Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 36: Chương 36: Giận Dỗi




Còn chưa bơi đến gần Tiêu Điều, hắn đã chầm chậm đình chỉ vùng vẫy, chậm rãi chìm xuống dưới nước, ta không kịp nghĩ nhiều, đầu lao vào nước, vươn tay bơi tới.

May mà số hắn còn hên, mắt của ta ở trong nước không nhìn thấy rõ, hơn nữa nhịn không lâu, hắn vừa chìm xuống, tay ta mò vài cái liền đụng tới hắn, bơi nhanh đến nâng đầu hắn trồi lên mặt nước, mới ngoi lên, liền thấy bên kia bờ có người hướng bên này chạy tới, không nhìn kỹ đã kéo Tiêu Điều chậm rãi bơi vào bờ…..

Thật vất vả đem người kéo lên bờ, ta thở phì phò, lau nước trên mặt, nói với Mã Văn Tài: “Hắn bị chìm…..”.

Mã Văn Tài gật gật đầu, ngồi xuống dò xét hơi thở, mặt căng thẳng, nói: “Không xong, không thấy thở nữa…..”.

Ta vừa nghe, da đầu liền run lên một trận, mắt nhìn Tiêu Điều hấp hối nằm trên mặt đất, trong nháy mắt, vẫn quyết định ngồi xổm xuống, ghé vào trước ngực Tiêu Điều nghe thử.

Tim không đập.

Đầu óc nhanh chóng hồi tưởng lại kỹ thuật làm tim phục hồi đã học không biết bao nhiêu năm trước, trình tự thì không còn nhớ rõ, nhưng….. Tốt xấu cũng thử xem đi!

Ta khẽ cắn môi, nói với Mã Văn Tài: “Ngươi tránh ra, ta thử cứu hắn xem”.

Không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mã hồ ly, ta đặt tay trên ngực Tiêu Điều, tay trái đặt trên tay phải, mượn sức nặng của cơ thể người cấp cứu chậm rãi nhấn xuống, sau đó ép xương ngực hắn xuống, sau đó dồn lực xuống cổ tay, áp xuống lần nữa, lặp lại như vậy mấy mươi lần, cứ mười lần ta lại nằm úp sấp xuống nghe một chút, cho đến lúc nhịp tim bắt đầu hồi phục mỏng manh đập!

Nghe thấy tiếng tim hắn đập ta cười cười, xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó cắn tay áo, xé một bên tay áo xuống.

“Ngươi muốn làm gì?” Mã Văn Tài nghi hoặc nhìn động tác của ta.

Ta liếc nhìn hắn một cái, nói: “Cứu người a, còn có thể làm gì. Ngươi tránh ra a…..”.

Xê dịch vị trí, ta đem mảnh vải bọc ngón tay, chen vào trong miệng Tiêu Điều, đem đầu lưỡi của hắn lôi ra. Sau đó nói với Mã Văn Tài: “Ngươi đến giúp chút, nâng thắt lưng hắn lên, đặt sấp hắn lại…..”.

Mã Văn Tài gật gật đầu, không nói chuyện, nhưng liếc mắt nhìn ta một cái, đi tới đối diện, kéo người Tiêu Điều lại, đem thắt lưng hắn hướng lên trên, đầu rủ xuống, tiến hành ép nước. Chỉ thấy vừa lật lại, liền có một ngụm nước chảy xuống, nhưng chỉ có chảy một chút đã dừng lại.

Ta nhăn mặt nhíu mày, dò xét hơi thở của hắn, vẫn không có.

Lúc này ta thật sự ngây ngẩn cả người, mắt nhìn Mã hồ ly, lại nhìn Tiêu Điều…..

Hít sâu một hơi, tốt! Lão tử cứu người thì cứu đến cùng!

“Để hắn nằm thẳng lại!” Ta chỉ huy.

Sau khi Mã Văn Tài đặt da trắng nằm thẳng, ta nuốt nước miếng, nâng cằm Tiêu Điều lên, sau đó nắm lỗ mũi của hắn, nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó, cúi đầu một cái…..

