Dụ Đồng

Chương 164: Chương 164: Sương Chi Mê Nguyệt




CHƯƠNG 161 PN37: SƯƠNG CHI MÊ NGUYỆT

Ti Cẩm Sương không bao giờ cho rằng bản thân là mỹ nam tử, dù sao bên người hắn cũng có một vị tuyệt thế vô song. Cùng so sánh với người nọ, hắn nhiều lắm chỉ có thể tính là bộ dạng bình thường. Bất quá ngàn vạn lần không cần hiểu lầm, hắn một chút ghen tị đều không có,nếu có cũng chỉ là bất an, tựa như người có của sợ có người trộm đi bảo vật của hắn, hắn rất muốn đem người kia giấu ở thâm cung, không cho y xuất đầu lộ diện. Bất quá hắn cũng vạn phần may mắn, người nọ không thích xuất môn, mà đi ra ngoài cũng mang đâu mạo, người có thể nhìn thấy dung mạo của y rất ít. Nhưng mặc dù là như vậy, cũng lôi kéo không ít ruồi muỗi. (Ruby: anh định ám chỉ Hạ ca của em a>< /Su: Hạ ca là ưng ko phải ruồi :”>)

Nói đâu xa. Mỉm cười nhìn nam nhân ngồi đối diện, Ti Cẩm Sương vẫn bảo trì phong độ của mình. Phong độ, từ này là hắn học được theo thập đệ. Thập đệ luôn thích đến nhân thế được gọi là thời đại gì đó mà bọn họ không thể tiếp nhận được du ngoạn, luôn mang đến cho bọn hắn những từ ngữ mới lạ cùng những thứ thú vị. A, lại nói đâu xa, hắn từ lúc nào lại trở nên không cẩn thận như vậy? Nhất định là gần đây bị Thập đệ ảnh hưởng.

“Ngươi còn chưa có câu trả lời thuyết phục ta.” Nam nhân đối diện Ti Cẩm Sương lên tiếng, trong mắt dâng đầy ngọn lửa chiếm hữu.

“Ngươi tìm lầm người.” Vẫn lễ phép mỉm cười, Ti Cẩm Sương không khách khí cự tuyệt yêu cầu của nam nhân kia, cũng không đợi đối phương lên tiếng tiếp tục nói, “Ta có người phi thường phi thường yêu, hắn cũng phi thường yêu ta, yêu cầu của ngươi, thứ cho tại hạ không thể nhận.”

Nam nhân không có sinh khí, ngược lại càng cuồng vọng nở nụ cười.”Tiên sinh, ngươi hình như có chuyện hiểu lầm. Ta hỏi ngươi hoàn toàn là xuất phát từ tôn trọng đối với ngươi, ta không chấp nhận câu trả lời nào ngoài “có thể”.”

Ti Cẩm Sương kinh ngạc nhìn đối phương, hắn nghĩ đến loại cường thủ ác bá này chỉ xuất hiện ở niên đại của hắn, không nghĩ tới ngay cả nơi được gọi là thời đại văn minh này vẫn còn có người như thế. Loại trường hợp này làm cho hắn phi thường buồn cười, cho nên hắn mới nở nụ cười. Vì nụ cười này của hắn mà ý muốn chiếm hữu trong mắt nam nhân đối diện càng thêm rõ ràng.

“Vị tiên sinh này, ta nghĩ ngươi cũng có chuyện hiểu lầm rồi.” Không thèm quan tâm mấy tên người vạm vỡ phía sau nam tử, Ti Cẩm Sương thân đan lực bạc (dáng dấp yếu đuối đơn sơ) chậm rãi uống một ngụm bích loa xuân, thỏa mãn thở dài, “Ta nói không được, chính là không được.” Hắn thực buồn bực tự mình ngồi ở chỗ này uống trà nghỉ chân, sao lại đụng tới một tên dở hơi đột nhiên chạy tới trước mặt hắn, nói hắn phải làm nam nhân của y.

