Dụ Đồng

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Khi Nghiệt Đồng được bốn tháng tuổi thì ngọn lửa bắt đầu xuất hiện trên tay nó. Lúc đó nó biết rằng năng lực của mình chẳng hề thay đổi và đang bắt đầu khôi phục từng chút một.

Ngay từ khi sinh ra, người Thiên triều đã có năng lực điều khiển một thứ gì đó. Từ cấp thấp nhất là điều khiển động vật cho đến cấp cao nhất là điều khiển các nguyên tố tự nhiên như không khí, nước, lửa,… Đế quân của Thiên triều là người duy nhất có thể điều khiển hai nguyên tố tự nhiên. Năng lực này được các đế quân truyền từ đời này sang đời khác.

Mà Nghiệt Đồng bẩm sinh đã có thể điều khiển ba nguyên tố : Gió, lửa, nước. Theo thời gian, những năng lực này ngày càng mạnh, hơn nữa lại được Nghiệt Đồng tu luyện đến mức thượng thừa. Cho nên, khi Thương Long chết trong tay đứa con mới 11 tuổi của mình, trong mắt hắn tràn ngập nỗi hoảng sợ và hối hận, hoảng sợ trước sức mạnh to lớn của Nghiệt Đồng, hối hận vì trước đó đã buông tay không bóp chết nó.

Kiếp này, tuy sức mạnh của Nghiệt Đồng không mạnh mẽ bằng kiếp trước nhưng nó vẫn có thể điều khiển được nước và lửa. Đối với Nghiệt Đồng, thế này cũng đủ rồi, dù sao đây cũng không phải Thiên triều, người ở đây chẳng ai có ‘siêu’ năng lực như nó cả. Mà, một loại “sức mạnh” khác của nó, “Quang thứ” cũng đã xuất hiện trong cơ thể khi Nghiệt Đồng bắt đầu hấp thụ ánh trăng.

“Quang thứ” là một loại tâm pháp có thể làm tâm hồn con người trở nên bình tĩnh, được Phong Mạc chuẩn bị riêng cho Nghiệt Đồng. Nghiệt Đồng thỉnh thoảng phải luyện nó, lợi dụng việc hấp thụ tinh hoa của ánh trăng để trấn áp bản tính nóng nảy, dễ dàng tức giận giống như thú hoang của mình. Nghiệt Đồng bề ngoài lãnh đạm thờ ơ, chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ là khi không ai chọc tức nó. Một khi có ai hoặc việc gì đó khiến nó tức giận, Nghiệt Đồng chắc chắn sẽ hủy diệt tất cả. “Quang thứ” kỳ thật chính là chuyển hóa tinh hoa ánh trăng đã được hấp thụ vào trong cơ thể thành những kim châm phóng ra ngoài. Thời gian tu luyện càng dài, tinh hoa hấp thụ càng nhiều thì sức mạnh của mỗi cây châm càng lớn, thậm chí có thể dễ dàng xuyên qua thân thể người khác.

Năng lực điều khiển các nguyên tố cùng với “Quang thứ” từ từ khôi phục khiến kiếp này, Nghiệt Đồng lại có thể nắm giữ số phận của chính mình.



“Còn có hai tháng nữa là đến sinh nhật Nguyệt nhi rồi. Nên may cho Nguyệt nhi quần áo mới màu gì bây giờ? Năm ngoái màu tím rồi vậy năm nay màu đỏ đi. Nguyệt nhi đáng yêu thế này mặc màu đỏ nhất định sẽ rất đẹp. Năm nay tơ lụa Ly quốc tiến cống riêng cho hoàng hậu tốt hơn năm ngoái. Lấy nó may quần áo cho Nguyệt nhi là tuyệt nhất. Xuân Mai, ngươi thấy thế nào?” Lệ quý phi, giờ đã thành Tiêu hoàng hậu, hỏi người thị nữ thân như tỷ muội, đã làm bạn với mình suốt 15 năm qua.

“Tiểu thư, điện hạ mặc gì cũng đều đẹp cả.” Nhìn tiểu thư cao hứng, tâm trạng Xuân Mai cũng vui theo.

“Đương nhiên. Con ta mà.” Tiêu Lâm cực kỳ cao hứng. “À đúng rồi, sai người làm thêm mấy bộ nội y cho Nguyệt nhi, nhớ phải dùng lụa, Nguyệt nhi mẫn cảm với các loại vải khác.”

