CHƯƠNG 117
Ba ngày sau khi thánh chỉ được tuyên đọc , Ti Ngự Thiên dần dần đem quyền lực chuyển giao từng chút một vào trong tay Ti Lam Hạ, vì muốn cho Hàn Nguyệt an tâm tĩnh dưỡng nên chuyện Nội Giam Xử, tư khố cùng Thiên Nguyệt phủ cũng nhất mực giao cho bên ngoài, nhưng sức ảnh hưởng của Ti Hàn Nguyệt vẫn còn đang lan rộng, hơn nữa Hoàng Thượng cùng thái tử cũng ngầm đồng ý, ba chỗ trên thực chất vẫn nghe theo Ti Hàn Nguyệt điều hành như trước, Ti Hàn Nguyệt quyền thế ngập trời nhưng không có một chút tổn hại, chẳng qua ở trong mắt Ti Hàn Nguyệt thì những thứ đó suy cho cùng cũng không có ý nghĩa gì .
Trời dần lạnh hơn , bầu trời âm u dự báo một trận đại tuyết sắp đến, thế nhưng bên trong Lộ Hoa điện lại phá lệ ấm áp. Sau khi Ti Hàn Nguyệt rời cung một tháng, Ti Ngự Thiên liền quyết định trước tiên thoái vị, khi đó hắn sai người tu sửa Lộ Hoa điện. Trong điện sàn nhà toàn bộ được nâng lên, đá phiến trên mặt đất được sửa lại bằng gỗ, phía dưới phủ kín ống trúc. Trong ống trúc có nước ấm cùng than đá nung nóng nên vô cùng ấm áp, đến nỗi Ti Ngự Thiên lúc này cũng chỉ phủ duy nhất một kiện áo đơn.
Ngồi ở trong ***g ngực phụ hoàng, nghe tiếng đàn từ một bên truyền ra, Ti Hàn Nguyệt miệng từ từ ăn thịt sấy. Cảm giác nôn mửa ghê tởm lúc trước dần dần biến mất, tuy rằng vẫn không thể ăn nhiều lắm thức ăn mặn, nhưng hắn lại một lần nữa có thể nhận thịt làm hương vị, chính là vẫn như trước không thích nên mỗi ngày ăn cũng không nhiều.
” Thất ca… uống trà đi.” Ti Hoài Ân thân vận y bào màu xanh nhạt, tiếp nhận chén trà Huyền Ngọc bưng tới ngồi chồm hỗm bên nhuyễn tháp đem trà đưa tới bên môi thất ca.
” Ta có tay…” Ti Hàn Nguyệt đối với việc từ khi trở về mỗi ngày đều bị người uy ăn uy uống khiến cho có chút không vui, hắn cũng không phải là phế nhân không có năng lực hành động , những người này cũng vậy, phụ hoàng cũng thế, một đám đều đem hắn trở thành người sắp chết, cái gì cũng không cho hắn làm.
” Ha hả… thất ca, ta muốn uy ngươi, ngươi hãy thành toàn cho ta đi…” Ti Hoài Ân có chút xấu hổ cười cười, kiên trì không cho thất ca tự mình động thủ.
Hai tay chuẩn bị vươn ra lập tức bị đại chưởng ấm áp từ phía sau bao vây lấy, Ti Hàn Nguyệt nhìn chén trà trước mặt một hồi, thỏa hiệp uống xuống. Ti Hoài Ân cười dị thường vui vẻ, hầu hạ người nọ mỗi ngày là chuyện hắn vui vẻ nhất.
” Chủ tử, ngài nên uống thuốc …” Huyền Thanh từ bên ngoài đi vào chạy chậm đến trước người chủ tử, tiếng đàn du dương ngân lên một đoạn cao điệu rồi hạ trầm chấm dứt. Ti Cẩm Sương một thân bạch sam tiếp nhận khăn ướt của Huyền Ngọc đưa qua lau khô hai tay, chậm rãi đứng lên.
” Cầm thủ của Sương nhi càng ngày càng xuất thần nhập hóa .” uy người trong ***g ngực uống thuốc xong, Ti Ngự Thiên hướng đến Ti Cẩm Sương ngồi ở đối diện vừa lòng nói.
