Bởi vì hai chúng ta
phải quấn thảm xuống nước, bởi vậy nên trốn vào rừng cởi quần áo, vừa
cởi quần áo ra, ta nhìn bộ ngực quấn kín vải của Chúc Anh Đài, choáng
váng.
Đúng vậy….. Đây mới là quá trình tất yếu của bao nhiêu vở kịch nữ giả nam a….. Quấn ngực a…..
Sau đó, ta cúi đầu nhìn ngực của mình, cảm giác muốn rơi lệ.
Mãi cho đến hôm nay, ta rốt cục đã biết thứ mà ta vẫn thấy thiếu thốn trong lòng là cái gì, rốt cục ta đã biết lý do làm ta cảm thấy lo sợ bất an
khi đọc sách vào mấy ngày này.
Nguyên nhân, ta rốt cục tìm được rồi.
Nhưng mà…..
Làm người ta bi thương tới cỡ nào, khóc không ra nước mắt, quả thực là khắc khoải tận tâm can a a a…..
Thì ra, hết thảy căn nguyên là đến từ chính…..
Ta.
Không có ngực.
Đúng lúc ta đang nhắm mắt tưởng niệm cho nỗi bi thương lớn lao, bỗng nhiên nghe thấy Chúc Anh Đài cúi đầu thở nhẹ một tiếng.
“A….. Hôm nay đúng là hơi cao, sợ là lát lại rơi xuống.....” Chúc Anh Đài cúi đầu lẩm bẩm nói, sau đó bắt đầu đưa tay cởi vải bó ngực của nàng, một
tầng, hai tầng, ba tầng.....
Hóa ra ngực nàng rất cao thật, thảm đó vây không kín được.
Ta nhìn chằm chằm ngực của Chúc Anh Đài, trừng mắt nhìn, không hé răng.
Lớn.
Rất lớn.
TMD, thật lớn!
Ta xoa xoa cái mũi ngứa muốn phun máu mũi, ngẩng đầu nhìn trời, ta nghĩ,
ta rốt cục tìm được lý do Mã Văn Tài đuổi theo Chúc Anh Đài nhiều năm
như vậy không buông được rồi, đó là sự theo đuổi cảm nhận chân thật chôn dấu ở trong lòng nam nhân, là khát vọng bản năng của động vật giống
đực!
Nam nhân mà thích ta!
Ít nhất 36D trở lên a!!
Nam nhân nói hắn không thích cái đó thì hắn không phải là nam nhân!
A, đương nhiên, trừ mấy kẻ không thích nữ nhân ra.
Nhưng..… Ta lại liếc nàng một cái..…
Ngực lớn như vậy, bình thường thế mà nhìn không ra nha, còn cảm thấy nàng gầy lắm…..
Thật thần kỳ a…..
Chúc Anh Đài bị ta nhìn thì ngượng ngùng, mặt trắng như bạch ngọc mơ hồ ẩn
vài tia hồng, nói: “Tiểu Khanh, ngươi nhìn ta làm gì?”.
Kỳ thật ta không nhìn ngươi.
Ta chỉ nhìn ngực ngươi mà thôi…..
Khụ.
Ta nghiêm mặt lắc đầu, nói: “Không có việc gì không có việc gì..… Chỉ
là..… Cảm thấy Anh Đài kỹ thuật buộc ngực của ngươi thật tốt..…”.
Chúc Anh Đài nhẹ nhàng cười, tay cũng không dừng quấn, chỉ thấy nàng lôi kéo một chút, cư nhiên thật sự làm ngực xẹp xuống thật, rồi sau đó nàng
ngẩng đầu nói: “Ha ha, lúc ở nhà rất thích giả trai ra đường, từ nhỏ đến lớn biết bao nhiêu năm rồi, sớm đã quen. Tiểu Khanh quấn còn tốt hơn ta nhiều..… Tiểu Khanh, tại sao ngươi vẫn chưa thay quần áo? Cần ta giúp
không?”.