“Ta nghĩ ngươi cần biết ta là ai.” Sắc mặt nam nhân âm trầm vài phần, phía sau lập tức có người đi lên đưa ra danh thiếp. Ti Cẩm Sương không quan tâm, vẫn là thảnh thơi uống trà, nhẹ nhàng liếc mắt một cái.

“Không biết.” Hắn quả thật không biết, hắn mới đến, làm sao có thể biết này cái gì mà tập đoàn lại gì gì tập đoàn lại gì gì gì đó tập đoàn treo một đống lớn danh hiệu chủ tịch tổng tài?

Nam nhân lẫn vệ sĩ của y đều sửng sốt, trên đời này lại có người không biết y là ai, y là người đứng trên đỉnh thế giới. Trước không nói tài sản của y có bao nhiêu, chỉ bằng việc y nắm giữ tổ chức hắc đạo lớn nhất, quyền lực nhất thế giới cũng sẽ không có người dám chọc vào y. Chỉ cần nhận ra y, mọi người sẽ bắt đầu châu đầu ghé tai, bắt đầu nhìn trộm, bắt đầu nghĩ cách để tiến lên cùng hắn nói nói mấy câu. Vậy mà bị tên nam nhân Ti Cẩm Sương mình coi trọng này đối với mình hứng thú còn không bằng chén trà hắn đang cầm. Thật xúc phạm!

“Tiên sinh, vợ ta là hết thảy của ta, ta thương hắn còn hơn sinh mệnh của ta. Thỉnh không cần quấy rầy ta uống trà, cám ơn.” Không kiên nhẫn cùng người kia dây dưa, Ti Cẩm Sương hạ lệnh trục khách.

“Ngươi sẽ vì mỗi một câu nói hôm nay của ngươi mà hối hận, ta sẽ cho ngươi khóc lóc cầu ta thượng ngươi.” Nam nhân thực không phong độ đứng lên ghé vào tai Ti Cẩm Sương nói, tiếp theo lạnh lùng quay người lại cùng vệ sĩ bỏ đi, không nhìn thấy trong mắt Ti Cẩm Sương một tia nhìn lạnh lẽo chợt lóe lên rồi biến mất. Với nam nhân thô bỉ kia mà nói, thế giới này, có thể thượng hắn chỉ có một người. Mà đó là chuyện trước kia.

Muốn hỏi Ti Cẩm Sương vì chuyện gì mà lại xuất hiện tại thế giới “Văn minh” này? Nói đến cũng không dài lắm. Vợ yêu của hắn sắp đến sinh nhật, trong lúc bọn họ cả ngày chìm đắm cùng vợ ôn tồn ngọt ngào hạnh phúc thì bọn họ đột nhiên phát hiện đã rất lâu không có tổ chức sinh nhật cho người nọ. Thế là mọi người quyết định năm nay nên vì vợ tổ chức một yến hội sinh nhật thật náo nhiệt, mỗi người đều phải đưa lên một phần lễ vật tối tinh xảo để mang lại niềm vui cho vợ, mà phần lễ vật này, chính là nguyên nhân hắn xuất hiện ở trong này. (Su: ngồi xếp hạc giấy đi anh =]])

Ngẫm lại thì người nọ kỳ trân dị bảo gì mà chưa từng gặp qua, hơn nữa người nọ lại là hoàng tử tôn quý nhất, mà thời cổ đại lại ít vật hiếm lạ. Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ đều cảm thấy được nên đến xã hội hiện đại văn minh tìm những vật hiếm lạ tặng người nọ, người nọ sẽ thích lễ vật chưa từng gặp qua. Cho nên hắn đến địa cầu năm 2080, những người khác cũng đi tìm những nơi còn văn minh hơn địa cầu này. Vốn bọn họ nghĩ có nên đến những tinh cấu khác trong vũ trụ để tìm, nhưng đối với thế giới quá mức văn minh mà bọn họ vốn là cổ nhân phải cần một quá trình rất dài để thích ứng, cho nên vẫn là lựa chọn địa cầu. Thế nhưng làm cho hắn thất vọng chính là, hắn vừa tới nơi này liền gặp một tên gia khỏa thích tự cho mình là đúng. Tất cả là do thập đệ, nếu không phải tên ấy đem nơi này ba hoa chích choè, hắn cũng sẽ không nghĩ đến nơi này. Thật muốn trở về cùng Nguyệt ôn tồn, chính là lễ vật còn chưa có mua được, hắn không thể tay không mà quay về.

