Dụ Đồng

Chương 121: Chương 121




CHƯƠNG 118

Thật lâu sau mới dần dần chuyển tỉnh, trong vòng tay ôm ấp mình là cái ấm áp quen thuộc, chậm rãi nhớ tới chuyện xảy ra một canh giờ trước, ánh mắt Ti Hàn Nguyệt trầm xuống.” Nguyệt nhi…” nghe thấy thanh âm của phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt tránh ra đem phụ hoàng đặt ở dưới thân, rồi mới cởi vạt áo phụ hoàng ra bắt đầu kiểm tra…

” Nguyệt nhi… ngươi không tổn thương đến phụ hoàng…” biết người này muốn làm gì, Ti Ngự Thiên vội mở miệng nói.

Không để ý tới lời phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt đem quần áo phụ hoàng toàn bộ cởi ra cẩn thận xem, phi người lướt xuống kiểm tra thân dưới của phụ hoàng……khi nhìn thấy trên người phụ hoàng chỉ có một dấu răng hồng hồng trên vai, đôi mắt đỏ tươi mới dần dần khôi phục bình thường.

Mặc quần áo vào cho phụ hoàng, ánh mắt sâu hút của Ti Hàn Nguyệt lại xuất hiện đỏ ửng, mạnh mẽ nhảy xuống giường, đôi chân trần của Ti Hàn Nguyệt liền hướng ra phía ngoài chạy đi.

” Nguyệt nhi!” Ti Ngự Thiên nhanh mắt nhanh tay mà đem Hàn Nguyệt giữ chặt ôm vào trong ngực, ” Nguyệt nhi, ngươi đừng vội. Bọn Lam Hạ cũng không có việc gì… ai ngươi cũng chưa làm bị thương đến.” giúp Hàn Nguyệt mặc hài, Ti Ngự Thiên cấp hai người mặc vào quần áo mùa đông, ” bọn họ ở Thái Quang điện, phụ hoàng mang ngươi đi gặp bọn họ.”

…………

”Thất đệ?!” ” Thất ca…” nhìn người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, Ti Lam Hạ, Ti Cẩm Sương cùng Ti Hoài Ân đang ngồi ở trên giường nói chuyện có chút kinh ngạc.

” Nguyệt nhi muốn nhìn xem hắn có làm bị thương đến các ngươi hay không…” Ti Ngự Thiên hướng ba người đưa một ánh mắt hơi thâm ý .

Lời Ti Ngự Thiên vừa nói, áo Ti Lam Hạ đã bị Hàn Nguyệt mạnh mẽ xé mở, khi nhìn thấy mấy chỗ vết thương trên người dường như tăng nhiều hơn, gương mặt Ti Hàn Nguyệt trầm xuống. Mạnh mẽ đè lại cánh tay Ti Hàn Nguyệt đang chuẩn bị cởi bỏ quần dài, Ti Lam Hạ đem Ti Hàn Nguyệt mạnh mẽ ôm lấy: ” Thất đệ… chúng ta không có việc gì… chỉ có mấy chỗ trầy xước mà thôi…”

Ti Cẩm Sương khẽ cười đứng lên, mềm nhẹ nói: ” Thất đệ, ngươi xem chúng ta hiện tại hữu thuyết hữu tiếu (cười cười nói nói), làm sao là bộ dáng bị thương a……” vỗ nhẹ sau lưng Hàn Nguyệt, Ti Cẩm Sương tiếp tục mở miệng, ” thất đệ… ngươi nếu đem quần của tứ ca cởi ra, hắn sẽ rất ngượng ngùng…”

” Thất ca… chúng ta thực không có việc gì, không tin ngươi hỏi phụ hoàng……” Ti Hoài Ân nhìn nhìn phụ hoàng.

Ti Ngự Thiên đi lên trước đem Hàn Nguyệt từ trong ***g ngực Ti Lam Hạ tiếp nhận, nhẹ giọng trấn an: ” Nguyệt nhi… Lam hạ bọn họ một hồi phải ở lại đây dùng bữa tối, phụ hoàng cam đoan với ngươi, ngươi thật sự không tổn thương đến bọn họ…”

” Thất đệ… ngươi xem xem bộ dáng của mấy người chúng ta… cùng lần trước một chút cũng không giống nhau, thật sự… ngươi không tổn thương đến chúng ta, chỉ cắn mấy cái mà thôi… không đau…” Ti Lam Hạ đứng dậy khẽ vuốt hai má Hàn Nguyệt, nghiêm túc nói.

Nhìn ba người trước mặt, Ti Hàn Nguyệt một câu cũng chưa nói, rồi mới xoay người ly khai Thái Quang điện, Ti Ngự Thiên nháy mắt một cái cho ba người thần sắc đã xuất hiện bất an yên tâm sau đó đuổi theo.

” Tứ ca… thất ca không có việc gì đi.” Ti Hoài Ân có chút sợ hãi hỏi.

” Yên tâm, phụ hoàng sẽ có biện pháp…” Ti Lam Hạ nhìn về xa, ” chúng ta một hồi lại qua đó…”

” Ân… xem ra chuyện lần đó thất đệ thực sự để ý……” Ti Cẩm Sương cũng thu hồi khóe miệng tươi cười, bọn họ vẫn hy vọng thất đệ không cần đặt ở trong lòng, lại không nghĩ rằng thất đệ cư nhiên đối với chuyện làm bị thương bọn họ vẫn luôn để tâm , Ti Cẩm Sương có chút lo lắng nhưng tâm lại có chút ngọt… thất đệ… không đem bọn họ bài xích bên ngoài……

…………

Ti Ngự Thiên trở lại Lộ Hoa điện cho lui những người khác, nằm ở trên nhuyễn tháp ôm Ti Hàn Nguyệt nãy giờ không rên một tiếng, không tiếng động trấn an hắn. Ti Ngự Thiên biết Hàn Nguyệt có chuyện muốn nói với hắn, quả nhiên, một lát sau Ti Hàn Nguyệt nâng đầu chôn ở bên vai hắn lên nhìn mình.

” Phụ hoàng, lần sau phát tác ngươi đem ta trói lại đi, như vậy sẽ không gặp chuyện không may.” ánh mắt Ti Hàn Nguyệt thoáng chốc biến thành màu mặc lam, chung quanh là vầng sáng đỏ tươi.

” Nguyệt nhi! Ngươi có biết mình đang nói cái gì!” sắc mặt Ti Ngự Thiên đại biến, tiếp theo ánh mắt trầm xuống, thanh âm trở nên lãnh túc, ” nói cho phụ hoàng, ba tháng trước ngươi đã từng phát tác qua?!”

