Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 134: Chương 134: Hâm mộ ta đi! (1)




Bạch Phù Thạch biết hai ông cháu mình cho dù là thực lực hay là địa vị đều vĩnh viễn không bằng vị công chúa này, chỉ đành mang theo cháu gái một đường chạy hướng Bạch Ngọc cốc, trông cậy có thể để cháu gái tránh thoát một kiếp. Không nghĩ tới mới đến trước cốc đã bị ngăn lại, lúc này một màn vừa mới xảy ra.

” Nói đi nói lại chúng ta cũng là hồ tiên kém cỏi, nếu mỗi người có một nửa bản lĩnh của vị nữ đại tiên Thanh Lương Quan kia, cũng sẽ không bị người ta khi dễ như vậy.” Bạch Phù Thạch giận dữ nói, không có chú ý tới thần sắc vợ chồng Bạch thị đối diện quỷ dị.

Vân Hạo Tuyết âm thầm hít vào một hơi nói: ” Nữ đệ tử mới của Minh Ất chân nhân thật sự lợi hại như vậy? Có thể là mọi người xem trọng mặt mũi Minh Ất chân nhân, cố ý cất nhắc khuyếch đại hay không ……”

Bạch Phù Thạch hơi có chút kích động nói: “Những ngày này trên Thiên đình truyền đi xôn xao, chẳng lẽ các ngươi lại chưa từng nghe nói? Sự tình Thiên đế cùng hai vị Long cung long vương gặp mặt, nếu là giả, bọn họ không có khả năng mặc kệ. Hơn nữa, ngày ấy tại Nam Thiên môn, chí ít có vài trăm người tận mắt thấy nhị thái tử Tây Hải Long cung bị một chưởng đánh bay, chuyện này tuyệt không giả.”

Bạch Nguyên Tùng cùng thê tử liếc nhau, bắt đầu hoài nghi Minh Ất chân nhân có phải là còn thu cái nữ đồ hồ tiên khác, pháp lực Bạch Bạch bọn họ rõ ràng nhất, mấy tháng trước bị hủy căn cơ đồng thân, về sau thân thể lại nhiễm bệnh quái lạ hôn mê bất tỉnh, làm sao đảo mắt pháp lực liền trở nên cao cường như thế? Nhưng Bạch Bạch vừa mới ra tay liền chế phục bốn gã Đại tướng Long cung, lại là bọn họ tận mắt nhìn thấy, Bạch Bạch đến tột cùng được kỳ ngộ cái gì?

Bạch Phù Thạch thấy bọn họ trầm mặc không nói. Tự mình nói ra: “Nữ nhi Bạch hiền chất pháp lực cũng vô cùng lợi hại, lão hủ xem ra so với vị nữ đại tiên Thanh Lương Quan kia chưa hẳn liền kém, không biết sư thừa nơi nào?” Hắn cùng với Bạch Nguyên Tùng tuy không tính rất quen thuộc, nhưng là hiểu rõ, pháp lực Bạch Bạch rõ ràng so với cha nàng còn mạnh hơn, tự nhiên là có danh sư dạy bảo có khác.

Bạch Nguyên Tùng vừa là tự đắc vừa là lúng túng nói: “Tiểu nữ…… Tiểu nữ theo Minh Ất chân nhân.” Nữ nhi của mình đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thân là cha mẹ lại nửa điểm không biết, nghe người ta tại trước mặt khoa lão biến thiên mới tự thừa nhận thân phận, tuy nhiên trong nội tâm hân hoan mừng thầm, thực sự không khỏi có chút không ngượng ngùng.

Bạch Nguyên Tùng cùng Vân Hạo Tuyết một mực tìm Minh Ất chân nhân trợ giúp, chưa từng hướng người khác khoe khoang việc này, Minh Ất chân nhân càng dặn dò không thể truyền ra bên ngoài, nên trong hồ tộc cũng không có người biết rõ mối quan hệ sâu xa của bọn họ.

Nhưng Bạch Bạch đã là đệ tử danh chính ngôn thuận của hắn, thân phận này mọi người sớm muộn gì đều biết rõ, không thể có khả năng tiếp tục giấu diếm.

Bạch Phù Thạch nhất thời không có kịp phản ứng, vui vẻ nói: “Nữ nhi nhà ngươi cũng có may mắn bái lạy nhập vào môn hạ của Minh Ất chân nhân sao? Chuyện khi nào? Thật đáng mừng!”

Lời vừa mới dứt, đột nhiên bừng tỉnh Minh Ất chân nhân từng nói nữ đồ đệ kia đã là đệ tử cuối cùng hắn cho nhập môn, sửng sốt một chút nói: “Minh Ất chân nhân chỉ có một nữ đệ tử.”

“Phải..”

“Vậy… vậy…” Bạch Phù Thạch đột nhiên đứng lên nói: ” Nữ đại tiên Thanh Lương Quan chúng ta được nghe nói kia, chính là nữ nhi nhà ngươi? !”

Bạch Nguyên Tùng cùng Vân Hạo Tuyết đồng thời gật đầu.

Bên kia, Bạch Bạch bôi dược cho Bạch Vãn Doanh, lại dùng chân nguyên tự thân điều tiết kinh mạch cho nàng, rất nhanh thương thế đau đớn của nàng giảm hơn phân nửa, thấy Bạch Bạch nhìn về tuổi so với nàng còn nhỏ hơn, không khỏi hâm mộ lại hiếu kỳ nói: “Muội muội, pháp lực của ngươi rất lợi hại!”

