Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 35: Chương 35: Nước Ngọc Bích Trong Vắt, Ngọn Sóng Bập Bềnh, Cơn Lốc Gió Nhẹ, Rất Là Sảng Khoái




Ngẩng đầu nhìn, Chúc Anh Đài đã sớm cùng Lương Sơn Bá chơi hắt nước, đùa nháo quên trời đất, Tiểu Nga cùng Tiểu Kê Kê vốn tốt nào giờ, ngay cả Tiêu Điều cũng cùng Hoàng Thu Thanh bơi thi với nhau!

Ta nhướng mày, chậc chậc hai tiếng, cảm thán nói: “Nhìn không ra một thân da bọc xương mất hồn thế kia cũng có lúc thể hiện đến thế, ôi chao…..”.

Mã Văn Tài đã đi xuống nước kéo kéo tay ta nói: “Xuống dưới đi…..”.

Ta gật gật đầu, vươn chân…..

Mũi chân vừa chạm nước ta lập tức run lên vài cái, “Tê” một tiếng đã thụt chân về.

Vì sao lại lạnh như vậy!

Chỉ nghe Mã hồ ly ha ha cười, nói: “Làm sao vậy? Cảm thấy lạnh?”.

Ta ngẩng đầu, phòng bị nhìn hắn…..

Chỉ thấy hắn cười đến mặt mày cong cong, nụ cười trên khóe miệng kia nhìn thế nào cũng giống như tên trộm!

Cảm thấy có bẫy?

Dưới chân vô thức lùi ra sau một bước…..

Hết thảy đều giống như ta phán đoán chính là: Ta mới bước về sau mấy bước, sau đó làm một tư thế của Lý Tiểu Long với Mã Văn Tài, chờ hắn làm chuyện xấu sẽ tung ra Đại Lực Kim Cương Chưởng(*)! Sau đó hắn bị ta hoa hoa lệ lệ một chưởng đánh ngã, lùi lại mấy bước cuối cùng ngã xuống hồ, làm bọt nước bắn tung tóe!

(*)Đại Lực Kim Cương Chưởng: Trước là bí quyết rèn luyện của đệ tử Thiếu Lâm sau được các bang phái võ lâm áp dụng rộng rải, giúp rèn luyện thể lực, tăng điểm sức mạnh, thân pháp và có thể kiếm tiền để bôn tẩu giang hồ.

……

Nhưng, ảo tưởng vĩnh viễn là tốt đẹp, sự thật vĩnh viễn là máu chó.

Ta cư nhiên quên tay của ta còn trong tay Mã hồ ly, vừa đạp mạnh một phát, căn cứ vào điều thứ mấy đó của định luật Newton, lực tác dụng lẫn nhau, vì thế, ta liền như vậy cong thắt lưng bắn ngược một cách hoàn mỹ…..

Trong quá trình bắn ngược kỳ diệu ấy….. Ta trừng lớn hai mắt, nhìn mặt Mã hồ ly càng ngày càng gần…..

Càng ngày càng gần càng ngày càng gần càng ngày càng gần…..

Ta…..

Ta…..

Ta xong!!

Trong chớp mắt sắp chạm trúng Mã Văn Tài! Ta hung hăng nhắm mắt lại, sau đó cúi thấp đầu!

“Ầm!” một tiếng, cái trán cùng bộ ngực tuyệt vời của Mã hồ ly kích tình mà cọ sát ra pháo hoa, thân mật dùng lực độ khá mãnh liệt tiếp cận nhau…..

Sau đó, không biết lại là điều quán tính thứ mấy của định luật Newton, va chạm này, cùng hắn đâm ngã xuống phía sau, một tiếng thật lớn “Phù phù”, cùng với bọt nước bay đầy.

Cuối cùng, chính là một loạt thanh âm “ục ục, ọc ọc”…..

Đúng vậy, đó là tiếng của ta ở dưới nước dù không tự nguyện nhưng đành rất không thoải mái mà điên cuồng uống nước!

Trọng lực vừa ít đi một chút, ta gục ở trong nước, hai tay hai chân bỗng nhiên giống như không động đậy được, miệng cũng không giãy dụa một mực uống nước!

A…..

Lạnh quá…..

A a…..

No quá…..

Ọc ọc….. Ục Ục…..

Không được!

Còn uống nữa thì vỡ bụng mất! Nhưng….. mắt mở không ra được!

Mắt bị nước che mờ, ta cảm thấy như bị gai đâm vào…..

Không nhìn thấy gì càng làm ta cảm thấy không khí ở phổi như càng loãng dần, bị áp lực đè xuống, chỉ có thể ra sức vùng vẫy, tay chân liên tục đạp loạn xạ!

Bỗng nhiên, có hai cái tay nắm ở dưới nách…..

Soạt một tiếng, ta được kéo lên khỏi mặt nước.

“Phốc….. Khụ khụ…..”.

Phun ra vài ngụm nước, cảm giác không khí bỗng nhiên tràn đầy, ta hít nhanh mấy ngụm không khí, nhưng mắt vẫn bị nước dính lên, đâm vào, rất đau.

