“Bánh dứa phải phết bơ mới ngon, uống sữa đậu nành mới béo.”
Khương Tuyết Nhu tiếp tục biểu diễn chương trình ẩm thực của cô.
Cô ăn rất ngon, cũng rất hiểu biết, cộng thêm gương mặt xinh đẹp, quả thực hấp dẫn người khác hơn những kênh mukbang đang phát sóng hiện nay.
Hoắc Anh Tuấn không xem được nữa.
Ngay lúc đó, Bunny meo meo nhảy lên bàn ăn, vẫy đuôi.
Hoắc Anh Tuấn đoán nó đói rồi, đứng dậy lấy thức ăn mèo trong tủ ra, đỏ một ít ra đĩa đặt trước mặt Bunny.
Bunny cúi đầu ngửi, quay mặt đi chỗ khác, đáng thương nhìn Hoắc Anh Tuấn.
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn khẽ cứng đờ.
Hoắc Anh Tuấn nhịn cười cấu một ít bánh sủi cảo tôm đút cho nó, mèo nhỏ cắn một miếng, ăn ngon lành.
“Ngoan.”
Khương Tuyết Nhu sờ đầu mèo, khẩu vị của mày tốt hơn chủ nhân mày nhiều.
Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy rất mất mặt, sau đó, anh nhìn con mèo sau khi ăn xong hai cái bánh sủi tôm, thì ăn luôn que bột chiên, không khỏi nhíu mày: “Mày….”
Nhìn thấy cơ hội Khương Tuyết Nhu nhanh chóng đút banh bột chiên vào trong miệng.
Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn hiện lên tia tức giận, đang muốn nôn ra, đột nhiên một hương vị thơm ngon truyền đến.
Anh vô thức cắn một miếng, bên ngoài mềm xốp bên trong mềm mại, ăn rất ngon.
Lúc trước anh chưa từng ăn que bột chiên, đầu bếp nhà họ Hoắc cái gì cũng biết làm, chỉ là mùi vị không ngon lắm.
Cũng không biết cô làm thế nào, khi nuốt xuống, còn có một mùi sữa thoang thoảng, không nhờn dính.
“Ngon không?”
Khương Tuyết Nhu chống cằm hỏi, cô tuyệt đối tin tưởng vào tay nghề của mình.
Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy đáy mắt người phụ nữ đối diện mang theo ý cười đắc ý, nhất thời trên mặt không biểu cảm.
“Bình thường.”
Nói xong anh cầm một que bột chiên trên bàn tiếp tục ăn, vừa rồi cái kia quá nhỏ không đủ để anh thưởng thức.
Khương Tuyết Nhu chớp mắt: “Không phải anh nói bình thường sao?”
“Cô làm nhiều như vậy sao có thể ăn được hết? Tôi không thích lãng phí thức ăn.” Hoắc Anh Tuấn bình tĩnh trả lời.
Khương Tuyết Nhu mở miệng, anh nhíu mày cắt ngang cô: “Ăn không bàn luận, ngủ không nói chuyện.”
“…”
Khương Tuyết Nhu xem thế là đủ rồi, vô liêm sỉ cái gì đó coi như cô đã được nhận thức rồi.
Cũng không biết ai lạnh nhạt nói không ăn sáng kiểu truyền thống, bây giờ là ai ăn bánh bột chiên lại bắt đầu ăn xíu mại, bánh bao, còn rót cho mình một cốc sữa đậu nành nữa chứ.
Mặt mũi đầu rồi.
Hoắc Anh Tuấn vốn dĩ chỉ muốn thử một chút, nhưng không ngờ cho dù là xíu mại hay là bánh sủi tôm đều rất ngon, đến cả sữa đậu nành cũng khác với bên ngoài.
Thật sự không nhìn ra cô gái này lại làm bữa sáng ngon như vậy.
Anh không thể thay đổi một chút cách nhìn về cô, đúng lúc Khương Tuyết Nhu quay đầu nhìn về phía anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh Tuấn, tối nay anh ăn cái gì, tôi làm cho anh.”
“Tôi nay tôi đi dự tiệc.”
Sau khi ném lại một câu, anh đi thẳng vào phòng thay đồ.
