Dụ Đồng

Chương 165: Chương 165: Sương Chi Mê Nguyệt




CHƯƠNG 162 PN38: SƯƠNG CHI MÊ NGUYỆT

Khi nào thì đem lòng yêu Nguyệt? Hắn nhớ rất rõ ràng. Tứ ca vì cứu hắn mà bị thương, thái y nói có lẽ không qua khỏi, lần đầu tiên trong đời hắn biết thế nào là tuyệt vọng. Rồi Nguyệt đến, nói cho y bốn canh giờ, một khắc kia Nguyệt đã đem hắn từ vực sâu tuyệt vọng túm trở về, hắn tin, mỗi một câu Nguyệt nói hắn đều tin. Nguyệt trước khi đi nhìn lão Nhị cùng lão Tam liếc mắt một cái, hắn lập tức hiểu được , kẻ muốn hại hắn chính là hai người kia. Hắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nếu tứ ca mà chết, hắn sẽ đem bọn họ chôn cùng tứ ca!

Nguyệt cả người toàn là vết thương mang về long quả cứu mạng của tứ ca. Một khắc kia tim hắn như bị xuyên thủng, trong mắt hắn chỉ còn lại có Nguyệt lạnh lùng tay đầy máu vì tứ ca mà bảo vệ tâm mạch, Nguyệt; Một khắc kia, hắn ôm lấy ngực không thở nổi, trong lòng học theo phụ hoàng gào thét: Nguyệt nhi, Nguyệt nhi.

Hàn Nguyệt, thất đệ xinh đẹp của hắn, thất đệ lãnh tình của hắn, thất đệ kiêu ngạo của hắn, vô luận lúc trước hắn vì Nguyệt lo lắng như thế nào, vì Nguyệt vướng bận như thế nào, vì hắn cao hứng như thế nào, hắn đều chính là đơn thuần mà đem Nguyệt trở thành thân đệ đệ của mình. Thân làm huynh trưởng, đối mặt với một đệ đệ nhận hết sủng ái của phụ hoàng, năng lực lại rất mạnh, hắn ngay từ đầu còn có thể có chút mâu thuẫn, lại ghen tị lại nhịn không được mà tiếp cận y. Nhưng từ sau khi phát hiện y không thể ăn thức ăn mặn, hắn đột nhiên cảm thấy được, y cũng chỉ là một con người, là một người vừa gầy lại,vừa nhỏ, một người rất dễ bị tổn thương… Khi hắn cấp cho mình ăn thịt sấy, hắn tự nói với bản thân: Ti Cẩm Sương, ngươi phải bảo vệ đệ đệ này, hắn kỳ thật rất đơn thuần.

Mà một khắc kia hắn lại sợ tới mức quên cám ơn người vừa theo phụ hoàng rời đi. Hắn, yêu thương chính huynh đệ của mình! Nguyên lai, hắn cũng so với lão Nhị cùng lão Tam không kém là bao, hắn dùng bề ngoài mỉm cười che mắt người khác, nội tâm của hắn cùng lão Nhị lão Tam đều dơ bẩn như nhau. Ngày hôm sau, lấy cớ muốn xem vết thương của người nọ để nhìn thân thể của y rồi mới chật vật chạy trốn, hắn nhìn trời cười to, hắn quả thực dơ bẩn vô cùng, hắn đối với thân thể của thất đệ có phản ứng.

Tất cả mọi người cho rằng hắn là Ngũ điện hạ ôn nhu thân thiện, chỉ có chính hắn biết rõ, hắn là kẻ vô liêm sỉ thế nào, bằng không trong lúc đó sẽ không kiên quyết muốn tham gia vào điều kiện của phụ hoàng sau khi đã biết rõ người Nguyệt yêu chính là phụ hoàng. Hắn có thể không thành thân; có thể không cần con nối dòng; có thể không để ý tới cầu xin của mẫu thân; có thể chịu được sự chê cười cam nguyện trở thành người giải dược của người nọ; hết thảy, đều chỉ vì tình cảm hắn dành cho thất đệ.

