CHƯƠNG 19
“Tứ ca, ngũ ca.” Lục hoàng tử Ti Thanh Lâm ôm hộp đồ ăn của mình, chạy nhanh đến chỗ tán cây Lam Hạ, Cẩm Sương đang ngồi. Bọn nô tài cũng chạy theo sát đằng sau.
“Lục đệ, từ từ thôi.” Cẩm Sương nhìn lục đệ lúc nào cũng tràn trề sức sống, mỉm cười dặn dò. Lam Hạ đang ngồi bên cạnh thấy vậy vẫn yên lặng như thường tiếp tục dùng cơm trưa.
“Không có việc gì, không có việc gì. Oa Chỗ này mát ghê. Hôm nay trời nóng chết người luôn.” Thanh Lâm vừa lau mồ hôi trên mặt vừa than thở.
“An tĩnh thì sẽ thấy mát, đệ suốt ngày chạy tới chạy lui như thế đương nhiên sẽ cảm thấy nóng rồi.” Cẩm Sương ôn nhu nói rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Trời nóng thế này buổi chiểu còn phải luyện võ nữa. Mệt chết đi được!” Thanh Lâm vẫn tiếp tục than vãn.
“Buổi sáng học văn, buổi chiều luyện võ, đi học lâu như vậy rồi mà đệ vẫn còn chưa quen sao?” Cẩm Sương cười hỏi.
“Hắn chỉ biết đùa nghịch là giỏi, làm sao quen được mấy chuyện khác.” Thanh âm lạnh lùng vang lên bên cạnh. Mặc dù giọng điệu lạnh như băng nhưng Lam Hạ vẫn rút khăn tay ra đưa cho Thanh Lâm.
“Aida, chỉ có tứ ca mới hiểu lòng đệ. Hì hì…” Thanh Lâm làm nũng nói.
Nụ cười của Cẩm Sương càng lúc càng tươi. Hắn vẫn luôn yêu thích vị lục đệ ham chơi thích đùa lại chẳng có tâm cơ này. Đột nhiên liếc thấy tứ ca Lam Hạ ngừng tay không ăn nữa mà nhìn chằm chằm về phía trước, Cẩm Sương cũng vội quay đầu nhìn xem có chuyện gì. Chỉ thấy một thân ảnh màu đen đang đi về phía bọn họ, chọn một tàng cây cách đó không xa ngồi xuống. Thanh Lâm cũng nhìn thấy, nụ cười đang nở trên mặt chợt biến mất.
Năm ngoái, ngay trong giờ học, Hàn Nguyệt đứng lên tranh luận với Thái phó rồi mặc kệ tất cả trở về Nguyệt Tiêu điện. Những người ở lại chỉ biết ngây người ngồi nguyên ở chỗ cũ. Sau khi Thái phó mặt mày tái nhợt rời khỏi thư viện, bọn họ mới tỉnh lại. Lúc ấy, trong đầu Cẩm Sương trống rỗng, cảm giác gì cũng không có. Hắn chỉ biết mình cách thất đệ quá xa, xa đến nỗi dù thất đệ có ngồi bên cạnh, hắn cũng không thể chạm đến được. Mà ngay khi hắn nghĩ, mình đã lại gần thất đệ thêm được một chút, khoảng cách đó lại càng tách xa hơn.
Cẩm Sương còn nhớ rõ, khi đó, Lam Hạ mím chặt môi đến trắng bệch, nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của thất đệ. Hắn chưa bao giờ thấy đôi mắt Tứ ca lại nóng rực đến thế. Hắn cũng không nhớ rõ mình về Sương Phong điện bằng cách nào, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh thất đệ đang tranh luận với Thái phó.
Hắn có nghe đồn Thái phó chạy đến chỗ phụ hoàng khóc lóc nhưng hôm sau đến Thái thư viện, Thái phó vẫn đến đúng giờ, còn thất đệ lại chẳng thấy đâu. Cứ thế mấy ngày liền. Đến lúc hắn tưởng rằng thất đệ sẽ không bước chân vào thư viện nữa, thì đệ ấy đột nhiên lại xuất hiện. Cẩm Sương còn nhớ rõ lúc ấy, vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc nọ, trái tim hắn đập thình thịch. Mà luồng khí lạnh khác thường bao quanh tứ ca mấy ngày nay cũng dần dần ấm lên, trở lại bình thường.