Ngây ngốc một hồi, hắn mới chú ý tới người chung quanh không thấy một ai, cả trong phòng trà chỉ còn lại có một mình hắn. Hắn cười cười, lấy ra một số tiền lớn mà hắn cũng không biết có thể mua được bao nhiêu thứ đặt lên bàn, đứng dậy rời đi. Tuy rằng thật lâu không phải trả tiền nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ khi ăn xong thứ gì thì phải trả tiền.

Ra khỏi trà thất, quả nhiên như hắn sở liệu, trước cửa ước chừng có hai mươi tên hắc y vệ sĩ, phía trước là một chiếc xe dài màu đen ước chừng tới hơn mười sáu thước có rèm che, lúc ô cửa kính được hạ xuống đúng là nam nhân vừa rồi muốn hắn làm “Nam sủng” của y.

Thật sự là phiền toái a. Ti Cẩm Sương vẫn giữ nụ cười mỉm, trong mắt lại sớm không có ý cười. Phi người ra sau, dùng một sợi dây cột tóc màu đen cột lại mái tóc dài phiêu động trong gió thu, bộ quý tộc trường bào Nê-pan mặc ở trên người hắn không hề lập dị ngược lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thích hợp, phong cách phục cổ tôn lên vẻ anh tuấn của hắn khiến hắn trông như một vị vương tử phương đông, đẹp mê người đến tội lỗi. (Ruby: chảy nước miếng*chùi chùi*/Su: nàng thật…*chùi chùi*). Rất không khéo chính là, hắn vừa mới gặp một nam nhân đáng ghét.

Không thể trách Ti Cẩm Sương ăn mặc gây chú ý như thế, tuy rằng hắn đã cố gắng tham khảo y phục địa phương khi đến đây, nhưng hắn vẫn là không thể tiếp nhận mớ lý thuyết rất “tiến bộ” gì đó, thực rất giống trang phục phương tây. Nếu không phải sợ rước lấy nhiều chú ý hắn đã mặc loại áo choàng rộng thùng thình ở Chung sơn. Bộ đồ trên người là hắn lấy trong tủ quần áo của cửu đệ, không có biện pháp, Nguyệt không thích bọn họ mặc loại “áo quần lố lăng” này. Nghĩ đến vợ của mình có bao nhiêu tư tưởng truyền thống, hắn bất giác nở nụ cười.

“Tự lên xe hay là để người của ta mời ngươi lên xe.” Trong xe nam tử nhìn ra Ti Cẩm Sương rõ ràng đang suy nghĩ tới người khác, lạnh nhạt nói.

“Ngươi quả nhiên không hiểu vì sao bị cự tuyệt.” Nụ cười của Ti Cẩm Sương biến mất, đối với loại người như thế, hắn cũng lười bảo trì khuôn mặt tươi cười.

“Cho ngươi cơ hội cuối cùng. Năm nghìn vạn, theo ta một tháng, một tháng sau, ta thả ngươi tự do.” Nam nhân khẳng khái nói, cũng lập tức viết chi phiếu, liền có người đưa hai tay tiếp nhận đưa đến trước mặt Ti Cẩm Sương.

Ân, xem ra người này rất có tiền, năm nghìn vạn, không biết đổi ra được bao nhiêu bạc. Dùng ngón cái cùng ngón trỏ cầm chi phiếu giơ lên, Ti Cẩm Sương vẫy vẫy, trong mắt hiện lên tinh quang sắc bén, tờ chi phiếu trong tay sượt qua mặt nam nhân lưu lại một miệng vết thương thật sâu. Một tên vệ sĩ lập tức rút súng ra đặt ở đầu hắn.

Nam nhân tức giận há mồm định hạ lệnh lại nghe Ti Cẩm Sương lạnh lùng nói. “ngươi nên cảm thấy may mắn vợ ta không ở đây, bằng không ngươi chắc chắn sống không bằng chết.”