Nguyệt trước kia đã chịu rất nhiều đau khổ; Nguyệt là từ oán khí mà sinh ra; Nguyệt chỉ có được yêu thương mới có thể giảm bớt thống khổ. . . . . . Có phải hay không ngay cả ông trời cũng giúp hắn? Khi hắn thống khổ vì không thể chiếm được tâm của Nguyệt, thế nhưng trời lại cho hắn làm giải dược của Nguyệt. Nguyệt, thực xin lỗi, ngươi không thể vứt bỏ ta, chẳng sợ chỉ có lúc đó mới có thể chạm vào ngươi ta cũng tuyệt không rời khỏi ngươi. Bởi vì khi ta phát giác chính mình yêu thương ngươi, ham muốn kia cũng đã mọc rễ nảy mầm trong máu ta rồi. Nếu không thương ngươi, chờ đợi ta chỉ có thể là cái chết.

Nguyệt, ta thực đê tiện, biết rõ ngươi không thích vẫn là thừa dịp ngươi sinh bệnh mà cưỡng hôn ngươi. Khả năng tự kiềm chế của ta căn bản không như mọi người tưởng tượng, khi nghe ngươi nói “nếu cảm thấy ô uế, vậy rửa”, ta nhịn không được ham muốn hôn ngươi. Không cần dùng nước, chỉ cần một cái hôn của ngươi ta liền cảm thấy mình rất sạch sẽ. Nguyệt, ta thực vô sỉ, ta đem Ngưng Nguyệt tưởng tượng thành ngươi để ôm. Ta cũng không nhìn ánh mắt hắn, trong lòng ta tưởng tượng đây là người ta yêu nhất, rồi mới hôn hắn, sờ hắn, thượng hắn. Ta không có hôn miệng của hắn, nụ hôn đầu tiên, ta chỉ lưu cho ngươi, dù biết ngươi cũng không muốn.

Nguyệt, ta một chút cũng không ôn nhu, xuân dược đối với ta mặc dù có một chút ảnh hưởng nhưng thần trí của ta thập phần rõ ràng. Ta lấy lý do trúng xuân dược, xé mở lớp vỏ ngụy trang ôn nhu, đoạt lấy ngọt ngào mà ta đã mơ ước từ lâu. Bởi vì khi ở thời điểm “thanh tỉnh” ta không dám theo đuổi dục vọng của mình, không muốn làm cho ngươi đẩy ta ra, không muốn ngươi chán ghét ta. Nguyệt, ngươi không biết đâu, con người chân chính của ta đê tiện thế nào, hỗn đản bao nhiêu.

Nguyệt, ta làm đau ngươi, ta để lại trên người ngươi nhiều dấu vết gấp bội so với bình thường, đó là tư tâm của ta. Nhìn những dấu vết này, ta mới cảm thấy được Nguyệt là thê tử của ta. Nguyệt, ngươi cho ta quá phận hai lần đó nhưng ta thực là một kẻ lòng tham không đáy, ta còn muốn ngươi nhiều hơn nữa. Nguyệt, ta một chút cũng không ôn nhu, ta thực sự muốn xé bỏ bộ mặt ôn nhu giả hiệu của mình, để cho dục vọng khống chế chính mình. Ta muốn nghe thấy thanh âm động tình trào dâng từ miệng của ngươi, nghe thấy ngươi không nhịn được mà kêu gào “Sương” .

“Nguyệt, thực xin lỗi.” Những giọt lệ sám hối rơi trên người thê tử. Nguyệt, ta thề, đây sẽ là lần duy nhất, sau này ta tuyệt đối không lừa ngươi nữa, Nguyệt, thực xin lỗi, tha thứ ta lúc này đây bị “Tá dược nổi điên” .