Nhìn người ta một cái, còn là đã quấn nhiều năm, bộ ngực ấy vì sao còn cao ngất tròn tròn hoàn toàn không rũ xuống như vậy?
Nghe thấy câu hỏi của nàng, ta càng bi thương hơn, nói: “Không cần, ta không cần phiền phức như vậy..…”.
Dứt lời, nhắm mắt lại, tay sưu sưu vài cái đem quần áo cởi hết.
Lúc mở mắt ra, thấy ánh mắt có chút kinh ngạc của Chúc Anh Đài, phát hiện
ta nhìn nàng, mặt đỏ lên, nói: “Ân..… Tiểu Khanh ngươi còn nhỏ, còn có
thể phát triển..…”.
Nghe xong câu này, ta liền càng thêm bi thương.
Không nói gì xoay lên hỏi trời, mười bảy tuổi rồi còn phát triển thế nào nữa?
Làm sao mà phát triển? Kích thích nhiệt độ hai ba lần cho nó phun trào sao?
…..
Phỏng chừng ngay cả vòng thứ nhất ta cũng sẽ không phun trào nổi…..
Cúi đầu nhìn xuống cái ngực còn kém xa cả 34A, ta mang theo một cỗ khí khái “tráng sĩ một đi chẳng về”, tay run lên, quấn thảm quanh hai vòng.
Ngực phẳng cũng không khải không tốt…..
Ít nhất bình thường không cần quấn ngực đến ná thở, đến thời khắc mấu chốt cũng không dễ gì bị phát hiện ra!
Nói không chừng thảm mà có rớt, bằng phẳng như ta ngâm mình trong nước sẽ không ai nhìn ra là nữ nhi đâu!
Ân, nghĩ đến đây, tuy rằng nói là an ủi bản thân, nhưng vì sao bi thương của ta lại tăng lên vài phần…..
…..
Chân trước vừa ra khỏi rừng, ta lập tức lùi lại mấy bước.
“Làm sao vậy?” Chúc Anh Đài hỏi.
Ta ôm cái mũi, lắc lắc đầu, chỉ chỉ về phía hồ bên kia.
Chúc Anh Đài giương mắt nhìn, mặt đỏ hồng, nói: “Không sao, chúng ta đã nói
mình không biết bơi, đứng ở chỗ nước cạn là được….. Đừng thẹn thùng, như vậy sẽ bị phát hiện”.
Ai thẹn thùng ?
Ta hít sâu một hơi, hung hăng xoa xoa cái mũi, cố lấy dũng khí quay đầu lại nhìn về hướng trong hồ!
Không được!
Lập tức quay lại đây, ta ngẩng đầu nhìn trời xanh không một bóng mây, trong lòng cảm thán không thôi.....
Yêu nghiệt a!
Một đám yêu nghiệt a!
Ta chịu không nổi!! Ai tới cứu ta a!!
Vừa mới quay đầu liếc bên đó một cái, cư nhiên thấy quần trên eo Thôi Tiểu
Ách bị trọng lực của nước kéo xuống vài tấc, cái mông trắng bóng liền cứ như vậy mà xuất hiện lắc lắc trước con mắt thuần khiết của ta!
Sau đó, còn có bạn học Hoàng Thu Thanh không thể chỉ nhìn bề ngoài được…..
Giọt nước chảy dọc theo đường cong duyên dáng của cơ thể đường cong chảy
xuống, ánh nắng chiếu vào khiến làn da bánh mật kia càng có vẻ khỏe mạnh lại tràn ngập sức sống, hút hồn nhất là có thể thấy được sáu múi
bụng…..
Mẹ a…..
Cổ nhân thế nào luyện được sáu múi bụng…..
Vốn hai người một đen một trắng trước mặt đã đủ rung động, nhưng ngay cả áo quần mướp đắng khô quắt lúc này cũng nữa mở, hai quả nhỏ màu phấn hồng
trước ngực cùng cái rốn xinh xẻo đều hiện ra một loại yếu đuối dịu
dàng…..
Nhưng!
Đây không phải là thứ quá đáng nhất!
Quá đáng nhất là Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài!