“Phốc!”.

Miệng bị bàn tay của Mã hồ ly chặn lại, ta ngậm một hơi phun ra ngoài, ngẩng đầu cả giận nói: “Ngươi làm gì thế!”.

Mã hồ ly thoạt nhìn cũng là sắc mặt có chút âm trầm, nói: “Ta phải hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng”.

Ta lau miệng, dùng ánh mắt hết sức kì quái nhìn hắn, nói: “Nói cứu người a! Ngươi đừng cản trở ta. Đợi chút nữa mà Tiêu Điều chết thì xui xẻo lắm!”.

Lão tử dốc sức làm, gian khổ cỡ nào mới làm tim hắn đập được!

Cứu hắn sống lại rồi khiến cho hắn làm trâu làm ngựa báo đáp ta!

Mã hồ ly nghe xong những lời này, sắc mặt càng không xấu, nhưng cũng không ngăn cản nữa, chính là lạnh lùng trừng ta.

Ta không đếm xỉa tới hành động quái gở của hắn, lại hít sâu một ngụm, sau đó lại nhắm mắt lại, TMD, liều mạng!

Sau đó cúi đầu che miệng Tiêu Điều!

Chậm rãi thổi khí vào miệng Tiêu Điều, bộ ngực gầy yếu của Tiêu Điều thoáng căng lên, ta liền thả mũi của hắn ra, vươn một bàn tay đè mạnh ngực hắn trợ khí.

Lặp lại, hơn nữa bảo trì tiết tấu tiến hành hô hấp nhân tạo, chậm rãi, liền có thể cảm giác được lỗ mũi chậm rãi có chút hơi thở, bỗng nhiên, lồng ngực hắn run lên, ta nhanh chóng ngồi thẳng lại.

“Phốc….. Khụ khụ….. Khụ khụ khụ…..” Tiêu Điều ói mạnh mấy ngụm nước ra, sau đó liên tục ho một trận, mở to mí mắt, đôi mắt mông lung nhìn ta.

Ta ha ha cười, vỗ vỗ mặt hắn, nói: “Tốt lắm, không có việc gì rồi! Mướp đắng da trắng a ~ ngươi được ta kéo về từ quỷ môn quan, từ hôm nay trở đi ngươi phải làm trâu làm ngựa báo đáp ta nha!”.

Bỗng nhiên, trên vai phủ thêm áo khoác, ta còn chưa kịp phản ứng lại, liền bị kéo đứng lên.

Mã hồ ly kéo ta đi thẳng, chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Nếu không có việc gì thì tự đứng lên, lúc hoạt động tập thể cũng đừng hành động một mình như vậy, nếu gặp phải cái gì nguy hiểm, nếu chết….. Cũng không trách ai được”.

Rõ ràng cảm thấy có gai trong lời nói của hắn, nhưng dù sao cũng là sự thật.

Ta quay đầu nhìn mướp đắng da trắng vẫn đang dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn ta, lại quay đầu nhìn dáng Mã hồ ly mặc áo đơn màu trắng, theo bản năng kéo áo choàng trên người, không nói gì, cứ như vậy bị hắn một đường nắm trở về.

…..

Ánh tà dương nhẹ nhàng, gió nhẹ se lạnh thổi tỉnh người, nắng chiều lạnh lùng ghé vào đỉnh núi.

Dọc đường đi không biết hắn bị gì, lẳng lặng không nói năng gì, ta cố ý chọc hắn vài lần, hắn ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ lạnh lùng nói lại một câu câm miệng.

Liên tục như vậy, tính bướng của ta cũng nổi lên, hừ một tiếng, vùng tay ra.

Tay hắn kiềm lại, ta dùng sức vùng lại lần đều vùng không ra, lại quật cường không chịu nói với hắn, chỉ có thể một bên bị kéo một bên ở sau lưng hắn nghiến răng nghiến lợi thè lưỡi xem thường.