Khẽ hôn lên thân thể tràn đầy hôn ngân, Ti Cẩm Sương liên tục thì thầm vào tai người đang ngủ say nói”Thực xin lỗi”, đến khi hắn cảm giác được dục vọng của mình, hắn mới ngừng lại được. Rời khỏi người kia, hắn đi đến động khẩu nhảy xuống. Phía sau, người đang ngủ say kia mở mắt, trong mắt mang chút buồn ngủ, mang chút khó hiểu, còn có một chút tia sáng làm cho người ta không rõ.

Ngồi ở trên tảng đá dưới thác nước để thác nước cọ rửa dơ bẩn trên người, Ti Cẩm Sương gục đầu xuống. Chờ trời tối đen hắn mới ngồi dậy, phi thân trở lại trong động. Thiên hạ mệt chết vẫn còn đang ngủ, hắn lau khô chính mình, làm trên người ấm lên hắn mới chui vào chăn. Ôm chầm người đang ngủ say, Ti Cẩm Sương một chút cũng không buồn ngủ, quà sinh nhật cho người này hắn còn chưa nghĩ ra.

Tới ngày hôm sau, hắn không ngủ đợi tới buổi trưa người đang mệt chết kia tỉnh lại, hắn mới ôm y về tới nơi bọn họ ở, đem người giao cho Huyền Thanh cùng Huyền Ngọc chiếu cố, Ti Cẩm Sương lại quay trở về nhân thế, tiếp tục tuyển lễ vật tặng thê tử. Lần này, hắn không có trở về năm 2080 mà là đi năm 1996, hắn không biết nam nhân kia có chết hay không, vì tránh phiền toái, vẫn là đi địa cầu văn minh nhưng ở thời không khác đi.

Từ Anh quốc đến Mĩ Quốc, từ Mĩ Quốc đến Italy, lại từ Italy đến Hongkong, từ Hongkong đến Trung Quốc, Ti Cẩm Sương chạy khắp nơi trong bốn tháng, vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Cuối cùng, hắn dừng lại ở một trấn nhỏ của Thụy Sĩ. Hoàng hôn, hắn ngồi ở bến tàu, biểu tình nghiêm túc làm cho cả trai lẫn gái muốn đến gần đều không dám tiến lên. Bốn tháng, hắn chỉ khẳng định được một điều, tuyệt đối không thể để Nguyệt một mình rời Chung sơn, cho dù là xuống núi cũng phải đội đâu mạo. Trong sâu thẳm, hắn so với phụ thân còn ích kỉ hơn.

Tuy rằng một ngày ở Chung sơn còn chưa hết nhưng ở nhân thế đã qua mấy tháng, hắn vạn phần nhớ đến người đang ở phương xa kia. Hắn quả là chẳng có chút tiền đồ nào, cùng Nguyệt ở một chỗ lâu như vậy hắn vẫn là không thể chịu đựng được chia lìa. Theo thời gian ở Chung sơn, tới sinh nhật của Nguyệt chỉ còn có ba bốn ngày, hắn chi bằng đi về trước, ngày mai lại đến tuyển lễ vật cho Nguyệt.

“Tiên sinh, một người? “

Không có quay đầu lại, hắn đứng lên xoay người bước đi: “Ta đã kết hôn rồi.” Giơ lên tay trái, làm cho nữ nhân vừa tiến đến gần thấy rõ ràng chiếc nhẫn màu bạc trên ngón áp út tay trái. Vợ của ta, là trên trời dưới đất thiên hạ đệ nhất xinh đẹp, hắn là mạng của ta, là toàn bộ của ta, tâm đã sớm nằm ở trong tay của hắn. Hắn phải kiềm nén thì tâm mới có thể không nhảy dựng.