” Ân.” Hàn Nguyệt đạm mạc đáp trả, suy nghĩ đến thời điểm chính mình không thoát khỏi khống chế, sắc đỏ trong mắt bắt đầu lan tràn.

” Bao lâu phát tác một lần!” Ti Ngự Thiên bắt đầu truy vấn.

” Không biết, ba ngày, năm ngày, mười ngày…” câu trả lời của Ti Hàn Nguyệt làm cho trên người Ti Ngự Thiên tỏa ra lãnh ý.

” Đừng nói với phụ hoàng… thời điểm ngươi phát tác trước đó là đem chính mình trói lại đi……” nhớ tới lời nói mới vừa rồi của Hàn Nguyệt, thanh âm Ti Ngự Thiên dị thường thấp trầm.

” Hai lần trước không có… sau không nghĩ sẽ khống chế được chính mình nên ta đi xuống khu săn bắn tìm dây thừng…” Ti Hàn Nguyệt mới vừa nói xong, hai tay đã bị người cướp đi.

Nhìn hồng ngân trên cổ tay , thân mình Ti Ngự Thiên có chút phát run, lúc Nguyệt nhi trở về hắn liền phát hiện trên tứ chi người này có dấu vết bị ma sát, lúc ấy hắn hỏi thế nào Nguyệt nhi cũng không nói, hiện tại mới biết được vết thương này là sao mà có…” Nguyệt nhi! Ngươi muốn cho phụ hoàng đau chết sao?!” Ti Ngự Thiên ngẩng đầu, hướng Ti Hàn Nguyệt hét lên.

” Phụ hoàng!” nghe thấy lời phụ hoàng nói, Ti Hàn Nguyệt cũng hô lên.

” Chẳng lẽ không đúng sao?! Ngươi chẳng lẽ không biết thời điểm ngươi bị thương phụ hoàng cũng sẽ đau sao?! Nguyệt nhi… ngươi đau một lần, bị thương một lần, phụ hoàng liền so với ngươi càng đau một lần, càng bị thương một lần…!” đem Ti Hàn Nguyệt ôm vào trong ngực, thanh âm Ti Ngự Thiên tràn ngập thống khổ, vì sao người này luôn không biết yêu quý chính mình. ( phương pháp anh dạy có vấn đề…)

” Ta không muốn không thể khống chế chính mình… không muốn làm bị thương người không nên bị thương…” ôm chặt phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt thản nhiên nói, ” phụ hoàng…… cơn đau kia, nhiều lắm là một ngày sẽ khỏi, nhưng là… nếu phương pháp giảm bớt cơn đau là đả thương người, là phải cùng người làm chuyện hoan ái…thì ta tình nguyện chịu đựng cơn đau như vậy, ta không sợ đau!” lời Ti Hàn Nguyệt vừa nói ra làm cho tâm Ti Ngự Thiên thoáng chốc thu lại. Nhiều lắm là một ngày… chẳng lẽ mỗi lần lúc trước người này phát tác đều là tự mình chịu đựng qua một ngày sao…

” Nguyệt nhi…” đem người gắt gao ôm lấy, Ti Ngự Thiên khàn khàn thét lên, ” phụ hoàng là người ích kỷ, chỉ cần ngươi bình an, chỉ cần có thể cho ngươi ít thừa nhận thống khổ một chút, đừng nói ngươi muốn đả thương người, hay cùng với người khác làm… cái loại chuyện này, cho dù là hôm nay ngươi giết hết người trong thiên hạ, phụ hoàng cũng không để ý… chỉ cần ngươi khỏe mạnh…”

” Phụ hoàng… ngươi đã nói… hoan ái là chuyện hai người yêu nhau mới có thể làm… phụ hoàng nói qua yêu ta… mà ta thích phụ hoàng… tuy rằng không phải yêu nhau, nhưng… ta không muốn cùng người khác làm loại sự tình này… ta là Ti Hàn Nguyệt của phụ hoàng…” Ti Hàn Nguyệt chậm rãi nói ra cảm thụ của hắn, thanh âm có chút thấp trầm, ” ta không biết hoan ái này có thể làm với nhiều người, nhưng… ta là của phụ hoàng, ta đây cũng chỉ có thể cùng phụ hoàng, hơn nữa… ta cũng không muốn người khác ở trong thân thể… lần trước bọn Ti Lam Hạ kém chút nữa là chết ở trên tay ta… ta không cần làm như vậy.” nói đến từ cuối cùng, quanh thân Ti Hàn Nguyệt đã tràn ngập không vui.

”……” Ti Ngự Thiên thở dài một tiếng, trong lòng trăm vị tạp trần (phức tạp ấy==”), vừa mới nãy vì nghe người này tự mình hại mình mà sinh khí cùng đau lòng, bây giờ lại nghe thấy con người ngây thơ này vì mình thủ thân mà cảm thấy được vui sướng, lại vì người này đơn độc tinh khiết mà cảm động…” Nguyệt nhi… ngươi cảm thấy ngươi cùng bọn họ làm cái loại chuyện này là sẽ không thuộc về phụ hoàng nữa sao?”

” Ân.” Ti Hàn Nguyệt gật gật đầu.

” Nguyệt nhi… vậy ngươi muốn đối với phụ hoàng làm như vậy không? Tựa như ngươi đối với bọn Lam Hạ làm vậy…” nghĩ đến tình huống ngay lúc đó, ánh mắt Ti Ngự Thiên lóe ra, lúc Hàn Nguyệt mất đi ý thức muốn tiến vào thế nhưng trong nháy mắt lại mạnh mẽ cắn cánh tay chính hắn, dám ôm lấy một bên Ti Cẩm Sương cũng không phải là mình, hắn cắn bọn Ti Lam Hạ, lại chỉ ở trên vai mình lưu lại một hồng ngân…… Nguyệt nhi của hắn lúc mất đi ý thức cũng sẽ không làm bị thương hắn……

” Không!” Ti Hàn Nguyệt quả quyết rống lên, ” ta sẽ không làm cho chính mình dính máu phụ hoàng!”

” Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên đem đầu Ti Hàn Nguyệt nâng lên, để hắn nhìn chính mình, trong mắt là thật sâu ôn nhu cùng yêu say đắm, ” ngươi có biết … cho dù ngươi cùng bọn họ làm loại sự tình này, ngươi vẫn sẽ là Ti Hàn Nguyệt độc nhất thuộc về phụ hoàng… bởi vì…” bắt tay chuyển qua phía dưới của Ti Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên hôn lên môi Hàn Nguyệt, ” phụ hoàng là người duy nhất có thể có được cả con người của ngươi, hơn nữa… trên người ngươi cùng phụ hoàng có ấn ký thuộc về hai người chúng ta… ngươi quên ?” rời đi đôi môi lạnh lẻo, Ti Ngự Thiên cười nhìn Hàn Nguyệt, hắn biết, hôm nay không đem người này thuyết phục được thì người này khẳng định một khi mình rời đi sẽ tự dọa bản thân mình.