” Phụ hoàng quá khen .” Ti Cẩm Sương mềm nhẹ cười cười, đối diện hai người đồng dạng một thân bạch sam , trong đó một người vì thể lực chống đỡ hết nổi mà dần dần nhắm hai mắt lại. Trong mắt Ti Cẩm Sương hiện lên một mạt đau đớn.
Ti Ngự Thiên cùng Ti Hoài Ân nhìn người đang buồn ngủ dần trong mắt cũng đồng dạng là một mạt thương ý, thân mình người này hiện tại không thể chịu nổi một điểm gây sức ép . Nhìn Huyền Ngọc và Huyền Thanh đang từ trong gian đi ra , Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng đem tấm đệm trên người Hàn Nguyệt gói kỹ lưỡng ,Ti Cẩm Sương tiến lên đem tiểu tâm can ôm lấy rồi mới hướng bên trong đi đến……
Đem người không có một chút phân lượng nhẹ nhàng đặt trên giường, Ti Ngự Thiên, Ti Cẩm Sương cùng Ti Hoài Ân ngồi ở bên giường canh giữ bên người cho dù suy yếu nhưng vẫn dễ bị đánh thức, ba người cẩn thận điều chỉnh hô hấp nhẹ lại.
” Trời đông giá rét… phái người tìm cơ hội đốt kho lúa của Đông Nguyệt cùng Sở Dịch … còn có lương thảo, để bọn họ nếm thử nỗi khổ mà Nguyệt nhi đã chịu đựng.” Ti Ngự Thiên mềm nhẹ nói ra lời tràn ngập âm hàn khí, một gã ám nhãn ở một góc tối trong phòng nháy mắt mất đi bóng dáng.
” Phụ hoàng… Đông Nguyệt cùng Sở Dịch… không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như thế …” Ti Hoài Ân nghe đến tên hai quốc ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
” Nguyệt nhi hiện tại thân mình không tốt, nếu chúng ta đối hai quốc này khai chiến, hắn nhất định sẽ đi… trước khi Nguyệt nhi khôi phục lại trẫm và Hạ nhi cũng không có tâm tư đi để ý tới bọn họ.” Ti Ngự Thiên nói ra nguyên nhân hiện tại vẫn án binh bất động , tiếp theo lạnh lùng cười, ” hơn nữa… trẫm sẽ không để người trong thiên hạ nói Yển quốc ta thừa dịp loạn mà nhảy vào, đại Yển ta không chỉ muốn có uy danh ngày hôm nay, mà còn muốn làm cho người khắp thiên hạ không còn lời nào để nói.”
” Qua hai năm chờ thân mình Hàn Nguyệt tốt hơn, tìm thời cơ thích hợp làm cho bọn họ chủ động tấn công Yển quốc, đến lúc đó chúng ta có diệt bọn hắn cũng sẽ không hề chịu một sự chỉ trích…” nghĩ đến khi đó người ở trên giường này chắc chắn sẽ tự mình đi , Ti Cẩm Sương bất đắc dĩ thở dài… khi nào người này mới có thể yêu quý chính mình, mới có thể không cho bọn họ vì hắn lo lắng, vì hắn đau lòng… khi nào mới có thể… thoát khỏi số mệnh phía trước.
Ngay khi mấy người chuyên chú nhìn người ở trước mặt, một tiếng kêu rên từ bên trong Ti Hàn Nguyệt phát ra, tiếp theo Ti Hàn Nguyệt đột nhiên mở to mắt, cau mày, tựa hồ đang thừa nhận nỗi thống khổ rất lớn.
” Nguyệt nhi?!!” ” Thất đệ ( ca )?!!!” ” Chủ tử!!!”
” Nguyệt nhi… xảy ra chuyện gì?” Ti Ngự Thiên bối rối đem Hàn Nguyệt bế đứng lên, khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Hàn Nguyệt tăng cao quá mức, trong lòng lập tức nổi lên bất an .