Không ai thấy rõ ràng Ti Cẩm Sương ra tay như thế nào, chỉ nghe sau hơn mười tiếng vang, toàn bộ vệ sĩ đã nằm ở trên mặt đất. Có kẻ bị bắn trúng tứ chi, có người bị chặt đứt xương đùi. Ti Cẩm Sương cầm trong tay một khẩu súng kê sau ót nam nhân. Trong mắt nam nhân không có kích động hay hoảng sợ mà là dục vọng càng thêm mãnh liệt. Người này, y nhất định phải có được! Lạnh lùng nhìn nam nhân cười, Ti Cẩm Sương nả một phát súng đem tên lái xe có ý đồ đánh lén hắn nằm trên mặt đất, tiếp theo lại quay trở lại ót nam nhân.

“Có gan làm có gan chịu, đó mới là nam tử hán.” Ti Cẩm Sương lạnh lùng nói, tiếp theo lại là một tiếng súng vang, viên đạn cắm vào đùi nam nhân, rồi nhìn thấy nam nhân đau đớn trán toát mồ hôi lạnh.”Ta không phải là người ngươi có thể trêu chọc, lần này là một chân của ngươi, lần sau chính là thứ đang nằm giữa hai chân ngươi đấy. Có câu này, ngươi phải nhớ.” Hắn ghé sát vào nam nhân, thấp giọng nói: “Có thể thượng ta, chỉ có Nguyệt của ta mà thôi.” (Su: iem chết vì câu nỳ của anh)

Khẩu súng bỏ lại trên thân nam nhân, Ti Cẩm Sương vui vẻ bỏ đi, phía sau truyền đến tiếng nổ vang, vẻ mặt nam nhân đầy sát khí. Tuy nhiên viên đạn không hề găm vào thân thể Ti Cẩm Sương mà là găm thẳng vào vai tên nam nhân. Tự làm bậy thì không thể sống, con người đang bỏ đi kia chẳng hề quay đầu lại hay liếc mắt một cái, trong đầu chỉ nghĩ không biết nên mua lễ vật gì tặng vợ.

Bầu trời tối đen , tùy tiện vào khách sạn nhìn thấy trên đường, Ti Cẩm Sương vào trong gian phòng. Tẩy đi mùi máu tươi còn lưu lại trên thân thể, mặc vào dục bào khách sạn chuẩn bị sẵn, hắn mở TV ra. Nằm xem chương trình quảng cáo tình cờ mở trúng, chỉ chịu được chừng hai phút đã dùng điều khiển từ xa tắt đi. Trong phòng thanh tĩnh, hắn càng ngày càng cảm thấy được đến thế giới này mua lễ vật tặng Nguyệt là quyết định sai lầm. Quen sống ở một nơi yên tĩnh, thanh đạm như Chung sơn, với hắn thế giới này quá mức ồn ào cùng hỗn loạn.

Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, hắn chỉ cần về Chung sơn trước buổi tối là được, như vậy tính ra hắn có ba trăm sáu mươi lăm ngày ở chỗ này để chọn lễ vật cho Nguyệt a, cứ tà tà mà tìm. Tự dưng hôm nay chẳng hiểu ra làm sao lại gặp phải một đống rác từ đâu đến, Ti Cẩm Sương nằm ở chiếc giường rộng thênh thang nghĩ không biết có nên liên hệ với Tứ ca hoặc Bát đệ không, hỏi thử xem bọn họ đã chọn thế nào.

Chuông cửa vang, Ti Cẩm Sương rất là buồn bực, là ai? Đi tới mở cửa ra, hắn nhanh chóng nhảy vọt ra đằng sau. Từ ngoài cửa vọt vào một đám người mặc hắc y tây trang, cầm trong tay thứ gọi là súng máy, tiếp theo lại tiến vào một đám người mặc cảnh phục.