Ti Hàn Nguyệt nhăn lại mi, suy nghĩ một hồi ngữ khí vẫn như trước không vui: ” Ta không muốn làm như thế, huống chi còn có thể bị thương đến người khác.”

” Nguyệt nhi…” xoa khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẻo, Ti Ngự Thiên ngữ điệu thả lỏng, ” Lam Hạ bọn họ… so với phụ hoàng thì tình yêu của họ đối với ngươi không hề ít hơn…… bọn họ cũng giống phụ hoàng , tình nguyện chính mình đau cũng không nguyện nhìn ngươi đau… phụ hoàng không miễn cưỡng ngươi chấp nhận bọn họ, nhưng… đừng đẩy bọn họ ra được không? Bọn họ… chỉ muốn đứng ở bên cạnh ngươi… kia có lẽ là phương thức duy nhất bọn họ có thể tiếp cận ngươi …” làm đế vương, hắn như thế nào không có dục vọng độc chiếm, nếu là người khác, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào người của chính mình, nhưng… thâm tình của mấy người kia đối với Nguyệt nhi lại khiến cho hắn không thể ghen tị, không thể bài xích, huống chi… Nguyệt nhi cần càng nhiều người yêu hắn, sủng hắn, có lẽ… Nguyệt nhi sẽ không tiếp tục chịu nổi khổ luân hồi … nghĩ đến đây, đôi mắt Ti Ngự Thiên đỏ lên, bọn họ muốn dùng hết thảy phương pháp cùng ông trời chống lại, thay đổi mệnh cách Nguyệt nhi suốt đời …

” Phụ hoàng… vì cái gì?!” trong mắt Ti Hàn Nguyệt xuất hiện một tia mê mang… hắn không hiểu… vì cái gì phải đối như thế với hắn.

” Bởi vì… Nguyệt nhi đáng giá… Nguyệt nhi đáng giá hơn hết thảy mọi thứ tốt nhất trên đời này …” hôn xuống đôi môi trắng nhợt, Ti Ngự Thiên kiên định đáp trả…

Rời đi môi phụ hoàng , Ti Hàn Nguyệt có chút mơ hồ, ánh mắt khôi phục vẻ sâu hút từ trong ***g ngực phụ hoàng rời khỏi : ” Phụ hoàng… yêu là cái gì ta không rõ, ngươi cho ta rất nhiều thoải mái, cho nên ta cảm thấy được đó là thích… có lẽ ta vĩnh viễn cũng không thể lý giải được cái gì là thích thật sự…”

” Vô phương…” Ti Ngự Thiên cười cười lắc đầu, ” ngươi chỉ cần để chúng ta hảo hảo yêu ngươi là được rồi, Nguyệt nhi không cần suy nghĩ đến mấy chuyện tình phức tạp của phụ hoàng nói với ngươi như thế . Ngươi chỉ cần đứng ở bên người phụ hoàng, không cần không nói một tiếng đã chạy trốn, đừng để phụ hoàng tìm không thấy ngươi, không cần bị thương, làm cho phụ hoàng vì ngươi mà lo lắng, vì ngươi mà đau lòng thì tốt rồi…”

Nghe phụ hoàng nói, bảy màu lưu quang trong mắt Ti Hàn Nguyệt lóe ra , vầng sáng tựa như ánh trăng làm cho hồ nước sâu kín càng tăng thêm hoa mắt . Ánh mắt nghiêm túc nhìn phụ hoàng , Ti Hàn Nguyệt lặng yên, nghĩ muốn …… một lát sau, Ti Hàn Nguyệt đem tay phải dán trên ngực mình: ” Phụ hoàng… Phong Mạc nói, người sau khi chết linh hồn sẽ bị tẩy rửa sạch sẽ, rồi mới tiến vào thế tiếp theo… ta đi vào thế này lại vẫn mang theo trí nhớ một đời. Ta không biết chính mình vẫn có thế tiếp theo hay không, nhưng…” suy nghĩ một hồi, Ti Hàn Nguyệt tiếp tục mở miệng, chính là đôi mắt lại dần dần biến thành màu lam, ” ta không muốn làm Nghiệt đồng, chỉ muốn làm Ti Hàn Nguyệt.”

” Nguyệt nhi?” đối với lời Hàn Nguyệt vừa nói, Ti Ngự Thiên có chút không rõ, đã thấy Hàn Nguyệt lại giơ tay đặt lên ngực mình, lạnh lùng nói: ” Có phụ hoàng mới có Ti Hàn Nguyệt, ta không muốn quên phụ hoàng, cũng không muốn bảo tồn trí nhớ về phụ hoàng một mình tiến vào thế tiếp theo, trở thành Nghiệt đồng… cho nên… nếu ta chết , ta muốn được hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, tuyệt không tiến vào thế tiếp theo!”

” Nguyệt… Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên la hoảng lên… ý của Nguyệt nhi ……

Nghe được lời nói của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên mở to mắt, hai tay gắt gao chế trụ bả vai Hàn Nguyệt: ” Nguyệt nhi… ngươi tình nguyện hồn phi phách tán – hồn vía lên mây…… cũng không muốn rời khỏi phụ hoàng sao?”

” Ân, ta chỉ muốn làm Ti Hàn Nguyệt.” Ti Hàn Nguyệt lập lại một lần ý của mình , lại không biết trong lời nói của hắn đến tột cùng đại biểu cho điều gì

” Nguyệt nhi…” đem Hàn Nguyệt gắt gao ôm vào trong ngực, Ti Ngự Thiên liều mình áp chế lệ ý đang không ngừng dâng lên, những lời này so với “yêu” càng trân quý hơn, ” Nguyệt nhi…… phụ hoàng cũng vậy…… nếu không thể ở bên cạnh ngươi, phụ hoàng tình nguyện hồn phi phách tán – hồn vía lên mây…”

” Chúng ta cũng thế……” đột nhiên ba đạo thanh âm xuất hiện ở trong Lộ Hoa điện, Ti Ngự Thiên cùng Ti Hàn Nguyệt lập tức nhìn về trước. Đã thấy Ti Lam Hạ, Ti Cẩm Sương cùng Ti Hoài Ân đứng ở trước mặt.