Trở lại Chung sơn, phát hiện ngoài ý muốn những người khác cũng đã trở lại, như hắn, hai tay cũng trống trơn. Ti Cẩm Sương phóng tâm mà nở nụ cười, xem ra không chỉ mình hắn tìm không thấy lễ vật thích hợp.

“Này thật không tốt, mấy ngày nữa chính là sinh nhật Nguyệt rồi.” Ti Hoài Ân phát sầu ở trong phòng đi tới đi lui.

“Nguyệt đâu?” Ti Cẩm Sương hỏi.

“Nguyệt nhi đi tới chỗ nương hắn .” Ti Ngự Thiên đáp.

“Này lễ vật nói thì dễ, tìm đúng là khó. Mặc kệ tặng Nguyệt cái gì đều cảm thấy đúng là tục vật, không xứng với Nguyệt.” Ti Lam Hạ nói ra nguyên nhân vì sao hắn mua không được lễ vật.

“Tứ ca, ta cũng vậy.” Ti Cẩm Sương cười khổ.

“Nếu không. . . . . . Chúng ta ở Chung sơn tìm?” Ti Hoài Ân đề nghị.

“Chung sơn cây nhiều, chim nhiều thú nhiều, tặng cái gì cho Nguyệt mới tốt?” Ti Cẩm Sương thở dài, “không lẽ tặng Nguyệt một con thần thú làm sủng vật đi.” hạ thân ba người khác đồng thời run lên, thật khó tưởng tượng bộ dáng người nọ dưỡng sủng vật. (ta đang tưởng tượng=]])

“Chúng ta sẽ tìm tiếp, thiên hạ lớn như thế, thế nào lại không tìm được lễ vật cho Nguyệt?” Ti Lam Hạ nhíu mày nói, những người khác gật gật đầu.

Lại một lần nữa xuống núi, vẫn hai tay trống trơn như cũ, đứng ở đường dành riêng cho người đi bộ, Ti Cẩm Sương mặc kệ mình gây chú ý như thế nào, vào một cửa hàng ven đường. Tặng Nguyệt cái áo ngủ này? Không ổn. Từ tận đáy lòng hắn tối không chịu nổi ý niệm trong đầu. Tặng Nguyệt trang sức? Nguyệt không thích mang mấy thứ kia, trang sức trần thế sau khi Nguyệt rời đi đều lưu tại nơi đó, hiện giờ Nguyệt ngay cả hoa tai cũng không mang. Kia còn có cái gì có thể tặng Nguyệt? Lễ vật tinh mỹ đến đâu đặt ở trước mặt Nguyệt đều trở nên ảm đạm thất sắc. Dùng lời của tứ ca mà nói, chính là tục vật. Thôi thôi, trở về ôm Nguyệt ngủ một đêm, có lẽ hắn có thể nghĩ đến tặng cái gì thì tốt. Hướng tới ngõ nhỏ âm u đi vào, bỏ rơi mấy nam nhân đi theo, Ti Cẩm Sương về tới Chung sơn.

Tiến vào phòng, hắn sửng sốt. Trong phòng Nguyệt, phụ thân, tứ ca cùng bát đệ đều ở đó, tựa hồ là đang đợi hắn. Hắn đi lên ngồi ở bên cạnh bàn, hỏi: “Các ngươi đều đã trở lại?”

Ti Hoài Ân lắc đầu: “Ta bỏ cuộc.”

“Ta cũng bỏ cuộc .”

“Ta cảm thấy được vẫn là đem chính mình đưa cho Nguyệt nhi thì tốt hơn.”

Ti Hoài Ân nhìn ba người mặt lộ vẻ buồn rầu, ôn nhuận nở nụ cười: “Mọi người đều bỏ cuộc, ta đây cũng không kiên trì . Tìm lâu như thế, không thấy lễ vật có thể đưa cho Nguyệt.” Nói xong, hắn nhìn về phía cái người không nói được một lời kia: “Nguyệt, thực xin lỗi, chúng ta đem bản thân làm lễ vật tặng ngươi được không?”