Trở lại bên kia, còn chưa kịp trả lời câu hỏi của bọn Chúc Anh Đài, hai bộ quần áo đã bay thẳng vào mặt, âm thanh Mã hồ ly lạnh lẽo như trước truyền đến: “Đổi đồ”.

Trong lòng ta biết mình không có đồ, chỉ có thể mặc đồ của Mã hồ ly đưa tới, bắt người mềm tay, ta nhe răng nhếch miệng đi vào trong rừng, oán thầm không biết hắn lên cơn cái gì.

Thật vất vả thay xong quần áo, cũng nhìn không ra dáng chút nào.

Quần áo quá lớn, lôi lên kéo xuống, ta xắn tay áo lên vài lai mà vẫn dài, nhưng đả kích người ta nhất chính là quần chỉ kéo đến thắt lưng, còn dài thêm một khoảng nữa, ta giống như anh nông dân đem ống quần xắn đến giữa bắp chân, mắng thầm: TMD, đây không phải là biến thành đả kích ta ngực phẳng thắt lưng thô sao…..

Còn có…..

Ta đưa tay ngửi mùi trên quần áo, quả nhiên là mùi hoa lan nhè nhẹ.

Hừ, thối nam nhân, ra khỏi thư viện cũng không quên ướp hương, bất quá….. ngửi mùi cũng được.

Mới đi ra ngoài, mới phát hiện Tiêu Điều cũng đã trở lại, cả người ướt sũng, đang nói gì đó với mấy người Chúc Anh Đài, vừa thấy ta đến đây, ánh mắt lóe ra vài cái, liền cúi đầu nói câu: “Ta không thoải mái, đi trước”.

Cuối cùng còn liếc mắt nhìn ta một cái, không ngẩng đầu, cầm lấy đồ của hắn rồi đi thẳng, miệng ta mới mở ra, gió thổi vèo một cái, một chữ cũng chưa kịp nói.

Nhìn áo quần ướt sũng dán trên thân hình gầy yếu của hắn, cũng hơi đáng thương, ta lẩm bẩm nói: “Dù sao cũng nên thay đồ rồi mới đi chứ…..”.

“Ngươi rất lo lắng sao” Bỗng nhiên, một thanh âm từ phía sau truyền đến, mùi hoa lan lượn lờ quanh thân ta (Vân Vân: *xua tay lia lịa* mùi dấm chua nồng-ing~~)

Ta giật mình một cái, thốt ra: “Không có…..” Nói xong, ta cắn răng lắc lắc đầu, ta đây là làm sao vậy, vì sao giống như mèo thấy chuột vậy, nghĩ vậy, ta thanh thanh cổ họng, quay đầu nhìn Mã hồ ly: “Lo lắng cho bạn học một chút là rất bình thường a! Ngươi hỏi câu này có ý tứ gì?”.

Lúc này Chúc Anh Đài lại mở miệng: “Tiểu Khanh, chúng ta đừng nói chuyện khác nữa, ngươi có cầm theo đồ ăn không?”.

Ta bị nàng gọi một cái, nghẹn lời, nói: “Đồ ăn? Ta không mang a….. Các ngươi không phải có chuẩn bị sao?”.

Chỉ thấy Chúc Anh Đài nghe vậy cười khổ, nói: “Vốn là định nói Tiểu Thanh chuẩn bị, tối hôm qua ta hỏi nàng, nàng lại nói các ngươi hẳn là sẽ mang….. Ta vừa hỏi Sơn Bá, Tứ Cửu cũng là nói như vậy, xem ra sợ là chúng ta đều hiểu lầm đối phương sẽ mang, kết quả chính là ai cũng không mang”.

Một chuỗi câu dài nói ra, ta cũng chỉ nghe thấy được một câu làm cho người ta tuyệt vọng cuối cùng!

Cái gì?

Không có đồ ăn?

Ta đem hy vọng cuối cùng ký thác ở người có đầu bếp đệ nhất ---- Phát Tài, chủ tử ----- Mã hồ ly, một đôi mắt tràn ngập hy vọng cứ như vậy nhìn hắn.