” Thất đệ… xin lỗi… tuy rằng biết lòng của ngươi chỉ có phụ hoàng… nhưng chúng ta vẫn muốn ở lại bên cạnh ngươi…” Ti Cẩm Sương cười đến thực ôn nhu, nhưng khóe mắt lại rơi đầy nước mắt, ” thất đệ… chúng ta không hy vọng xa vời rằng ngươi có thể thích chúng ta, chúng ta cũng không nghĩ muốn chen vào ngươi cùng phụ hoàng , tình cảm của ngươi cùng phụ hoàng chúng ta không thể so bằng được … chỉ cần cho phép chúng ta ở lại bên cạnh ngươi, cho phép chúng ta tiếp tục yêu ngươi… được không?”

” Thất ca…” thanh âm Ti Hoài Ân có chút phát run, ” ta chỉ nghĩ muốn hảo hảo chiếu cố ngươi… ta… ta… chỉ muốn vĩnh viễn hầu hạ ngươi……”

” Thất đệ… hy vọng ngươi có thể tha thứ chúng ta… ích kỷ…” đôi mắt Ti Lam Hạ nhiễm hồng , tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đồng dạng mang rõ ràng âm rung, cho tới bây giờ hắn mới biết được chính mình đến tột cùng yêu người này bao nhiêu …

Ti Hàn Nguyệt nhìn ba người phía trước, đôi mắt bắt đầu biến hóa, con ngươi mặc lam dần có chút hồng quang, chậm rãi đứng dậy, Ti Hàn Nguyệt đi đến trước mặt ba người : “… Tuy rằng ta đã nói các ngươi có thể ở lại bên người ta…… nhưng… ta sẽ chỉ làm bị thương các ngươi, đối với các ngươi, ta không biết có thể hay không có nhiều cảm giác thoải mái. Hơn nữa, nếu yêu ta chính là sẽ bị thương, ta tình nguyện làm cho các ngươi không cần tình yêu này.”

” Thất đệ… yêu ngươi thực khổ…”khóe miệng Ti Lam Hạ hơi hơi gợi lên, khàn khàn nói , ” nhưng… không yêu ngươi… càng khổ hơn… biết ngươi không thích chạm vào chúng ta, lại càng không nguyện ý cùng chúng ta làm cái loại chuyện này… nhưng cho dù sẽ làm ngươi chán ghét, cho ngươi cảm thấy được ghê tởm… chỉ cần ngươi có thể không đau như vậy, ngươi có thể bình an… chúng ta còn có thể làm như vậy … ta biết làm như vậy thực ích kỷ, nhưng… chúng ta không cố hơn thế được… thất đệ… tứ ca biết quấn lấy ngươi như thế sẽ làm ngươi phiền, thế nhưng… để chúng ta được yêu có được không?” ẩn nhẫn cách mấy lệ vẫn rơi, có lẽ không yêu thì bản thân sẽ sống được thoải mái, nhưng… không thể, hắn không thể không yêu, mỗi khi thấy người này đều là tràn đầy sung sướng. Hắn không sợ khổ, chỉ sợ không thể yêu…

” Nguyệt nhi……” từ phía sau đem Hàn Nguyệt ôm lấy, tiếng nói Ti Ngự Thiên cũng đồng dạng khàn khàn, ” phụ hoàng… một người yêu không đủ… ngươi cần càng nhiều người yêu ngươi, thương ngươi… Nguyệt nhi chịu nhiều khổ như vậy, ngươi chỉ cần hảo hảo cảm thụ tình yêu của chúng ta … những chuyện khác cứ giao cho chúng ta… một ngày nào đó… ông trời sẽ nghe hiểu chúng ta thành tâm thế nào mà để ngươi không còn chịu khổ nữa…”

”…………” ngẩng đầu nhìn xem phụ hoàng, trong mắt Ti Hàn Nguyệt hiện lên một tia khó hiểu, lại lặng im nhìn về phía ba người đối diện , ” các ngươi… muốn ở lại bên người của ta ? Chẳng sợ sẽ hồn phi phách tán – hồn vía lên mây?”

” ân!” ba người đồng thời gật gật đầu, ngay cả trên môi cũng mang tươi cười thỏa mãn, ” chẳng sợ sẽ hồn phi phách tán – hồn vía lên mây!”

” Ta không thể thuộc về các ngươi…” ánh mắt Ti Hàn Nguyệt chậm rãi biến hồng, những người này chỉ cầu ở lại bên người hắn, hèn mọn như thế chỉ vì thương hắn sao……

”… vậy để chúng ta thuộc về ngươi đi…… để chúng ta có thể ôm ngươi, yêu ngươi… như vậy đủ rồi…” Ti Cẩm Sương cười dị thường ôn nhu, ” có thể yêu ngươi, chính là hạnh phúc lớn nhất của chúng ta… ngươi không cần phải thuộc về chúng ta…”

Trong ngực Ti Ngự Thiên kịch liệt phập phồng, tình yêu của những người này đối với Nguyệt nhi làm cho hắn động dung, cũng làm cho hắn cao hứng… Nguyệt nhi của hắn đáng giá cho càng nhiều người đến yêu……

Nhắm chặt con ngươi, Ti Hàn Nguyệt một câu cũng không nói, những người khác cũng yên lặng nhìn hắn, nửa canh giờ sau, hắn mới chậm rãi mở to mắt……… nhìn ánh mắt Ti Hàn Nguyệt, ba người phía trước nháy mắt kinh ngạc đến ngây người… Ti Ngự Thiên khó hiểu xem qua cũng là thân mình chấn động…

Đối với phản ứng của ba người phía trước hắn nghi hoặc một chút, Ti Hàn Nguyệt liền rời đi ôm ấp của phụ hoàng đi đến trước mặt ba người, thanh âm thấp trầm mà linh hoạt kỳ ảo: ” Bọn ngươi đã muốn như vậy, vậy ở lại bên người ta đi… ta không thể thuộc về các ngươi… nhưng… chỉ cần các ngươi một ngày nguyện ý, ta đây liền chấp nhận các ngươi một ngày…” nói xong, đem vạt áo Ti Hoài Ân đang ở bên cạnh cởi ra, lộ ra bả vai, Ti Hàn Nguyệt hung hăng cắn lên……

Sờ dấu răng trên vai, ba người lần đầu tiên chân chính vui vẻ bật cười, ” cám ơn ngươi thất đệ… cám ơn ngươi cho phép chúng ta bồi ở bên cạnh ngươi……” nội tâm vô cùng vui sướng, một đường đi tới gian khổ, đau lòng vì người này hóa thành giọt thủy tinh trong suốt, rơi trên sàn nhà của Lộ Hoa điện… đọng lại thành một vòng thủy ngân…

Dưới ánh nến chiếu rọi, khuyên tai Hắc diệu thạch trên vành tai Hàn Nguyệt lóng lánh hòa với con ngươi đen trong suốt cùng nhau phát ra thất sắc vựng quang sặc sỡ loá mắt …… con người đen tuyền kia đen như vậy, trong như vậy, lại tỏa sáng như vậy ……

” Chủ tử?!” Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh tiến vào hầu hạ dùng bữa kinh ngạc hô lên , Lí Đức Phú đang theo đuôi vào khi nhìn thấy điện hạ cũng lộ ra thần sắc kinh dị .

