Dụ Đồng

Chương 163: Chương 163: Mộ Lạc Vô Phong Lệ




CHƯƠNG 160 PN36: MỘ LẠC VÔ PHONG LỆ

“Mộ Dương. . . . . .” Hôn lên thân mình lạnh lẽo của người này, Vô Phong khẽ gọi, “sau khi quay về, ta đã muốn nhịn không được. Nhưng ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện cho ta.”

“Mộ Dương. . . . . .” Hôn lên đôi mắt không còn mở ra được nữa, Vô Phong khẽ gọi, “không được uống Mạnh bà thang, chờ ta.” Huyết dần dần từ nơi hai người cùng tiếp xúc chảy ra, nhiễm đỏ sàng đan màu trắng dưới thân Lưu Mộ Dương.

“Lưu thúc! Vô Phong thúc!”

Y Tư Hàn ném khay thức ăn chiều vọt tới bên giường. Ngay sau đó mấy chục người khác xông vào, còn có mấy lão già đang đi lại tập tễnh.

“Mộ Dương! Vô Phong!” Bi thương áp chế toàn bộ đều trào ra, vì hảo hữu đã ly thế, vì Vô Phong si tình.

“Đại nhân!”

“Giáo chủ!”

Trong viện vang lên tiếng khóc than.

Hai người nằm đó ôm lấy nhau, mười ngón tay đan chặt, khóe môi phảng phất cười.

Phong, ngươi cũng không được uống Mạnh bà thang. Kiếp sau, ngươi phải đi tìm ta.

Dương, ngươi chờ ta, ta sẽ tìm được ngươi, không được cùng người khác làm xằng bậy.

Phong, nếu ta biến thành nữ tử thì sao?

Dương, ta yêu ngươi, không quan hệ ngươi là nam là nữ, nhưng không cho ngươi được quên ta.

Phong, ta chờ ngươi.

Dương, ngươi phải chờ ta.

Trợn mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là trần nhà, xa lạ. Quay đầu, hé ra thạch bàn (bàn đá), xa lạ. Lại quay đầu, một phen đằng y (ghế gỗ), xa lạ. Chậm rãi ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, xa lạ, không một thứ nào hắn từng gặp qua. Đây là sao? Nam tử bước xuống giường, tìm nửa ngày cũng chưa tìm được hài, chỉ có thể chân trần đi ra ngoài.

Đây là một gian cỏ tranh ốc cực kỳ đơn sơ, không, phải nói là tùy tiện dùng mấy nhánh cây đắp thành phòng ở. Nhìn lại, cái giường vừa rồi hắn nằm dĩ nhiên là một phiến đá, trách không được hắn cả người đau nhức.

“Đây là đâu a.” Nam tử đi ra khỏi phòng, nhìn xung quanh. Thanh âm của Điểu và côn trùng kêu vang, trước mắt là một biển hoa! Một màu đỏ bừng. Bầu trời có rất nhiều chim chóc bay lượn, đang nằm cách đó không xa có mấy con, mấy con! Nam tử trừng lớn hai tròng mắt, đó là quái thú gì vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua!

“Phong! Phong! Ngươi ở đâu?” Kích động gào thét, nam tử nghĩ tới người kia. Chẳng lẽ hắn bị ép uống Mạnh bà thang, đã đi qua cầu Nại Hà, đầu thai chuyển thế ? Vội vàng cúi đầu nhìn xem chính mình, nam tử nhẹ nhàng thở ra. Không phải thân thể trẻ con. Không đúng! Nam tử đột nhiên giơ lên hai tay, thần sắc hoảng sợ. Tay hắn vốn rất là nhiều nếp nhăn, sao giờ lại trơn mềm trắng nõn, còn có. . . . . . Vội vàng sờ lên mặt mình, không đúng không đúng, mặt hắn sao cũng mịn màng như vậy? Cúi đầu lại nhìn xem đôi chân, má của ta ơi, sao giống y như khi hai mươi mấy tuổi vậy.