Nhưng từ đó trở đi, bọn họ càng không dám quấy rầy thất đệ. Ai cũng đều lao đầu vào học một cách lạ thường. Ngay cả người không thích đi học nhất như Thanh Lâm cũng không hề ngủ gà ngủ gật trong giờ học nữa mà cực kỳ chăm chú nghe Thái phó giảng bài. Chỉ tiếc, từ đó đến nay đã hơn một năm, Thường thái phó cũng không gọi thất đệ đứng dậy đọc bài thêm một lần nào nữa. Nghe nói, Thường thái phó cùng rất nhiều đại thần khác trong triều thường xuyên đến Nguyệt Tiêu điện tìm thất đệ. Nhưng bất kể là ai, thất đệ cũng đều không tiếp. Thậm chí về sau, phụ hoàng còn phải ra mặt cấm những người đó đến quấy rầy thất đệ nữa. Rốt cục, thất đệ đang suy nghĩ cái gì?
“Ngũ ca?” Thanh Lâm nhỏ giọng gọi. Cũng chẳng biết vì sao, cứ có mặt thất đệ là hắn lại không dám to tiếng.
“Gì?” Cẩm Sương định thần lại, mỉm cười nhìn lục đệ.
“Ngũ ca, huynh nói thất đệ có sợ nóng không? Trời nóng như đổ lửa thế này mà vẫn còn mặc áo choàng đen. Đổi lại là đệ chắc đệ đã chết vì nóng rồi.” Thanh Lâm nghi hoặc hỏi.
“Đệ cho rằng ai cũng giống như đệ à?” Lam Hạ lạnh lùng liếc nhìn Thanh Lâm.
“Cũng đúng… Hì hì…” Thanh Lâm ngượng ngùng gãi gãi đầu. Nhưng đột nhiên, cả ba người trợn tròn mắt nhìn phía trước. Hàn Nguyệt đang cởi áo choàng!! Cái áo đó từ trước đến nay thất đệ vẫn mặc không chịu bỏ ra, sao hôm nay lại… Chuyện gì đang xảy ra thế này??? Ba người nhìn nhau, không hiểu gì hết.
Không ai biết thực ra Hàn Nguyệt rất sợ nóng, càng ngày càng sợ. Hè mấy năm trước, cho dù mặc thêm áo choàng, nó vẫn còn chịu được. Nhưng càng hấp thụ tinh hoa ánh trăng, nó càng sợ nóng. Giống như mặt trăng mặt trời sẽ không bao giờ xuất hiện cùng một lúc, cơ thể hấp thụ ánh trăng cũng cực kỳ ghét ánh sáng mặt trời rực rỡ nóng bỏng. Cho nên cuối cùng, Hàn Nguyệt cũng không chịu nổi cái nóng nữa mà phải cởi áo choàng ra.
Vứt chiếc áo choàng sang một bên, Hàn Nguyệt nhắm mắt lại dựa vào gốc cây, áp chế những bực bội khó chịu đang bốc lên vì nóng. Tất cả mọi người ở đây chỉ biết sững sờ đứng nhìn nó. Hàn Nguyệt lúc này mặc một bộ quần áo bằng lụa trắng, khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt, đôi môi do cái nóng nên có vẻ hồng hơn bình thường, chiếc mũi thẳng tắp xinh xắn, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt không ai dám nhìn thẳng vào. Mái tóc dài đến lưng vì cử động lúc nãy mà giờ đã có chút rối loạn nhưng lại tô điểm thêm vẻ xinh đẹp dị thường của nó. Cho dù đôi mắt đã khép lại, nhưng dung mạo tuyệt thế kia vẫn khiến người khác phải điên đảo. Nhưng, chứng khiến tận mắt thân hình dưới lớp áo choàng rộng rãi, mọi người mới biết Hàn Nguyệt gầy yếu đến mức nào. Cơ thể như vậy căn bản không thể nào là cơ thể của một đứa trẻ đã lên tám tuổi, chưa kể nó còn là hoàng tử, vị hoàng tử được sủng ái nhất hậu cung.
Huyền Ngọc, Huyền Thanh mang theo hộp đồ ăn nhanh thoăn thoắt đi tới chỗ chủ tử. Trời nóng nên chủ tử cũng chẳng muốn ăn đồ nóng, bọn chúng phải đợi thức ăn nguội bớt rồi mới đem đến đây. Nhìn chủ tử đang nằm nghỉ dưới tán cây, lại nhìn sang xung quanh thấy mọi người ngồi yên tại chỗ ngắm chủ tử, Huyền Ngọc càng sải bước nhanh hơn.
“Chủ tử.” Đi tới tàng cây, Huyền Ngọc âm thầm che bớt một số ánh mắt đang nhìn chủ tử. Hắn biết chủ tử không thích người khác nhìn chằm chằm vào người mình. Thấy người từ từ mở mắt, Huyền Ngọc đưa hộp đồ ăn đến trước mặt chủ tử. Huyền Thanh đang đứng ở một bên liền ngồi xuống, lấy ra món thịt khô chủ tử thích ăn nhất cùng với nước trà.