Khương Tuyết Nhu không tức giận, dù sao cũng là ông chủ của công ty xuyên quốc gia mà, bận là chuyện bình thường.
Có điều có bận thế nào thì tình cảm cũng cần được bồi dưỡng.
Cô nhanh chóng thay đổi bát đũa, đổi một bộ quần áo khác.
Khi Hoắc Anh Tuấn chuẩn bị ra ngoài, Khương Tuyết Nhu cũng nhanh chóng cầm túi xách từ trong phòng ra.
“Anh Tuấn, anh có thể đưa tôi đi không? Tôi cũng phải đi làm, nếu như anh cảm thấy quá phiền phức thì đưa tôi đến ga tàu điện ngầm cũng được, làm ơn mà.”
Hoắc Anh Tuấn mím đôi môi mỏng, không muốn đưa cô đi, nhưng suy nghĩ đến mình đã ăn hết bữa sáng mà người ta làm, vẫn gật đầu.
Cũng nhau đi thang máy xuống bãi đậu xe.
Khương Tuyết Nhu nghĩ rằng mình sẽ ngồi lên một con xe Bentley hoặc Maybach, nhưng khi Hoắc Anh Tuấn đi tới một con Lexus màu trắng.
“Ừm… đây là xe của anh sao?”
“Ừ.”
Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Khương Tuyết Nhu cũng thẫn thờ lên theo: “Anh Tuấn, sao anh lại muốn mua loại xe này chứ?”
Không phải nói cậu nhỏ này là người thừa kế của công ty xuyên quốc gia hay sao, sao lại lái một con xe chín trăm triệu?
“Rẻ, không tốn xăng.”
Hoắc Anh Tuấn vừa khởi động xe vừa ném ra ba từ.
Khương Tuyết Nhu: “Anh thật sự biết cách sống, không hổ là chồng tôi, quá ưu tú rồi.”
Vừa quay đầu, cô nhìn thấy một lượt các tờ quảng cáo rẻ tiền trên bàn, phía trên viết “trạm xăng, điên cuồng hạ giá, giá thấp nhất.”
“….”
Đầu óc cô nhanh chóng rối loạn.
Bây giờ các sếp lớn đều tiết kiệm khiêm tốn như vậy sao?
Hay là vì cô tiêu sài quá hoang phí, không biết cần cù tiết kiệm như các sếp lớn, cho nên mới luôn không có tiền, nên cũng không được nhà họ Khương thích sao?
Khương Tuyết Nhu chìm sâu vào suy nghĩ mê mang.
Mười phút sau, xe dừng trước trạm tàu điện ngầm, Hoắc Anh Tuấn quay đầu nhìn cô: “Xuống xe đi.”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Cô chỉ là khách sáo nói đưa đến trạm tàu điện ngầm cũng được, anh còn thật sự làm như vậy sao?
Được, quá được.
Trong lòng cô ôm một bụng tức giận, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười xấu hổ vui mừng: “Anh Tuấn, cảm ơn anh.”
Nói xong, cô vừa xuống xe, quay đầu lại, đã nhìn thấy con xe rời đi trong bụi mù mịt.
Đàn ông khốn nạn, thật sự tàn nhẫn.
Gần chín giờ, cô mới tới công ty.
Sau khi du học về cô luôn làm ở Công ty trang trí kiến trúc Khải Phong, đây là công ty lớn nhất nhà họ Khương.
Chỉ là vừa bước vào khách sạn, Lạc Hồng Giang người phụ trách hạng mục âm dương quái khí nói: “Sau này cô không cần đến đây nữa, hạng mục này đã không còn là của cô nữa rồi.”
“Anh có ý gì?”
Lạc Hồng Giang đột nhiên nhìn sau lưng cô, sau đó mắt sáng lên: “Kiều Nhân, em đến rồi.”
Khương Tuyết Nhu quay đầu lại, chỉ thấy Khương Kiều Nhân mặc một chiếc áo len trắng cổ chữ V đi tới, cô ta đang khoác tay Lục Thanh Minh mặc chiếc sơ mi cùng màu.
Ánh nắng ngoài cửa bao trùm lấy hai người họ, như thể một bộ áo tình nhân vậy.’
- ----------------------