Mã hồ ly ánh mắt nhíu lại, trong khoang mũi lý mơ hồ có thể nghe một tiếng hừ nhẹ, chậm rãi mở miệng nói: “Lúc tìm ăn thì nhớ rõ ta. Không có….. Ta cái gì cũng không mang”.

Ta vừa nghe, sao há mồm lên tiếng: “Ngươi không mang theo đồ ăn, ngược lại mang theo nhiều quần áo đến! Ngươi thế này không phải có vấn đề sao?”.

Hắn nghe vậy sắc mặt càng trầm thêm, căn bản là không đáp lời.

Hoàng Thu Thanh bên cạnh vẫn không hé răng, lúc này mở miệng nói: “Hay là chúng ta trở về tìm vài con thỏ hoang hay chim chóc ở gần đây? Trong rừng muốn tìm, cũng là có thể tìm được đồ ăn, bất quá phải mau lên, giờ mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta phải nhân lúc trời còn sáng mới bắt được…..”.

Lương Sơn Bá tiếp lời nói: “Dù sao cũng đi rồi, chúng ta đừng trở về sớm như vậy, rất mất hứng”.

Thôi Tiểu Ách cũng gật đầu đồng ý, ngay cả Tiểu Kê Kê cũng kêu cạc cạc vài tiếng trợ giúp huynh đệ nhà mình.

Một khi đã như vậy….. Nói vậy là chúng ta còn phải săn thú?

Vài cái tay thư sinh trói gà không chặt, bắt thỏ hoang?

OMG!!

Có thể sao?!

Xác định đêm nay chúng ta sẽ không chết đói?

“Chúng ta vẫn phân ra hai tổ đi, một lúc nữa tập trung lại. Tiểu Khanh, ngươi cùng một tổ với ta nhé…..”.

Ta ngẩn người, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt hắn tròn xoe lộ ý cười, nhưng không biết vì cái gì, ta cảm thấy tóc gáy đều dựng đứng lên, luôn cảm thấy nếu ta đáp ứng thì sẽ hối hận không nổi, theo bản năng chính là níu lấy tay áo Mã hồ ly, nói: “Không, không được….. Ta đi với Mã hồ ly thì tốt rồi…..”.

Nói xong, ta mới đột nhiên nhớ tới ta vừa mới cãi nhau với Mã hồ ly, liền chột dạ ngẩng đầu nhìn nhìn hắn.

Mã hồ ly khép mắt nhìn ta, thấy ta nhìn hắn, môi mím mím, chung quy vẫn nhắm mắt lại hít một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Hoàng Thu Thanh, nói: “Ta cùng hắn một tổ đi. Tính hắn hoang dã vậy, ngươi quản không được hắn…..”.

Miệng ta co rút, xì, nói như thể chính mình vĩ đại lắm ấy.

Ngươi có khả năng quản được ta chắc?

Hoàng Thu Thanh mở to mắt chớp chớp, chậm rãi thu lại tươi cười, nói: “Tốt lắm, ngươi giám sát chặt chẽ một chút”.

Mắt Mã hồ ly nhíu lại, khóe miệng nở một nụ cười làm cho ta nhìn thấy liền lạnh cả lưng, nói: “Đó là đương nhiên”.

Thôi Tiểu Ách và Tiểu Kê kê theo Mã hồ ly và Hoàng Thu Thanh một trái một phải đối thoại mà đong đưa, sau khi phát hiện không khí mạc danh kỳ diệu có chút không đúng, Thôi Tiểu Ách ho nhẹ một tiếng, lên giọng nói: “A….. Cái kia, Thu Thanh a, chúng ta một tổ đi”.

Tiểu Kê Kê cũng cạc cạc hai tiếng, duỗi cổ ra, gật gật, tỏ vẻ đồng ý.

Chúc Anh Đài cũng nói vào: “Kia nếu như vậy, ta cùng Sơn Bá một tổ. Sắc trời cũng không còn sớm, nhanh chóng xuất phát đi”.

Mọi người lúc này mới tản ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.