Nguyên bản là câu nói đùa, đối phương lại gật gật đầu, bốn người lúc này ngây ngẩn cả người. Càng làm cho bọn họ giật mình chính là, Ti Hàn Nguyệt biến ra bàn, sau đó xuất ra một cái khay, mặt trên có vài chén rượu.

“Nguyệt nhi ( Nguyệt )?”

“Uống hết.”

Bốn người nhìn nhau, rồi mới cầm lấy một chén rượu uống cạn.

“Nguyệt nhi, đây là rượu gì?” Rất thơm, nhưng rượu vị thực đạm.

Mâu quang bảy màu lóe ra, Ti Hàn Nguyệt không có trả lời mà đứng dậy đi vào phòng ngủ. Bốn người đầy bụng nghi vấn, nhìn chén rượu trống trơn trong tay lại ngửi ngửi, không hiểu ra sao.

Đột nhiên, Ti Cẩm Sương đứng bật dậy, hơi thở gấp gáp, tựa hồ rất khó chịu, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hai đấm nắm chặt. Ti Ngự Thiên, Ti Lam Hạ cùng Ti Hoài Ân thần sắc khẽ biến.

“Cẩm sương?” “Ngũ đệ?” “Ngũ Ca?”

Ti Lam Hạ đứng lên, muốn đỡ Ti Cẩm Sương cũng lảo đảo một cái, xém chút ngã sấp xuống.

“Tứ ca! Ngũ Ca! Các ngươi xảy ra chuyện gì?” Ti Hoài Ân một tả một hữu đỡ lấy hai người sắc mặt trở nên tái nhợt, kinh hoảng đưa mắt nhìn cái chén trên bàn, hắn ý thức được chuyện gì, lập tức nhìn phụ thân, đã thấy đối phương cũng cau mày.

“Nguyệt nhi cho chúng ta uống cái gì?” Ti Ngự Thiên thanh âm khàn khàn cực độ.

“Ngô!” Ti Hoài Ân kêu lên một tiếng đau đớn, hai chân mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất.”Rượu, là chén rượu.” Hắn thống khổ rên rỉ, gian nan đấu tranh cùng dục vọng trong lòng.

Ti Cẩm Sương mặt tái nhợt mất đi nụ cười ôn hòa thường ngày, hắn nhanh chóng xông vào phòng ngủ, tiếp theo chợt nghe lời nói sám hối của hắn.”Nguyệt, tha thứ ta, ta lừa ngươi. Ngày đó ta căn bản không có bị xuân dược khống chế, ta mượn dược giả điên, ta sợ ngươi không thích, không dám buông tay ra, Nguyệt, kia mới là ta chân chính, ta căn bản không ôn nhu, ta nghĩ hung hăng tiến vào thân mình của Nguyệt.” Nếu có người thứ ba ở trong đây sẽ nhìn thấy Ti Cẩm Sương trên mặt đầy hoảng sợ. Hắn sao lại nói ra những lời giấu tận đáy lòng? ! (cho anh chết=]]]]])

Lại một người vọt vào, là Ti Hoài Ân.”Nguyệt! Thất ca, thất ca, ta có làm đau ngươi không? Ta quá ngu ngốc, khẳng định luôn làm cho ngươi không thoải mái. Nguyệt, ta sẽ cố gắng, cho ngươi càng ngày càng thoải mái. Nguyệt, đừng ghét bỏ ta kỹ thuật không tốt.” Hắn che miệng lại, không thể tin được chính mình nói cái gì, hắn sao lại đem chuyện mình không tự tin nói ra?!

“Nguyệt, ta không muốn ba ngày một lần, Nguyệt, ta muốn một ngày ba lượt.” Đây là Ti Lam Hạ vừa bước vào, vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng trên mặt là một mảnh bình tĩnh, ánh mắt đã có chút cuồng loạn. Sau khi hắn nói xong, hai tròng mắt hắn nháy mắt trợn to, kinh ngạc nhìn người kia trầm tĩnh thản nhiên nằm trên giường. Hắn, hắn vừa rồi nói cái gì?