“Vị tiên sinh này, chúng tôi là cảnh sát. Anh bị buộc tội cố ý gây thương tích cho người khác, anh có thể giữ im lặng, từ giờ trở đi mỗi một câu nói của anh đều có thể được dùng làm bằng chứng chống lại anh trước tòa.” Một người đeo bao tay màu trắng, viên cảnh sát hơi gầy ở trước mặt hắn đi tới chuẩn bị bắt giam, tiếp theo xuất ra còng tay, còng lấy hai tay của hắn. (Ruby: mố O.o phản đối còng mỹ nam/ Su: ta có cảm giác mình đang edit hiện đại văn nga==”)

Ti Cẩm Sương thực căm tức, hắn vốn là cổ nhân đã quên tại cái thế giới này trước khi mở cửa phải xem mắt mèo trước (cái lỗ tròn trước cửa), hiện tại lập tức biến về Chung sơn khẳng định sẽ gây rối loạn. Tuy là bán tiên nhưng hắn vẫn hiểu được quy củ “hành tẩu” của thần tiên ở nhân thế. Không có chống cự, hắn mở miệng hỏi: “Có thể cho ta thay đổi quần áo hay không?”

“Không được, ngươi bị liệt vào loại phần tử khủng bố cấp AAA, lập tức theo chúng ta quay về cục cảnh sát.” Viên cảnh sát gầy nhom nói, tiếp theo quay sang người đứng ở phía sau hắn, cười nịnh nọt với một nam nhân mặc một thân tây trang màu đen mang kính râm, sau đó bảo người mang Ti Cẩm Sương đi.

Hoàn hảo có áo ngủ có điều lại quá dài, Ti Cẩm Sương chỉ có thể tự an ủi mình ngoan ngoãn đi theo cảnh sát. Trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, nhưng người biết rõ hắn đều biết hắn đã hoàn toàn bị chọc giận. Hắn đương nhiên thấy được tên cảnh sát cùng người kia ánh mắt giao nhau, không cần đoán hắn cũng biết tên gia khỏa mặc hắc y tây trang này là thủ hạ của ai. Thật sự là không biết sống chết mà. Thế nhưng ngàn vạn lần không thể để cho Nguyệt biết, bằng không Nguyệt khẳng định sẽ sinh khí. (Ruby: cảnh sát không đáng sợ bằng vợ / Su:chồng tiên bị áp tải =]=]])

Không cần ghi chép gì thì Ti Cẩm Sương đã trực tiếp bị ném vào nhà tù. Nửa giờ sau, hắn bị trói gô bí mật áp giải từ cửa sau lên một chiếc xe màu đen có rèm che sớm đã đậu sẵn ở nơi đó, hơn mười chiếc xe có rèm che đi theo phía sau hắn ra khỏi cục cảnh sát. Lại qua nửa giờ, hắn bị đưa tới một quảng trường trống trải, nơi đó đậu một chiếc trực thăng. Hắc y nhân mang võ trang hạng nặng dùng súng máy dí sát đầu hắn, đem hắn ném lên trực thăng. Vừa vào trực thăng, ngay lập tức sáu khẩu súng ngắn tự động đặt vào đầu hắn. Ti Cẩm Sương vẵn giữ nụ cười lễ phép, đơn giản nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Không biết qua bao lâu chiếc trực thăng mới hạ xuống. Ti Cẩm Sương lại bị áp giải vào biệt thự cách đó không xa. Vừa tiến vào biệt thự, hắn liền thấy nam tử mới vừa gặp giữa trưa. Nam tử mặc áo ngủ ngồi ở trên ghế sô pha màu đỏ trong đại sảnh, trên tay cầm một ly rượu nho màu đỏ, mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn giống quỷ hút máu, cánh tay phải được treo lên, trên vai quấn băng vải. Ti Cẩm Sương biết, chân trái y cũng quấn băng vải, đó là do hắn ban tặng cho tên nam nhân này.

“Ta nói rồi, sẽ làm ngươi khóc lóc cầu ta thượng ngươi.” Hai tròng mắt nam tử lóe lên chút hàn quang. Một người mang một cái khay phủ khăn hướng Ti Cẩm Sương đi tới, trên khay có một cái chén thủy tinh trong suốt chứa chất lỏng màu vàng.

