CHƯƠNG 159 PN35: MỘ LẠC VÔ PHONG LỆ
Hắn sắp chết, hắn biết. Trừ bỏ có chút tiếc nuối ra thì hắn cũng không cảm thấy có gì bi thương. Bởi vì hắn cả đời này đã trải qua rất nhiều chuyện mà người bình thường căn bản không có khả năng trải qua, hắn thấy bấy nhiêu đã đủ. Tục ngữ nói rất hay, “một khi thấy đủ thì người thường nhạc”, hắn thực đã thấy đủ. Huống chi, hắn có một người vợ ở bên hắn cả đời, cháu hắn kính hắn trọng hắn, còn có bằng hữu tốt luôn cùng hắn đấu võ mồm, còn có. . . . . . Hắn khi còn sống rất khoái nhạc, vậy cũng không uổng. Nếu muốn nói thực sự có chuyện gì tiếc nuối, hắn hy vọng trước khi chết có thể gặp lại chủ tử. Hắn muốn biết chủ tử ở bên kia sống có được không, tâm của Thái hoàng bọn họ đối với chủ tử vẫn như cũ không đổi hay không, hắn muốn biết chủ tử hiện tại có hạnh phúc không?
“Lưu thúc. . . . . .”
Quỳ gối trước giường, Y Tư Hàn cố nén bi thương kêu lên. Lưu thúc ghét nhất thấy người khác khóc, nhất là hắn. Lưu thúc nói ca không thích, làm đệ đệ duy nhất của ca, hắn không được khóc.
“Lưu thúc. . . . . .”
Ti Liễu Hàn cố nén bi thương gọi. Người này tuy là thần tử của hắn, trên thực tế lại là một trong những trưởng bối hắn kính yêu nhất. Vì người để có thể làm cho hắn thành một hảo hoàng đế mà sẵn sàng trả giá tất cả.
Người nằm trên giường bệnh vẫn còn in hằn chút dấu vết của gương mặt búp bê năm xưa, rất nhiều nếp nhăn trên khóe mắt làm cho người ta biết hắn là người rất hay cười. Tuy đã qua tuổi bát tuần, hắn nhìn qua chỉ giống lão nhân sáu mươi tuổi, nhưng thân mình hắn đã muốn chống đỡ không được. Trải qua vài lần bệnh nặng, hắn đã là kẻ dầu cạn đèn tắt.
“Tư Hàn. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .” Gian nan mà vươn tay ra, Lưu Mộ Dương gọi tên hai người con trai hắn đời này thương yêu nhất.
“Lưu thúc. . . . . .” Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn vội vàng cầm lấy tay hắn, trong mắt lấp lánh thủy quang.
“Không cần, khóc. . . . . .” Nhẹ nhàng cười cười, Lưu Mộ Dương dùng sức cầm tay hai người đặt vào nhau, “Phải. . . . . . Thân cận, yêu nhau, cả đời.” Tựa như hắn cùng với người đó.
“Ân.” Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn liều mạng gật đầu, nước mắt cố nén vẫn là nhịn không được rơi xuống.
“Không cần, khóc. . . . . .” Lưu Mộ Dương vẫn là mỉm cười, hai tròng mắt chậm rãi chuyển tới bên kia. Một vị lão nhân tóc trắng xoá bước đi thong thả đến trước giường hắn, ánh mắt điềm tĩnh, nhưng những ai biết rõ con người của hắn đều biết, hắn đang cố nén bi thương, không muốn lão hữu nhìn thấy bộ dáng khổ sở của hắn.
“Dạ. . . . . . Ta phải, đi trước, một bước .” hai người bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, bọn họ có cùng chung kính ngưỡng, có chung một bầu trời , một vị thần .
“Ngươi đi đi, ta rất nhanh sẽ đi tìm ngươi.” Bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay lão hữu, Dạ thản nhiên nói, thân mình của hắn cũng đã là tàn trúc trong gió. Sinh cùng người này hoạn nạn cả đời; tử, hắn cũng hy vọng có thể cùng người này kính chung một chén rượu, bọn họ là hảo bằng hữu không rời. Đứng bên cạnh Dạ là thê tử duy nhất đời này của hắn. Đồng dạng tóc cũng một màu hoa râm, hai tay cũng đã nhiều nếp nhăn. Hai người ở bên nhau cả đời, sinh tử hoạn noạn, nhìn như bình thản nhưng bên trong lại che giấu một tình yêu sâu đậm.