Hai người đều thả tóc rối tung, khuỷu tay của Lương Sơn Bá tựa vào vai Mã
Văn Tài, không biết đang nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến sáng
lạn, mặt mày cong cong, cực kỳ đẹp mặt. Cũng là nữa cởi nửa không nhưng
không có mở rộng như Tiêu Điều nhưng dán lên người đường cong nơi thắt
lưng lộ ra hoàn toàn, tuy rằng hắn không lùn, nhưng quần áo ngắn một
chút, lại có thể nhận ra thường ngày ít vận động, rất gầy, đứng ở bên
cạnh Mã Văn Tài, vô tình lại sinh ra vài phần cảm giác mềm mại.
Về phần Mã Văn Tài…..
Ta không muốn thừa nhận!
Nhưng mà….. Lại không thể không thừa nhận!
Máu mũi muốn chảy ít nhất một nửa là vì thấy hắn!
Mã hồ ly ngươi này yêu nghiệt!
Tốt đẹp không học cư nhiên học Thôi Tiểu Ách lộ bán thân!
Đã thế lại tập hợp hết điểm tốt của mọi người, làn da trắng bóng, đường
cong cơ thể duyên dáng, đai lưng kéo xuống vừa vặn lộ ra xương hông hai
bên. Tựa vào một tảng đá lớn bên hồ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời,
cái mũi cao thẳng, cằm nhọn hơn so với nam nhân bình thường, thỉnh
thoảng hầu kết trượt lên trượt xuống khi trả lời Lương Sơn Bá….. Còn có
xương quai xanh mất hồn kia…..
Đó chính là thủ phạm làm ta xịt máu mũi a!
“Tiểu Khanh? Sơn Bá bọn họ bảo chúng ta….. Đi thôi?”.
Ta hít sâu vài lần mới gật mạnh, thấy Chúc Anh Đài bình tĩnh mà tự đáy lòng tràn trề kính nể!
Vì sao người ta nhìn mỹ nam tắm này lại không có phản ứng?
Vì sao ta lại chịu đựng máu mũi phun không ngừng?
Xét đến cùng…..
Chính là bởi vì ngươi!
Hồ ly chết tiệt!
Quay người lại, ta phẫn nộ trừng về phía Mã hồ ly…..
“……” Ta nháy mắt mấy cái, nhìn mảng ngực ướt nhẹp trước mắt, còn có xương
quai xanh và hai hạt nho đỏ mất hồn, cổ họng khát khô, đầu nặng nặng,
lưỡi tê tê…..
Thanh âm của Mã hồ ly truyền trên đỉnh đầu xuống: “Hai người các ngươi ngơ ngác cái gì đấy? Ân?”.
Âm thanh câu hồn của họ Mã vừa phát ra chân ta cũng nhũn xuống, há mồm kêu cứu: “Anh Đài…..”.
Ai ngờ xoay đầu nhìn lại, Chúc Anh Đài cũng không hay ho hơn ta là mấy,
Lương Sơn Bá không biết tới gần lúc nào, đang kéo tay Chúc Anh Đài đẩy
nàng xuống nước, nhìn bộ dạng đỏ mặt đáng thương của nàng, bảo vệ bản
thân còn khó a!
Ta nuốt nước miếng xuống, rất là gian nan phóng mắt lên mặt Mã hồ ly.
Nhìn mặt, nhìn mặt là không có chuyện gì!
Tuy rằng khuôn mặt kia cũng rất tai họa, nhưng tốt xấu gì bình thường nhìn quen rồi…..
Ánh mắt gặp nhau, ta nhanh chóng ngẩng đầu nhìn trời!
Mẹ ơi…..
Còn cho người ta sống không a…..
Mã hồ ly!
Hôm nay nếu ta bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, ngươi chính là hung thủ!