Ti Ngự Thiên là cuối cùng bước vào, hắn cái gì cũng đều không nói, mà là đi đến bên giường, ngồi xuống, cởi giày, cởi quần áo. Trực tiếp đem người đang bình tĩnh kia đặt ở trên giường hôn lên.

“Nguyệt nhi, ngươi rất gầy, phụ hoàng sờ không thoải mái. Nguyệt nhi, nói ngươi muốn phụ hoàng, ngươi phải cùng phụ hoàng cầu hoan, bằng không phụ hoàng luôn cảm thấy được Nguyệt nhi đang miễn cưỡng.” Nói xong, Ti Ngự Thiên sửng sốt, hai mắt mờ mịt, hắn vừa mới nói cái gì? Nhưng là khi hắn nhìn đến người nằm ở dưới thân sắc mặt đầy bình tĩnh, hắn cũng sửng sốt, xả xiêm y đối phương.”Nguyệt nhi, ngươi đối chúng ta làm cái gì? Phụ hoàng phải phạt ngươi.”

Những lời này bốn người đang kinh lăng tỉnh lại.”Rượu!” Bọn họ sau khi uống rượu liền đem lời nói giấu ở đáy lòng toàn bộ nói ra!

“Thích là như thế nào?” Ti Hàn Nguyệt nhìn ba người ngốc lăng hỏi, rồi mới thân thủ ôm lấy phụ hoàng, cùng môi phụ hoàng dây dưa.

Thích là như thế nào? Vì sao lại thích? Bọn họ đã là vợ chồng yêu nhau, nếu là vợ chồng, đương nhiên không thể giấu diếm đối phương chuyện gì? Chẳng sợ trong đó một người là thần trên trời, là tiên, là người mà bọn hắn sợ không dám khinh nhờn, nhưng bọn họ đã quên, người nọ là thê tử của bọn hắn, là người mặc hỉ phục cùng bọn họ bái thiên địa.

“Nguyệt, ngươi học xấu, nhất định là Thanh Lâm cùng Mang Nặc đem ngươi dạy hư.” Ti Lam Hạ không kiên nhẫn kéo quần áo, thượng giường.

“Nguyệt, ngươi nếu thoải mái liền nói cho ta biết, lần sau ta sẽ biết làm sao cho ngươi thư thái.” Ti Hoài Ân sớm trơn .

“Nguyệt, có phải hay không ta sau này không cần ăn xuân dược ?” Ti Cẩm Sương buông màn ngăn cách cái nhìn của ngoại nhân.

……………

“Ai. . . . . .”

“Ai. . . . . .”

“Tư Hàn, ngươi đã muốn hít. . . . . .” Nhìn thời gian, “Ngươi đã muốn hít hai giờ rồi.”

“Ai. . . . . . Liễu Hàn, ngươi nói ca của ta hắn không phải là thích khi dễ ta? A? Đều vì sinh nhật hắn mà suy tính kết quả hắn phóng cho ta bồ câu, làm ta lên trời xuống đất, vắt hết óc nghĩ quà sinh nhật cho hắn, hắn, hắn thực quá phận ! Bỏ lại chúng ta mà cùng gia gia bọn họ đi thần tiên cốc hưởng tuần trăng mật!”

Trong quán rượu cao cấp, một người uống cạn ly rượu, liên tục thở dài. Ngồi đối diện một tuấn mỹ nam tử tao nhã uống một ngụm rượu, cười cười nói: “Thất thúc cùng gia gia bọn họ càng ngày càng hạnh phúc, ngươi nên vì thất thúc cao hứng mới đúng. Dù sao sinh nhật thất thúc cũng là tùy ý lựa chọn, chờ thất thúc bọn họ trở lại, chúng ta lại vì hắn khánh sinh (tổ chức sinh nhật) không phải được sao?”