“Mộ Dương. . . . . . Kiếp sau ngươi cùng Dạ còn phải làm huynh đệ.” Từng là người kẻ khác nghe tin đã sợ mất mật Huyết Độc giáo yêu nữ Diễm Cơ, đỡ lấy trượng phu, đối với người trên giường bệnh nói. Trượng phu của nàng, một gã nam tử không thú vị lạnh lùng, nhưng lại yêu nàng một đời, đem hết thảy tình cảm hắn có khả năng dâng tặng toàn bộ cho nàng. Khi còn trẻ, câu tình cảm nhất hắn thường nói với nàng chính là: “Sinh…cho ta một nữ nhi nữa.” Nàng đã sinh tám nữ nhi, một hài tử, nhưng hắn vẫn là thích nữ nhi, cũng tối sủng nữ nhi. Bởi vì hắn có một lần không cẩn thận nói lộ ra rằng: nữ nhi giống nương.
“Tẩu tử, ngươi và Dạ, còn phải, làm, vợ chồng. . . . . .”
“Đương nhiên!” Cùng nắm tay đến bạc đầu giai lão.
“Mộ Dương, ngươi an tâm đi đi. Không phải sợ cô đơn, mấy lão gia khỏa chúng ta sẽ đi cùng ngươi.” La Y, Nghê Thiên Lương, Quan Vĩnh Huy mở miệng. Bọn họ đều là huynh đệ đồng sinh đồng tử, kiếp sau vẫn muốn làm huynh đệ.
“Ha hả. . . . . . Ta có nói qua, ta sợ sao?” Tựa hồ là hồi quang phản chiếu, tinh thần Lưu Mộ Dương đột nhiên tốt hơn một chút. Tiếp theo hắn thở dài, biết rõ chủ tử sẽ không đến, vẫn là nhịn không được nhìn về phía bình phong, có lẽ ngay sau đó chủ tử sẽ xuất hiện.
“Mộ Dương, chủ tử đang ở trên trời nhìn chúng ta, chủ tử. . . . . . đang nhìn ngươi.” La Y khẽ run run nói, gậy chống khẽ gõ lên mặt đất. Bọn họ thủy chung cho rằng chủ tử đang nhìn bọn họ, biết bọn họ luôn nhớ hắn.
“Ta biết, ta biết. . . . . .” Mặt búp bê vừa cười, lúc này mới giương mắt nhìn về phía người vẫn ngồi ở bên người hắn, cũng đồng dạng xế chiều như bọn họ.
“Phong. . . . . .” Vài thập niên qua, tâm vẫn rất nhảy rất thẳng thắn .
“Mộ Dương.” Vô Phong dị thường lạnh nhạt nhìn người vợ sắp chết. Tóc hoa râm giống vợ, lúc này đang cùng vợ dây dưa một chỗ, tay cầm lấy bàn tay đã muốn bắt đầu lạnh dần của vợ, gắt gao nắm, gắt gao nắm.
“Khụ khụ. . . . . .” Sau khi kịch liệt ho khan vài tiếng, Quan Vĩnh Huy mở miệng, “Chúng ta đều đi ra ngoài đi.” Mọi người trong nhà lục tục đi ra ngoài, đem sự yên lặng trả lại cho hai người.
“Mộ Dương, đừng sợ.” Khẽ vuốt gương mặt vợ vì ốm đau mà dị thường gầy yếu, Vô Phong khẽ hôn hắn .
“Ta, không sợ.” Hắn sợ, sợ kiếp sau không gặp được người này, sợ kiếp sau người này không còn thương hắn.
“Ta sẽ vĩnh viễn theo ngươi.” Sao lại không biết tâm tư vợ. Vô Phong khẽ hôn lên đôi môi khô nứt, đến khi đôi môi đó trở nên ướt át, hắn mới rời đi.
“Đều, già, rồi.” Nói rồi cũng hơi hơi quệt miệng, chạm chạm lên cánh môi Vô Phong. Khi còn trẻ hắn đầy hăng hái, tràn ngập khát vọng. Sau khi theo chủ tử, hắn lại một bước lên mây, sất sá cả đời. Điều duy nhất ngoài ý muốn của hắn chính là, hắn lại bị người này dây dưa, bị người này. . . . . . yêu.
“Một trăm tuổi, ngươi cũng là lão bà của ta.” Lại khẽ hôn hắn, Vô Phong cùng vợ mười ngón tay giao hoà.
“Mộ Dương, đáp ứng ta.”
“Chuyện gì. . . . . .”
“Không được uống Mạnh bà thang. Không cho quên ta.”
“Vô. . . . . . Nói. . . . . .”
“Đáp ứng ta.” Con ngươi ám mầu lộ kim mang, đó là khẩn cầu sâu sắc.
“Như thế nào. . . . . . Không đáp ứng. . . . . .” Yêu a, chẳng sợ qua sáu mươi năm, tình yêu trong lòng vẫn là chưa hề suy giảm. Trong đầu hiện lên vẻ điên cuồng của người này, quấn quýt si mê của người này, còn có tình nhiệt không hề che giấu của người này dành cho hắn.