Mái tóc dài rối tung thả xuống một nữa, vài sợi không nghe lời dán trên mặt hắn, mắt hồ ly nữa khép nữa mở, cái miệng đỏ hơn bình thường một chút
lại nở nụ cười hồ ly rất quen thuộc, ý cười trong ánh mắt cũng hiện lên
rất rõ ràng, cũng không biết là cười cái gì….. Nhưng, ta vừa thấy bọt
nước dọc theo quai hàm của hắn đi xuống, chảy a chảy, chảy đến cằm, sau
đó chậm rãi nhỏ….. (Vân Vân: *phun máu mũi* ai tiếp máu cho ta đi~~)
Ta chịu không nổi!
Nam sắc có tội a!
Ta lại nhìn trời xanh mà hít sâu, bắt đầu tiến hành thôi miên chính mình…..
Không có việc gì không có việc gì, Cổ Diệc Khanh, nhớ lại ngươi ở Lạc Dương
thấy bao nhiêu mỹ nam rồi, tại sao lại vì một tên hồ ly mà đỏ mặt tim
đập được!
Nói gì thì nói! Ta còn từng nhìn phụ thân ta tắm rửa nữa kìa!
…..
Tuy rằng thân thể trắng nõn yếu ớt của Cổ Thường Ngọc không thể so sánh với thân hình trước mắt được…..
“Gọi nàng làm cái gì….. Ta cũng không phải muốn ăn ngươi, sao mặt ngươi lại xám xanh như thế!”.
“Khụ….. Không, không! Ta chỉ muốn gọi nàng một chút, nói với nàng….. Không biết bơi đừng lội sâu quá thôi….. Khụ khụ…..”.
“Chỉ như vậy?”.
“Ân, chỉ như vậy!”.
“Không còn gì khác?”.
Ta cúi đầu nhìn cọng cỏ xanh, không nhìn mặt hắn nói: “Không có!”.
“….. Vậy được rồi, đi thôi” Mã Văn Tài lần này lại không dây dưa nữa, lôi kéo tay ta đi về phía hồ.
Ta nhìn chằm chằm cái tay bị hắn nắm, tim đập có chút nhanh, cũng có chút
không được tự nhiên, nhưng nhìn hắn cứ vô tư nắm như thế, tự nhiên tùy
ý, ta không biết vì sao không muốn dãy ra.
Hút hấp mũi, nhớ tới Tư Mã Kỳ.
Tư Mã Kỳ bá đạo là không cần nghi ngờ, nhưng bá đạo của hắn là kiểu muốn
cho ngươi biết ngươi thuộc về hắn, ngươi thuộc về cái bá đạo của hắn.
Nhưng Mã Văn Tài…..
Hắn cho tới bây giờ chưa từng giải thích về những việc hắn làm, nhưng lại có biện pháp dạy dỗ người ta ngoan ngoãn…..
Tư Mã Kỳ gặp ta không có cách, nhưng gặp phải Mã hồ ly, ta không có biện
pháp nào, chỉ có thể đưa cờ trắng đầu hàng, cho dù có cứng miệng thêm
một chút, ta cũng không thể phủ nhận Mã hồ ly khó gặm hơn Tư Mã Kỳ
nhiều…..
Nhưng mà, hắn…..
Khó chơi lại không khiến người
ta sợ hãi, ngẫu nhiên lộ ra vẻ mặt tiêu điều, còn có thể làm cho người
ta cảm thấy một người thoạt nhìn không tim không phổi như vậy, kỳ thật,
mới là người cô đơn nhất trên đời này.
Hắn đối với ta….. Là tình cảm gì?
Ta không biết, từ lúc ta nhập học tới giờ, chưa từng thử thăm dò hắn……
Mã Văn Tài giống như cảm giác được ánh mắt của ta, quay đầu nhẹ nhàng
cười, nói: “Làm sao vậy?” Rồi sau đó lại dừng một chút, tay lắc lắc quả
đầu Xuân Lệ của ta: “Yên tâm, không có chuyện gì”.
Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, giống như có một loại ma lực nào đó, khiến ngươi tin tưởng, thật sự không có việc gì.
Ta gật đầu với hắn, nhìn nụ cười nhẹ của hắn, tay sờ vào trái tim đang đập có chút nhanh của mình…..
Ta đây, đối với hắn….. Lại là tình gì?