Xuân Mai yên lòng nhìn tiểu thư bận rộn chọn lựa vải vóc. Vì chuyện năm đó mà tiểu thư không thể sinh con được nữa, không những thế, ba tháng sau điện hạ được chẩn đoán là mù điếc bẩm sinh. Ngoại trừ việc tay chân hoạt động bình thường, nhìn điện hạ lúc nào cũng giống như đang ngủ, chẳng phản ứng gì với mọi chuyện xung quanh. Xuân Mai từng nghĩ rằng, tiểu thư sẽ không chịu nổi đả kích này nhưng may thay, khi điện hạ được sáu tháng thì tiểu thư cũng khôi phục tinh thần, không giận dữ, đau đớn hay oán hận gì. Nhưng mỗi khi ở một mình, Xuân Mai biết tiểu thư vẫn luôn khổ sở và thương tâm. Hoàng thượng mặc dù rất uy nghiêm, lạnh lùng nhưng Ngài đối xử với tiểu thư và điện hạ không tệ, cũng không vì điện hạ mà lạnh nhạt với tiểu thư hay chán ghét điện hạ. Ngài còn cho phép điện hạ sống cùng tiểu thư. Chỉ tội nghiệp điện hạ, nếu là một đứa trẻ bình thường khỏe mạnh, thì không biết sẽ được người khác yêu mến đến mức nào.

Cách đó không xa, Nghiệt Đồng nằm trên ghế, vuốt ve miếng ngọc bội cùng chiếc vòng tay màu đen nó đang đeo trên người. Đây là quà sinh nhật một tuổi của nó. Nghiệt Đồng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Nó sinh ra đại diện cho chết chóc, cho dù sau này trở thành đế quân, Nghiệt Đồng cũng chẳng buồn tổ chức. Miếng noãn ngọc trên cổ là do phụ hoàng, Yển đế, ban tặng cho nó vì thân thể Nghiệt Đồng lúc nào cũng lạnh buốt. Xem ra trước mắt, Yển đế vẫn có chút gì đó quan tâm đến nó. Còn chiếc vòng tay cũng là bảo vật hiếm có, do Tiêu hoàng hậu đặc biệt phái người tìm kiếm. Nàng vẫn nuôi hi vọng một ngày nào đó, con mình có thể khỏe mạnh bình thường. Chiếc vòng màu đen pha tím, rất có linh tính, có thể biến hóa lớn nhỏ tùy vào cổ tay của người đeo. Nghiệt Đồng vẫn nhớ hôm đó cực kỳ ồn ào, nó phải liều mạng áp chế cơn thịnh nộ trong lòng. Nếu không phải sức mạnh của nó còn chưa đủ, Nghiệt Đồng có lẽ đã giết hết tất cả ngay lập tức. May mà sau đó, Tiêu Lâm đã sai người đưa Nghiệt Đồng về phòng ngủ trước.

Nghiệt Đồng không biết phải đối xử với cha mẹ như thế nào, chính xác mà nói, nó không hề có kinh nghiệm đối nhân xử thế. Kiếp trước, Phong Mạc đã hao tổn rất nhiều tâm tư nghĩ cách giúp Nghiệt Đồng có thể sống và có những cảm xúc, tâm tình như bao người khác. Nhưng có lẽ là do tính cách bẩm sinh cùng với hoàn cảnh khách quan mà Nghiệt Đồng chỉ có thể phân biệt các loại cảm xúc, khi nói chuyện đã biết dùng ngôn ngữ thay cho ánh mắt, mặc dù vốn từ của Nghiệt Đồng rất đơn giản và có phần thiếu thốn. Ngoại trừ lúc đối diện với Phong Mạc là có chút thay đổi, còn lại lúc nào con mắt Nghiệt Đồng cũng trống rỗng, không bộc lộ bất cứ điều gì, ngoại trừ thỉnh thoảng có hiện lên chút giận dữ, bực tức, hay chán ghét gì đấy.

Nghiệt Đồng mặc dù chưa bao giờ sinh sống như người bình thường nhưng nó cực kỳ thông minh. Nó hiểu rõ cái gì gọi là “vô tình nhất – đế vương gia”. Dù rằng nơi này hoàn toàn khác với Thiên triều, nhưng hoàng tộc nào thì cũng như nhau cả thôi.