“Ngô. . . . . . Kia hiện tại cũng chỉ có thể như vậy .” Y Tư Hàn ủ rũ nói, hắn chuẩn bị một bụng ý tưởng phá hoại vào thời điểm quan trọng, a không không, một bụng trò chơi chờ sử dụng a, kết quả. . . . . . Thật sự là thất vọng.

“Tư Hàn, thất thúc tính tình là so với trước kia tốt hơn rồi, còn đánh mông ngươi, ngươi cũng không nên nháo quá.” Ti Liễu Hàn hảo tâm nhắc nhở vợ mình.

“Biết rồi.” Không cam lòng ngồi trở lại, Y Tư Hàn nghĩ nghĩ, dù sao cũng muốn nháo một lần động phòng mà, hắn rất muốn đem cơn nghiện làm cho thỏa mãn.

“Liễu Hàn, chúng ta đi tìm cửu thúc, thập thúc đi.”

“Tốt, thập thúc vẫn muốn mời ta tới công ty hắn làm người mẫu, ta cũng đang muốn thử xem.”

“Không được!” Y Tư Hàn dứng bật dậy vỗ bàn, mặc kệ chung quanh tò mò quay lại nhìn.”Ngươi nếu dám mặc ít quần áo như vậy cho người ta xem, ta, ta. . . . . .”

“Ngươi sẽ làm sao?” Ti Liễu Hàn hướng hắn liếc mắt một cái, tiếp tục uống rượu.

“Ta, ta. . . . . .” Y Tư Hàn ỉu xìu ngồi xuống, cầm tay đối phương, “Liễu Hàn, ta làm sai chỗ nào ngươi đánh ta hết giận là được. Liễu Hàn, ngươi là của ta, mỗi một phân trên người ngươi đều là của ta, trừ phi ta chết, không không, chẳng sợ ta chết , ngươi cũng không được cho người khác nhìn. Ngươi nhìn thập thúc xem, hắn cũng đâu cho cửu thúc xuất đầu lộ diện đâu.”

“Vậy ngươi đáp ứng ta, sau này không được ăn dấm chua bậy bạ.” Ti Liễu Hàn buông chén rượu, lạnh lùng nói. Hắn cùng lục thúc, thập thúc giống nhau, thích đi loanh quanh, có điều người này quá ư ghen tuông, mỗi khi đi đều làm cho hắn sinh một bụng khí. Thật xấu hổ.

“Ai bảo bọn họ luôn có ý đồ xấu với ngươi.” Y Tư Hàn nói vừa nhìn chung quanh,hướng mỗi một cái nhìn lén Ti Liễu Hàn của mọi người tung một nhãn đao sắc bén, “ngươi không thể trách ta a, nghe nói có một nam nhân coi trọng Ngũ thúc, còn dùng sức mạnh với Ngũ thúc. Ngươi nghĩ xem ngay cả Ngũ thúc đều thiếu chút nữa khí tiết tuổi già cũng khó giữ được, ta đương nhiên lo lắng ngươi rồi. Cái tên nam nhân kia bị ca ta phế đi, đáng kiếp, cơ hồ phải mất dương mới vừa (câu này hỉu như nghĩa ‘là thái giám’ ấy==”) , ngươi nói, ta là đệ đệ của ca đương nhiên không thể để người khác mơ ước đến ngươi.”

“Ngươi là rảnh quá đi tìm việc.” Chịu không nổi tên thần kinh đang hề hề, nghĩ đến ai cũng đều coi trọng tên gia khỏa nhà hắn, Ti Liễu Hàn đứng dậy bước đi.

“Liễu Hàn, đáp ứng ta, không được đi.” Mặc kệ ánh mắt khác thường xung quanh, Y Tư Hàn ôm lấy Ti Liễu Hàn không cho hắn đi.