Hàn Nguyệt mở hộp, yên lặng ngồi ăn. Thức ăn trong hộp cực kỳ đơn giản, đơn giản hơn bất kỳ ai đang ngồi nghỉ ở chỗ này. Chỉ toàn là rau, không có một món mặn nào. Bọn Cẩm Sương ngồi cách Hàn Nguyệt không xa thấy thế đều kinh ngạc. Đồ ăn của thất đệ sao có thể đơn giản như vậy được? Mặc dù Hàn Nguyệt đã đi học được hơn một năm nhưng bọn hắn chưa bao giờ cùng nhau ngồi ăn cơm. Cho nên đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy đồ ăn của nó. Không ngờ lại đơn giản đến thế. Cẩm Sương bèn đứng lên lại gần chỗ Hàn Nguyệt.
“Nô tài tham kiến Ngũ điện hạ.” Thấy Ngũ điện hạ tới gần, Huyền Ngọc và Huyền Thanh vội vàng hành lễ, rồi cũng khom người hành lễ với Tứ điện hạ và Lục điện hạ đang ngồi cách đó không xa.
“Thất đệ.” Nhìn Hàn Nguyệt đang dùng bữa, Cẩm sương ôn nhu gọi. Mặc dù nụ cười vẫn đọng trên môi nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ bất an.
Nghe thấy có người gọi mình, Hàn Nguyệt ngẩng đầu lên. Thấy thế, Cẩm Sương ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh nó. Hắn đã quên mất, người nọ gầy yếu mảnh mai đến nhường nào. Sau khi Cẩm Sương ngồi xuống, Lam Hạ cũng đứng lên đi tới chỗ bọn họ. Thanh Lâm thấy vậy cũng chạy theo đến đây.
“Thất đệ, sao cơm trưa lại chẳng có một món mặn nào thế này?” Cẩm Sương khẽ nhíu mày nhìn hộp đồ ăn trước mặt. Xem chừng, những thái giám, quản sự trong cung còn ăn ngon hơn nó.
Ngay khi Huyền Ngọc định trả lời thay cho chủ tử, Hàn Nguyệt đột nhiên lên tiếng, “Ăn không quen.”
Nghe vậy, trong mắt Cẩm Sương hiện lên một tia kinh ngạc, rồi hắn tiếp tục nói : “Không quen thì cũng cố ăn một chút gì chứ. Chỉ thế này thôi thân thể sao chịu được.” Cẩm Sương đưa ánh mắt đượm yêu thương nhìn Hàn Nguyệt. Giờ nhìn thân thể nó còn gầy yếu hơn so với vừa nãy.
Mà Hàn Nguyệt lại tiếp tục mở miệng, một điều chưa từng xảy ra trước đây : “Có thịt khô.” Nói rồi, nó lấy một mảnh thịt khô từ cái túi bên cạnh ra cho vào miệng. Cẩm Sương nghi hoặc nhìn nó.
Thấy ba vị điện hạ trước mặt tỏ vẻ không hiểu, Huyền Ngọc liền giải thích dùm chủ tử : “Chủ tử không thích mùi vị các món thịt, thịt khô thì còn miễn cưỡng chấp nhận được.”
Nghe Huyền Ngọc nói thế, ba người mới hiểu vì sao. Đột nhiên, Thanh Lâm lên tiếng : “Thịt khô à? Thất đệ, cho huynh nếm thử được không?”
Lam Hạ khẽ chau mày, mở miệng trách Thanh Lâm : “Lục đệ, thất đệ chỉ có thể ăn được thịt khô, ngươi còn tranh với đệ ấy làm gì. Đồ ăn của ngươi còn chưa ăn hết nữa là.”
“Á, đệ quên mất…” Thanh Lâm ngượng ngùng khẽ nói. Nhưng ngay lập tức, Thanh Lâm sững sỡ nhìn một bàn tay nhỏ bé cầm miếng thịt khô đưa tới trước mặt mình. Cả Cẩm Sương lẫn Lam Hạ cũng đều ngây người ra.
Thấy Thanh Lâm chẳng có phản ứng gì, đôi mắt Hàn Nguyệt có chút tối sầm lại : “Không muốn ăn sao?”
Hai mắt Thanh Lâm đột nhiên mở lớn, rồi hắn cực kỳ vui vẻ cầm lấy miếng thịt khô Hàn Nguyệt đưa cho : “Cảm ơn thất đệ.” Đồng thời cho miếng thịt vào miệng dùng sức nhai, như thể hắn đang thưởng thức món ăn ngon nhất trong thiên hạ.
