CHƯƠNG 20
Mọi người đang cười đùa vui vẻ thì đột nhiên, một tiếng hét chói tai cùng những tiếng ầm ĩ khác từ xa vọng lại. Vội vàng nhìn về phía Luyện võ trường, chỉ thấy giữa sân, một con ngựa đang điên cuồng chạy loạn. Trên lưng nó còn có một người, nhìn kỹ thì ra là lão bát, Ti Hoài Ân. Xa xa, trên đài cao, Nhị hoàng tử Ti Đạm Vũ cùng Tam hoàng tử Ti Quang Dạ đang đứng nhìn, cười rất khoái trá.
Tất cả vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra. Diệu Nhật có chút tức giận nói : “Lão nhị, lão tam càng ngày càng đùa quá trớn rồi.” Lại nhìn ra giữa thao trường, con ngựa đã mất kiểm soát còn người đang ngồi trên lưng nó cũng sắp rơi xuống. Diệu Nhật càng lúc càng khẩn trương.
“Ô ô… cứu… cứu ta…” Ti Hoài Ân vừa khóc vừa la hét. Giờ hắn đang vô cùng sợ hãi. Vừa rồi, Nhị điện hạ sai người dắt một con ngựa tới nói, chỉ cần hắn có thể cưỡi nó đi một vòng thì ngày mai sẽ tha cho hắn. Cho nên mặc dù Hoài Ân rất sợ nhưng hắn vẫn liều mạng cưỡi nó. Không ngờ, hắn ngồi chưa được bao lâu, con ngựa đã bắt đầu phát điên lên chạy tán loạn. Làm sao giờ? Nếu ngã xuống hắn nhất định sẽ chết.
Hàn Nguyệt bỏ hộp đồ ăn đang ăn dở sang một bên rồi từ từ đứng dậy.
“Đại ca, làm sao giờ? Nếu cứ tiếp tục như vậy e sẽ xảy ra án mạng mất.” Cẩm Sương có chút lo lắng hỏi đại ca. Mặc dù hắn chẳng tiếp xúc gì với lão bát nhưng lão nhị, lão tam làm vậy cũng thật quá đáng. Lão bát dù sao cũng là con của phụ hoàng.
“Đại ca, làm gì bây giờ? Con ngựa kia đã phát cuồng lên rồi, đệ thấy Hoài Ân cũng không gắng gượng được lâu nữa đâu!” Thanh Lâm lo lắng hét lên.
“Ta cũng không biết. Ngựa nổi điên lên cực kỳ nguy hiểm. Các đệ đứng ở chỗ này đừng chạy lung tung, ta đi xem sao. Nếu lát nữa, nó chạy đến đây thì sẽ rắc rối.” Ti Diệu Nhật hơi lo ngại nói. Mặc dù hắn có võ công nhưng đối phó với một con ngựa đang nổi điên hắn cũng không nắm chắc phần thắng. Nhìn bọn thị vệ đang có mặt trong thao trường, không có một kẻ nào dám tiến lên ghìm lại con ngựa, Diệu Nhật bắt đầu nổi giận. Dù sao đấy cũng chỉ là một đứa trẻ mà. Ngay khi Diệu Nhật định tiến tới trách mắng bọn thị vệ, ra lệnh cho bọn chúng đi cứu người thì một thân ảnh màu trắng lướt qua bên người hắn.
Hàn Nguyệt lúc này muốn giết người. Thời tiết đã nóng bức, ăn uống cũng chẳng có khẩu vị gì, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ mát mẻ nằm nghỉ dùng chút gì đó thì bị hết người này đến người khác quấy rầy, giờ lại thêm chuyện này nữa. Hàn Nguyệt biết nó phải làm cái gì đó để giải tỏa sự bực bội trong lòng. Nếu không, nó không dám cam đoan mình sẽ không thả một mồi lửa thiêu rụi toàn bộ chỗ này.
Mọi người định đưa tay giữ cái thân ảnh đang chạy ra ngoài kia lại thì Hàn Nguyệt đột nhiên gập người xuống, chạy như bay về phía trước. Lúc sắp đến gần, nó dùng sức dậm mạnh, lấy đà nhảy lên lưng con ngựa đang điên cuồng chạy trốn. Vừa nhảy lên, Hàn Nguyệt dùng một tay ôm lấy Hoài Ân, tay kia kéo dây cương. Con ngựa vốn đã hoảng loạn vì động tác của nó mà lại chồm lên dữ dội. Những tiếng la hét vang vọng khắp thao trường. Đột nhiên, Hàn Nguyệt kéo mạnh Hoài Ân, buông dây cương ra, lắc mình rơi xuống. Hai người lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại được.