” Xảy ra chuyện gì.” Ti Hàn Nguyệt hơi nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi.

” Không… không có gì… nhìn thấy chủ tử ngài tỉnh… có chút kinh ngạc… thôi…” đang nhìn chủ tử thì Hoàng Thượng ở phía sau lắc lắc tay, Huyền Ngọc đành cúi đầu nói lắp mà giải thích.

”……” nhìn Huyền Ngọc một hồi, Ti Hàn Nguyệt tuy rằng không tin, nhưng vẫn không nói cái gì.

” Thất đệ…” Ti Cẩm Sương tiến đến bên tai Hàn Nguyệt nhẹ giọng nói, ” ngươi trở nên rất đẹp, Huyền Ngọc bọn họ xem choáng váng mà thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều…” vẫn là đừng cho người này biết trên người mình đã có biến hóa thì tốt hơn, sợ hắn lại có ý tưởng khác gì đó.

” Xinh đẹp?” Ti Hàn Nguyệt lạnh giọng hỏi, tò mò cái từ kì quái. (bé là người rừng)

” Ha hả… Nguyệt nhi của phụ hoàng chính là người xinh đẹp nhất thiên hạ, tuyệt thế vô song.” Ti Ngự Thiên một chút cũng không cảm thấy được từ xinh đẹp dùng trên thân người này có gì không ổn.

Mặt nhăn mi nhíu, tuy rằng cảm thấy được có chút quái, nhưng Ti Hàn Nguyệt không nói gì… chỉ cần không nói hắn là yêu nghiệt, những thứ khác cứ tùy tiện cho bọn họ nói.

” Chủ tử… dùng bữa đi…” ngay cả trên mặt Huyền Thanh cũng mang rõ ràng vui sướng, đem những thứ chủ tử thích ăn đặt ở trước mặt chủ tử.

Một lát sau, Ti Hàn Nguyệt lần thứ hai bị xem như phế nhân… bị sáu người tận tâm hầu hạ… làm cho Ti Hàn Nguyệt lại một lần nữa tức giận trong lòng……” ta có tay!!” mỗi ngày kháng nghị vài lần … cũng lại bị sáu người tự động xem nhẹ……(đời thụ nó là thế…)

…………..

Một chiếc xe ngựa xa hoa đi thẳng trên đường lớn, hai mươi bảy tuấn mã màu đen theo sau xe ngựa, lập tức mỗi người mang khuôn mặt lạnh lùng, mắt thấu hàn quang, làm cho người qua đường đều né tránh, trong lòng dị thường tò mò bên trong xe đến tột cùng là quan to hiển quý ra sao.

Bên trong xe ngựa rộng thùng thình, một chút cũng không hề bị gió lạnh bên ngoài ảnh hưởng, ngựơc lại còn dị thường ấm áp. Ti Ngự Thiên ôm Ti Hàn Nguyệt đang ngủ say, Ti Cẩm Sương ngồi ở một bên đọc sách, Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh ở bên trong xe đem sổ sách để trên bàn xử lý sản nghiệp ở bên ngoài của chủ tử .

” Sương nhi… Nguyệt nhi có chút sốt nhẹ, đem dược lấy lại đây.” sờ lên trán người trong ***g ngực có chút nóng, Ti Ngự Thiên nhỏ giọng nói.

Ti Cẩm Sương buông sách, vội vàng từ trong hòm thuốc bên cạnh xuất ra một cái bình sứ màu xanh, cẩn thận đưa lên đồng dạng lo lắng hỏi : ” Phụ hoàng… còn phải đi bao lâu…” thất đệ kiên trì nói muốn tới một chỗ, cũng không nói đi làm gì, ba ngày qua Ti Cẩm Sương đã có vô số lần thở dài.

Vén rèm lên nhìn xem bên ngoài, Ti Ngự Thiên đánh giá một chút: ” Trời vừa tối hẳn là có thể đến.” nói xong, từ trong bình lấy ra viên thuốc, nhẹ nhàng mở miệng Hàn Nguyệt đem dược bỏ vào, Huyền Thanh liền vội vàng đem nước lên trước.

Ti Hàn Nguyệt uống xong dược chậm rãi tỉnh lại, Ti Ngự Thiên vội đem người đang chuẩn bị ngồi lên ấn trở về, thấp giọng nói: ” Nguyệt nhi… còn mấy canh giờ nữa mới có thể đến, ngươi có chút nóng lên rồi… ngủ tiếp đi…” Ti Hàn Nguyệt nghe vậy trên mặt có chút không kiên nhẫn, hắn có thể nào yếu nhược đến nông nỗi như thế! Nhắm mắt lại, sau khi nằm ổn định, Ti Hàn Nguyệt lại chậm rãi ngủ.

” Phụ hoàng…” nhìn Hàn Nguyệt đang ngủ , Ti Cẩm Sương thấp giọng hỏi, ” thất đệ đến tột cùng muốn đi đâu? Hắn hiện tại không nên ra cung.”

”……” Ti Ngự Thiên lặng yên một hồi, đem Hàn Nguyệt ôm sát, rồi mới nhìn về phía Ti Cẩm Sương, ” Nguyệt nhi muốn đi gặp… nương hắn. Hắn lần này rời cung trốn đi, nương hắn chắc sẽ lo lắng, vì muốn cho nương hắn yên tâm, cho nên cho dù hiện tại thân mình hắn không thích hợp bôn ba, hắn vẫn là muốn tự mình đi một lần…”

” Phụ hoàng?!” nghe phụ hoàng trả lời, Ti Cẩm Sương dị thường kinh ngạc, nương của thất đệ ?!……

” A… phụ hoàng biết ngươi cảm thấy được bất khả tư nghị (khó hiểu-vô lý)… năm đó… Nguyệt nhi vì muốn cho mẫu hậu hắn thoát ly cuộc sống trong cung cho nên cùng phụ hoàng an bài vở diễn giả chết. Hiện tại bọn ngươi đã bồi ở bên người Nguyệt nhi, kia cũng nên cho các ngươi biết…”

”……” Ti Cẩm Sương không biết nên nói cái gì mới tốt, chính là cuối cùng hiểu được lúc trước vào thời điểm đưa tang hoàng hậu nương nương vì sao thất đệ không đi, lại vì sao mới ba ngày đã an bài hạ táng… người này… luôn cố gắng bảo hộ người trọng yếu của hắn… mà… chính mình lúc đó chẳng phải cũng được người này bảo hộ thật tốt sao…