“Phong! Phong!” Thất kinh lớn tiếng gọi, nam tử gấp đến độ muốn khóc. Vô Phong, Vô Phong? Hắn nhớ rõ Phong, hắn không có uống Mạnh bà thang, vậy Phong có phải hay không đã không cẩn thận uống hết? Nơi này là chỗ nào? Là đâu?

“Sáng sớm kêu cái gì mà kêu!”

Hắn nhanh quay ngược đầu lại nhìn, chỉ thấy phòng bên cạnh đi ra một vị nam tử cận phủ quần dài, ngáp liên tục. Người nọ ngửa đầu nhìn nhìn trời, nén giận nói: “Ta vừa mới ngủ một chút đã bị ngươi đánh thức.”

“Xin, xin lỗi.” Nam tử nuốt nuốt nước miếng, người này đột nhiên biến thành một con điểu!

“Ngươi đừng loạn đi a, ta đi tìm Thanh, nói với hắn ngươi đã tỉnh, ngàn vạn lần đừng loạn đi a.” Chim to nói vài câu tiếng người liền đập cánh vài cái, bay đi .

Nam tử hai chân mềm nhũn ngồi ở trên mặt đất, chủ tử của ta a, nơi này là nơi nào a.

“Thanh, Thanh, người nọ tỉnh.”

Bổ nhào vào trên người một người, chim to nháy mắt hóa thành hình người, ôm lấy hắn.

“Lưu đại nhân tỉnh?!” Thanh quay đầu kinh hảm, lập tức quay sang mấy người đứng cách đó không xa hô, “Chủ tử, Lưu đại nhân tỉnh!” Nhanh hơn, một gã nam tử vừa nghe Lưu đại nhân tỉnh liền vận khinh công, người đã không thấy tăm hơi. Mấy người đang ngồi cách đó không xa nghe được vậy cũng lập tức đứng dậy, chạy tới chỗ người vừa tỉnh lại.

“Thanh, ta mệt. . . . . .” Nam tử ôm lấy Thanh làm nũng, kỳ thật là muốn cho người này bồi.

“Quán, nhanh đưa Lưu đại nhân sang phòng tốt, đừng nháo.” Thanh giãy khai khỏi “Chim to”, thấy chủ tử bọn họ đã đi, hướng về tên còn lại nói, “Ngọc, chúng ta cũng đi đi.”

“Hảo.” Ngọc sát sát tay, giật nhẹ người bên cạnh hắn, “Phục Thiên, chúng ta đi đi.”

Nam tử không có lên tiếng trả lời, cũng bế hắn, nháy mắt, hai người đã ở tít bên ngoài .

“Thanh, ta cõng ngươi đi.” Quán Quán biến thành thân điểu, để cho vợ ngồi ở trên lưng hắn, bay lên.

“Mộ Dương, Mộ Dương, Mộ Dương! ” Vô Phong lo lắng đứng trước mặt Lưu Mộ Dương phất tay, đối phương lại không hề phản ứng.

“Vô Phong, Lưu đại nhân có phải hay không bị dọa rồi.” Huyền Ngọc đứng ở một bên lo lắng hỏi, cũng quay đầu lại nhìn chủ tử.

Ti Hàn Nguyệt ngưng mi nhìn vẫn không nhúc nhích, xoay người bước đi.

“Chủ tử!” Một đạo thanh âm đáng thương vạn phần, kích động vạn phần, kinh hách vạn phần vang lên. Hai chân Ti Hàn Nguyệt bị người ôm lấy .

“Chủ tử. . . . . .” Mặt búp bê “Oa” một tiếng khóc lên, “Chủ tử, chủ tử, thuộc hạ, thuộc hạ cuối cùng cũng gặp được ngài! ! Chủ tử. . . . . .” Ô ô, là chủ tử, dĩ nhiên là chủ tử! Hắn sao lại gặp được chủ tử? Hắn đã chết sao? Ô ô. . . . . . Nơi này là nơi nào a?