“Hàn Nguyệt…”
“Thất đệ…”
“Thất ca…”
“Chủ tử…”
“Thất điện hạ…”
Mọi người ngay lập tức định thần lại, vội vàng chạy tới chỗ hai thân hình đang nằm bất động trên mặt đất.
Hàn Nguyệt buông Hoài Ân ra, đứng dậy, rảo bước về phía Ti Đạm Vũ và Ti Quang Dạ cách đó không xa. Bọn chúng đang đứng như trời trồng nhìn mọi việc xảy ra. Đi đến trước mặt hai người, ánh sáng trong mắt Hàn Nguyệt xoay chuyển càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, một tiếng hét đau đớn vang lên. Ti Đạm Vũ, giờ đã 12 tuổi, bị Hàn Nguyệt tống cho một cước đá bay ra ngoài. Hắn quỳ trên mặt đất, ôm lấy bụng rên rỉ. Một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
“A…” Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì Ti Quang Dạ, giờ đã 11 tuổi, cũng bị Hàn Nguyệt đá văng ra ngoài, rơi xuống sau lưng Đạm Vũ. Hắn cũng giống như nhị ca của hắn, ôm chặt lấy bụng, nằm trên mặt đất.
Nhìn hai thân hình cao lớn hơn Hàn Nguyệt rất nhiều lại bị nó dễ dàng đá văng ra ngoài như đá một viên sỏi, những kẻ đang chạy đến chỗ nó đều dừng lại, hoảng sợ nhìn việc đang xảy ra trước mắt.
Tất cả đều bị bộ dạng lúc này của Hàn Nguyệt dọa cho chết khiếp, còn nó từ từ đi đến trước mặt Ti Đạm Vũ.
“A…” Ti Đạm Vũ lại hét lên đau đớn. Hàn Nguyệt túm lấy tóc hắn giật mạnh, bắt hắn đứng dậy, đưa lên ngang tầm mắt nó.
Tiếp đó, một âm thanh bạo ngược từ trong miệng Hàn Nguyệt truyền ra : “Ngươi, cũng chỉ biết hành hạ kẻ yếu để thể hiện sự cường đại của mình. Trước mặt kẻ mạnh thực sự, ngươi, không chịu nổi được một đòn.” Không một ai từng nghe thấy giọng nói của nó lại tàn bạo như thế. Hàn Nguyệt buông tay ra, để mặc Đạm Vũ té xuống đất, cũng chẳng buồn nhìn đến đám nô tài đang chạy về phía mình.
“Chủ tử!? Tay… tay ngài…” Nhìn chủ tử đang đi đến gần, Huyền Ngọc vội vàng chạy tới, bỗng nhìn thấy tay phải của chủ tử dính đầy máu. Trong nháy mắt, sắc mặt của Huyền Ngọc tái nhợt hẳn đi.
Nghe Huyền Ngọc kinh hô, mọi người lại dồn mắt về phía Hàn Nguyệt. Lúc nãy không ai chú ý tới, giờ mới phát hiện tay phải của nó máu me bê bết, vết máu thấm ra loang lổ trên nền áo trắng.
“Câm miệng.” Thấy Huyền Ngọc và Huyền Thanh lại chuẩn bị nói thêm cái gì nữa, Hàn Nguyệt quát lên. Nó bây giờ không muốn nghe bất cứ một tiếng ồn nào khiến mình bực bội thêm nữa. Nhìn cánh tay cùng bộ quần áo dính đầy máu, sắc đỏ trong mắt Hàn Nguyệt lại hiện ra. Giật lấy chiếc áo choàng trên tay Huyền Ngọc, nó bắt đầu lau lấy lau để nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra từ miệng vết thương. Hàn Nguyệt chau mày lại ra lệnh. “Trở về!” rồi vứt chiếc áo choàng sang một bên, đi về Nguyệt Tiêu điện. Cũng chẳng buồn nhặt chiếc áo choàng bị vứt xuống đất, Huyền Ngọc và Huyền Thanh vội vã đuổi theo chủ tử.
Hàn Nguyệt rời đi được một lúc, những người có mặt trong Luyện võ trường mới định thần lại, có kẻ đi gọi thái y, có kẻ đi dìu những người đang nằm trên mặt đất dậy, có kẻ đi xử lý con ngựa, rối loạn hết cả lên. Và một đôi bàn tay trắng trẻo sạch sẽ nhặt lấy chiếc áo choàng bị Hàn Nguyệt bỏ lại trên nền đất, rời khỏi cái nơi hỗn loạn này.