” Thất đệ…!!” đụng tới thân mình nóng hổi của Hàn Nguyệt, Ti Cẩm Sương đột nhiên trợn to hai mắt, kinh hoảng nhìn về phía phụ hoàng, ” phụ hoàng… thất đệ ngày đó cũng là nóng như thế!”
Lúc này Ti Hàn Nguyệt đột nhiên từ trong ***g ngực Ti Ngự Thiên tránh ra nhảy đến một góc giường khác, ” đi……!!” ánh mắt Ti Hàn Nguyệt lúc này biến thành mặc màu lam, triệu chứng tựa mấy tháng trước đã cho hắn biết đã đến lúc phát tác.
” Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên nghĩ muốn lên phiá trước đem Hàn Nguyệt ôm lấy, khi vừa định tiếp xúc đến Hàn Nguyệt thì nháy mắt bị một cỗ khí ngăn cản.
” Phụ hoàng……” thanh âm Ti Hàn Nguyệt trở nên khàn khàn, bấu chặt sàng đan gian nan mở miệng, ” Ti Cẩm Sương… mang bọn họ đi ra ngoài…! ngô…” cắn chặt răng, nuốt xuống rên rỉ, Ti Hàn Nguyệt mạnh mẽ vung tay lên, đem đám người phụ hoàng ném ra trước người mình, Ti Hàn Nguyệt gầm to lên, ” đi ra ngoài!”
” Nguyệt nhi! Phụ hoàng không đi!” Ti Ngự Thiên bước nhanh xông lên trước, đem Hàn Nguyệt ôm chặt lấy, ” phụ hoàng không đi… Nguyệt nhi… phụ hoàng sẽ ở bên cạnh ngươi… phụ hoàng dù thế nào cũng không đi!”
” Ngô… hộc hộc… Ti Cẩm Sương!!” Ti Hàn Nguyệt một bên cố gắng từ trong ***g ngực phụ hoàng rời đi, một bên nhìn về phía người cũng đang đi tới, hô to lên.
” Thất đệ… Ngũ Ca cùng ngươi cam đoan, ngươi sẽ không thương tổn chúng ta…” Ti Cẩm Sương đè lại thân mình giãy dụa của Ti Hàn Nguyệt , ở bên tai Ti Hàn Nguyệt thấp giọng trấn an, ” thất đệ… không có việc gì, không có việc gì, chúng ta ở bên cạnh ngươi… ngươi cái gì cũng không phải…”
” Đi!!” thanh âm Ti Hàn Nguyệt càng thêm trở nên khàn khàn, sắc mặt cũng trở nên dị thường trắng bệch, ” phụ hoàng… các ngươi… ngô… đi!!”
” Thất ca!” Ti Hoài Ân ngồi lên giường, đem hai tay thất ca mạnh mẽ tách ra rồi mới đem chỉ thân nhập chỉ gian thất ca, phòng ngừa người này làm bị thương đến bản thân, ” thất ca… không cần lo lắng cho bọn ta…” áp chế tiếng khóc đang dâng trào, Ti Hoài Ân giúp đè lại thân thể thất ca đang ra sức chống đẩy .
” Nguyệt nhi… đừng làm bị thương chính mình… đau liền hô lên.” Thanh âm Ti Ngự Thiên mang rõ ràng rung rẩy, thời điểm nghe Lam Hạ nói hắn cũng đã đau lòng nan chỉ, hiện tại nhìn thấy bộ dáng bảo bối thống khổ như thế lại làm cho tâm hắn thu cả lại với nhau.
” Thất đệ! Xảy ra chuyện gì?!” chấm dứt nửa ngày hướng nghị, Ti Lam Hạ vừa đến Lộ Hoa điện liền kinh hoảng thét lên.
” Thái tử điện hạ! Chủ tử… chủ tử giống như trên người đau…” Huyền Ngọc bối rối nén lại tiếng khóc, hắn chưa bao giờ gặp qua bộ dạng này của chủ tử…
” Đi lấy một chậu nước lạnh đến!” Ti Lam Hhạ lập tức hiểu được chuyện gì, vội vàng hướng Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh thét lên, ” lấy mấy khối bố khăn sạch sẽ đến!” nói xong cởi ngoại bào lên giường.