“Ta cũng nói qua, có thể thượng ta chỉ có một người, mà người kia tuyệt đối sẽ không là ngươi.” Ti Cẩm Sương lạnh lùng nhìn nam nhân. Có người cầm lấy chén rượu kia, có người giữ chặt tay hắn, có người nắm cằm mở miệng hắn ra. Rượu rót vào trong miệng của hắn, có một ít trào ra ngoài theo khóe miệng chảy xuống dưới. Ti Cẩm Sương tất nhiên là sẽ không tự khiến mình rơi vào chật vật, chén rượu kia chỉ có thể nói là hắn chủ động uống vào bụng.

“Rượu này là một loại xuân dược có thể cho nữ nhân lãnh cảm gấp mười biến thành *** phụ. Ta chờ ngươi cầu ta thượng ngươi.” Nam nhân cũng không định cho Ti Cẩm Sương chút danh dự, ngay trong đại sảnh, ở trước mắt bao người, hắn chờ Ti Cẩm Sương bị dược hiệu phát tác.

Ti Cẩm Sương đã thật lâu thật lâu chưa từng có dục vọng muốn giết người. Từ lúc nhìn tên nam nhân mà hắn nghĩ muốn thiên đao vạn quả bị phụ thân mang ra kinh thành uy cẩu thì hắn cũng không có chút sát tâm nào, trong mắt mọi người hắn luôn luôn là Ngũ Vương gia ôn nhu. Mà hiện tại, loại sát ý này lại trào ra. Nhu nhu hai vai, Ti Cẩm Sương đi về phía tên gia khỏa kia, dây thừng phía sau không biết bị giải khai lúc nào. Mấy chục khẩu súng tự động đồng thời lên nòng nhắm ngay hắn. Nam nhân thấy hắn có thể cởi bỏ dây thừng thì phi thường kinh ngạc, tựa hồ đã nhận ra Ti Cẩm Sương không phải tầm thường, phía sau nhảy lên mấy chục tên vệ sĩ bảo vệ y.

Ti Cẩm Sương hơi hơi nhíu mày, bụng nảy lên từng trận nhiệt khí, hắn thực kinh ngạc, chẳng lẽ xuân dược nhân thế thực sự có tác dụng với hắn?

“Nơi này của ta tổng cộng có sáu trăm tên vệ sĩ, trừ phi ngươi có thể trước khi dược hiệu phát tác đem bọn họ xử lý toàn bộ. Bằng không ngươi cứ chờ bị ta cùng thủ hạ của ta cưỡng *** đi.” Nam nhân một mực chú ý hắn không biết sống chết mở miệng.

“Ta đã nói rồi, ta không phải người ngươi có thể trêu chọc.” Nguyệt, tha thứ ta mượn lời nói của ngươi. Ta cuối cùng đã biết tâm tình khi ngươi phải đối mặt với mấy con kiến ngu xuẩn là như thế nào.

Đại khái có một trăm người nháy mắt vây quanh hắn, súng của mỗi người đều chỉ vào đầu hắn, khẩu gần nhất dính sát vào trán. Ti Cẩm Sương giật giật ngón tay, nghĩ muốn xuống tay với bên kia trước, hắn tựa hồ thực sự chịu ảnh hưởng của xuân dược.

“Lũ kiến không biết sống chết.” Tâm của Ti Cẩm Sương thoáng chốc chấn động, hắn còn chưa có mất đi lý trí, những lời này không phải lời hắn nói!

“Nguyệt!” Mặc kệ đám người đang bao vây hắn, Ti Cẩm Sương xoay người hướng ra phía ngoài. Đột nhiên đám người đang vây lấy hắn nháy mắt toàn bộ nằm ở trên mặt đất, hai cổ tay mỗi người đều bị nhiều hơn một lỗ thủng. Thanh âm của súng tự động rơi trên mặt đất như tiếng búa đập vào lòng người.