“Ta thấy ngươi thật rất nhàm chán.” Hắn đột nhiên thực hoài niệm ngày hắn còn làm Hoàng Thượng, ít nhất người này không giống như bây giờ yêu đến nổi điên.

“Ngươi đáp ứng ta đi.”

“Ngươi thật rất nhàm chán.”

Đẩy ra Y Tư Hàn, Ti Liễu Hàn nhanh rời đi. Thực không hiểu người này lo lắng cái gì, bọn họ không biết đã làm vợ chồng bao nhiêu năm, chẳng lẽ hắn sẽ thay lòng đổi dạ sao?

“Liễu Hàn, ngươi từ từ đợi ta, đừng chạy nhanh như vậy, mau mang kính râm.”

“Tự mình mang đi.” Mặc kệ mang hay không mang kính râm, trong mắt hắn chỉ biết có một người.

“Ta không muốn người khác nhìn đến ngươi a.”

Không để ý tới hắn không để ý tới hắn, ngày mai mình phải đến chỗ thập thúc làm người mẫu đi.

………………….

“Khổng Thiêm, Khổng Thiêm. . . . . .”

“Ô oa, ô oa. . . . . .”

“Ngao. . . . . .”

Bầu trời, trong rừng, thỉnh thoảng truyền đến chim hót thú rống, hoa dại dã quả mạn sơn hấp dẫn các loại điểu thú đến ăn. Mà tại một u cốc ở Chung sơn cũng phá lệ yên lặng, tuy rằng bốn phía trải rộng tiên thụ treo đầy trái cây thế nhưng lại không có một điểu thú nào đến ăn. Thanh thanh tiếng đàn theo u cốc truyền ra khiến kẻ khác say mê. Chỉ thấy một thanh y nam tử ngồi ở trong đình cỏ tranh, mười ngón tay khinh đạn (đàn) đặt ở trên đàn cổ, âm thanh của tự nhiên lập tức phát ra. Ở phía sau, một bạch y nam tử nằm ở nhuyễn tháp, thần sắc an nhàn. Một khúc chấm dứt, hắn quay đầu lại, khoảnh khắc hắn thấy nam tử, mâu trung trào ra tình yêu say đắm.

“Nguyệt, ngày hôm trước mệt chết ngươi .” Đi tới ngồi xuống bên người nam tử, Ti Cẩm Sương nắm tay hắn đưa lên miệng hôn. Nam tử chậm rãi mở mắt, mâu quang bảy màu tràn ra, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, nam tử nhìn hắn, lại tiếp tục nhắm mắt.

“Nguyệt, ngươi đem ta làm hư .” Nhỏ giọng thì thầm vào tai nam tử, Ti Cẩm Sương ở trên cổ nam tử đã sớm tràn đầy hôn ngân lại lưu thêm một mai ấn ký hồng hồng.

Ti Hàn Nguyệt rất nhanh lại lâm vào trầm ngủ, từ khi hắn làm cho bốn người kia nói ra hết tâm tư, hắn liền thường xuyên lâm vào mê man. Cũng không biết là có phải do ngủ nhiều hay không mà hắn so với trước kia béo hơn một chút.

“Nguyệt, yêu ngươi, yêu ngươi. . . . . .” Lưu lại yêu ngữ bên tai nam tử, hắn trở lại bên cây cầm, một khúc lưu chuyển ôn nhu vang lên. “Sương chi mê Nguyệt”- Đó là nhạc khúc hắn vì nam tử này mà tự tay phổ lên.

Nguyệt, ôn nhu của ta chỉ cho ngươi, điên cuồng của ta cũng chỉ vì ngươi. Ngươi là mê luyến suốt đời ta, là linh hồn ta.

>>Hoàn phiên ngoại Sương Chi mê Nguyệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.