“Đứng lên.” Ngữ điệu vạn năm vẫn đạm mạc làm cho Lưu Mộ Dương khóc to hơn nữa.

“Chủ tử. . . . . . Thuộc hạ rất nhớ ngươi a. . . . . . Tâm nguyện duy nhất của thuộc hạ khi chết chính là gặp chủ tử một lần. Chủ tử, ngài cũng không đến thăm thuộc hạ, chủ tử. . . . . .” Lưu Mộ Dương vừa mừng vừa sợ, khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa.

“Mộ Dương.” Vô Phong đem lão bà đang khóc đến thê thảm kéo lên, ôm vào trong ngực, không ngừng trấn an, “Đừng khóc, đừng khóc.”

“Ô ô. . . . . . Phong, Phong. . . . . . Ngươi không có uống Mạnh bà thang. . . . . .” Còn chưa có hoàn toàn biết rõ ràng mọi chuyện, bởi vì nhìn thấy chủ tử mà khóc, vì còn có thể nhìn thấy Phong mà khóc. Chỉ riêng tiếng khóc ồn ào của người này cũng khiến bọn họ mong cầu một thế giới thật thanh tịnh. Lưu Mộ Dương lập tức té xỉu ở trong lòng ngực Vô Phong.

Thu hồi tay, Ti Hàn Nguyệt hàng mi đang nhíu chặt mới chậm rãi giãn ra, nói: “Huyền Ngọc, Huyền Thanh, các ngươi nói cho hắn.” Không muốn tiếp tục nghe Lưu Mộ Dương khóc la nữa, hắn xoay người bỏ đi. Bất quá mấy chục năm không gặp, người này lại trở nên dễ khóc như vậy.

Vô Phong ôm chặt vợ đang mê mang đi, nhìn bóng người dần dần đi xa, khóe miệng nhếch lên: người này vẫn y như vậy chán ghét tranh cãi ầm ĩ.

Ngày thứ hai

“Chủ tử, hức, chủ tử, hức. . . . . . Phong, hức, Phong. . . . . .” Người kia khóc suốt một ngày vẫn còn nghẹn ngào hai mắt sưng đỏ nhìn chủ tử, nhìn vợ.

“Còn khóc liền cút đi.” Người kia đã lâu lắm rồi không tức giận, giờ thì bị Lưu Mộ Dương chọc tức lên.

“Chủ tử. . . . . . hức.” Lưu Mộ Dương nhanh lau khô nước mắt.

“Nguyệt nhi.” Ti Ngự Thiên trấn an nói, “Mộ Dương là cao hứng, hắn không nghĩ tới ngươi lại đem hắn mang đến Chung sơn.” Mà ngay cả bọn họ cũng chưa từng nghĩ người này lại đem Lưu Mộ Dương cùng Vô Phong mang đến nơi này.

“Phải, phải, chủ tử.” Lưu Mộ Dương lập tức gật đầu xác nhận, hắn không chỉ có gặp được chủ tử mà còn khôi phục bộ dáng trẻ trung, còn, còn cùng Vô Phong ở một chỗ.

Bị tiếng khóc phiền một ngày Ti Hàn Nguyệt mắt lạnh liếc qua: “Cơm nước xong đi làm một phòng mà ở.” Hắn ở chỗ này không có thừa phòng, Lưu Mộ Dương cùng Vô Phong nếu muốn ở đây thì phải tự mình động thủ.

“Dạ, chủ tử.” Con ngươi Lưu Mộ Dương lại ươn ướt, chủ tử nguyên lai vẫn là chủ tử.

Ngày thứ ba, không muốn tiếp tục nhìn cặp mắt sưng đỏ của Lưu Mộ Dương nữa, Ti Hàn Nguyệt cùng bốn người kia bỏ xuống núi thanh tịnh, tính toán chờ Lưu Mộ Dương đừng làm phiền hắn nữa mới trở về.