………………

Sắc trời dần trở nên lạnh, xe ngựa tiến vào một chỗ dị thường bí mật phủ kín thị vệ…khi tiến đến trước cửa một tòa rất lớn thì ngừng lại, mà mấy người thần sắc dị thường kích động đã chờ ở tại cửa…

” Nguyệt nhi…” nhìn người bị người ôm đi ra, lộ ra cái cằm nhỏ nhắn , Lâm Tiêu Nhi đi lên trước, thanh âm phát run… đứa con bảo bối của nàng… cuối cùng đã bình an trở lại…

” Lâm Tiêu Nhi… Nguyệt nhi thân mình không tốt, trước tiên vào phòng đi.” cảm giác được người trong ***g ngực đã tỉnh lại, Ti Ngự Thiên lập tức nói. Lâm Tiêu Nhi vừa nghe vội vàng xoay người ở phía trước dẫn đường, sáng sớm nhận được tin tức nàng biết con trai của nàng hiện tại thân thể có bao nhiêu yếu kém… nước mắt đau lòng theo một đường trượt xuống.

Ti Ngự Thiên vào nhà đem Ti Hàn Nguyệt đặt ở trên giường, cũng nâng tay ngăn lại mọi người hành lễ: ” Trẫm lần này chỉ vì muốn mang Nguyệt nhi đến xem nương hắn, các ngươi không cần đa lễ.”

” Nguyệt nhi…” ngồi ở bên giường, Lâm Tiêu Nhi sờ lên mặt đứa con đã tháo xuống đâu mạo yên lặng rơi lệ, ” ngươi đứa nhỏ bốc đồng này… làm cho nương vì ngươi lo lắng… vì sao đến nơi này của nương cũng không gặp nương?! Cũng là ngươi cho rằng nương sẽ ghét bỏ ngươi!Sẽ sợ ngươi! Ngươi… ngươi… ngươi sao lại tùy hứng như thế! Ngươi có biết hay không nương có bao nhiêu thương tâm, bao nhiêu lo lắng…” nói thì nói , Lâm Tiêu Nhi cũng không quên ôm đứa con khóc lên, nàng kia luôn luôn có tinh lực dư thừa, đứa con cường thế cư nhiên trở nên gầy như thế, suy yếu như thế… nàng cảm thấy tâm của mình đã bị người gắt gao bóp nghẹn lại…

Ôm đứa con dị thường gầy yếu, Lâm Tiêu Nhi khóc cực kỳ thương tâm. Ánh mắt Ti Hàn Nguyệt trở nên thâm trầm, đem nương từ trong ***g ngực mình lôi ra, dùng tay áo lau đi nước mắt, Ti Hàn Nguyệt có chút không vui mở miệng: ” Đừng khóc , ta không sao.” hắn sẽ không suy yếu lâu lắm…

” Ô…” Lâm Tiêu khóc có chút phát run, sờ sờ lên mặt đứa con, tay đứa con, Lâm Tiêu Nhi càng thêm đau lòng, ” ngươi… ngươi sau này… không được dọa nương như thế nữa… ngươi có biết… nương rớt bao nhiêu lệ không, ô ô… đứa nhỏ hư, ngươi không biết… nương sẽ lo lắng sao…” vừa nói, nước mắt một bên lại chảy ra.

” Sẽ không … không được khóc!” thanh âm Ti Hàn Nguyệt có chút lạnh lùng, đem lệ trên mặt nương mạnh mẽ lau đi.

” Ân…” Lâm Tiêu Nhi nức nở gật gật đầu, ánh mắt bởi vì thống khổ mà có chút sưng đỏ, ” ngươi không dọa nương… nương sẽ không khóc…” sờ sờ cái trán của đứa con có chút nóng, Lâm Tiêu Nhi nhẹ nhàng mà mở miệng, ” Nguyệt nhi… ngươi hôm nay mệt mỏi rồi, nương kêu người làm cho ngươi đồ ăn ngươi yêu nhất, trước hết nghỉ ngơi sau đó ăn…”

” Ân…” đem một giọt nước mắt cuối cùng nơi khóe mắt của nương lau đi, Ti Hàn Nguyệt nhìn nhìn phụ hoàng, rồi mới gật gật đầu.

………….

Nhìn người đang lâm vào trầm ngủ, Ti Ngự Thiên giao lại cho Ti Cẩm Sương, Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh, hướng Lâm Tiêu Nhi ý bảo đi ra phòng một chút. Lâm Tiêu Nhi đem đệm chăn đắp hảo cho đứa con, sau đó theo đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng Lâm Tiêu Nhi, Ti Ngự Thiên cùng nàng ngồi đối diện, hai người lặng yên không nói, qua một lúc lâu sau Ti Ngự Thiên nhìn Lâm Tiêu Nhi chậm rãi mở miệng: ” Thân mình Nguyệt nhi hiện tại không tốt, sau ngày tết, trẫm sẽ truyền ngôi cho thái tử, rồi mới toàn lực chiếu cố Nguyệt nhi…”

” Hoàng Thượng… chuyện này ta đã nghe nói … cám ơn ngài vì Nguyệt nhi làm nhiều chuyện…” Lâm Tiêu Nhi đứng dậy hướng Ti Ngự Thiên làm một cái đại lễ, ngữ khí tràn ngập cảm kích.

” Nguyệt nhi đáng giá…” Ti Ngự Thiên thản nhiên nói, ” trẫm sẽ vẫn ở bên cạnh hắn, thẳng đến trăm năm sau…” Ti Ngự Thiên cũng không nói ra thệ ước trong lúc đó hắn cùng với Nguyệt nhi, chuyện này hắn quyết định vẫn là nói thẳng với Tiêu Lâm, dù sao Nguyệt nhi rất coi trọng mẫu thân hắn, nếu Tiêu Lâm phản đối… hắn cũng không muốn Nguyệt nhi cùng mẫu thân hắn trong lúc đó có vấn đề gì.