Vừa định lấy tay lau bọt nước trên mặt, đã có một đôi tay xoa mắt của ta, lau thật nhẹ nhàng, ta liền cảm giác được trên mí mắt khô mát hơn nhiều, đầu ngón tay ấm áp mang theo chút lo lắng, chạm vào mắt rất thoải mái…..

Ta chậm chạp mở mắt…..

Cặp mắt đầy ý cười của Mã hồ ly liền cứ như vậy nhìn ta, trên chóp mũi cao thẳng còn có một bọt nước nhỏ đáng yêu trong suốt.

Ta cứ như vậy, bị hắn bế cao bằng hai tay, hai tay ta đặt trên vai hắn, đón ánh mặt trời, còn có gió mát thổi qua vai, vốn cảm thấy lạnh vì dính nước, rốt cuộc lại có chút cảm giác mát mẻ.

Không biết vì sao, ta bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ, là cảm giác vui vẻ thoải mái lan ra toàn thân.

Thổi phù một tiếng bật cười, trong tư thế bị hắn ôm, ta ngẩng đầu nhìn kia trời xanh, mây bay theo gió, hết thảy đều là hương vị tự do.

Nước sạch sẽ, nụ cười cũng sạch sẽ, còn có cả bả vai đã hơn mười năm không dám tùy tiện mở trước mặt người khác, tất cả xa lạ đến vậy lại làm cho người ta hoài niệm.

Đã bao nhiêu năm rồi, ta đột nhiên tại một khắc này cảm thấy tự do, ở trên thân một người như vậy cảm thấy được tự do.

Mang theo ý cười, cúi đầu nhìn hắn, ta đưa tay nhéo nhéo cái mặt không được vài miếng thịt của hắn nói: “Cám ơn ngươi”.

Ý cười trong mắt Mã hồ ly càng sâu, lộ ra khuôn mặt bị ta nhéo đến biến méo, nói: “việc người nên cảm tạ ta còn rất nhiều, bất quá, ta tạm thời nhận lấy một câu này….. Còn lại, về sau chậm rãi lấy lại”.

…..

Mọi người chơi vui vẻ, ngay cả ta một thân bọc thảm hành động không tiện cũng bắt đầu điên theo mọi người.

Cũng không biết ai khơi ra trước, dù sao đến cuối cùng ta và Mã Văn Tài, hai người Lương Chúc, còn có Hoàng Thu Thanh cùng Tiểu Ách, ba tổ bắt đầu trận thuỷ chiến kịch liệt.

Ta bọc thảm kéo không ra chân, chỉ có thể dựa vào hai tay vẫn múc nước, vừa gặp được công kích mãnh liệt liền lập tức trốn sau lưng Mã hồ ly.

Hôm nay, giống như buông thả tất cả, ta rống cổ họng khoái hoạt kêu to, cười đến sức lực cạn, tận lực mà vui vẻ.

Lương Sơn Bá luôn che chở Chúc Anh Đài, Chúc Anh Đài cũng chơi đến cao hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng không hề có lực công kích, chỉ dùng một tay ngẫu nhiên khoát vài bọt nước nhỏ. Lương Sơn Bá tuy rằng ngày thường là một tên thư sinh hay ngượng ngùng, nhưng chơi thuỷ chiến cư nhiên cũng rất là mãnh liệt, miệng vẫn a a la hét, nhắm mắt lại mặc kệ phía trước là ai, tay chạm nước cái là hất, nhưng vô luận như thế nào vẫn nhớ rõ che chở người phía sau.

Công kích mãnh liệt nhất chính là bạn học Thôi Tiểu Ách, bởi vì, hắn còn có một huynh đệ tốt, Tiểu Kê Kê cùng Tiểu Nga song kiếm hợp bích, bọt nước lớn bọt nước nhỏ liên tục hất, Hoàng Thu Thanh đứng ở một bên, cũng là khẽ mỉm cười xem chúng ta chơi, ngẫu nhiên mới giúp một tay.

Ta khoát tay có chút mỏi, liền lui ra sau mấy bước, hít ngụm khí nghỉ một chút, xoa nước trên mặt, quay đầu nhìn lại.

A?

Mướp đắng da trắng đâu rồi?

Không phải mới nói mệt mỏi, tựa vào bên bờ nghỉ ngơi?

Giờ lại chạy đi đâu?

Hắn gầy đến mức gió thổi cũng bay, lá gan lại nhỏ đến tí xíu cũng không thấy được….. Chậc chậc…..

Ta lắc đầu, ai, ta quả thật là người tốt mà, ngay cả mướp đắng cũng để dành một phần lo lắng cho nha.

Lười nhác xoay thắt lưng, giương mắt nhìn sắc trời lặn, cũng không còn sớm, ta lôi kéo Mã Văn Tài, thấy hắn xoay đầu, nói: “Ta mệt mỏi, đi trước thay quần áo. Còn có, da trắng không biết chạy chỗ nào rồi, ta đi tìm hắn”.