“Phong. . . . . .” Nằm ở trên giường mới của mình, Lưu Mộ Dương lệ muốn dừng cũng dừng không được.

“Ta cũng không biết ngươi có thể khóc nhiều như thế.” Lau đi hai hàng lệ của vợ, Vô Phong hôn lên đôi môi hắn.

“Ta không nghĩ tới, không, nghĩ tới.” Khi hắn mang theo tiếc nuối, mang theo sợ hãi với thế giới tiếp theo mà rời khỏi nhân thế, hắn căn bản không thể tưởng tượng được hắn sẽ tái kiến chủ tử, có thể cùng người này tư thủ (=đồng tẩm), hơn nữa là suốt đời tư thủ.

Vô Phong nở nụ cười, trong mắt hiện lên thủy quang, khàn khàn nói: “Ta cũng không có nghĩ đến. . . . . .” Sau khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy người này thế nhưng còn ở bên người hắn, cái loại kinh hãi này. . . . . . Rồi tiếp đó, hắn gặp được người nọ, gặp được mấy người vốn đã sớm rời đi nhân thế. Nếu không có tu vi nhiều năm, hắn sợ là cũng thất thố giống y như người đang nằm trong ***g ngực mình, nhưng nhiều ngày như thế hắn vẫn đang cảm thấy được mình như đang ở trong mộng. Hắn cũng không như vẻ ngoài bình tĩnh, hắn thực kích động, thực kích động.

“Phong. . . . . . Ngươi cũng đã chết?” Nghĩ lại nguyên nhân mình đến nơi này, Lưu Mộ Dương đoán được, cũng đoán được hắn là như thế nào mà chết. Lệ lại bắt đầu trào ra.

“Ngươi chết, muốn ta sống một mình?” Vuốt ve thân thể mềm nhẵn của người này, trong mắt Vô Phong dục hỏa hiện ra.

Lắc đầu, mặt búp bê nghẹn ngào: “Không, ta biết, Phong, sẽ không.” Mở miệng, để cho người này xâm nhập, hắn ôm chặt lấy Phong.

“Mộ Dương, ta muốn ngươi.”

“Ân. . . . . .”

Nước mắt rơi càng nhiều, rất nhiều kinh hỉ làm cho hắn không thể thừa nhận.

“Chủ tử. . . . . .”

“Mộ Dương!” Có người tức giận, vợ thế nhưng trong lúc hoan ái lại đi gọi người khác!

“Phong. . . . . .” Lưu Mộ Dương mở ra hai chân, “Chủ tử, chủ tử một mực nhìn ta.” Chủ tử biết hắn muốn chết, biết hắn muốn gặp chủ tử.

“Hắn hiện tại sẽ không nhìn ngươi!” hung hăng hôn Lưu Mộ Dương, Vô Phong lấy tay cùng miệng làm cho người này quên đi chủ tử của hắn. Lúc đang tình cảm mãnh liệt thì không kẻ nào được phép quấy rầy.

“Ngọc! Chủ tử đã trở lại? !” Thấy Huyền Ngọc lấy xiêm y của chủ tử đi tẩy, Lưu Mộ Dương kinh hỉ hỏi.

“Ân, ” Ngọc thản nhiên cười nói, “Chủ tử vừa mới trở về. Lưu đại nhân vào đi thôi.”

“Ngọc, gọi ta Mộ Dương, ta không phải Lưu đại nhân, ta là Mộ Dương.” Người vừa thoát thai hoán cốt (=thay da đổi thịt) vui mừng chạy đi, đi gặp chủ tử.

Tìm một vòng đều không có nhìn thấy chủ tử, Lưu Mộ Dương bực bội ngồi xuống. Hắn đã không khóc nữa, chẳng lẽ chủ tử còn không muốn gặp hắn sao? Đột nhiên, hắn khiếp sợ nhìn hai người phía trước dắt tay nhau đi ra. Đi được vài bước, một người giữ chặt người còn lại, nhấc bổng người kia lên hôn.