Thấy Hàn Nguyệt làm vậy, Cẩm Sương và Lam Hạ đều kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi nhìn Hàn Nguyệt vẫn điềm nhiên dùng bữa. Người này đúng là thất đệ mà bọn họ biết sao? Sao lại có thể…? Chẳng lẽ ngay từ đầu, bọn họ đều hiểu sai rồi? Cẩm Sương, Lam Hạ nhìn nhau, đều nhìn thấy những ý nghĩ tương tự hiện lên trong mắt đối phương.
Huyền Ngọc, Huyền Thanh cũng sửng sốt nhìn chủ tử, nhưng ngay sau đó đã khôi phục trở lại bình thường. Chủ tử như vậy chẳng phải tốt hơn sao.
“Thất đệ, ngũ ca có thể nếm thử không?”
Chỉ chốc lát sau, Hàn Nguyệt đã lấy một mảnh thịt khô đưa cho hắn. Cẩm Sương vô cùng cẩn thận cầm lấy, đưa lên miệng từ tốn thưởng thức.
Ngay khi Lam Hạ đang nghĩ nên mở miệng như thế nào, một bàn tay đã đưa miếng thịt khô đến trước mặt hắn. Lam Hạ sững người. Thất đệ sao lại chủ động cho hắn?
“Không ăn?” Thấy người nọ không có phản ứng gì, Hàn Nguyệt định thu tay lại. Nó không thích đang ăn cơm thì bị người quấy rầy, nên để tránh cho cứ một lúc lại có người mở miệng xin, ai nó cũng cho là tốt nhất.
Ngay khi Hàn Nguyệt chuẩn bị thu tay về. Lam Hạ đã cầm lấy miếng thịt khô trong tay nó.
“Ai bảo ta không ăn.” Lam Hạ lạnh nhạt nói, rồi cho miếng thịt vào trong miệng.
Giờ Hàn Nguyệt mới cảm thấy, rốt cuộc mình cũng được yên tĩnh ngồi ăn cơm.
“Đều ngồi đây làm gì vậy?” Đại hoàng tử Ti Diệu Nhật cất tiếng hỏi bọn đệ đệ đang tụ tập cùng một chỗ. Rồi hắn thấy một thân hình gầy gò yếu ớt đang ngồi chính giữa. Nhìn kỹ thì ra là thất đệ, đệ ấy đã cởi áo choàng ra. Nhìn cơ thể gầy yếu nọ, đôi lông mày của Diệu Nhật chau lại, thất đệ còn nhỏ gầy hơn so với tưởng tượng của hắn.
“Đại ca.”
“Nô tài thỉnh an Đại điện hạ.”
Mấy người đang ngồi xung quanh cũng đứng dậy chào Diệu Nhật.
“Đều ngồi đây làm gì vậy?” Diệu Nhật lại lặp lại câu hỏi.
“Đại ca, thất đệ đang chia thịt khô cho chúng ta.” Lão lục Ti Thanh Lâm mau miệng giải thích.
“Thịt khô? Thịt khô nào?” Diệu Nhật nghi hoặc hỏi, rồi nhìn hộp đồ ăn của người nọ, hai hàng lông mày lại chau thêm.
Diệu Nhật vừa nói xong, Hàn Nguyệt đã nhanh tay lấy một miếng thịt khô trong túi ra bỏ vào trong hộp thức ăn của Diệu Nhật rồi lại tiếp tục ngồi xuống dùng bữa. Nhìn hành động của Hàn Nguyệt, Diệu Nhật quên mất mình đang làm gì. Chuyện… chuyện gì thế này? Tại sao thất đệ đẹp như tiên đồng của hắn lại tự dưng chủ động chia thịt khô cho hắn? Diệu Nhật chớp chớp mắt, cố nhìn xem con người trước mắt hắn đây là thật hay là người khác cải trang.
“Ha ha, đại ca, huynh choáng váng à?” Thấy bộ dạng Diệu Nhật như thế, Thanh Lâm ha hả cười to. Cẩm Sương, Lam Hạ cũng mỉm cười, chỉ là… bàn tay vừa cầm lấy miếng thịt ban nãy của Lam Hạ đã nắm chặt lại.
Mà lúc này, Hàn Nguyệt đã có chút bực bội. Nó giờ chỉ muốn yên tĩnh ăn hết bữa cơm mà thôi. Sau này dùng bữa không đem theo thịt khô nữa, chỉ khiến mình ngồi ăn cũng không yên.
Nhưng ngay khi Hàn Nguyệt nghĩ cuối cùng mình cũng đã có thể an tĩnh ăn hết bữa cơm này thì đột nhiên, một tiếng hét từ xa truyền tới : “A…”