Bạch Bạch cười một cái nói: “Sư phụ dạy ta, người nói điều tiết kinh mạch như vậy có thể khiến nội thương ngoại thương rất nhanh giảm đi chút ít.” Bạch Bạch trước hưởng thụ qua rất nhiều lần Minh Ất chân nhân cùng Vân Hư phục vụ xoa bóp, đối với thủ pháp điều tiết kinh mạch đều để ý, nàng mặc dù không đặc biệt đi học cũng đã vô cùng tinh thông.

” Ta không phải nói chữa thương, ta là nói chiêu số vừa rồi ngươi quật ngã bốn ác nhân!” Bạch Vãn Doanh nhớ tới Bạch Bạch một kiếm quật ngã bốn gã Đại tướng Long cung tư thế oai hùng, như cũ hưng phấn không thôi.

” Đó là kiếm pháp sư huynh Vân Cảnh dạy ta.” Bạch Bạch nghe thấy khích lệ thật cao hứng, cười đến mặt mày giãn ra.

Bạch Vãn Doanh thở dài nói: “Ngươi vừa xinh đẹp lại lợi hại, có sư huynh sư phụ dạy ngươi nhiều như vậy, ta thực hâm mộ ngươi.” Bạch Bạch nghĩ nghĩ, cũng hiểu được chính mình rất đáng được hâm mộ, vì vậy rất chột dạ tiếp nhận nàng hâm mộ.

Bạch Vãn Doanh nói chuyện từng trải hôm nay, vẫn còn sợ hãi, Bạch Bạch nghe xong cả giận nói: “Sao những công chúa này không nói đạo lý như vậy?”

” Trước kia ta một mực ngóng trông thành tiên, cảm thấy có thể đứng hàng tiên ban thật sự là một chuyện thậy là uy phong, hơn nữa như vậy có thể trường sinh bất tử. Không nghĩ tới thật sự thành tiên, mới biết được thời gian so với tại thế gian làm yêu tinh còn không bằng. Những tiên nhân kia căn bản chỉ coi chúng ta trở thành nô bộc tạp dịch, tùy ý sai bảo khi dễ, chúng ta hơi phản kháng sẽ bị nặng phạt.” Bạch Vãn Doanh càng nói càng thương tâm, thút tha thút thít khóc Bạch Bạch tuy cũng không tức, nhưng không biết giải quyết như thế nào, tiên nhân nàng gặp được không nhiều lắm, ngoại trừ Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng Tam công chúa Nam Hải Long cung, những người khác đối với nàng cũng không tệ, nhưng không biết hoá ra bản thân dĩ nhiên là may mắn như vậy, đồng tộc đồng bào của mình bình thường chỉ được nhận các loại đãi ngộ không công bằng của Thiên đình.

Hai ông cháu Bạch thị đều là người hầu trong động phủ của Thái Thượng Lão Quân, trên người có nhiệm vụ không cách nào ở lâu, sau một lúc Bạch Vãn Doanh khóc đã, tâm tình thoáng giãn ra, thương thế trên người không tính nặng, vì vậy liền cùng ông rời đi . Từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không biết cứu hai ông cháu bọn họ, đúng là thần tượng trong suy nghĩ.

Bạch Phù Thạch một mực lo lắng chuyện này sẽ lưu hậu hoạ, sau khi Bạch Nguyên Tùng đáp ứng cùng Minh Ất chân nhân thương lượng cách giải quyết, rồi mới yên tâm rời đi.

Bạch Nguyên Tùng sau khi tiễn bước bọn họ, cùng Vân Hạo Tuyết thương lượng một chút, liền quyết định đi trước nói rõ việc này với Minh Ất chân nhân, ỷ lại như vậy không thể tránh né phiền toái tìm đến hắn, nhưng Bạch Bạch là đệ tử của hắn cũng liên lụy trong đó, vô luận như thế nào cũng phải có một lời nói với hắn, đến lúc người không tốt của Thiên đình tìm tới cửa, hắn còn không biết xảy ra chuyện gì, mới thấy không ổn.

Tiễn trượng phu, Vân Hạo Tuyết quay đầu lại nhìn Bạch Bạch, càng nhìn càng thoả mãn, càng xem càng đắc ý, kéo tay Bạch Bạch qua hỏi: ” Bạch Bạch, pháp lực của con vì sao tiến bô nhiều như vậy? Là Minh Ất chân nhân dạy cái bí pháp gì sao?”

Bạch Bạch chần chờ một chút, nói từ đầu chí cuối ra nguyên do pháp lực mình tiến bộ cho mẫu thân, cũng kể cả chuyện Mặc Yểm đi đến Địa phủ hái “thù đồ” tiên thảo điều hòa dược tính cho nàng, việc này vẫn là trên đường trở lại Thiên đình Vân Cảnh nói cho nàng biết.

Vân Hạo Tuyết nghe xong thật không hiểu nên cao hứng hay là tức giận, nghiến răng nghiến lợi một hồi, nói: “Cũng coi như Mặc Yểm biết điều, nhưng người này có chủ tâm bất lương, tính tình kỳ quái, thực không phải tương xứng. Bạch Bạch, con từ nay về sau chớ để hắn gặp mặt lui tới!”

Đổi lại ngày xưa, Bạch Bạch phỏng chừng không nói hai lời liền đáp ứng, nhưng là hiện tại vừa nghĩ tới từ nay về sau cũng không thấy Mặc Yểm nữa, trong nội tâm lại cảm thấy rất khó chịu, thốt ra nói: “Có thể, nhưng hắn nói sư phụ gả con cho hắn làm thê tử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.