Tương truyền, phụ hoàng của nó, hoàng đế Đại Yển quốc, là một kẻ lạnh lùng nghiêm khắc. Giọng nói của hắn tràn ngập uy nghiêm, quyền lực, đây là một trong những điều kiện cần thiết của một vị đế vương. Cho dù bây giờ, trong mắt người khác, Nghiệt Đồng chỉ là một kẻ bỏ đi, nhưng đây cũng không phải là Thiên triều, nơi sức mạnh quyết định tất cả. Thân là con trai duy nhất của hoàng hậu Yển quốc, dù có vô dụng, Ti Ngự Thiên vẫn chấp nhận Nghiệt Đồng. Tại đây, hoàng đế còn cần phải có một thứ, một thứ Nghiệt Đồng không thể nào hiểu được – nhân nghĩa.

Mà đối với mẫu thân của mình, trong lòng Nghiệt Đồng tràn ngập nghi hoặc. Nó có thể không do dự chiến đấu với những kẻ thù âm hiểm nhất, mang quân đi chinh phục nước láng giềng, hay tiêu diệt những kẻ khiêu khích nó. Lúc giết quân phụ cùng với các huynh đệ của mình, nó xuống tay không hề phân vân; Phong Mạc dạy nó những điều khó hiểu, nó vẫn như cũ chẳng hề nghi ngờ; thậm chí đến phút cuối cùng, khi nó thản nhiên kích hoạt đống thuốc nổ bên người, tâm trạng nó nếu có cũng chỉ là sự nhẹ nhõm vì đã được giải thoát.

Mà lúc này, Nghiệt Đồng rất chi là phân vân. Nó biết đối với Tiêu Lâm, mình bây giờ chỉ là một gánh nặng, nó không thể giúp nàng đạt được cái gì. Nghiệt Đồng không có mẫu thân, nó không biết mẫu thân đối với con mình như thế nào. Nó đã từng nhìn những người phụ nữ bồng bế, bón cơm, mặc quần áo, ru con họ ngủ, nhưng những đứa trẻ ấy đều bình thường. Cách Tiêu Lâm đối xử với nó hoàn toàn không nằm trong tầm hiểu biết của nó. Trong lòng Nghiệt Đồng, chỉ có những đứa trẻ khỏe mạnh mới có thể nhận được sự quan tâm ưu ái ấy, mà mẫu thân chăm sóc nó chẳng khác chăm sóc một đứa trẻ bình thường bao nhiêu.

Đối với tình huống như vậy, Nghiệt Đồng không thể nào giải thích được. Nó nhớ rõ những cái ôm ấm áp, mềm mại, mang theo làn hương thoang thoảng của nàng; nhớ rõ âm thanh dịu dàng mỗi ngày nàng thì thầm bên tai; nhớ rõ mỗi lúc nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng nó; nhớ rõ những giọt nước mắt của nàng lăn trên mặt nó, những giọt nước mắt nó chưa bao giờ có cơ hội nếm thử; nhớ rõ âm thanh sung sướng, khóc cười đan xen khi nó lần đầu tiên đứng dậy trước mặt nàng.

Nghiệt Đồng mặc dù không thể nào giải thích nổi thái độ của Tiêu Lâm đối với mình, nhưng nó biết, nó không ghét nàng làm như thế, nó cũng biết mình không hề ghét nàng, thậm chí đối với nàng, nó còn có một loại cảm xúc khó hiểu, một thứ tình cảm nó chưa từng có. Cho nên Nghiệt Đồng vẫn không mở mắt hay nói chuyện. Nó cho rằng, chuyện duy nhất nó có thể làm trước mắt chỉ có vậy. Hơn nữa với năng lực hiện tại, Nghiệt Đồng vẫn không thể tự bảo vệ bản thân mình. Nhưng nó biết, lúc nó có đủ sức mạnh cũng là lúc thân thể nó khôi phục trở lại bình thường. Chỉ là khi đó, với nàng, nó sẽ tự tay giết chết nàng, vì không ai có thể tiếp nhận nó trong hình dáng như thế. Nó tình nguyện để nàng chết trong tay mình còn hơn để nàng tự sát hay bị người khác giết chết. Nó không muốn để nàng phải chịu đau khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.