“Mộ Dương, ” hôn nhẹ lên con ngươi ảm đạm của vợ, Vô Phong nắm chặt tay hắn, “Ta vẫn không có nói cho ngươi.”
“Cái. . . . . . gì. . . . . .” Thanh âm dần dần thấp.
“Ta đối với ngươi là nhất kiến chung tình.” Khi nhìn thấy hắn quỳ gối bên chân người nọ, đáng thương gọi “Chủ tử” , hắn cảm thấy trên đầu người này hẳn là có một đôi tai thỏ cực kỳ đáng yêu.
“Thực. . . . . .a. . . . . . ?” Hắn đã sớm đoán được.
“Còn ngươi? Khi nào mới thích ta?” Người nọ là do hắn mè nheo cường ngạnh chiếm lấy, dùng thủ đoạn đê tiện mà đạt được.
Khẽ nhắm con ngươi người kia nhợt nhạt nở nụ cười: “Ngươi. . . . . . khi dễ. . . . . . Ta. . . . . .” Thanh âm đã muốn thấp đến nghe không được. Thật muốn tái kiến chủ tử một lần.
“Ra là lúc đó a. . . . . .” Che lại đôi môi dần dần lạnh lẽo kia, khóe mắt Vô Phong rơi ra một giọt lệ, hòa vào nước mắt của người nọ.
…………
“Ngươi, ngươi buông!” Liều mạng chống đẩy kẻ ở trên người hắn ra, Lưu Mộ Dương chiêu thức nào cũng đều lôi ra dùng. Ta đá, ta cắn, ta đấm, ta đánh. Thế nhưng. . . . . .
“A!” Địa phương yếu ớt nhất toàn thân rơi vào tay “địch”, Lưu Mộ Dương cực xấu hổ, một cái tát vung ra. Nhưng mà, hai cổ tay lại bị người kia nắm chặt. Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì mà chủ tử không tới cứu hắn! Chủ tử! Chủ tử! Không ngờ Lưu Mộ Dương hắn võ công cái thế, thế nhưng không có biện pháp chống lại tiểu tử thối này.
“Ngô! Chủ, chủ tử, cứu, cứu ngô. . . . . .” Người nào đó quyết không chịu thua kém kêu cứu, miệng lại bị lấp kín. Ta cắn!
Liếm liếm môi bị giảo phá, con ngươi Vô Phong hiện lên quang mang. Đè lại thân mình vùng vẫy loạn lên kia, hắn bám vào bên tai người này tà mị nói: “Không thoải mái?”
“Thoải mái con mẹ ngươi! Ngô!” Bàn tay kẻ kia chậm rãi vuốt ve nơi yếu ớt của hắn, khiến cho hắn hụt hơi.
“Mạnh miệng.” Âu yếm dục vọng đang dần dần ngẩng đầu kia, Vô Phong không hề tính toán nương tay với kẻ mà hắn đã coi trọng. Đã thích thì phải dùng mọi thủ đoạn để có được.
“Lưu đại nhân vẫn là đồng tử sao (còn gin)?” Hắn không tin.
Mặt người nào đó nháy mắt đỏ lên: “Mới, mới không phải!”
Quang mang đại thịnh, trong mắt là tràn đầy không dám tin, còn có vui sướng cực kỳ. “Nguyên lai Lưu đại nhân vẫn là thân đồng tử.” Bàn tay đang lộng ở chỗ kia trở nên ôn nhu.
“Ngươi, ngươi mới là đồng tử!” Cư nhiên bị tên khốn này giễu võ giương oai, hắn thề nhất định phải đem người này bán nhập hoan quán!
N (Neleta): Vì sao không phải rút gân lột da?
L (Lưu Mộ Dương): Ta muốn cho hắn nếm thử chút sỉ nhục này!
N: Vậy ngươi nắm lại không phải được rồi?
L: Ngươi không thấy tay của ta bị hắn giữ chặt à?
N: Nguyên lai ngươi không phản đối bị nam nhân bính, hoặc là bính nam nhân a.
L: Ai nói? ! Ghê tởm muốn chết!
N: Nhưng ngươi không có phun.
L: Ta, ta. . . . . .
Trở về chuyện chính.
“Thối Hạt tử! Thối *** ma, ngươi, ngươi nếu không buông, ta, ta liền, ta liền. . . . . .”
“Liền làm gì?”
Khẽ vuốt linh khẩu (đỉnh ngọc hành =_=) đã muốn nổi trên mặt nước , đại *** ma tà cười, cúi đầu che lại đôi môi quật cường kia. Hắn muốn người này!
“Ngô!”
Chỉ trong chốc lát, Lưu Mộ Dương chịu thua phóng ra trong tay tên khốn kia. Ôi thân đồng nam của hắn!!
>>Hết phần 1