bảy giờ ngày hôm sau.

Hoắc Anh Tuấn theo đồng hồ sinh học của bản thân mở cửa bước ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ đang đánh răng trong phòng tắm.

“Anh Tuấn, chào buổi sáng, anh có định đi chạy bộ không?”

Ánh mắt Khương Tuyết Nhu rơi vào bộ quần áo thể thao màu đen rất bình thường trên người anh.

Anh mặc bộ quần áo này mang lại cảm giác giống như anh chính là người đại diện cho thương hiệu quần áo này vậy.

Tuy tính cách của người đàn ông này không tốt nhưng ngoại hình thực sự đẹp trai không chê vào đâu được.

Hơn nữa, thói quen sinh hoạt của anh cũng rất tốt, còn biết chạy bộ sáng sớm nữa.

“Ừ.”

Hoắc Anh Tuấn hơi kinh ngạc.

Bình thường các cô gái ở độ tuổi của cô đều thích ngủ nướng, nhưng cô lại dậy khá sớm.

“Vậy anh đừng ăn sáng ở bên ngoài, tôi sẽ nấu cho anh.”

Khương Tuyết Nhu giống như một người vợ tốt nói: “Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh lắm.”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Không cần đâu, cô định khi nào thì dọn ra ngoài?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu đờ ra, Hoắc Anh Tuấn nói thẳng: “Mặc dù chúng ta đã kết hôn, nhưng tôi không muốn liên quan đến cô quá nhiều, cho nên cô không cần phải lãng phí thời gian dành cho tôi, tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với cô.”

Anh nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.

Khương Tuyết Nhu khó chịu vén tóc lên, hốc mắt hơi đau xót.

Cô đứng trong phòng khách một lúc, sau đó lấy lại can đảm để làm bữa sáng.

Hoắc Anh Tuấn chạy một vòng quanh công viên rồi trở về, mùi bánh nướng thơm giòn từ trong bếp bay ra, khiến bụng anh nhất thời réo vang đói bụng.

“Tôi làm bữa sáng rồi, có bánh quẩy, sủi cảo tôm.”

Trên đầu Khương Tuyết Nhu buộc một bông hoa cúc màu xanh lá cây nhạt trông rất trẻ con, bước ra khỏi phòng bếp.

“Tôi không ăn bữa sáng kiểu truyền thống.”

Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng từ chối, trước đó anh nói chuyện rất thẳng thừng, cứ tưởng rằng cô sẽ không chịu nổi rồi bỏ đi, nhưng không ngờ cô vẫn ở lại nấu đồ ăn sáng.

Đồ ăn sáng do cô làm có thể ăn sao?

Loại phụ nữ như cô thoạt nhìn chính là được nuông chiều từ bé, mười đầu ngón tay chưa bao giờ đụng vào bếp núc.

Anh đã nhìn thấy rất nhiều rồi.

Anh mở tủ lạnh ra, lấy từ trong đó ra một hộp sữa tươi.

Khương Tuyết Nhu nhếch môi.

Không ăn sáng kiểu truyền thống có nghĩa là muốn ăn đồ kiểu Tây.

Đã sính ngoại mà còn có mặt mũi ăn nói hùng hồn như vậy.

Anh không muốn ăn nhưng cô muốn ăn.

Cô quay người trở lại phòng bếp tiếp tục chiên bánh quẩy.

Hoắc Anh Tuấn cũng đi vào phòng bếp hâm nóng sữa, đúng lúc nhìn thấy Khương Tuyết Nhu đang nhào một miếng bột nhỏ hình chữ nhật thả vào chảo dầu, một lúc sau, một miếng bánh quẩy vàng óng nằm trên mặt dầu, tỏa ra mùi thơm phức.

Đôi mắt đen của anh xuất hiện một tia ngạc nhiên.

Nhìn vào sự khéo léo của cô, chắc chắn cô không phải kiểu người chỉ mới biết nấu ăn trong một sớm một chiều.

Nhìn đến nồi hấp ở bên cạnh đang dùng lửa lớn hấp xíu mại.

Hơi nóng phả ra khiến hai má cô đỏ bừng, làn da của cô rất tốt, trên mặt còn có chút da thịt, trông có chút đáng yêu, không giống với khuôn mặt gầy gò nhọn hoắc của mấy người đang nổi tiếng trên mạng hiện nay.

Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của anh, Khương Tuyết Nhu nghịch ngợm cầm lấy một miếng bánh quẩy vàng ươm lắc lắc: “Anh Tuấn, anh thật sự không muốn nếm thử sao?”

“Không có hứng.”

Hoắc Anh Tuấn dời tầm mắt, cho sữa vào lò vi sóng, sau đó khéo léo nướng hai miếng bánh mì rồi kẹp với thịt ba chỉ và rau diếp, làm xong anh ngồi xuống bàn ăn bắt đầu ăn sáng.

Chỉ là khi đang ăn thì anh lại nghĩ đến những miếng bánh quẩy chiên vàng óng ánh, bỗng nhiên cảm thấy hương vị của bánh mì nướng trong miệng trở nên vô cùng nhạt nhẽo.

Anh khó chịu phết một thêm một lớp mứt dày lên bánh mì nướng.

Lúc này, Khương Tuyết Nhu đã mang bữa sáng ngon lành bao gồm bánh quẩy chiên, sủi cảo tôm, xíu mại, bánh dứa, sữa đậu nành đặt lên bàn ăn trước mặt.

Hàng lông mày của Hoắc Anh Tuấn nhíu lại, Khương Tuyết Nhu tỏ ra vô tội chớp mắt: “Anh Tuấn, anh sẽ không có ý kiến gì về bữa sáng kiểu truyền thống của tôi đúng không?”

Hoắc Anh Tuấn yên lặng nhìn cô bắt đầu diễn trò.

Khương Tuyết Nhu không phụ sự kỳ vọng của anh: “Xin thứ lỗi cho tôi vì nghĩ rằng bữa sáng theo kiểu truyền thống của chúng ta rất phong phú, tinh tế và đa dạng, tôi thực sự không thể chịu được mùi vị sandwich và xúc xích nhạt nhẽo của nước ngoài, làm như vậy chính là có lỗi với đầu lưỡi của bản thân.”

Cô vừa nói xong thì cắn miếng bánh quẩy một cái rồi nhắm hai mắt lại ra vẻ hưởng thụ: “Hương thơm dâng tràn khắp miệng, ôi ngon quá đi mất.”

Hoắc Anh Tuấn: “…”

Nếu người phụ nữ này không đi làm diễn viên thì sẽ lãng phí lắm đấy, có thể để cho anh ăn hết bữa sáng này không hả?’

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.