Lưu Mộ Dương mở lớn miệng, đó là. . . . . . Chủ tử?

“Nguyệt, ta muốn.” Rời khỏi đôi môi Hàn Nguyệt, Ti Cẩm Sương ám muội nói, con ngươi ôn nhu dẫn theo vài phần xâm chiếm.

“Ân.” Tựa vào trong lòng ngực, Ti Hàn Nguyệt ôm lấy cổ hắn.

“Đến thác nước bên kia sơn động đi, nơi đó sẽ không có ai quấy rầy.” Ôm lấy người này, Ti Cẩm Sương hỏi.

“Ân.” Người nào đó từ trước đến nay không có dị nghị.

Hai người dần dần biến mất ở trong rừng cây, Lưu Mộ Dương trợn mắt há hốc mồm, chủ tử. . . . . .

Buổi tối, Vô Phong chọt chọt con người ngốc lăng cả ngày kia.

“Mộ Dương?”

Hoàn hồn, Lưu Mộ Dương nhìn vợ mắt lộ ra lo lắng, cười thật sâu, nhào vào trong lòng hắn.

“Phong, chủ tử hắn, vẫn là có thay đổi.”

“Làm sao thay đổi?”

Lưu Mộ Dương che ở trước bụng: “Tâm chủ tử thay đổi, trở nên có vướng bận, có. . . . . . Yêu.”

Vô Phong ảm đạm cười: “Nếu hắn không có vướng bận, ngươi với ta sớm đã qua cầu nại hà rồi.” Vướng bận của người nọ giấu quá sâu, thường không để cho người ta phát hiện ra.

“Phong. . . . . .” Lưu Mộ Dương nháy nháy mắt đưa tình, “Ngươi có uống Mạnh bà thang không?”

“Ngươi nói xem?” Hôn lên đôi mắt không còn sưng đỏ, Vô Phong kéo xiêm y hắn.

Vài ngày sau

“Dạ!”

“La Y!”

“Vĩnh Huy!”

“Thiên Lương!”

“Diễm Cơ!”

Lao về phía mấy người kia, Lưu Mộ Dương kích động kêu to.

“Mộ Dương. . . . . .” Mấy người vừa chết đi mà sống lại ôm nhau hỉ cực mà khóc.

“Các ngươi sao giờ này mới đến?” Theo lý thuyết bọn họ đã sớm “Đáng chết” a.

La Y vừa khóc vừa nói: “Chúng ta sống mười ngày qua. Chủ tử đem chúng ta để tại một chỗ, nói chờ chúng ta khóc xong rồi mới mang chúng ta tới tìm ngươi, ô ô ô. . . . . . Mộ Dương, chúng ta nhìn thấy chủ tử, nhìn thấy chủ tử , ô ô. . . . . .”

“Chủ tử. . . . . .”

Trên núi tràn ngập tiếng khóc.

“Phụ hoàng, ta phải xuống núi.” Người ở cách đó không xa đang định đi tới liền quay đầu bước đi.

“Nguyệt nhi, bọn họ cũng là cao hứng.” Ti Ngự Thiên bất đắc dĩ khuyên bảo.

“Ta phải xuống núi.” Chờ bọn hắn ngừng khóc rồi trở về.

“Phụ hoàng, nghe theo Nguyệt đi.” Ba người kia sủng nịch nói, chỉ cần người này cao hứng là tốt rồi.

“Chủ tử! Chủ tử ngài chớ đi!”

“Chủ tử ngài đừng bỏ lại thuộc hạ!”

“Chủ tử! !”

“Đều quay trở về đi!”

Thanh âm phẫn nộ trong xe ngựa từ phía xa truyền ra, Ti Hàn Nguyệt hạ quyết tâm, chờ hắn trở lại liền đem mấy người này đuổi tới ngọn núi đối diện đi, đỡ phải làm hắn phiền lòng.

“Chủ tử. . . . . .”

>>Hoàn Phiên Ngoại Mộ Lạc Vô Phong lệ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.