“Nguyệt!” Vừa thấy ánh người vừa tới, Ti Cẩm Sương thầm hô một tiếng không xong liền chạy vội qua ôm lấy người đang tức giận, “Nguyệt, ngươi sao lại đến đây? Ngươi không phải đi xem phu nhân sao?” Đem đầu người này vùi vào ***g ngực, hắn thấp giọng nén giận: “Sao lại không mặc áo choàng?” Như thế nhiều người đều thấy được Nguyệt của hắn.

Chén rượu trong tay nam nhân đánh rơi trên mặt đất phát ra thanh âm thanh thúy, hắn ngơ ngác nhìn hướng Ti Cẩm Sương, người kia không có kinh động bất luận kẻ nào, đột nhiên xuất hiện ở trên đảo, có một tuyệt thế dung mạo. . . . . . Người? Vẫn là. . . . . . Hắn tìm không thấy từ ngữ có thể hình dung người này. Mà bọn vệ sĩ sớm đã nằm trên mặt đất, còn lại là sợ tới mức liên tục thối lui, kẻ này nhất định là ác ma! Chỉ có ác ma mới có thể có được dung mạo mị hoặc lòng người; chỉ có ác ma trên người mới có cái loại thanh âm đáng sợ như vậy; chỉ có ác ma mới có thể có được ma lực đáng sợ như thế, trong nháy mắt đem gân tay bọn họ toàn bộ đánh gảy. (hai chữ “thiên thần” đắc tội với mấy người hả=.=)

Ti Cẩm Sương không thèm đếm xỉa tới lũ kiến con phía sau, hắn toàn thân bắt đầu nóng lên, mà trong ***g ngực hắn, vợ vẫn còn đang sinh khí. “Nguyệt. . . . . . Ta trúng xuân dược, Nguyệt, ta muốn ngươi, ta nhịn không được .” Nhiệt khí phun ở bên tai Ti Hàn Nguyệt, hắn tinh tường cảm giác được bộ vị cứng rắn của Ti Cẩm Sương.

“Ngu xuẩn!”

“Thực xin lỗi, Nguyệt. . . . . . Cho ta. . . . . .”

“Bang bang phanh. . . . . .” Tất cả bóng đèn trong biệt thự cùng lúc nổ mạnh, mảnh vỡ văng tung tóe cắm vào thân thể của nam nhân cùng vệ sĩ của y. Trong phòng vang lên tiếng thét chói tai hoảng sợ, sau khi cả biệt thự chìm trong bóng tối, có hai người biến mất.

Chung sơn, trong sơn động phía sau thác nước truyền ra thanh âm khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập. Ti Cẩm Sương cùng người yêu đang hôn cuồng nhiệt, hắn dùng chống đối mạnh mẽ đổi lấy tiếng hét to không che dấu của thê tử. Tiếng la bị tiếng vang của thác nước át đi, Ti Cẩm Sương không cố kỵ gì đem toàn bộ nhiệt tình rót vào trong cơ thể thê tử. Không rảnh suy nghĩ vì lẽ gì mà loại xuân dược biến người ta thành *** phụ lại làm cho hắn biến thành mãnh nam, hắn như dã thú lưu lại dấu vết khắp nơi trên người thê tử. Ngoài động dần dần tối, Ti Cẩm Sương lúc này mới ngừng lại thở dốc ôm lấy người thê tử. (Su: đừng thắc mắc vì sao ta thay từ vợ thành thê tử, thay cho hợp với ngữ cảnh thôi)

Hoan ái mãnh liệt làm cho Ti Hàn Nguyệt không nâng nổi một đầu ngón tay, cánh tay khoát lên lưng Ti Cẩm Sương chậm rãi hạ xuống, chìm sâu vào giấc ngủ. Lần này hoan ái mãnh liệt so với dĩ vãng bốn người đồng thời hoan ái còn làm cho hắn mệt mỏi hơn. Khi Ti Cẩm Sương rời khỏi cơ thể Nguyệt, lần đầu tiên không có đánh thức người này. Rửa sạch thân thể cả hai, hắn ôm Ti Hàn Nguyệt mang vào trong sơn động nằm xuống, trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn ôn nhu nói: “Nguyệt, thực xin lỗi, tha thứ cho ta.” (=.=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.