…
“Chủ tử… ô ô…” Huyền Ngọc nhìn chủ tử vừa về Nguyệt Tiêu điện đã bắt đầu cởi bỏ quần áo liền vội vàng đi tới giúp. Huyền Thanh hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào tay chủ tử, thân hình run lên nhè nhẹ.
“Ồn quá.” Những hành động vừa nãy cũng khiến tâm tình của Hàn Nguyệt dịu đi được phần nào, nên giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt như cũ.
“Chủ tử.” Đột nhiên, Huyền Thanh quỳ mọp xuống đất.
“Gì?” Hàn Nguyệt trầm giọng hỏi. Nó chưa bao giờ để cho bọn chúng quỳ xuống trước mặt nó. Giờ, nó không còn là Nghiệt Đồng nữa.
“Nô tài không bảo vệ được chủ tử.” Huyền Thanh khàn khàn nói. Nghe hắn nói vậy, Huyền Ngọc cũng quỳ xuống.
“Đứng lên cho ta.” Giọng nói của Hàn Nguyệt có chút không vui. Nó không cần ai bảo vệ cả, nó không phải là kẻ yếu.
Thấy giọng điệu của chủ tử khẽ biến, Huyền Ngọc và Huyền Thanh ngay lập tức đứng lên, ngẩng đầu nhìn chủ tử. Bọn chúng biết, chủ tử ghét những ai nói chuyện mà cứ cúi gầm xuống đất.
“Ta không cần các ngươi bảo vệ. Các ngươi tự bảo vệ bản thân mình là được rồi. Hãy nhớ, ta không phải kẻ yếu.” Âm thanh trầm thấp của Hàn Nguyệt truyền vào tai hai người “Nếu các ngươi tập võ mỗi ngày là để bảo vệ ta thì thôi ngay. Ta không cần.”
Nghe Hàn Nguyệt nói thế, Huyền Ngọc Huyền Thanh mở to hai mắt nhìn nó trân trối. Sao chủ tử lại biết. “Chủ tử… ngài…”
“Chuẩn bị nước nóng. Ta muốn tắm rửa.” Hàn Nguyệt ghê tởm nhìn những vết máu bê bết trên người.
“Chủ tử, ngài bị thương, không thể chạm vào nước. Để nô tài bôi thuốc cho ngài trước đã.” Huyền Ngọc vội vàng can ngăn. Vết thương nghiêm trọng thế kia sao hắn còn chưa đi rửa sạch cho chủ tử.
“Chuẩn bị nước nóng!!” Cơn bực bội bắt đầu bốc lên trong lòng Hàn Nguyệt.
“Dạ, nô tài đi chuẩn bị ngay.” Thấy Huyền Ngọc định mở miệng khuyên can, Huyền Thanh ngăn lại, rồi liếc nhìn hắn đầy ngụ ý, nhanh chóng lui ra ngoài.
Huyền Ngọc im lặng một lúc rồi đi đến bên cạnh chủ tử. Chủ tử vẫn đang khó chịu nhìn bàn tay của người, máu vẫn không ngừng rỉ ra từ miệng vết thương. “Chủ tử, xin hãy để nô tài xử lý vết thương cho ngài được không?”
“Đem nước đến.” Mặc dù nó có thể điều khiển được nước nhưng dòng nước, ngọn lửa nó điểu khiển không thể chạm được vào mình nó. Bây giờ nó chỉ muốn rửa sạch vết máu này.
“Chủ tử, thế này… ngài…” Sao có thể để nước dính vào miệng vết thương được. Ngay khi Huyền Ngọc đang bối rối không biết làm sao thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng hô : “Hoàng thượng giá lâm Hoàng hậu nương nương giá lâm”
“Nô tài khấu kiến hoàng thượng…” Vừa thấy hoàng thượng và hoàng hậu bước vào, Huyền Ngọc vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Miễn lễ.” Không đợi hắn nói xong, Ti Ngự Thiên đã phất tay ra hiệu cho hắn đứng lên, rồi quay sang nhìn đứa con lúc này đang ôm cánh tay dính đầy máu. Vừa rồi có người đến bẩm báo Hàn Nguyệt bị thương, hắn vội vàng từ Ngự thư phòng đến đây, trên đường gặp hoàng hậu cũng vừa nhận được thông báo chạy tới.
“Nguyệt nhi? Tay con có sao không? Sao vẫn còn chảy máu thế này?” Vừa vào cửa, Tiêu Lâm lập tức đi đến nhìn con nàng, chỉ thấy bàn tay của nó vẫn còn đang chảy máu, chưa được xử lý gì hết.