”……” nhìn Hoàng Thượng vẫn như trước tuấn lãng cao quý, Lâm Tiêu Nhi cũng chính là Tiêu Lâm lặng im một hồi, ánh mắt chậm rãi kiên định, ” Hoàng Thượng… Nguyệt nhi hắn… người làm mẹ này giao cho ngài … ta biết trên đời này duy nhất có thể cho hắn hạnh phúc… chính là Hoàng Thượng ngài…”

” Tiêu Lâm…!” nghe được lời Tiêu Lâm nói, ánh mắt Ti Ngự Thiên nháy mắt mở to, tiếp theo trở nên dị thường thâm thúy, ” ngươi lời này…”

Tiêu Lâm cười cười phun ra khẩu khí, nhìn về phía ánh nến đang cháy: ” Chuyện Hoàng Thượng cùng Nguyệt nhi trong lúc đó… ta đã sớm biết…” nói xong nhìn về phía Ti Ngự Thiên đã có chút kinh ngạc, ” thời điểm Nguyệt nhi mở mắt ra cũng không để ta ôm hắn … tuy rằng hắn nói là bởi vì cái ôm ấp của ta rất mềm mại, dễ dàng làm cho người ta trở nên yếu đuối… nhưng… hắn lại dị thường thích Hoàng Thượng ngài ôm, có thể chính hắn cũng chưa phát hiện. Nguyệt nhi một khi định ra chủ ý rồi thì trừ bỏ Hoàng Thượng ngài, ai cũng đều thay đổi không được, chính là ta thân là mẫu thân hắn… là ta hoài thai mười tháng sinh hạ đứa con này… tính tình của hắn ta là mẹ đương nhiên rõ ràng nhất. Không phải người hắn nhận định, không phải người trọng yếu của hắn, hắn sẽ không cho phép chính mình cùng người khác thân cận như vậy… Hoàng Thượng, đối với Nguyệt nhi mà nói, ngài là người tối trọng yếu của hắn.”

Ngừng một hồi, đôi mắt Tiêu Lâm lại đỏ lên, nhưng trên mặt lại mang ý mỉm cười: ” Năm ấy trước khi ta ra cung hai tháng… ở trên cổ Nguyệt nhi trong lúc vô ý phát hiện … hồng ấn sau khi hôn…” nhìn Ti Ngự Thiên không một tia kinh hoảng, Tiêu Lâm bình thản hỏi, ” kia… là Hoàng Thượng ngài lưu lại đi…” tuy rằng là nghi vấn, nhưng ngữ khí cũng khẳng định.

” Là trẫm lưu lại… Nguyệt nhi hắn đã là người của trẫm…” Ti Ngự Thiên không có một chút chần chờ, hơn nữa còn thừa nhận quan hệ của hắn cùng với Hàn Nguyệt, ” trẫm thương hắn…”

” A…” Tiêu Lâm nở nụ cười, cũng không bởi vì lời Ti Ngự Thiên mà thần sắc đại biến, ” ta biết… ánh mắt trước đây người nhìn Nguyệt nhi khiến cho ta cảm thấy được không giống ánh mắt phụ thân nhìn một đứa con, sau đến khi… phát hiện trên người Nguyệt nhi… ta cũng liền xác định …” nghĩ đến ngay tình huống lúc đó, Tiêu Lâm chậm rãi thu hồi tươi cười trên mặt, ” ta từng đắn đo qua… ta cũng từng nghĩ tới muốn Hoàng Thượng ngài buông tha… không phải bởi vì ngài là Hoàng Thượng, mà ta là hoàng hậu… mà là… ngài cùng Nguyệt nhi không chỉ đều là nam tử… lại còn là phụ tử… loại cảm tình này quá mức nghịch luân… nếu để cho người khác biết đến… xúc phạm tới Nguyệt nhi thì làm sao… hắn không chỉ là bảo bối của ngài, mà còn là bảo bối của ta…”

” Trẫm hiểu…” Ti Ngự Thiên gật gật đầu, thẳng tắp nhìn Tiêu Lâm.

” Chính là…” Tiêu Lâm lần thứ hai mỉm cười, ” nguyên nhân chính là vì Nguyệt nhi là bảo bối của ta, ta mới hy vọng hắn có thể hạnh phúc. Nguyệt nhi quá mức quái gở, ta thường lo lắng hắn sẽ cô tịch cả đời… hắn không thích sinh ra, không thích xuất môn, tính tình lại quật cường, Nguyệt nhi như vậy rất khó cưới vợ sinh con. Trong cung, trừ bỏ thân mẫu hắn là ta thì người hắn để ý nhất chính là Hoàng Thượng ngài … có lẽ chính hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng ta biết, ngài ở trong lòng hắn, so với mẫu thân là ta còn trọng yếu hơn… mà nếu ngài thương hắn, Nguyệt nhi lại không bài xích ngài… có lẽ, đem Nguyệt nhi giao cho ngài là thích hợp nhất. Nguyệt nhi hắn tuy rằng lợi hại, nhưng dễ dàng đắc tội với người, có ngài bảo vệ hắn ta cũng yên tâm, này cũng là tư tâm của ta. Ta chỉ muốn cho Nguyệt nhi có thể bình an hạnh phúc vượt qua cả đời…” vẻ mặt Tiêu Lâm không có một tia miễn cưỡng.

” Tiêu Lâm… ngươi là vị mẫu thân tốt…” phản ứng của Tiêu Lâm Ti Ngự Thiên không dự đoán được, trong lòng đau buồn âm thầm từ lâu tới bây giờ trong nháy mắt biến mất vô tung ảnh, nếu có thì chính là cảm kích thật sâu.

” Tiêu Lâm… ngươi là mẹ đẻ của Nguyệt nhi, có chuyện trẫm nghĩ vẫn là nên cho ngươi biết tốt hơn…” một lát sau, Ti Ngự Thiên nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Lâm, ” là… về thân phận Nguyệt nhi…”

” Thân phận Nguyệt nhi?!” Tiêu Lâm có chút khó hiểu, tiếp theo nhìn thấy Hoàng Thượng chậm rãi mở miệng…….

……………

Một canh giờ sau, Tiêu Lâm nguyên bản sắc mặt hồng nhuận hiện giờ vẻ mặt tràn ngập kinh hoảng cùng sợ hãi, không tin mà nhìn Hoàng Thượng, giọng nói Tiêu Lâm phát run: ” Hoàng Thượng… ngài… ngài là nói, Nguyệt nhi hắn… hắn sẽ có kiếp tiếp theo, hơn nữa sẽ còn chịu khổ, hơn nữa… ngàn năm… sau…”

” Đúng! Nguyệt nhi hắn… có trí nhớ của kiếp trước… kiếp này là kiếp thứ hai của hắn…” Ti Ngự Thiên thấp trầm nói.

” Trời ạ…” Tiêu Lâm che miệng lại, ánh mắt bối rối, ” sao lại như vậy… Nguyệt nhi…” cuống quít nhìn về phía nam nhân đối diện thần sắc lạnh lùng, Tiêu Lâm nhỏ giọng hỏi: ” Nguyệt nhi… hắn biết sao?”