” Phụ hoàng! Đem quần áo thất đệ cởi ra…” nhìn móng tay trên những đầu ngón tay mà Ti Hoài Ân đang nắm bắt đầu dài ra , Ti Lam Hạ vội đem tay kia của Ti Hàn Nguyệt từ trong đệm chăn lấy ra nắm ở trong tay mình, nhiệt độ nóng rực như đốt cháy lòng bàn tay rất giống ngày ấy…
” Đi!!” Ti Hàn Nguyệt tức giận giãy dụa, y bào trên người bị người mạnh mẽ cởi bỏ, tiếp theo mang đến cảm giác mát lạnh của bố khăn chà lau thân mình.
” Nguyệt nhi… đừng nhúc nhích! Phụ hoàng cùng bọn Hạ nhi không có việc gì… ngươi phải giữ gìn thể lực…” Ti Ngự Thiên ánh mắt nhiễm hồng cùng Ti Cẩm Sương giúp Ti Hàn Nguyệt giảm bớt đau đớn, ” Nguyệt nhi… để phụ hoàng ở bên cạnh ngươi, ngươi không nghĩ muốn cho phụ hoàng lo lắng đúng hay không? Đừng bảo phụ hoàng đi ra ngoài…”
” Ngô…” cắn bố khăn trong miệng, Ti Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng… lại nhìn nhìn ba người khác ở trước mặt … lắc lắc đầu… hắn không biết bản thân sẽ làm ra cái gì… ở trên núi mỗi lần phát tác hắn sẽ hủy diệt hết thảy chung quanh, thế nhưng hiện tại… hắn không thể!
” Thất đệ… chúng ta không có việc gì… ngươi không cần lo lắng… tin tưởng tứ ca…” Ti Lam Hạ đau lòng đến không thể hô hấp, khẽ hôn xuống ánh mắt Hàn Nguyệt , không ngừng trấn an người đang liều mạng giãy dụa , rồi mới tiếp nhận bố khăn Huyền Thanh đưa cho không ngừng giảm bớt thống khổ của Hàn Nguyệt.
Một đôi xúc tua trong suốt mảnh khảnh như đôi tay bất đồng với lúc ban đầu chậm rãi xuất hiện ở phía sau Ti Hàn Nguyệt, thanh âm Ti Hàn Nguyệt đau đớn đột nhiên ngấn cao, tiếp theo một đôi tay nhu tiêm lớn chậm rãi xuất hiện, nhìn một màn này tất cả mọi người nháy mắt kinh ngạc đến ngây người, không phải bởi vì đáng sợ, mà là… đôi tay này làm cho người ta không chỉ biết là không hề đáng sợ, ngược lại cánh tay này có vẻ dị thường mị hoặc. Ti Ngự Thiên chậm rãi sờ soạng đi lên, tuy rằng là trong suốt nhưng cũng ẩn ẩn có cảm giác, trắng mịn ấm áp,trơn bóng như ngọc…(giờ này còn tâm trạng ăn đậu hủ sao ==”)
” Ân…” đột nhiên Ti Hàn Nguyệt giãy ra mọi người , đem một bên Ti Ngự Thiên ấn ngã vào trên giường, đôi tay kia chậm rãi xoa lên mặt Ti Ngự Thiên …
” Hộc hộc… ân… phụ hoàng… đi!” Ti Hàn Nguyệt cố gắng bảo trì ý thức, nắm chặt quần áo phụ hoàng thở dốc nói, lại lớn tiếng một lần nữa, ” Ti Lam Hạ!!! Mang phụ hoàng đi!!!”
” Nguyệt nhi!” đem Hàn Nguyệt kéo đến trên người, Ti Ngự Thiên cũng hô to, ” phụ hoàng sẽ không đi! Nguyệt nhi… phụ hoàng yêu ngươi… yêu ngươi…” vừa nói vừa hôn lên môi Ti Hàn Nguyệt .