“Sao không bôi thuốc băng bó cho chủ tử của các ngươi hả?” Ti Ngự Thiên gầm lên giận dữ.
“Đem nước đến.” Không đợi Huyền Ngọc giải thích, Hàn Nguyệt đã lên tiếng. Chẳng lẽ nó chỉ muốn rửa sạch cái tay thôi mà cũng khó đến vậy?
“Mang hòm thuốc lại đây.” Không màng đến lời nói của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên lớn giọng ra lệnh cho bọn nô tài đang đứng ở phía sau. Huyền Ngọc vội vàng chạy ra. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Hàn Nguyệt nói : “Ngươi bây giờ không được chạm vào nước. Đừng ương bướng nữa.”
Nhìn ánh mắt phụ hoàng đầy vẻ kiên quyết, Hàn Nguyệt có chút tức giận.
“Nguyệt nhi, đau không con?” Tiêu Lâm vừa nghẹn ngào hỏi, vừa dùng khăn tay lau đi dòng máu vẫn đang chảy ra không ngừng từ vết thương. Con nàng không thích nàng rơi lệ nên cho dù rất muốn khóc, nàng cũng cố gắng nhịn. Nhưng nhìn chiếc khăn tay càng lúc càng thấm đẫm máu, máu bắt đầu nhỏ tong tỏng xuống sàn, nước mắt nàng rốt cuộc cũng tràn ra, không thể kiềm lại được.
“Hoàng thượng, thái y tới.” Lý Đức Phú ở bên ngoài nói vọng vào.
“Cho hắn vào.” Ti Ngự Thiên lập tức cho truyền hắn.
Thái y Lý Quý Sâm vừa tiến tới vội vàng quỳ xuống hành lễ rồi lập tức đến gần xem xét cánh tay bị thương của Thất điện hạ.
“Thế nào?” Ti Ngự Thiên trầm giọng xuống hỏi Lý Quý Sâm.
“Bẩm hoàng thượng, bàn tay của Thất điện hạ hình như bị cái gì đó chà sát mạnh làm trầy da, mặc dù chảy nhiều máu nhưng thương thế cũng không nghiêm trọng. Nghiêm trọng nhất là vết thương trên mu bàn tay, đã động đến xương, hơn nữa gân mạch cũng bị thương tổn. Phải tiến hành châm cứu, nếu không tay điện hạ có thể sẽ tàn phế.” Lý Quý Sâm cẩn thận nói. Thất điện hạ sao lại bị thương nặng đến mức này.
“Ngươi nói gì? Tay Nguyệt nhi có thể sẽ tàn phế?” Tiêu Lâm thất thanh kêu lên. “Sao lại như thế? Sao Nguyệt nhi lại bị thương nặng như thế? Ô ô…” Sao lại như thế này? Con nàng chỉ đến thư viện học thôi, sao trở về đã bị thương nặng như thế rồi.
“Lý Quý Sâm tiếp chỉ.” Ti Ngự Thiên đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp lạnh như băng.
Lý Quý Sâm lập tức quỳ xuống lĩnh chỉ.
“Trẫm ra lệnh cho ngươi bằng mọi giá cũng phải chữa khỏi cho cánh tay của Thất điện hạ, nếu có gì sai sót, tất cả thái y trong Thái y viện đều cút khỏi hoàng cung ngay cho trẫm, lưu đày ba ngàn dặm.” Mấy chữ cuối cùng, Ti Ngự Thiên cắn răng rít lên. Tay của Nguyệt nhi nhất định không thể có việc gì.
Nghe xong, sắc mặt Lý Quý Sâm trắng bệch, rồi hắn dập đầu ba cái, lớn giọng đáp lại : “Thần lĩnh chỉ.” Sau đó, hắn trở lại bên giường, bắt đầu cẩn thận xử lý cánh tay có liên quan đến số phận của mình và tất cả mọi người trong Thái y viện.
“Ô ô ô ô…” Tiêu Lâm rấm rức khóc. “Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao Nguyệt nhi đang yên yên ổn ổn lại bị thương nặng đến thế này?
Nhìn Huyền Ngọc, Huyền Thanh đang đứng trước cửa, sắc mặt Ti Ngự Thiên lạnh hẳn đi : “Giải thích rõ ràng cho trẫm. Vì sao chủ tử của các ngươi lại bị thương? Vì sao không bảo vệ an toàn cho chủ tử? Cho trẫm một lời giải thích.”
Huyền Ngọc đưa mắt nhìn chủ tử, rồi sau đó, bắt đầu kể cho hoàng thượng nghe chuyện phát sinh lúc trưa.