” Hắn không biết… trẫm cũng không tính toán cho hắn biết… Nguyệt nhi đã chịu khổ quá nhiều … điều hiện tại duy nhất chúng ta có thể làm chính là hảo hảo sủng hắn, thương hắn, có lẽ… có thể sửa lại mệnh cách của hắn…” Ti Ngự Thiên nắm chặt quyền, ” chuyện này, trẫm chỉ có thể cho mấy người các ngươi biết… làm mẫu thân Nguyệt nhi… trẫm hy vọng ngươi sẽ vì Nguyệt nhi mà cầu phúc…”

” Ngô…” điểm điểm đầu, Tiêu Lâm ngăn chặn tiếng khóc nghẹn trong yết hầu, ” ta… biết… ta sẽ mỗi ngày… khẩn cầu ông trời… buông tha… buông tha cho Nguyệt nhi của ta…” Nguyệt nhi của nàng… thực khổ… thực khổ…

…………

” Nguyệt nhi… đây là đệ đệ ngươi, Y Tư Hàn… ngươi ôm một cái…” ngồi ở bên giường Hàn Nguyệt , Tiêu Lâm cười cười đem một cái tiểu nhân nhi đặt ở trong ***g ngực Hàn Nguyệt, mặc kệ mày của Hàn Nguyệt nháy mắt nhăn lại.

Y Tư Hàn đã gần một tuổi ngồi ở trên đùi Hàn Nguyệt, dang ra hai tay nhỏ bé, ” nha nha” kêu, tiếp theo ôm đồm mái tóc dài của Hàn Nguyệt, rồi mới nhào vào trên ngực Hàn Nguyệt. Ti Hàn Nguyệt nháy mắt đem Y Tư Hàn một tay đứng lên, nhìn người đem tóc mình đặt ở bên miệng tràn đầy nước miếng, mi mặt Ti Hàn Nguyệt nhăn càng lợi hại hơn, có cảm giác kích động muốn đem người này ra bên ngoài.

” Nguyệt nhi…” Tiêu lâm nheo lại mắt, ngữ khí mang uy hiếp, ” Tư Hàn chính là đứa con của mẫu thân, là thân đệ đệ của ngươi nga, ngươi cũng không thể đem hắn ra bên ngoài…”

Ti Hàn Nguyệt nhìn nhìn nương, rồi mới nhìn về phía người đang ôm lấy nửa người của mình…” phụ hoàng…” có chút không vui hô một tiếng, Ti Hàn Nguyệt vẫn là giơ tay đem tiểu nhân nhi đưa cho phụ hoàng ở bên cạnh.

Giống như biết ca ca không thích mình, Y Tư Hàn bị đưa đến một bên nâng lên cái miệng nhỏ nhắn chúm chím (từ gốc:biết biết), ” oa!” khóc thét lên, gượng mặt Ti Hàn Nguyệt nháy mắt trầm xuống dưới. Lâm Xuân đứng một bên bước lên phía trước đem thiếu gia ôm vào trong ***g ngực dỗ dành, lại hướng điện hạ ở trên giường giải thích: ” điện hạ… Tư Hàn thiếu gia tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại thực thích ca ca ngài a… hắn nghĩ ngài không thích hắn nên mới khóc…” Lâm Xuân mới vừa nói xong, Tư Hàn liền hướng Ti Hàn Nguyệt lại duỗi ra hai tay nhỏ bé, ” nha nha” kêu. ( thẳng quỷ nhỏ láu cá=]]]]])

” Ha hả… thất đệ… xem ra Tư Hàn là thực thích ca ca ngươi a…” Ti Cẩm Sương nhìn hai người một kẻ không vui, một kẻ ủy khuất, khẽ cười lên, trong mắt Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh cũng tràn ngập ý cười.

”……” Ti Hàn Nguyệt nhìn thấy nương rõ ràng bất mãn, con ngươi bắt đầu lóe ra, lặng yên một hồi, chậm rãi vươn một cánh tay, Lâm Xuân lập tức đem thiếu gia đưa lên trước.

Ôm tiểu nhân nhi thịt đô đô, mặt Ti Hàn Nguyệt trở nên có chút khó coi, nhưng không có vẻ sẽ đem người đưa cho người khác. Y Tư Hàn giật giật, hai tay ôm lấy cổ ca ca, ” ừ nha nha” nửa ngày, đột nhiên toát ra hai chữ “ca ca”. Người nghe được trừ bỏ Ti Hàn Nguyệt thì nhưng người khác đều ngây ngẩn cả người, Tiêu Lâm lại thần sắc kinh hỉ : ” Tư Hàn?! Ngươi vừa rồi nói cái gì ?”

” Ca ca…” Tư Hàn ngọt ngào cười rộ lên, lại hô một tiếng, một tiếng này lại càng thêm rõ ràng.

” Nguyệt nhi… Tư Hàn gọi ngươi ca ca …” Tiêu Lâm vui vẻ kêu lên, ” không công bằng không công bằng… câu đầu tiên Tư Hàn kêu lại là ca ca, không phải là mẫu thân này a, không công bằng… không công bằng…” Tiêu Lâm tuy rằng khẩu khí bất mãn, trên mặt lại không có vẻ nửa phần không vui.

Ti Hàn Nguyệt lúc này lại không có nửa điểm vui sướng, sau một hồi kiên trì vẫn là đem Y Tư Hàn đưa cho phụ hoàng: ” Đủ rồi.” lạnh lùng nói một câu,sau đó nhìn hướng Y Tư Hàn lại sắp bắt đầu vẻ mặt ủy khuất, bắn ra một ánh mắt âm lãnh khiến cho Y Tư Hàn lập tức ôm lấy Ti Ngự Thiên không dám tái động đậy.

“… xem ra Tư Hàn thực nghe lời ca ca là Nguyệt nhi a…” đem người trả lại cho Tiêu Lâm, Ti Ngự Thiên đạm mạc cười nói, ” chính là… Tư Hàn… yêu thích ca ca là tốt, nhưng làm nũng cũng vô dụng a, ngươi là nam tử hán… đến khi ngươi trở thành một nam nhi đỉnh thiên lập địa, ca ngươi mới có thể thích ngươi… ca ngươi ghét nhất là kẻ yếu.” Ti Ngự Thiên mặc kệ Y Tư Hàn có thể nghe hiểu hay không, nói ra nguyên nhân vì sao Hàn Nguyệt không thích ôm hắn. Mà Y Tư Hàn chỉ là im lặng ghé vào trong ***g ngực mẫu thân, vẫn không nhúc nhích……(bé đang tiêu hóa lời a nói =]]])

Năm ngày sau… đoàn người Ti Hàn Nguyệt rời Mai viên hồi cung, lúc này rời đi thẳng đến hai năm sau Ti Hàn Nguyệt mới lần thứ hai xuất hiện ở trước mặt nương cùng đệ đệ……

__________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.