Ti Hàn Nguyệt cố gắng đem môi dời đi, nhìn về phía mấy người vẫn đang không ngừng giúp hắn hạ nhiệt độ: ” Ti Lam Hạ… ta… ân… không muốn lại làm bị thương các ngươi… hộc… đi!”
” Thất đệ…” Ti Cẩm Sương từ phía sau đưa mặt phủ lên sau lưng Hàn Nguyệt , nước mắt không ngừng mà tích trên tấm lưng nóng rực, ” tha thứ cho sự ích kỷ của chúng ta … chỉ có thể ở một bên nhìn ngươi thống khổ, chúng ta… tình nguyện cùng ngươi đau đớn… thất đệ… vô luận phát sinh chuyện gì… chúng ta không bao giờ … rời đi ngươi nữa… không bao giờ … để ngươi… một mình gánh vác nữa…” tiếp theo ôn nhu hôn lên da thịt đã dần bớt nóng của người này một lần lại một lần .
” Phụ hoàng……” Ti Hàn Nguyệt thống khổ hô một tiếng, rồi mới mạnh mẽ cúi người cắn xuống bả vai phụ hoàng … cánh tay mị hoặc mềm mại xâm nhập vào trong vạt áo của người dưới thân , ” đánh ta tỉnh…” thanh âm Ti Hàn Nguyệt lần đầu xuất hiện khẩn cầu… hình ảnh thân thể hai người bị chính mình chà đạp quá thê thảm xuất hiện ở trước mắt hắn.
” Nguyệt nhi…” giữ chặt cổ đau lòng hôn liếm lên gương mặt người này, lệ nơi khóe mắt Ti Ngự Thiên cuối cùng không thể nhịn được mà rơi xuống … chỉ cần có thể chia sẻ bớt thống khổ với ngươi, cho dù là chết đi ta cũng sẽ không tiếc……
……………
” Phụ hoàng… hẳn là không có việc gì … thất đệ lần này không đau như lần đầu tiên …” Ti Lam Hạ nhìn người đang ngủ say trên giường , nhẹ nhàng thở ra…” cũng không biết bao lâu phát tác một lần…” nghĩ đến đây thần sắc liền nổi lên ngưng trọng.
” Ba tháng trước thất đệ hẳn đều có phát tác qua… nhưng hắn không nói cho chúng ta biết…” trên mặt Ti Cẩm Sương có chút ảo não…
” Hoàng Thượng…” Huyền Ngọc lấy tiểu đao đã mài dâng lên.
” Các ngươi đi xuống trước đi, đến bữa tối hãy đến.” Ti Ngự Thiên nhìn hai người cả người đầy mồ hôi , ý bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi một chút.
”Dạ, Hoàng Thượng…” Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh nhìn mấy người trong phòng , phóng tâm (thả lỏng->an tâm) mà lui ra ngoài.
” Các ngươi hoàn hảo chứ?” Ti Ngự Thiên vừa giúp Hàn Nguyệt cắt ngắn móng tay vừa hỏi ba người bên giường .
” Tiểu thương thôi.” Ti Cẩm Sương ảm đạm cười, trên mu bàn tay hiện rõ ràng vết cào.
” Phụ hoàng, ngươi bồi thất đệ ngủ, chúng ta đi xuống trước .” một lát sau, Ti Lam Hạ ngồi ở bên trái Ti Hàn Nguyệt đem móng tay trên bàn tay nhỏ bé yếu ớt mà lạnh lẽo đã cắt ngắn thả lại đệm chăn, thấp giọng nói.
” Ân… lúc ăn tối các ngươi lại đây bồi Nguyệt nhi cùng nhau ăn.” Ti Ngự Thiên gật gật đầu. Tiếp theo Ti Lam Hạ, Ti Cẩm Sương cùng Ti Hoài Ân nhìn nhìn người trên giường, nhẹ giọng ly khai nội thất……
Cúi đầu hôn xuống đôi môi lạnh lẽo của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên nhẹ giọng nói nhỏ: ” Nguyệt nhi… mặc dù mất đi ý thức… ngươi vẫn nhớ rõ phụ hoàng sao…”
>>END117