Mã Văn Tài lau nước trên mặt, nói: “Đừng chạy xa. Nơi này dù sao cũng là trên núi..... Không an toàn”.

Ta liếc mắt nhìn hắn, khép cái miệng đang cười lại, nói: “Ta còn có thể có nguy hiểm gì! Được rồi, đi đây. A, đúng rồi….. Anh Đài!” Ta bỗng nhiên nghĩ đến còn chưa gọi Chúc Anh Đài, liền quay đầu hô: “Ta định thay quần áo! Ngươi có đi không?”.

Chúc Anh Đài đang khoát nước lên đầu Lương Sơn Bá, cười đến sáng lạn, thấy ta gọi nàng, liền lắc đầu, nói: “Không đi, ta ở đây thêm chút nữa mới đi”.

Thấy nàng cười hạnh phúc thoải mái, ta cũng cười theo, gật gật đầu, lại quay đầu nói với Mã hồ ly: “Vậy ta đi trước đây”.

Hắn xoa xoa một bên tóc sớm đã ướt nhẹp của ta, nói: “Thay xong thì tháo hai cái bánh bao này ra, tóc ướt cả rồi, thả ra cho khô, đừng để cảm lạnh”.

Ta tùy ý trả lời một câu, liền quay đi.

Thay xong quần áo, thả tóc ra, sờ sờ một chút, quả nhiên ướt đẫm hết rồi, tùy ý vắt một chút, tiện tay thả nó trên vai.

Da trắng có thể chạy đi chỗ nào nhỉ?

Ta nhìn vào trong rừng, hẳn là không thể nào chạy vào trong đó, nhìn áo quần, đồ đạc của hắn vẫn ở đây, cũng không có khả năng tự mình chạy về đi….. Hơn nữa cũng không thấy thay đồ mới, còn mặc quần áo ướt sũng, có thể đi đâu được?

Nhìn lại bên kia hồ, mặt trời yếu ớt chiếu tia nắng tàn trên mặt hồ, trông rất đẹp mắt, cảm thấy nhất thời có chủ ý.

Không bằng….. Dọc theo bên hồ nhìn phong cảnh, thuận tiện tìm người?

Ân! Cứ như vậy đi!

Kia….. Có nên nói với mọi người một tiếng không?

Ánh mắt nhìn lại mấy người trong hồ, phát hiện hai mắt của mình theo bản năng đi tìm Mã hồ ly, ta ngay lập tức quay đầu lại: “Phi phi phi….. Cổ Diệc Khanh ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! Ngươi không có gì với hắn cả! Nghe thấy không! Không có gì cả!”.

Giống như muốn thuyết phục chính mình, ta nặng nề lập lại mấy lần, cuối cùng, vỗ vỗ hai má, làm cho bản thân thanh tỉnh một chút, sau đó lại nhìn những người đó, nghĩ nghĩ, dù sao đi một lúc sẽ trở lại, chỉ đi dạo dọc theo bờ hồ hẳn là không có chuyện gì….. thế….. không cần nói đâu.

Nghĩ như vậy, ta thoải mái vui vẻ đi chầm chậm qua bên kia hồ.

Trong núi hồ không lớn, nhưng hình dạng kỳ quái, chỗ chúng ta chơi là rộng lớn nhất, nhưng uốn lượn đến trước vài vòng không xa thì hẹp dần lại.

Ta dọc đường đi, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu líu rít, dẫm trên cỏ nhỏ mềm mại xanh biếc, tuy rằng nói bị ta đạp qua, nhưng đi lướt qua chúng nó lại rất nhanh hồi phục phong phú như cũ.

Nhỏ yếu đến thế, nhỏ yếu đến mức không có sức chống lại bị đạp ở dưới chân, nhưng mà lại bất khuất, theo gió nhẹ đưa tiêu diêu tự tại.

Thật tốt.

Dần dần, nguồn nước chậm rãi thu hẹp, nhưng ta thấy màu nước hồ so với mới rồi thẫm hơn nhiều, sợ là nước nơi này cũng sâu hơn nhiều a…..

Bỗng nhiên, ta thấy giữa hồ có một chấm trắng đang giãy dụa, đồng tử của ta co rút một trận, vội vàng chạy đến bên hồ nhìn.

Oạch, cư nhiên là Tiêu Điều! Lúc trước thấy kỹ năng bơi của hắn cũng không tệ lắm, bây giờ vì sao lại giãy dụa thế?

Xem ra….. Hắn là chuột rút?

Không nghĩ nhiều nữa, ta cởi hết giày, vừa định nhảy vào nước, bỗng nhiên dừng lại, nhìn quần áo của mình…..

Này……

Ta chỉ có một bộ quần áo này…… Lại không thể cởi ra nhảy xuống nước……

Này……

Ngẩng đầu nhìn cái bóng trắng đang ở trong hồ lúc chìm lúc nổi giãy dụa từ từ yếu đi, ta khẽ cắn môi, quên đi! Da trắng! Xem như lão tử đời trước nợ ngươi!

Phù phù một chút, nhảy xuống nước, bơi đến chỗ mướp đắng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.